Cầm Đế

Chương 2 : Cầm Trúc Hợp Bích

Diệp Li cầm lấy bình nước trên bàn, rót một chén nước rất trong đưa cho Tần Thương, " Đây là nước ngầm của Bích Không Hải, ngươi nếm thử đi." Tần Thương đón lấy rồi uống một ngụm, than thở: " Vừa mát lạnh lại vừa ngọt nữa, quả không tồi. Ngươi cũng hưởng thụ một chút đi." Diệp Li cảm thán nói: " Chúng ta cũng phải hơn hai mươi năm rồi chưa từng gặp nhau, lão gia hoả nhà ngươi, lần này không ngờ có ý đến tìm ta, không phải là có chuyện gì chứ. Ngươi cũng biết, chuyện của Trúc tông ta chẳng quản tới nữa, cho dù có chuyện gì cũng chẳng có quan hệ gì với ta cả." Tần Thương cười ha ha đáp: " Ta còn chưa nói gì, ngươi đã tuôn ra hết rồi, ngươi nghĩ ta là tới tìm ngươi làm gì nào? Lần này, ta sẽ không đi đâu nữa." Trong mắt Diệp Li lộ vẻ kinh ngạc, " Không đi nữa ư?" Tần Thương gật gật đầu, nói: " Ta mới quay lại đây từ Pháp Lam." Nghe được hai chữ Pháp Lam, ánh mắt của Diệp Li trong nháy mắt đã biến hoá một chút, thần sắc trên khuôn mặt trở nên trầm mặc thêm vài phần, " Ngươi cũng tới rồi. Nói như vậy, ngươi chắc đã đạt tới tử cấp rồi?" Tần Thương hơi khép mắt lại, nhìn Diệp Li từ trên xuống dưới, " Ngươi không phải cũng như vậy sao? Tưởng ta không nhận ra sao?" Diệp Li không hề tức giận, chỉ trừng mắt liếc nhìn lão, một tầng tử sắc khí lưu yếu ớt từ nội thể của lão lộ ra ngoài, đó là một loại khí tức cao ngạo, năng lượng mạnh mẽ không gì lay chuyển được. Áp lực cực lớn khiến quang mang tràn ngập trong mắt Tần Thương, "Hảo, nhất giai, ngươi cũng là nhất giai, xem ra, chúng ta không ai nhường ai cả." Diệp Li nói: " Ta đã không còn là đối thủ của ngươi rồi. Trong tình huống có cùng cấp bậc, ở Long Khi Nỗ Tư này, chẳng có loại ma pháp hoặc là đấu khí nào có thể chiến thắng được cầm ma pháp của ngươi, ngươi tưởng ta không biết sao?" Tần Thương mỉm cười,đáp: " Cầm khúc của ta, chỉ khi diễn tấu được hơn một phần ba,thì về sau, mới có thể thể hiện uy lực chân chính, trong tình huống có cùng cấp bậc, ngươi nếu đánh không lại ta, chẳng lẽ lại không biết bỏ chạy sao? Mà ta lại bỏ qua cho ngươi sao? Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ta không biết đuổi theo ngươi sao?" Diệp Li hung hăng nói: " Khoảng cách bây giờ là thế này, ngươi có tin ta có thể bỏ xa ngươi không." Tần Thương thản nhiên rồi uống một ngụm thuỷ tuyền, " Không tin." Hai người liếc nhìn nhau, đều nhịn không được cười ha hả. Bất luận là Tần Thương hay là Diệp Li, cũng rất lâu rồi chưa từng vui đến thế. Tiếng cười ngừng lại, Diệp Li chỉnh lại sắc mặt hỏi: "Lão hoả kế, nói thật xem, Pháp Lam đem đến cho ngươi cảm giác thế nào?" Sắc mặt Tần thương trầm xuống, thở dài một tiếng,đáp: " Ngươi không nên hỏi nhiều làm gì, Pháp Lam thất tháp không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng được. Ta khi thông quan( vượt qua cửa), đến ngay cả tháp chủ cũng chưa từng nhìn thấy." Nghe lão nói xong, Diệp Li trầm mặc thật lâu, rồi có chút thương cảm nói: " Xem ra, chúng ta vĩnh viễn không có hy vọng rồi." " Không" Ánh mắt của Tần Thương sáng ngời, tựa hồ nghĩ tới một chuyện gì đó rất hưng phấn, từ ghế trúc bật dậy, " Hy vọng tuyệt đối có. Hơn nữa, còn đang ở ngay trước mắt." Vẻ nóng bỏng bắn ra trong ánh mắt của Diệp Li, " Là điều gì? Mau nói cho ta biết đi. Thật sự có hy vọng có thể tranh giành với Pháp Lam thất tháp sao?" Tần Thương mỉm cười, rồi ngồi xuống, không nói gì nữa. Diệp Li có chút không kiên nhẫn nói: " Đừng có khiến ta hồi hộp nữa, nói mau, bằng không ta sẽ động võ đấy." Tần thương cười nói, " Tính tình của ngươi vẫn như trước, lúc nào cũng dễ nổi nóng,ta thật hoài nghi Trúc Đấu Khí của nguơi làm như thế nào để luyện tới cảnh giới như bây giờ. Ta khi ở Pháp Lam sau khi trải qua khảo hạch ( kiểm tra), được xác nhận thân phận tử cấp, và được xếp trên Pháp Lam Thải Hồng Bảng. Trước khi rời đi, người của Pháp Lam đã hỏi ta nguyện ý tới nơi nào để nhận chức, ta đã chọn chầchA Tạp Địch Á hay không. Bởi vì, ngươi đang ở đây, cho nên ta mới tới. