Đang loay hoay trong bếp nấu cho An ít cháo, chợt nghe tiếng rên khẽ trong phòng Thái vội chạy vào. -Em tỉnh rồi hả? Thái ngồi xuống bên cạnh, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống làm anh nhói đau. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô kiểm tra, cũng may là không phát sốt. -Xin lỗi đã làm phiền anh nhưng lúc đó em thật sự không còn chỗ nào khác. An biết mình không nên làm phiền anh rể nhưng không đến đây thì cô biết phải đi đâu bây giờ. Thái mỉm cười xoa đầu cô. -Không sao, nhớ trả viện phí cho anh là được rồi. -Ơ…. -Tôi giỡn cô đó, ngốc. Còn đau không? Tự nhiên Thái ngọt ngào làm An không quen chút nào hết. Cô nhìn vào gương mặt người đàn ông đối diện, ánh mắt ngập tràn yêu thương đang âu yếm nhìn cô, vì cô quá giống chị Thùy An hay vì quá mệt nên mới sinh ra ảo giác như thế -Anh rể…. -Hở? -Anh…anh có khinh thường em không? Khó khăn lắm An mới có thể nói ra câu này. An sợ Thái sẽ khinh thường khi mình bị mang tiếng là cướp chồng người khác bởi tất cả mọi người đều sẽ nhìn nhận cô như một con nhỏ hư hỏng không ra gì. Cũng chính vì vậy cô không muốn cho Thái biết sự thật đằng sau, cô sợ Thái sẽ không còn yêu thương Thùy An như ban đầu nữa, cứ xem như đây là việc cuối cùng mà cô giúp đỡ cho chị ấy để chuộc lại lỗi lầm ngày xưa và rồi sau này cô sẽ sống một cuộc sống cho riêng mình. Nhìn ánh mắt rưng rưng của An mà lòng Thái se thắt, cô gái này quả thật rất ngây thơ ngốc nghếch. Cô có gì thu hút để anh cứ muốn chạm vào trái tim mỏng manh ấy chứ, cô có gương mặt của Thùy An nhưng bên trong dường như có một lực hút rất kỳ lạ mà không thể tìm thấy ở một người nào khác, cô mềm mỏng nhưng cũng rất kiên định, cô mang đến cho người bên cạnh cảm giác vui vẻ tràn đầy sức sống. -Đừng có ngốc như thế nữa. Em ăn cháo rồi uống thuốc nhé. An khẽ lắc đầu, bây giờ cô chỉ muốn trở về nhà, nếu trở về mà không thấy An đâu mẹ sẽ tức giận lắm. - Anh rể, anh chở em về nhà được không? -Ừm nhưng phải ăn hết cháo rồi anh mới chở về. Nói xong Thái đem cháo vào, tự tay đút từng muỗng cháo cho cô rất dịu dàng. -Anh rể…mai mốt khỏe lại em sẽ đền cho anh bộ drap mới nhé. Nhìn chiếc giường bị cô vấy bẩn đỏ cả một mảng An cảm thấy áy náy, nhất là liên quan đến mấy chuyện của con gái như thế này thì càng ngại hơn, cũng may Thái là bác sĩ nên mấy chuyện này đối với anh không có gì xa lạ nếu không chắc mai mốt cô không dám gặp anh nữa quá. -Không cần đâu, mai mốt rảnh rỗi qua cho anh sai vặt bù là được rồi. Thái nhìn gương mặt ửng đỏ của An cảm thấy vui vẻ, anh trêu chọc. -Có ông anh rể tốt ghê. -Tất nhiên, anh là tốt nhất trên đời rồi đó. Thái nhéo mũi cô rồi đỡ cô ra xe về. Trên đường đi An không ngừng lo lắng, cô sẽ giải thích như thế nào với bộ dạng như thế này đây, ngộ nhỡ ba mẹ biết chắc sẽ rất tức giận. Máu ra quá nhiều khiến An mệt mỏi choáng váng không thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Giờ này ba mẹ đã ở nhà đông đủ, Thái dìu An vào mà không để ý đến ánh mắt khó chịu của Thùy An. Tại sao nó lại mặc quần áo của anh Thái, hai người này có chuyện gì mờ ám đằng sau cô sao? Cô tức giận đến mức không còn tâm trạng để ý đến đứa em đang bị thương nữa. -Con sao vậy Thái An? Vừa thấy con gái bị thương ông Tân vội vàng tới đỡ lấy An. -Cô bé bị té xe nên cần nghỉ ngơi. An ngước nhìn Thái tỏ vẻ biết ơn vì đã giúp cô nói dối trong hoàn cảnh này. -Con bé có bị gì nghiêm trọng không con? -Dạ chỉ bị chấn thương phần mềm thôi ạ. -Còn thằng Khoa có bị sao không? Hai đứa nó đi chung mà. -Khoa chỉ bị trầy xước thôi ạ. -Vậy