Cầm Đế
Chương 181 : Bích Ngọc chi độc
Khủng bố, một màn này tuyệt đối rất kinh khủng, đáng tiếc, Toàn Phong Kích Quang Trảm lại có khuyết điểm rất lớn chính là tốc độ như dòng suối chảy tương đối chậm, nếu không, mục tiêu của Tử sẽ là mười tên Long kỵ tướng đó, Kỵ tướng lại như thế nào? Ngay cả Thần Thánh cự long cũng phải sợ hãi sự công kích này, bọn chúng đụng tới cũng chỉ có một chữ "chết".
Khố Tư Lặc Nguyên Soái của Phật La vương quốc đã khẩn trương đến nổi đờ đẫn ngớ người ra, năm trăm Ma Pháp Sư, đó đúng là toàn bộ năm trăm Ma Pháp Sư a! Dốc hết sức của cả Phật La quốc mới có thể tập họp được lực lượng ma pháp này, nhưng cứ như thế biến mất vĩnh viễn trên thế giới, loại thực tế như vậy quả thực ông không cách nào chấp nhận. Cho dù lúc trước ở Mễ Lan đế quốc Diệp Âm Trúc tự tay làm tổn thất năm trăm Ưng Chuẩn Long kỵ binh cũng không thể so sánh với thiệt hại của Phật La bây giờ. Thậm chí khi mất trung tâm tiếp viện hậu cần, Khố Tư Lặc cũng không đau lòng giống như lúc này.
Việc mất đi năm trăm Ma Pháp Sư này, cũng tương đương như Phật La vương quốc mất đi toàn bộ lực lượng ma pháp, Khố Tư Lặc vạn vạn lần không có nghĩ đến, với hai ngàn Huyết sắc vệ đội hộ vệ tinh nhuệ nhất của Phật La, với mười tên kiên cường ngang ngạnh Kim tinh cấp Long kỵ tướng ngăn cản, tại đối phương chỉ có hai con người... việc này từ trước đến nay không thể tưởng tượng nổi, năm trăm tên Ma Pháp Sư của chính mình vậy mà biến mất vô tung vô tích trong vòng xoáy tử sắc ấy.
Trọng kỵ binh phía trước rốt cục cước bộ ngừng lại, có lẽ, có một số chiến sĩ anh dũng tự nhận cường đại không sợ chết, nhưng cứ như vậy xông vào vòng xoáy tử sắc và bị hủy diệt trong nháy mắt, với cái chết như vậy bất luận kẻ nào cũng vô pháp chấp nhận. Chính vì vậy, khi mỗi Phật La nhân ánh mắt nhìn vòng xoáy tử sắc đều ngưng kết, bầu không khí trên chiến trường trong nháy mắt trở nên trầm đọng, và sự công kích mãnh liệt hướng về thành lũy Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành cũng tắt nghẽn ngưng lại, bị ngăn chặn từ trong trứng nước.
Hủy diệt toàn bộ Ma Pháp Sư của địch quân, không chỉ mang đến cho Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành một cơ hội để nghỉ ngơi, đồng thời, với sự tăng cao sĩ khí của các chiến sĩ Mễ Lan, cũng đều không có gì sánh bằng. Diệp Âm Trúc làm Thống soái, tự mình xâm nhập vào chốn nguy hiểm vốn là điều tối kỵ của binh gia, nhưng dưới tình huống ai cũng không có khả năng ngăn cản hắn, nhưng hắn cùng Tử lại mang đến một thành tích huy hoàng như thế.
Vào khoảnh khắc hắn rời khỏi thành lũy, ai có thể nghĩ đến kết quả lại có thể sẽ như thế này? Diệp Âm Trúc cùng Tử, bằng vào lực lượng của chính mình, ép buộc thế công mãnh liệt của Phật La đại quân lần nữa phải chùng xuống.
Tử quang rốt cục vụt tắt, khi Tử xuất hiện lần nữa trước mặt mọi người, Tử Tinh cự kiếm trong tay hắn cũng biến mất, từ trung tâm nơi hắn đứng, trong phạm vi bán kính một trăm năm mươi thước không có gì còn đứng vững, không sinh vật nào còn tồn tại, Tử lẻ loi với thân hình cao lớn ấy tựa hồ như người anh hùng có phần cô đơn tịch mịch.