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta ít nhất có thể lưu lại nơi này vài chục năm." Thần sắc của Diệp Li thoáng động, có chút nghi hoặc nói: "Lão hoả kế, ta làm sao biết được ngươi có lừa ta hay không! Có điều gì, ngươi cứ nói thẳng ra đi. Cuối cùng thì hy vọng của chúng ta là cái gì?" Tần thương gật gật đầu, đáp: "Hảo, ta cũng nói thẳng. Hy vọng của chúng ta, chính là tôn tử của ngươi." Diệp Li cả kinh: " Ngươi không nhầm đấy chứ. Ngươi và Anh nhi khi trở về đây, chẳng lẽ ngươi không thấy, tôn tử của ta trời sanh chỉ có tám ngón thôi sao? Sau này, nó thậm chí đến nắm chặt vũ khí cũng rất khó khăn. Làm sao có thể trở thành hy vọng của chúng ta. Ta chỉ muốn hài tử này, cuộc đời nó có thể bình yên là tốt rồi." Tần thương bĩu môi, đáp: " Đó chỉ là nhìn theo góc độ của ngươi thôi, còn nếu nhìn theo góc độ của ta, lại hoàn toàn khác. Thiên sinh bát chỉ, chính là truyền nhân mà ta luôn mong ước. Không có ảnh hưởng của cấm chỉ là ngón út, đối với tu cầm là một điểm rất có lợi. Mà huống chi trời sanh đã có cảm giác nhạy cảm phi thường với âm nhạc, chỉ cần ngươi chấp nhận cho nó theo ta học đàn, nó chính là hy vọng trong tương lai của chúng ta. Không ngại nói thật cho ngươi biết. Ta lựa chọn tới A Tạp Địch Á mà không phải là các cường quốc khác, chủ yếu là bởi vì ngươi đang ở đây. Ngươi cũng biết,sau khi tu vi của chúng ta đạt tới tử cấp, nếu muốn tiến bộ thì cực kỳ khó khăn. Hơn nữa, là thần âm sư, tu luyện tới tử cấp mặc dù có thể thi triển ra cầm ma pháp uy lực cường đại, nhưng bệnh tật mắc phải cũng nặng phi thường. Cho nên, ta muốn tìm ra một phương pháp giải quyết triệt để vấn đề này. Mà phương pháp này, phải có sự phối hợp của ngươi." Diệp Li nhíu mày, đáp: " Ta phối hợp thế nào đây? Ta luyện chính là Trúc Tông Đấu Khí, làm thế nào để phối hợp với ngươi chứ?" Tần thương đạo: "Long khi nỗ tư, tiền lệ ma pháp phối hợp với đấu khí, cũng chỉ có ma vũ song tu, nhưng không ai có thể vượt qua lam cấp. Bây giờ, các ma pháp sư lại khinh thường thậm chí phân tâm trong việc tu luyện đấu khí. Mà phương pháp mà ta nghĩ ra, cũng là dùng đấu khí để thúc đẩy cầm ma pháp, dụng đấu khí để tăng cường phạm vi của âm ba ( sóng âm), thậm chí còn có thể trực tiếp thúc đẩy âm ba phát động công kích, cũng chỉ có thần âm sư, mới có thể tu luyện như vậy. Mà Trúc Đấu Khí của ngươi, tràn ngập khí tức tự nhiên, chính là đấu khí thích hợp nhất để phối hợp với tiếng đàn của ta, ta lần này tới đây, vốn là muốn thu một tên đồ đệ, sau đó thuyết phục ngươi, để ngươi truyền thụ cho hắn Trúc Đấu Khí, kết hợp sở truờng của hai nhà chúng ta tạo thành một siêu cấp thần âm sư, nói không chừng, có thể đột phá được giới hạn tử cấp. Khi ta vừa tới đây, còn chưa chưa có thời gian sắp xếp để đi tìm đồ đệ, thì đã gặp được con dâu và tôn tử của ngươi. Thiên sinh bát chỉ a! Trên thế gian này cơ hội khó kiếm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Lão hoả kế( Bạn già), trong đời ta chưa từng cầu xin người, lần này, ta phải phá lệ. Ta thỉnh cầu ngươi, cho phép tôn tử của ngươi bái ta làm thầy." Vừa nói, Tần Thương đứng lên, tiến hành một lễ rất nghiêm trang, thần sắc cực kỳ trịnh trọng. Diệp Li hơi nghiêng người, quả quyết nói: " Không được, ta không đáp ứng. Ta chỉ có một tôn tử, mặc dù nó trời sanh chỉ có tám ngón, nhưng ta vẫn hy vọng nó kế thừa y bát của ta." Tần thương vội vàng nói: " Ngươi không phải mới vừa nói để cho nó làm một người bình thường cơ mà? Làm sao bây giờ đã lật lọng rồi." Diệp Li nói: " Người thường,cũng phải là người bình thường của Trúc tông chúng ta, tôn tử ta sau này là thiếu tông chủ của Trúc tông, để ngươi đưa nó tới Cầm Tông, Trúc tông ta phải làm sao,ta mặc kệ, ta mặc kệ." Tần thương không cam lòng nói: "Diệp Trọng và Mai Anh đều còn trẻ, chẳng lẽ ngươi sợ sau này không có tôn tử sao? Còn thiên sinh bát chỉ trong một trăm vạn người còn không kiếm ra được một người, lão hoả kế, dựa vào giao tình bao năm qua của chúng ta, ngươi thành toàn cho ta đi." Diệp Li cười khổ một tiếng, đáp: " Không phải là ta không muốn thành toàn cho ngươi, thật sự là không được. Không sai, Trọng nhi và Anh nhi đều còn trẻ, nhưng mà, cả cuộc đời chúng chỉ có thể có một đứa con trai. Lúc trước, Anh nhi khi sinh hạ đứa tôn tử này của ta gặp chứng khó sinh, ngươi chắc cũng nhận ra, Anh nhi là con gái của Lão Hoa Mai của Mai tông, ta và Lão Hoa Mai đã phải thỉnh Lan Thanh lão thái bà vội vàng tới đỡ đẻ cho nó, may mắn là có Lan Thanh ở đó, mới có thể bảo vệ được an toàn cho mẫu tử bọn chúng,khiến bọn chúng mẹ tròn con vuông, nhưng Lan Thanh cũng nói, Anh nhi sau này không thể sinh nở được nữa. Nếu không tin, ngươi có thể tới Lan tông kiểm chứng." Nghe Diệp Li nói xong, Tần Thương không nhịn được có chút thất vọng suy sụp, ngồi phịch xuống ghế trúc,cảm giác hy vọng tràn trề đã hóa thành bọt nước tuyệt đối không hề thoải mái, thật lâu sau, lão và Diệp Li chẳng ai nói một câu, cả hai người đều chìm trong suy tư. Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo êm tai vang lên phía ngoài cửa: " Phụ thân, con nghe nói là có khách tới thăm." Một thân ảnh từ bên ngoài cửa đi tới, đó là một thanh niên, thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, ít nhất cũng phải giống Diệp Li tới tám phần, tướng mạo anh tuấn mà cương nghị, vừa vào tới cửa, đã mang đến cho người ta một loại khí tức tươi mới, đây là đặc tính riêng biệt của Trúc Đấu Khí của Trúc tông. Chính là Diệp Trọng - nhi tử của Diệp Li. Diệp Li nói: "Trọng nhi, tham kiến Tần thúc thúc." "Tần thúc thúc, xin chào người. Điệt nhi nghe Anh nhi nói, người tựa hồ như tới vì nhi tử của điệt nhi phải không?" Diệp Trọng sau khi hành lễ hỏi. Quang mang trong mắt Tần Thương lấp lánh, mỉm cười: "Trọng nhi, ta chỉ gặp con lúc con còn rất nhỏ. Không tồi, Trúc Đấu Khí của con đã đạt tới hoàng trúc nhất giai rồi. tương đương với cấp bậc lục cấp sơ giai trong thải hồng sắc ( mầu của cầu vồng)." Diệp Trọng hiển nhiên chẳng có chút hứng thú với vấn đề thực lực của bản thân, hắn có chút gấp gáp nói: " Điệt nhi nghe Anh nhi nói, người cho rằng hài nhi của con là thiên tài, thiên tài để học tập cầm ma pháp, thật chứ? Nếu có thể, xin người thu nó làm đồ đệ." Quang mang trong mắt Tần Thương bùng phát, lão không để cho Diệp Ly kịp mở miệng ngăn cản đã nói: " Đương nhiên là được, nhưng, phụ thân ngươi lại không đồng ý." Diệp Trọng nhìn về phía Diệp Li, có chút khó hiểu hỏi: " Phụ thân, vì sao vậy?" Diệp Li giận dữ quát: " Ngươi ra ngoài cho ta, nơi này là nơi ngươi có thể lên tiếng sao, ngươi hỏi sao ư? Các ngươi chỉ có duy nhất một hài tử, nếu nó theo học Cầm tông gì đó, Trúc tông chúng ta phải làm sao." Diệp Trọng cãi lại: " Nhưng mà, nó thiên sinh bát chỉ, không thích hợp để kế thừa kiếm thuật của Trúc tông, chẳng lẻ, phụ thân lại không hy vọng tôn tử của người trong tương lai sẽ trở thành cường giả hay sao? Những gì của Trúc tông nó đã không học được, học ma pháp của Cầm tông không phải là vừa hay sao? Phụ thân là điển hình cho việc thành kiến về môn hộ. Phụ thân không phải đã nói……" " Ngươi cút ra ngoài cho ta." Diệp Li giận dữ, nhấc tay nắm lại thành quyền công tới Diệp Trọng, Diệp Trọng không dám hoàn thủ, một tiếng Binh", dưới sự oang kích của một đoàn tử sắc quang mang, mang theo một ánh mắt khác thường, toàn thân đã bị chấn bay khỏi trúc môn ( cảnh cửa bằng tra). Đương nhiên, Diệp Li rất trọng thể diện, kỳ thật lão chỉ có dùng đấu khí để chấn bay nhi tử của mình ra ngoài mà thôi, làm gì có người cha nào lại thực sự muốn đánh con mình chứ? Tần Thương tức giận nhìn Diệp Li, nói: " Ngươi xem, ngươi còn không bằng nhi tử của mình, hắn thật hiểu chuyện, lão trúc tử, vừa rồi ta đã nghĩ qua rồi, không bằng như vầy đi. Ngươi cho tôn tử của ngươi theo ta học cầm ma pháp, đồng thời học luôn dấu khí của Trúc tông các ngươi, trong tương lai, hắn coi như là người của Trúc tông các ngươi, với Cầm tông chúng ta không có quan hệ, thế nào?" Sắc mặt của Diệp Li trở nên hoà hoãn một chút, " Ta dựa vào cái gì để tin ngươi có thể bồi dưỡng tôn tử của ta trở thành cường giả có thể chống lại Pháp Lam thất tháp đây?" Tần Thương nghiêm mặt đáp: " Trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, bất luận là loại ma pháp hay đẩu khí nào, cũng dựa trên dựa theo cấp bậc của thải hồng thất sắc ( bảy sắc cầu vồng) mà bài danh, chỉ có Đông Long bát tông chúng ta là ngoại lệ, bất luận là ma pháp tứ tông chúng ta, hay đấu khí tứ tông các ngươi, trong quá trình tu luyện, chỉ có biến hóa của ba loại màu sắc chính, mỗi một loại màu sắc đều có cửu giai, tóm lại, so với cách sắp xếp cấp bậc trên thải hồng thất sắc là giồng nhau. Đặc biệt là màu sắc cuối cùng, cũng là tử cấp cửu giai. Cho nên, chúng ta chỉ có tu luyện tới trình độ tử cấp, mới không bị ngoại giới phát hiện ra điều huyền bí của Đông Long bát tông chúng ta. Cho nên, nếu không có hơn năm mươi năm cố gắng, không có thiên phú hơn người, tu luyện tới tử cấp lại có thể dễ dàng sao. Người trên Long Khi Nỗ Tư đại lục chỉ biết tới sự tồn tại của Pháp Lam, mấy ai còn biết tới Đông Long bát tông chúng ta chứ?" Diệp Li hừ một tiếng, nói: " Ngươi toàn nói linh tinh, điều này ta chẳng lẻ không biết sao?" Tần Thương nói: " Ngươi nói xem, tam sắc cửu giai của Cầm tông chúng ta là sao?" Diệp Li nói: " Còn không phải là hồng sắc- luyện hồn cầm tâm, hoàng sắc - kiếm đảm cầm tâm , tử sắc - tử vi cầm tâm sao? Ngươi bây giờ chính là sơ giai của tử vi cầm tâm. So với ý tứ trong công pháp của Trúc tông chúng ta - thanh trúc, hoàng trúc, tử trúc, tam đại trọng ( ba tầng lớn), nhị thập thất giai ( hai mươi bảy cấp) cũng không khác biệt lắm. Chỉ có điều đệ nhất trọng chính là thanh sắc mà thôi, đi ra ngoài doạ người thì hữu ích hơn Cầm tông các ngươi." Tần Thương vuốt cằm đáp: "Không sai, chính là ba lần chín hai mươi bảy cấp, trình độ tiến bộ của mỗi một cấp và hai mươi cấp trên thải hồng thất sắc là hoàn toàn giống nhau. Tu luyện chính cấp của Luyện hồn cầm tâm, đối với Cầm tông chúng ta mà nói, là trọng yếu nhất. Muốn học đàn trước hết phải luyện hồn khu trừ tạp niệm, khiến cho tiếng đàn xâm nhập vào trong đầu, cho đến khi nhận thức về tiếng đàn và cầm lực tăng lên. Đây là phương pháp tu luyện chính thống của Cầm toong chúng ta. Chỉ cần là người có thiên phú, thì bình thương cũng phải mất thời gian sáu năm, mới có thể hoàn thành việc tu luyện chín cấp của Luyện Hồn Cầm Tâm. Nhưng mà, nền tảng của việc tu luyện Luyện Hồn Cầm Tâm lại gây ra khó khăn cho sau này. Luyện hồn làm sao có thể so được với cầm hồn thuần khiết của bản thân được?" Diệp Li nghi hoặc đáp: " Ta không hiểu ý tứ của ngươi." Trong mắt Tần Thương lóe ra quang mang kiên quyết, " Nếu ngươi chấp nhận cho tôn tử của ngươi bái ta làm thầy, thì thay vì để nó bắt đầu tu luyện từ Luyện Hồn Cầm Tâm, ta sẽ cho nó tu luyện thứ mà chưa từng ai luyện được- Xích Tử Cầm Tâm." "A?" Diệp Li giật mình nhìn Tần Thương, " Đó không phải là ghi chép trong thần kỳ bí phổ của Cầm tông các ngươi sao, là phương pháp tu luyện mà chưa ai thành công? Ngươi điên rồi sao?" Tần Thương nghiêm mặt đáp: " Ta không điên,kỳ thật, Xích Tử Cầm Tâm mới là pháp môn tu luyện chân chính của Cầm tông chúng ta, chỉ bởi vì yêu cầu thật sự rất nhiều, tu luyện lại cực kỳ khó khăn, cho nên thủy chung không ai tu luyện thành công. Nhưng tôn tử của ngươi lại không như vậy, nó trời sinh chỉ có tám ngón, là người có cảm giác cực kỳ linh mẫn với âm nhạc, ta tin tưởng rằng, nó nhất định có thể thành công. Có người tử cấp như ta ở đây, cơ hội ít nhất phải hơn bảy thành. Tu luyện Xích Tử Cầm Tâm so với Luyện Hồn Cầm Tâm khó khăn hơn rất nhều, nhưng, một khi tu luyện thành công, sẽ chánh thức mở ra đại môn để luyện thành cầm tâm, thậm chí có thể trong thời gian rất ngắn có thể đạt tới trình độ tử vi cầm tâm, chỉ cần hắn cố gắng, thì ngay cả việc đạt tới Thái Huyền Cầm Tâm trong truyền thuyết cũng không phải là không thể. Nếu còn phối hợp thêm phương pháp phụ trợ của đấu khí do ta nghiên cứu, Pháp Lam Thất Tháp sẽ chẳng hề đáng sợ nữa." Diệp Li trầm giọng nói: " Nếu ngươi thất bại thì sao?" Tần Thương nhẹ nhàng nói: " Cho dù có thất bại, nó vẫn có thể tu luyện đấu khí của Trúc tông các ngươi, ngươi lấy danh nghĩa bậc trưởng bối cũng có thể bắt hắn buông bỏ việc tu cầm, có thể cải tạo vũ kĩ của hắn cũng vẫn còn kịp mà. Xích Tử Cầm Tâm, chẳng có dính líu gì tới ngoại vật. Nếu ta đoán không sai, trong khi tu luyện Xích Tử Cầm Tâm, tốc độ tu luyện đấu khí của nó, sẽ tăng nhanh phi thường, đủ để bù vào nhược điểm vũ kĩ rồi sau này tiếp tục tu luyện. Lão hoả kế, cơ hội như vậy đối với Đông Long bát tông chúng ta mà nói, sợ rằng trăm năm vị tất ( chưa chắc) có một lần, ngươi thật sự không muốn thử sao? Chỉ cần ngươi đồng ý, ta nguyện ý có thể dùng bất cứ thứ gì của Cầm tông chúng ta để trao đổi." Tử quang trong mắt của Diệp Li lướt qua một chút, lão phất phất tay, nói: "Không cần phải trao đổi thứ gì đâu. Để ta đáp ứng ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện." Tần Thương không chút do dự nói: " Được, ngươi nói đi." Diệp Li nói: " Đầu tiên, nếu thành công, thì về sau khi tôn tử ta trưởng thành, hắn sẽ là tông chủ lưỡng tông Cầm, Trúc." Tần thương gật gật đầu, đáp: " Điều này không thành vấn đế, chỉ cần thực lực của hắn đủ mạnh, thì căn bản không ai có thể phản đối. huống chi đây là điều mà hai chúng ta đã quyết định." Diệp Li nói: " Tiếp theo,điều kiện tiên quyết là sau khi thành công, ngũ đại danh cầm của Cầm tông các ngươi, đều phải thuộc về tôn tử của ta." Tần Thương mở to hai mắt nhìn nhìn Diệp Li: " Giỏi cho lão gia hoả nhà ngươi, ngươi cũng không phải là không có lòng tham a. Ngươi biết có biết ngũ đại danh cầm trọng yếu thế nào với Cầm Tông chúng ta không? Ngũ đại danh cầm của Cầm tông, giống như pháp trượng trong tay những pháp sư của Pháp Lam Thất Tháp. Đó đều là những pháp khí sánh ngang với thần khí còn tồn tại." Diệp Li lại ngông nghênh nói: " Nếu không phải là những thứ này, thì cái gì ta cũng không cần. Chẳng lẻ Trúc tông chúng ta lại không có bảo bối gì sao? Thứ khiến cho ta để mắt tới, chính là năm cây đàm này. Dù sao tôn tử của ta cũng là tông chủ của Cầm tông các ngươi sau này, ngươi vẫn còn keo kiệt như vậy sao? Minh Phượng Cầm, Khô Mộc Long Ngâm Cầm, Đại Thánh Di Âm Cầm, Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm, thêm cả cây đàn ngươi thường sử dụng Xuân Lôi Cầm. Tất cả đều thuộc về tôn tử của ta. Ngươi trước kia không phải có nói với ta sao? Gẩy bất cứ một cầm khúc nào cũng cần phải có cây đàn tương xứng, sự kết hợp giữa đàn và giai điệu càng lớn, uy lực của cầm ma pháp lại càng mạnh, ngươi chắc không quên chứ." " Tên ăn cướp, ngươi đúng là một tên ăn cướp trắng trợn mà. Tần Thương giận dữ quát. Diệp Li cười hắc hắc, nói: " Cuối cùng thì ngươi chấp nhận, hay không chấp nhận đây?" Tần Thương sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Li, cũng đành bất đắc dĩ gật gật đầu, cắn răng đáp: "Được, ta đáp ứng ngươi." Diệp Li chắp hai tay ra sau lưng,cười đến híp cả mắt lại nói: " Điều kiện cuối cùng này rất đơn giản. Kêu ta một tiếng thúc thúc xem nào." Tần Thương sửng sốt, " Ngươi……" Diệp Li cười nói: " Ta nói sai sao? Ngươi là sư phụ của tôn tử ta, tự nhiên thấp hơn ta một thế hệ, gọi thúc thúc cũng không sai mà." " Lão gia hoả đáng phỉ nhổ kia, ngươi lừa ta à." Tần Thương hung hăng vồ lấy Diệp Li, lão không thèm để ý hay lo ngại thực lực của đối phương là tử cấp chiến sĩ. Diệp Li cũng không hề sử dụng đấu khí và kỹ xảo vũ kĩ, tuổi của hai người đều đã hơn sáu mươi, lại là tử cấp cường giả, không ngờ lại xông vào đánh lộn trong trúc ốc, không ai chịu nhường ai, cũng còn may,đồ đạc trong phòng cũng không nhiều, chứ nếu không đã trở thành một đống lộn xộn. Tần Thương dù sao cũng chỉ là ma pháp sư, cho dù dùng toàn bộ lực lượng của thân thể, cũng còn kém xa Diệp Li, khi lão bị Diệp Li đè trên mặt đất, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: " Không đánh nữa, mệt chết đi được." Diệp Li buông Tần Thương ra, lão ngồi bên cạnh Tần Thương, nhìn bộ dạng Tần Thương thở gấp từng hơi, nụ cười trên khuôn mặt không nhịn được càng trở nên đậm hơn. "Lão Tần, đặt cho tôn tử ta một cái tên đi. Tiểu tử này mới đầy tháng, vẫn còn chưa được đặt tên." Tần Thương biết, Diệp Li bây giờ xem như đã chính thức đáp ứng lão, linh quang trong đầu lão chợt lóe lên, nói: " Đã như vậy gọi nó là Diệp Âm Trúc đi. Kế thừa âm nhạc của ta và trúc của các ngươi." Diệp Li cười ha ha, " Được, đã vậy hãy gọi nó là Diệp Âm Trúc." Tần Thương đột nhiên nắm lấy râu của Diệp Li, hung hăng nói: "Ngươi vốn có phải đã định đáp ứng ta rồi không." Diệp Li chẳng chút che dấu gật gật đầu, đáp: " Đúng vậy!" Tần Thương cả giận nói: " Vậy vừa rồi sao ngươi còn làm khó ta?" Diệp Li hừ một tiếng, nói: " Ai bảo ngươi tới đây cầu xin ta. Tiểu tử Diệp Trọng này thật ngu ngốc, ngay cả việc kiếm lời cũng không biết, ban đầu không phải là ta không nghĩ tới thành kiến về môn hộ, nên mới nói những lời như vậy. Nếu không phải ta kịp thời chấn bay hắn ra ngoài, hắn sẽ làm lộ hết ý đồ của ta, ta làm sao có thể kiếm lời được. Tông chủ lưỡng tông, thật không tồi, không tồi a, khai sáng nên tiền lệ chưa từng có của Đông Long Bát Tông, ha ha ha ha." "Ngươi……" Nhìn bộ dạng đắc ý của Diệp Li, Tần Thương mới hiểu được, mình thật là dại dột, bị hắn lừa hết lần này đến lần khác. "Lão trúc tử, điều kiện của ngươi ta đã đáp ứng rồi, tự nhiên ngươi đã đồng ý để ta làm sư phụ của tôn tử ngươi, ngươi cũng phải đáp ứng điều kiện của ta." Diệp Li cười ha ha, nói: " Làm sao vậy? Lại muốn trả thù ta sao?" Tần Thương không tức giận đáp: " Ngươi tưởng ta giống như ngươi sao! Ta là vì muốn tốt cho Âm Trúc. Đương nhiên, ngươi về sau không được đề cập đến việc ta thuộc thế hệ thấp hơn ngươi, chúng ta bàn về chuyện khác." Diệp Li chăm chú nhìn Tần Thương, gật gật đầu, nói: " Vậy ngươi nói đi." Tần Thương nói: " Tu luyện Xích Tử Cầm Tâm cực kỳ gian nan, muốn tu luyện thành công, thì phải khiến Âm Trúc hoàn toàn bảo trì được trái tim thuần khiết, hay nói cách khác, không thể để nó tiếp xúc với ngoại giới, thậm chí là các ngươi, cũng phải cố gắng ít tiếp xúc với nó. Ngoại trừ Trúc Đấu Khí ra, nếu không có sự đồng ý của ta, các ngươi không được truyền thụ bất chứ một loại vũ kĩ gì cho nó.Khi hắn được ba tuổi, mỗi tuần, các ngươi chỉ có thể gặp nó một lần, không được kể cho nó bất cứ chuyện gì của thế giới bên ngoài, chỉ có giữ được trái tim thuần khiết không có truy cầu, mới có thể tu luyện thành Xích