tốt rồi, để bác đưa nó về phòng nghỉ. Nói xong ông Tân dìu con gái về phòng. Thái cảm thấy có chút gì đó vô cảm trong ngôi nhà này, lẽ ra khi nhìn thấy An như thế mẹ cô phải rối rít lên hỏi han mới đúng, hay vì với con mắt chuyên môn của bác sĩ, bà ấy có thể nhìn thấy tình trạng không nguy hiểm của con gái mình nên mới bình tĩnh như thế. Còn Thùy An nữa, sao hôm nay cô có vẻ hờ hững với vết thương của em gái mình như thế, chẳng lẽ cô không biết rằng chuyện này là do cô gây ra hay sao. -Thái, con ngồi xuống đây bác có chuyện muốn nói với con. Thái cảm thấy có chút không tự nhiên vì anh sợ bác gái sẽ nhắc đến chuyện của anh và Thùy An, những ngày vừa qua anh nhận ra mình không yêu cô, đó chỉ là sự rung động nhất thời trước vẻ bề ngoài của cô nhưng nó không bền vững, chỉ là một cảm xúc thoáng qua mà thôi. Ngồi xuống ghế chờ đợi mà lòng thấp thỏm không yên, anh vừa muốn lên xem cô bé Thái An có cần sự giúp đỡ gì không lại vừa lo lắng chuyện bác gái định nói với mình. -Anh Thái, sao anh lại có mặt đúng lúc Thái An bị tai nạn thế? Không kiềm chế nổi thắc mắc, Thùy An lên tiếng hỏi. -Vô tình đi ngang qua gặp tai nạn nên anh dừng xe lại giúp đỡ, không ngờ lại là Thái An. Thái trả lời qua loa, anh không muốn mọi người biết chuyện không nên biết mà cô bé đang che giấu. Tuy không hài lòng lắm với câu trả lời này nhưng Thùy An vẫn giả vờ vui vẻ, vì chuyện mẹ cô sắp nói là chuyện mà cô ao ước. -Thái nè, con Thùy An nhà cô vài tháng nữa là nó tốt nghiệp, hai đứa lại yêu nhau như thế nên bác đã có bàn bạc qua với ba mẹ con rồi, đợi khi nó tốt nghiệp sẽ tổ chức Lễ đính hôn, con thấy được không? Thái nhìn qua Thùy An, ánh mắt cô tràn ngập hạnh phúc làm anh không thể từ chối, nhưng rõ ràng anh không yêu cô thì làm sao có chuyện đính hôn với cô được chứ. Anh đang rất khó xử, sợ rằng nếu nói thẳng ra là anh không có tình cảm đặc biệt với cô sẽ làm cô tổn thương, nhưng nếu đồng ý thì sau này cả hai sẽ khổ. Anh hối hận vì lúc trước nghe theo lời bố mẹ mà đồng ý vội vàng chuyện này, nếu không thì mọi chuyện đã không phức tạp như bây giờ rồi. Thái từ chối khéo léo -Chuyện này có vội vàng quá không bác? Thùy An vẫn còn nhỏ hay là cứ để em ấy học xong Đại học rồi hẵng tính có được không ạ? -18 tuổi rồi mà còn nhỏ gì con, ngày xưa bác lấy bác trai cũng chỉ bằng tuổi này chứ mấy, hai đứa cứ đính hôn rồi con An học tiếp. -Nhưng… -Hay là anh không thích em nên không muốn đính hôn với em phải không? Thùy An sụt sùi muốn khóc, cô thật sự quá yếu đuối làm Thái không nỡ nói ra. Nhưng càng ngày anh càng cảm thấy chán cái cách biểu hiện của cô, chắc có lẽ vì cô đã có người đàn ông khác hay vì cô là nguyên nhân khiến Thái An bị thương nên anh mới như thế nhưng có một điều chắc chắn rằng người anh thích là cô bé nghịch ngợm đáng yêu kia chứ không phải là cô. -Chuyện này con sẽ về bàn bạc thêm với ba mẹ, bây giờ con phải đi có việc ạ. Con chào bác, anh về nhé. Thái tìm cách đi về để né tránh chuyện này càng làm Thùy An thêm tức giận. Cô đủ nhạy cảm để biết Thái quan tâm đến em gái mình như thế nào, không thể có chuyện ngẫu nhiên mà hai người này lại gặp nhau hết lần này đến lần khác như thế. Cô chạy đến ôm mẹ khóc, chỉ có mẹ mới có thể giúp cô giải quyết chuyện này mà thôi. -Mẹ ơi, hình như anh Thái thích Thái An thật rồi đó mẹ. -Bậy bạ không à, để chuyện này mẹ lo, con cứ yên tâm. Bà Tân an ủi con gái cưng của mình. Là một người mẹ nhất định phải mang lại cho đứa con gái từng chịu thiệt thòi này hạnh phúc mà nó ao ước, bà không tin mình không làm được điều đó. ….