Mọi người cách rất xa, cho nên, bọn họ căn bản không nhìn thấy, lúc này Tử, dù là tay, cánh tay, hay hai chân, đều hơi hơi run rẩy, toàn thân trên dưới hoàn toàn bị thấm đẫm mồ hôi.
Ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, thi triển Tử Tinh Áo Nghĩa đối với bản thân hiện tại lại có thể sinh ra sự tiêu hao quá lớn như thế. Tử Tinh cự kiếm sở dĩ không còn nhìn thấy, bởi vì Tử đã không còn sức để cầm nó đành phải thu hồi lại.
Bóng trắng chợt lóe, cơ hồ sát bên người Tử, trong nháy mắt đã xuất hiện một người.
Diệp Âm Trúc nắm cánh tay tráng kiện của Tử, thấp giọng hỏi:
- Tử, ngươi thế nào?
Tử cười khổ lắc lắc đầu:
- Không có việc gì, chỉ là thoát lực mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không giúp gì được ngươi.
Diệp Âm Trúc đem một cổ Tử Trúc đấu khí của mình đưa vào trong cơ thể Tử, giúp hắn ổn định một chút tình huống trong thân thể.
- Tử, ngươi đã làm rất tốt, hết thảy mọi việc còn lại giao cho ta đi. Đả kích lần này đối Phật La tuy không phải là trí mạng, nhưng cũng đủ để làm cho bọn hắn tan rả ý chí chiến đấu. Ngươi nghỉ ngơi đi. Vừa nói xong, trên tay hắn quang mang màu hồng nhạt chợt lóe, trong khoảnh khắc đem Tử đã mất đi năng lực chiến đấu thu vào trong Sanh mệnh Trữ Tồn Bảo Thạch của mình.
Trên mặt toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Diệp Âm Trúc rất hài lòng với tình huống trước mắt, mặc dù tạm thời mất đi sự trợ giúp của Tử... nhưng cũng đã thành công hoàn toàn chiến lược của mình.
Tầm quan trọng của việc đánh tan tác đội Ma Pháp Sư địch nhân cực kỳ to lớn, lúc này hắn chỉ cần có thể thành công trở về thành, như vậy đối với Phật La đại quân sẽ sinh ra đả kích trầm trọng. Đối với Diệp Âm Trúc mà nói, trở về Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành căn bản không là vấn đề gì, có năng lực đặc thù của Thiểm, Lôi, hắn hoàn toàn có thể như lúc trước tránh né Toàn phong kích quang trảm cứ như vậy quay về.
Đang khi hắn chuẩn bị chuyển mình hành động, trên mặt nụ cười đột nhiên ngưng kết, thất thanh nói:
- Bọn họ như thế nào lại tới?
Kim Sắc cùng Tô Lạp, giống như hai đạo mũi tên, đang bay nhanh nhắm về hướng Diệp Âm Trúc vọt tới, bọn họ tốc độ quả thật rất nhanh, và hầu hết Phật La binh lính, đặc biệt là những người từ khoảng cách gần trung tâm này, hoàn toàn chưa khôi phục từ cú sốc vừa qua, vì vậy trong lúc nhất thời bị hai người với tốc độ cực kỳ nhanh chóng vượt qua cửa ải, thậm chí ngay cả mười tên Long kỵ tướng cũng không có khả năng ngăn chặn bọn họ, thẳng về hướng Diệp Âm Trúc vọt tới.
Khố Tư Lặc dù sao cũng là Phật La chủ soái, vào thời khắc mấu chốt, là hắn có phản ứng trước tiên, hai mắt hắn đỏ bừng, cố nén nỗi đau tận đáy lòng, gần như điên cuồng gào lên:
- Giết cho ta, bất cứ ai giết cái... tên bạch y nhân kia, thưởng một vạn kim tệ, phong làm Quân đoàn trưởng. Dựa vào Tử cấp đấu khí, thanh âm của hắn cơ hồ truyền khắp cả một nửa chiến trường, đại quân Phật La trong trạng thái si ngốc bừng tỉnh lại.
Dưới sự trọng thưởng tất có dũng phu, trong lúc nhất thời, Trọng kỵ binh cùng với Huyết sắc vệ đội lập tức nổi lên hành động, hướng về mục tiêu Diệp Âm Trúc phát động công kích mãnh liệt, cũng đem Tô Lạp cùng Kim Sắc vừa mới vượt qua mười tên Long kỵ tướng bao phủ trong đó.