Tử Cầm Tâm." Diệp Li hỏi: " Vĩnh viễn không được học vũ kĩ sao? Không học Trúc tông vũ kĩ, nó về sau có thể trở thành tông chủ của Trúc tông?" Tần Thương suy nghĩ, đáp: " Cũng không phải là vĩnh viễn không được học. Nhưng ít nhất trong mười lăm năm không nên truyền thụ cho nó bất cứ một loại vũ kĩ nào, để tránh nó phân tâm. Nếu trong mười lăm năm này, nó vẫn chưa đạt tới cửu giai của Xích Tử Cầm Tâm, sợ rằng, ta cũng thất bại rồi." Diệp Li thống khoái nói: " Được, ta đáp ứng ngươi. Như vậy được chưa, ngươi không phải lo lắng về vấn đề bối phận sao? Bề ngoài, ngươi là sư phụ của nó,nhưng khi chỉ có chúng ta, Âm Trúc sẽ gọi ngươi là gia gia." Tần Thương liếc mắt nhìn Diệp Li, " Cũng coi như nhà ngươi có chút thành ý." Hai vị lão nhân có thực lực cường đại, nhưng chưa bao giờ tung hoành trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, đang liếc mắt nhìn nhau, bọn họ từ trong mắt đối phương, đều thấy được quang mang mong chờ, đó là mong chờ tương lai huy hoàng của Âm Trúc mà cũng là của Đông Long Bát Tông…… Tần Thương quay lại Lộ Na thành, sắp xếp qua loa một chút, sớm ngày thứ hai,đã quay lại Bích Không Hải, vị hội trưởng mới nhậm chức của ma pháp công hội A Tạp Địch Á rõ ràng chẳng để tâm đến công hội một chút nào, chẳng có sự tình nào trọng yếu hơn so với việc dạy dỗ thật thật tốt người đệ tử thiên tài, trời sinh tám ngón của lão. Mặc dù Diệp Li là tông chủ của Trúc tông, nhưng trong Bích Không Hải này,bọn họ cũng chỉ ở trong một căn nhà mà thôi, thê tử của Diệp Li đã qua đời, chỉ có bốn người lão,nhi tử, con dâu và thêm tôn tử của lão, bây giờ có thêm Tần Thương thành ra năm người. Trúc ốc vốn rất nhiều, nhưng Tần Thương vẫn cố chấp không chịu ở chung cùng bọn họ, theo yêu cầu của lão, Diệp Trọng đã cho xây dựng một toà trúc ốc cách chỗ bọn họ sinh sống năm trăm thước, đối với một lục cấp đại địa chiến sĩ như hắn mà nói, chuyện này căn bản rất dễ dàng. Trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, cấp bậc của chiến sĩ và ma pháp sư là giống nhau, cũng được chia làm thất cấp, tương tự như thải hồng thất sắc, có chiến sĩ, trung cấp chiến sĩ, cao cấp chiến sĩ, đại địa chiến sĩ, thiên không chiến sĩ, chiến sư, đại chiến sư. Mặc dù màu sắc tu luyện đấu khí của Trúc tông rất đặc biệt, nhưng Diệp Trọng bây giờ đã tiến vào hoàng trúc cảnh giới, tương đương với cấp bậc lục cấp sơ giai trong thải hồng thất sắc, tự nhiên cũng chính là đại địa chiến sĩ rồi. Trúc ốc được kiến tạo mặc dù rất đơn giản, nhưng yêu cầu của Tần Thương lại nghiêm khắc phi thường, kể cả góc độ của một số cây trúc cùng với kích thước của phòng ốc,phải bao nhiêu thước bao nhiêu tấc, thậm chí còn mua một ít vật liệu đặc biệt từ Lộ Na thành đặt vào trong đó. Mãi đến sau này, Diệp Trọng mới hiểu được, Tần Thương sở dĩ phải kiến tạo phòng ốc nghiêm khắc như vậy, chính là vì để tiếng đàn bên trong trúc ốc sinh ra hiệu ứng lập thể ( hiệu ứng âm thanh nổi) lớn nhất. Sau mười ngày, dưới sự cố gắng của Diệp Trọng, căn trúc ốc theo yêu cầu của Tần Thương rốt cục cũng đã được kiến tạo xong. "Ngươi có ấm đầu không vậy, Âm Trúc vừa mới đầy tháng không lâu, bây giờ có thể học được cái gì chứ!" Diệp Li mở to hai mắt nhìn Tần Thương ở trước mặt, thật sự không hiểu nổi trong lòng của lão gia hoả này đang suy nghĩ cái gì. Song thủ của Tần thương chắp sau lưng, làm thành một bộ dạng khinh thường nhìn lão bằng hữu của mình, " Ai nói anh nhi ( trẻ con) lại không học được nào? Cho dù không học được, chẳng lẻ, lại không thể nghe được sao? Ngươi tưởng rằng tu luyện Xích Tử Cầm Tâm dễ vậy sao? Nếu không nhân lúc khi nó còn nhỏ, trước khi tiên thiên khí bắt đầu biến mất, làm sao có thể thành công được." Diệp Li cuống quít lắc đầu, " Không được, không được. Ta chẳng lẽ còn chưa biết uy lực tiếng đàn của ngươi sao? Nếu tôn tử của ta bị tinh thần ma pháp trong tiếng đàn của ngươi làm bị thương, ta sợ rằng nó sẽ biến thành ngu ngốc a." Tần Thương không hề tức giận nói: " Ta thấy, ngươi mới là kẻ ngu ngốc, chẳng lẽ sự quan tâm của ta với Âm Trúc lại ít hơn ngươi sao? Nó là hy vọng lớn nhất trong cuộc đời ta. Cho dù làm ta bị thương, cũng không có khả năng làm bị thương nó. Trước khi nó được ba tuổi, nó không có khả năng học tập đấu khí cùng các ngươi, trước khi nó được năm tuổi, cũng không có khả năng học cầm với ta. Tuy vậy, khoảng thời gian này mới là trọng yếu nhất. Ta cần sử dụng tiếng đàn của ta, để cho nó mỗi ngày khi lắng nghe, nó sẽ tự hình thành cầm tâm, hài tử này cũng cần được