- Tuần long sư ở đâu? Khố Tư Lặc nổi giận gầm lên một tiếng.
Không xa bên cạnh hắn, một gã hồng y nhân vận y phục theo lối cổ xưa nhanh chóng đi tới trước mặt hắn.
- Phái Bích Ngọc ra, không quản điều gì bằng mọi giá, cần phải giết chết tên kia giữa chiến trận cho ta.
Tuần long sư nọ chần chờ một chút:
- Nguyên soái đại nhân, thật sự có cần thiết phái ra Bích Ngọc không? Chiến sĩ ta……
Khố Tư Lặc không chút do dự nói:
- Lời ta nói ngươi không nghe được sao? Không tiếc gì tất cả. Nếu không chém chết người này, ta như thế nào có thể xứng đáng với những Ma Pháp Sư đã chết đi? Chẳng lẻ ta với năm mươi vạn đại quân này thật sự phải lui bước? Giết, giết cho ta.
- Rõ, Nguyên soái đại nhân. Tuần long sư nọ từ trong lòng lấy ra một cây Bích Ngọc trường địch, vẻ mặt ngưng trọng thổi lên.
Lúc này Diệp Âm Trúc nhìn thấy Tô Lạp cùng Kim Sắc vốn tốc độ cực nhanh hướng chính mình vọt tới mà lại lâm vào vòng vây trùng trùng. Hắn đột nhiên hiểu được, giữ bí mật tuyệt đối cũng không phải là chuyện tốt. Ít nhất Tô Lạp cùng Kim Sắc cũng không biết mình còn có khả năng độn thổ trốn đi, nhưng lúc này hắn còn có thể làm sao bây giờ? Nhịp bước dưới chân lan rộng giống như một ảo ảnh tiến tới, song chưởng hai bên thân thể vung ra, tay trái Áo Cổ Tư Đô chi kiếm, tay phải Nặc Khắc Hi chi kiếm, hai thanh trường kiếm cấp thần khí đồng thời phát ra hai đạo hồng quang lóa mắt, giữa vòng vây đao thương khí giới và máu huyết ngập tràn mở một đường máu, hướng về mục tiêu Tô Lạp cùng Kim sắc rất nhanh tiến gần đến.
- Làm sao bây giờ? An Thiết Lạc Đế Nguyên soái, chúng ta có hay không trở lại cứu Diệp Nguyên soái? Ở Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành, một gã tướng quân hướng về An Thiết Lạc Đế vội vàng hỏi.
Đồng tử An Thiết Lạc Đế co rút một hồi, chung quanh đang tưng bừng nhộn nhịp, cùng với tinh thần sĩ khí phấn khởi cao trào vừa được vực dậy từ sự phá vỡ vùng ven Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành:
- Đi, đương nhiên phải đi. Nếu như không có Diệp Nguyên soái, còn có chúng ta bây giờ sao? Truyền mệnh lệnh ta, điều động hai vạn cảm tử quân, cho dù có chết hết ở bên ngoài, cũng phải mang Diệp Nguyên soái bọn họ trở về cho ta.
Ma Pháp Sư của địch quân hoàn toàn bị diệt, không thể nghi ngờ đã đem lại cho Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành hy vọng thật lớn, nhưng An Thiết Lạc Đế lại rất rõ ràng, nếu như không có Diệp Âm Trúc xuất hiện, tình huống lúc này tuyệt đối không thể tưởng tượng.
Đồng thời Khố Tư Lặc cũng ý thức được tầm quan trọng của Diệp Âm Trúc, hắn đồng dạng cũng ý thức được việc thủ thành lần này đúng là mấu chốt của mọi sự, huống chi, vị Diệp Nguyên soái này còn là người được trưởng công chúa điện hạ coi trọng.
Đang lúc An Thiết Lạc Đế chỉnh đốn quân đội đợi xuất phát, một âm thanh thanh nhã đột nhiên phá không truyền đến:
- Mễ Lan sở chúc, Cầm Thành sở chúc, không được manh động, hãy phòng thủ tốt thành lũy, ta tự có biện pháp trở về.
Đây là thanh âm Diệp Âm Trúc, khi hắn đã thấy Kim Sắc cùng Tô Lạp xuất hiện, đã kinh nghi nghĩ tới An Thiết Lạc Đế có thể vì nóng lòng cứu mình mà phái binh lao ra, huống chi còn có Lan, Mai hai tông tông chủ ở trong thành.
Một khi bọn họ ra khỏi thành, chỉ có thể hy sinh không cần thiết, Tô Lạp bọn họ đã ra ngoài, nhưng không thể để cho những người khác bị thiệt hại, do đó, giữa vòng vây trùng điệp, Diệp Âm Trúc vẫn không quên dùng đấu khí đem thanh âm mình từ xa truyền báo.
Thanh âm hắn rất lớn, An Thiết Lạc Đế nghe được, đương nhiên Khố Tư Lặc cũng nghe được, thần sắc trong mắt một hồi run rẩy, thì thào tự nhủ: "Cầm Thành, quả nhiên là đến từ Cầm Thành. Chẳng lẻ người này chính là Cầm Thành lĩnh chủ hay sao?"
Lúc này, lấy hai ngàn Huyết sắc vệ đội làm trung tâm, Diệp Âm Trúc, Tô Lạp cùng Kim Sắc ba người đã bị vây quanh trùng trùng điệp điệp, Tô Lạp và Kim Sắc cùng một chỗ còn có thể vai tựa vai chống cự địch nhân, nhưng Diệp Âm Trúc lại cách bọn họ khoảng chừng trăm thước. Chiến sĩ thông thường tự nhiên không cách nào ngăn trở hắn đi tới, nhưng Huyết sắc vệ đội là Long kỵ binh, là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Phật La, nên trì hoãn làm chậm bước tiến của hắn. Mà chính lúc này mười tên Long kỵ tướng đã bị Diệp Âm Trúc cùng Tử liên thủ trêu đùa rốt cục cũng quay trở lại.
Kim Sắc thực lực thi triển ra quả thật kinh người, vậy thực lực hắn cũng đã sắp đạt đến tử cấp lục giai, mặc dù trong lúc vội vàng chỉ đoạt một thanh chiến đao bình thường của địch nhân sử dụng, nhưng ánh đao quét qua nơi nào những chiến sĩ Phật La nơi ấy đều bị thiêu cháy mất mạng, ai cũng không cản được lực công kích tử cấp cùng tốc độ của hắn.
Còn có Tô Lạp cũng khiến người ta kinh ngạc, đồng thời cùng bị vây khốn, Tô Lạp lại biểu hiện cực kỳ tĩnh táo, "hắn" chỉ là nắm trong tay một thanh đoản nhận, tốc độ cực nhanh cũng không kém hơn Kim Sắc một chút nào, hơn nữa ra tay cực kỳ tàn nhẫn và chuẩn xác, chủy thủ trong tay "hắn" lúc nào cũng có thể lướt vào cổ họng, mắt… những điểm yếu nhược nhất của địch nhân, mặc dù nhìn bên ngoài không có tử quang màu vàng ấy vậy kinh qua bộ dáng những thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất, nhưng trên thực tế số người bị "hắn" giết tuyệt đối không hơn kém bao nhiêu so với Kim Sắc.
Mười tên Long kỵ tướng đến, lập tức khiến áp lực lên ba người Diệp Âm Trúc chợt tăng lên, bọn chúng cũng thực sự thấy được sự lợi hại của Diệp Âm Trúc, phân ra năm người tập trung về hướng Diệp Âm Trúc đánh tới, mặt khác năm người chống lại Kim Sắc và Tô Lạp.
Mười tên Kim tinh Long kỵ tướng, lực lượng tiêu biểu chính là mười tên lam cấp cường giả cộng thêm mười đầu bát cấp Phong hệ cự long a, mà lúc này Diệp Âm Trúc, đã mất đi sự trợ giúp của Tử, cũng có nghĩa hắn mất đi khả năng dời chuyển trong chớp mắt thông qua khế ước với Tử. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Áp lực chung quanh đột nhiên nhẹ nhàng, trong nháy mắt nhìn thấy Huyết sắc vệ đội tản ra, Diệp Âm Trúc trong lòng căng thẳng, phong lực cường đại từ trên trời giáng xuống mang đến cho hắn áp lực thật lớn, hít thở cũng trở nên khó khăn, không cần dùng đến mắt nhìn, hắn cũng rõ ràng cảm nhận được mấy trăm đạo phong nhận mạnh mẽ vô cùng từ trên trời giáng xuống, đây chính là năng lực thiên phú của Phong hệ cự long. Đồng thời, hắn cũng nghe được âm thanh xé gió vang theo năm đầu cự long lao ào xuống, không cần hỏi, cự long bổ nhào xuống dưới, ngoại trừ lực công kích chính thân mình bọn chúng, còn có những trường mâu khí thế mạnh mẽ của các Long kỵ tướng nọ.
Diệp Âm Trúc không có né tránh, nếu né tránh, tất nhiên sẽ bị năm tên Long kỵ tướng cuốn lấy, đến lúc đó, hắn sẽ mất đi tất cả cơ hội để chuyển biến nổ lực của mình, với lực lượng của hắn bây giờ đối phó với Long kỵ tướng như vậy, nếu như có thể triển khai trọn vẹn ma pháp căn bản không cần sợ, chính là, đối phương có cho hắn cơ hội sẳn sàng thân tâm đạn tấu cầm khúc hay không? Đáp án chính là không! Nhưng Diệp Âm Trúc với kinh nghiệm tác chiến phong phú trong chớp mắt đã có quyết định.
Song kiếm trong tay chỉ nháy mắt hóa thành ánh sáng lấp lánh thu vào trong Tu Di Thần Giới, trong khoảnh khắc, song chưởng hắn biến thành ánh vàng, hai nắm đấm đồng thời hướng lên không trung, "ầm" tiếng nổ vang. Chính là Thiểm Lôi lực. Mặc dù Thiểm Lôi bây giờ hãy còn chưa đến tuổi trưởng thành uy lực phát ra của ba kích đơn lẻ, đạt không tới một nửa mức độ cấm chú, nhưng nếu lực lượng của hai huynh đệ dung hợp cùng một chỗ thì sẽ vượt qua hơn nửa cấm chú.
Trong phút chốc, Diệp Âm Trúc đã biến thành một vầng thái dương màu vàng, một vòng hào quang vàng rực rỡ chói mắt cơ hồ trong nháy mắt bao bọc toàn thân hắn ở bên trong, và sau khoảnh khắc, vầng kim quang ấy đã mạnh mẽ phát tán ra.
Giữa bát cấp ma thú cùng cửu cấp ma thú điểm khác biệt rất lớn, chính là cửu cấp ma thú có thể sử dụng cấm chú trong ma pháp mà bát cấp ma thú không sử dụng được.
Lực lượng năm đầu Phong long mặc dù mạnh mẽ hung bạo, hơn nữa Long kỵ tướng bọn họ thực lực đã có thể đạt tới tử cấp, nhưng chung quy bản thân chúng lại chỉ là bát cấp ma thú, cảm nhận được khí tức thuộc loại cấm chú, năm đầu Phong long đồng thời rất kinh sợ, những muốn né tránh nhưng đã không còn kịp rồi, ai khiến chúng khi hạ xuống công kích với tốc độ quá nhanh vậy đâu?
Trong vùng kim quang bộc phát, năm đầu Phong hệ cự long chỉ còn kịp khuếch trương đến cực hạn lực lượng của chính mình. Thật không may, lực phòng ngự từ trước đến nay không phải là sở trường tốt nhất của Phong hệ cự long... tốc độ mới là lợi thế của bọn chúng. Trong lúc thanh quang cùng kim quang giữa chiến trường chợt phóng xạ, thậm chí cả Huyết sắc vệ đội vì việc lui binh chậm một chút cũng bị ảnh hưởng làm nổ tung bay lên một loạt.
Năm đầu Phong hệ cự long thân thể cơ hồ đồng thời bay bổng, không có thể... như vậy, chúng đích xác không dụng lực phi hành, mà là bị năng lực cuồng bạo trực tiếp từ trên mặt đất chấn bay đi. Giữa sóng năng lượng chấn động to lớn, năm tiếng rên rĩ từ trong miệng chúng phát ra, lân phiến dưới thân toàn bộ thành một mảng máu thịt bầy nhầy. May là, cánh của chúng vẫn chưa bị ảnh hưởng, vẫn còn gắng gượng bay trở lên, từng đám từng đám máu huyết giống như mưa máu từ trên bầu trời rơi xuống.