chiếu cố, đành phải để Diệp Trọng và Mai Anh cùng nghe. Một mặt có thể chiếu cố đến hài tử,mặt khác, với việc tu luyện đấu khí của bọn chúng cũng có chỗ tốt." Trong mắt Diệp Li bắn ra quang mang giảo hoạt, lão đá nhi tử mình một cước, " Còn không mau cám ơn Tần thúc thúc của ngươi đi. Bồi nguyên tĩnh tâm khúc của Cầm tông,không phải ai cũng có thể nghe được đâu." Từ sau ngày Tần Thương bị Diệp Li lừa đưa vào tròng, Diệp Trọng đối với phụ thân của hắn có thể nói là bội phục tới mức đập đầu sát đất, hắn cười hắc hắc, vội vàng kéo Mai Anh đang ôm trong lòng Diệp Âm Trúc tiến tới cảm tạ. Tần Thương sửng sốt, đến lúc này lão mới hiểu được, nguyên lai lão cũng thật là dại dột, không ngờ lại bị Diệp Li lừa gạt hết lần này tới lần khác, mà không làm gì được hắn, lão chỉ vào Diệp Li nói: "Nguyên lai ngươi đã đoán được ta sẽ dùng Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc, ngươi! Ngươi! Ta bây giờ rốt cục đã hiểu được cái gì gọi là lão gian cự hoạt ( càng già thì càng nham hiểm)." Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc, đối với võ giả thật có lợi ích cực tốt, không chỉ không phải lo lắng tốc độ vận hành của vũ kĩ khiến bản thân bị tẩu hỏa nhập ma mà còn bài trừ tạp niệm trong lòng, hai hạng mục này chính là mơ tưởng của võ giả, huống chi tiếng đàn còn dẫn động khí tức của những nguyên tố trong thiên địa, đối với thính giả có tác dụng thiết lập một nền tảng vững chắc và bồi dưỡng nguyên thần, càng có thể khiến tốc độ tu luyện của võ giả tăng lên rất nhiều. Là tông chủ của Cầm Tông,Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc do chính tay Tần Thương diễn tấu, không có mấy người có thể nghe được. Cứ như vậy, Tần Thương, vị tân nhiệm hội trưởng của ma pháp công hội A Tạp Địch Á, đã ở lại Bích Không Hải. Còn tiểu Âm Trúc của chúng ta, theo dòng thời gian như ngọn gió xuân cuốn đi lá cây, nước chảy đá mòn, từ từ trưởng thành…… Sáu năm sau. Khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào trúc ốc, theo tiếng đàn vừa trầm thấp lại nhu hoà, Diệp Âm Trúc đã từ từ trong trạng thái minh tưởng ( suy nghĩ sâu,đây là một phép nhập định) mà tỉnh lại, toàn thân thông suốt sảng khoái khiến nó nhịn không được mà rên rỉ một tiếng. Diệp Âm Trúc lúc này đã được sáu tuổi, nó trông thật xinh đẹp giống như một nữ hài tử vậy, mái tóc đen nhánh tung bay sau lưng, đôi mắt to đen láy lấp lánh có thần, bạch bào mặc trên người nhìn qua mặc dù có chút hơi rộng, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới khí chất nhanh nhẹn và vẻ tuấn tú của nó. Khi giơ tay hay nhấc chân, đều phát tán ra loại khí tức ưu nhã, cho dù những người trưởng thành trong giới quý tộc, vị tất có thể so sánh được với nó. Mặc dù nó vẫn chỉ là một tiểu hài, nhưng khi ngồi ở đó, sắc mặt nghiêm trang không dao động,thần sắc vừa trấn tĩnh lại vừa thong dong thật khiến người khác phải kinh ngạc, bao xung quanh thân thể là một tầng thanh hồng sắc khí lưu đang từ từ biến mất, thanh quang rõ ràng là nhiều hơn một chút, nhưng màu sắc của hồng quang lại đậm hơn một chút. Tiếng đàn từ từ ngừng lại, Tần Thương thu hồi song thủ,thần sắc hơi có thêm chút mệt mỏi, "Âm Trúc, đấu khí của con tựa hồ lại tiến bộ rồi." " Đúng vậy! Tần gia gia, ngày hôm qua khi đến thăm con có nói, con hình như đã tiến vào thanh trúc tam giai rồi." Tiểu Âm Trúc hưng phấn bật dậy khỏi mặt đất, trên khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ trẻ con, chạy đến bên Tần Thương cầu xin: "Tần gia gia, người hôm nay có phải sẽ dạy con một tân khúc hay không,con đã theo học người một năm rồi, người vẫn chỉ dạy con một thủ khúc mà thôi." Tần Thương mỉm cười, đáp: " Vẫn còn chưa phải lúc, Âm Trúc, con phải nhớ, nhất pháp thông tắc bách pháp minh ( hiểu được một thứ tất sẽ hiểu trăm thứ khác), số khúc nhạc con học dù nhiều, nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng, chỉ có khi con chính thức lĩnh ngộ được sự ảo diệu của cầm tâm, mới có thể tiếp tục học thêm." Sáu năm đã qua, Tần Thương đã đặt bao nhiêu tâm huyết trên người của Âm Trúc, mỗi ngày, lão ít nhất cũng có một nửa thời gian ở bên cạnh Âm Trúc, đánh đàn cho nó nghe.Được tiếng đàn bồi dưỡng, khí chất ưu nhã mà linh tú của Âm Trúc lại càng trở nên rõ ràng hơn. Khi bắt đầu được ba tuổi, Diệp Âm Trúc đã đi theo Diệp Li tu luyện Trúc Đẩu Khí, Diệp Li trong một năm này, đã sử dụng đấu khí cường đại của bản thân lão trợ giúp tôn tử của mình đả thông kinh mạch,khiến Diệp Âm Trúc trong giai đoạn tiền kì tu luyện đã rất dễ dàng tìm được khiếu môn ( phương pháp, bí quyết). Bắt đầu từ khi lên năm, Tần Thương mới chánh thức truyền thụ cho nó sự huyền bí của cầm ma pháp, cho đến bây giờ, cũng mới được một năm. Nhưng trong một năm này, Tần Thương mới chỉ dạy cho Diệp Âm Trúc chỉ pháp cơ bản nhất để diễn tấu cổ cầm, và một đoạn cầm khúc đơn giản nhất Lục Thuỷ mà thôi. Diệp Âm Trúc bất mãn nói: " Không được, con đã học hết rồi mà!" Tần Thương cười nhẹ, đáp: " Con thật sự đã học hết rồi sao? Tốt lắm, con theo ta tới đây." Hơi chuyển thân, Tần Thương ôm cây cổ cầm Xuân Lôi, dẫn theo Diệp Âm Trúc đi ra khỏi trúc ốc. Gia đình Diệp Li rất tuân thủ lời hứa, từ khi Âm Trúc bắt đầu theo Tần Thương học tập cầm khúc, về sau, bọn họ cứ mỗi một tháng mới đến thăm Âm Trúc một lần, đương nhiên, việc trốn ở một bên xem trộm cũng không thể tránh được. Ra khỏi trúc ốc, tới một mảng rừng trúc xum xuê, cước bộ của Tần Thương dừng lại, hỏi: "Âm trúc, cổ cầm có ba loại âm sắc nào và ý nghĩa của chúng ra sao?" Diệp Âm Trúc hiển nhiên đã có thói quen bị Tần Thương khảo hạch, không chút do dự đáp: " Ba loại âm sắc lần lượt là tán âm, án âm và phiếm âm. Tán âm chính là âm thanh do hữu thủ đàn trên dây đàn mà tạo thành, âm sắc hùng hậu mà khoan hòa. Án âm lại là do tả thủ ấn trên mặt dây đàn, hữu thủ gẩy dây đàn mà phát ra tiếng, âm sắc mềm mại mượt mà, phiếm âm lại là do tả thủ hơi điểm nhẹ dây đàn, đồng thời hữu thủ gảy trên dây đần, âm sắc trong trẻo. Ba loại âm sắc được kết hợp với nhau, mới hình thành nên cầm khúc." Tần thương gật gật đầu, đáp: " Không sai, đàn tấu cổ cầm, cơ hồ là khó khăn nhất trong tất cả các loại nhạc khí, chỉ đơn giản là phiếm âm, với bảy dây và mười ba cách gảy thì đã có tới chín mươi mốt loại khác nhau, hơn nữa nếu phối hợp thêm tán âm và án âm, tổ hợp rất nhiều, số lượng nhiều tới mức kinh ngạc. Nếu con không chịu luyện tốt phần cơ bản, tương lai làm sao có thể có thành tựu được?" Âm Trúc ngoan ngoãn gật gật đầu, đáp: "Tần gia gia, con biết sai rồi, con sẽ tiếp tục luyện tập phần cơ bản." Tần Thương mỉm cười, ngoài miệng mặc dù lão có phê bình Âm Trúc, nhưng trong lòng lại rất là hài lòng với nó, mặc dù Diệp Âm Trúc chỉ theo lão học đàn được một năm, nhưng trong thời gian năm năm từ lúc nó đầy tháng cho đến khi được năm tuổi, thủy chung đã lớn lên trong tiếng đàn, đối với tiếng đàn đã rất quen thuộc, có thể nói là không phụ công sức của lão. Mà thiên phú của nó trong việc học đàn lại cao chưa từng có từ trước đến nay, tuổi còn nhỏ,đã hiểu rất rõ tam vị âm sắc, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Tần thương giao cây Xuân Lôi cổ cầm cho Diệp Âm Trúc, rồi bảo nó ngồi xuống chiếc bàn trúc được đặt trong rừng trúc, nói: "Như vầy đi, nếu con có thể dùng khúc Lục Thuỷ , khiến cho tất cả đám động vật trong sâm lâm này tới bên cạnh con, coi con như một vị bằng hữu thân thiết nhất, thì ta sẽ dạy con tân khúc. Được rồi, con bắt đầu luyện tập đi, ta đi làm điểm tâm cho con." Diệp Âm Trúc gật gật đầu, đặt ngay ngắn Xuân Lôi Cầm trên bàn, ngồi nghiêm chỉnh, khi song thủ tám ngón của nó đặt trên cây đần, khí chất toàn thân lại xảy ra biến hóa, vẻ ngây thơ chất phác trên khuôn mặt mặc dù vẫn còn, nhưng nhưng lại có thêm vài phần trầm ổn và ưu nhã không hợp với lứa tuổi của nó, song thủ bát chỉ khẽ động,khúc Lục Thuý đã được diễn tấu. Tiếng đàn tuy uyển chuyển êm tai, nhưng Tần Thương ở bên cạnh nhíu mày, "Tâm cùng ý hợp, ý cùng cầm hợp, nếu con không thể giao cảm cùng cầm khúc, thì tiếng đàn của con, sẽ vĩnh viễn không thể khiến cho tinh thần của bất cứ một loại sinh vật nào nảy sinh dao động." Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn Tần Thương một chút, động tác cũng không hề ngừng lại, nhưng mà, nó rất nhanh đã nhắm mắt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở một nụ cười nhẹ, tiếng đàn mặc dù vẫn là khúc Lục Thuỷ như trước, nhưng thời khắc này khí tức đã có chuyển biến, toàn thân phảng phất như đắm chìm trong non xanh nước biếc, một tầng thanh hồng sắc quang mang phóng ra từ người nó, nhẹ nhàng phóng ra xung quanh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Thương mới hài lòng mà gật gật đầu, trong lòng thầm than một tiếng, Diệp Li a! Ngươi chỉ biết là cầm ma pháp của Cầm tông chúng ta là loại ma pháp mạnh nhất trong tất cả các loại ma pháp, mà lại không biết rằng, tinh thần hệ ma pháp mới là chỗ đặc biệt của Thần Âm sư chúng ta, tu luyện nó khó khăn thế nào, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được.