Tình huống của Diệp Âm Trúc cũng không tốt, dù sao, hắn đồng thời chịu đựng chính là sự công kích gần như toàn lực của năm đầu Phong hệ cự long, mặc dù bằng vào Thiểm Lôi lực lượng đánh bay đối phương, nhưng thời điểm này hai chân của hắn cũng đã lún vào trong bùn đất, sắc mặt trắng bệch một màu, may mắn hắn còn chưa có thổ huyết.
Căn bản không có thời gian để điều tức, hắn lựa chọn cứng đối cứng, chính là để tranh thủ đầy đủ thời gian cho mình, sau khoảnh khắc, Diệp Âm Trúc đã mạnh mẽ từ giữa đám bùn đất rút thân mình lên, hướng về phía Tô Lạp cùng Kim Sắc bay nhanh tới. Huyết sắc vệ đội đã tản ra không thể nghi ngờ cho hắn tranh thủ được không ít không gian, trong nháy mắt vọt tới trước. Lúc này, hắn cách Tô Lạp cùng Kim Sắc đã chỉ còn có năm mươi thước. Tuy nhiên, khoảng cách năm mươi thước này lại trùng trùng điệp điệp Trọng Trang Giáp kỵ binh.
Mắt thấy Diệp Âm Trúc vọt tới. Kim Sắc nhất thời quát lớn một tiếng, quăng đi chiến đao đã cướp đoạt trong tay, hai tay khoanh tròn, một vầng sáng màu tím chói mắt chợt bộc phát, nhất thời hơn mười tên Trọng kỵ binh đang vây quanh bên người hắn và Tô Lạp bị đánh bay đi, hướng về phía Diệp Âm Trúc vọt tới.
Đáng tiếc, ngoại trừ Trọng Trang Giáp kỵ binh này ở ngoài, trên bầu trời còn có năm tên Long kỵ tướng bay quanh, cùng với vô số phong nhận, năm thanh long thương cơ hồ cùng một lúc phóng xuống, phong kín lộ tuyến phía trước Kim Sắc và Tô Lạp.
Lúc này, chiến trường sớm đã bị bao phủ bởi một tầng sát khí nồng nặc, do khi tiếp nhận sự thật rõ ràng ma pháp sư bị hủy diệt, chiến đấu lực của bọn Phật La chiến sĩ ngược lại tăng cường thêm một bước, bọn họ đã trở thành đội quân bi thương thực sự. Đối với bọn họ mà nói, tràng chiến đấu này nếu không thể giành được thắng lợi, cũng có nghĩa là không có thức ăn, Không có nguồn cung cấp, hiện tại ngay cả ma pháp sư đều tiêu hao hầu như không còn gì. Nếu để cho ma pháp sư của Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành nghỉ ngơi đầy đủ trở lại, như vậy trở ngại trong việc công thành của bọn họ sẽ càng khó hơn nữa, mà hết thảy những điều này đều do mấy người Mễ Lan trước mắt này gây ra. Sự phẫn nộ trong lòng cùng với sự trọng thưởng của Khố Tư Lặc cuối cùng đã khơi dậy tác dụng rất trọng yếu, trong lúc nhất thời, một áp lực khổng lồ đã đem Diệp Âm Trúc ba người làm trung tâm mục tiêu công kích, thậm chí ngay cả việc công kích Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành đều tạm thời buông lỏng.
- Cút ngay. Kim Sắc hét lớn một tiếng, hắn đấu khí so với Diệp Âm Trúc tinh thuần hơn nhiều, song chưởng vung lên, nhất thời hai đầu cự long cùng với Long kỵ binh cưỡi trên mình bị đánh văng ra, nhưng lực lượng cự long khổng lồ cùng đấu khí Long kỵ tướng đã mang đến áp lực không nhỏ cho hắn, đối phương dù muốn thương tổn hắn cũng không dễ dàng, nhưng hắn muốn di chuyển về hướng Diệp Âm Trúc cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
- Tiếp kiếm. Diệp Âm Trúc hét lớn một tiếng, tức khắc, một đạo màu vàng kim rực rỡ chói mắt trong nháy mắt xuyên thấu qua ngực hơn mười tên chiến sĩ Phật La bay tới trước mặt Kim Sắc. Diệp Âm Trúc nhìn rất rõ ràng, không có một thanh vũ khí trong tay là hạn chế lớn đối với Kim Sắc, vị đại chiến sư tử cấp lục giai này dưới tình huống không có vũ khí để tạo thành sát thương cho đối phương dù sao cũng bị hạn chế.
Kim Sắc cơ hồ vô thức tiếp nhận Áo Cổ Tư Đô kiếm do Diệp Âm Trúc ném tới, một cổ quang minh khí tức nồng nặc trong khoảnh khắc trải rộng khắp toàn thân, là một tử cấp cường giả, hắn không cần nhìn bằng mắt cũng có thể cảm nhận được khí tức của thần khí, nhất thời tinh thần phấn khích hơn lên.
Đấu khí toàn thân chợt rót vào trong Áo Cổ Tư Đô chi kiếm, một đạo cầu vồng màu vàng chói mắt nhất thời nhằm vào những Trọng kỵ binh ở chung quanh đang công kích chém ào một nhát, cùng lúc đó, thân thể Kim Sắc mang theo Áo Cổ Tư Đô kiếm tựa như một đạo tia chớp màu vàng bay lên trời, đón chặn một gã Long kỵ binh gần nhất. Dưới áp chế của đối phương đã khiến trong lòng hắn bùng phát ra lửa giận thực sự.
Kim Sắc bay lên không, trên mặt đất chỉ còn lại có một mình Tô Lạp, thậm chí đối mặt không cần né tránh Trọng kỵ binh công kích trong không gian, Tô Lạp cũng không có hoang mang rối loạn gì, quang ảnh nhàn nhạt nhẹ nhàng bao phủ thân thể, sau một lúc, thân thể "hắn" đã biến thành một mảng ảo ảnh, đúng là lúc trước Diệp Âm Trúc tặng cho "hắn" Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi đã phát huy tác dụng.
Vật lý công kích toàn bộ miễn dịch, Tô Lạp tương đương với sự tồn tại của vô hình nhẹ nhàng lay động, đoản nhận trong tay quét ra từng đạo từng đạo vòng tròn đẹp đẽ, nhằm vào vị trí cổ họng yếu nhược nhất của Trọng kỵ binh đang không ngừng vọt tới phía dưới... lưu lại từng đạo từng đạo thương tích đáng sợ. Làm cho Kim Sắc hạ xuống đất cũng không còn chỗ trống.
Kim Sắc bay lên trời, đấu khí toàn lực rót vào trong Áo Cổ Tư Đô kiếm, quang minh lực khổng lồ tựa hồ mang theo điểm điểm tinh quang, tên Long kỵ tướng đang vọt tới cảm nhận được bất hảo thì hết thảy đều đã chậm, cầu vồng màu vàng phá vỡ sự cứng rắn bẩm sinh của Phong hệ cự long một phong nhận thật lớn lóe ra, đột ngột lướt qua phần dưới cái bụng rồng to lớn của nó.
Mưa máu đầy trời theo gió tung bay, trong tiếng kêu gào thảm thiết Phong hệ cự long nặng nề rơi xuống, gần một nửa của thân thể nó bị chém bung ra, nhìn trước mắt thì không sống nổi, may là nó cũng không ở quá cao trong không trung, khi nó rơi xuống đất, Long kỵ tướng trên lưng đã kịp thời phóng lên, mới tránh được cục diện ngọc nát đá tan (hai bên cùng tiêu tán tùng).
Một tọa kỵ của Long kỵ tướng bị chém chết, nhất thời khiến cho động tác vọt lên của các Long kỵ tướng khác thoáng bị đình trệ.
Kim Sắc dù sao cũng là một con người, một kiếm vừa rồi của hắn cũng là dốc hết toàn lực, nếu không phóng vọt lên đúng độ cao thì sẽ không vừa lúc có thể công kích được cự long, nhất là lực lượng dùng để xuất động kiếm mang, đối với đấu khí phát ra của hắn càng thêm tiêu hao một lượng lớn.
Trong nháy mắt rơi xuống đất, hắn cũng không nén nỗi thở dốc một hồi. Địch nhân chung quanh thật sự là quá nhiều, chính là trong thời gian ngắn ngủi này là lúc Kim Sắc suy yếu nhất mang trên người hơn chục vết thương, hộ thể đấu khí của hắn mặc dù ngăn trở phần lớn lực công kích, nhưng trên người cũng không tránh khỏi một số vết thương.
Lợi dụng cơ hội trước mắt, Diệp Âm Trúc mạnh mẽ xông vào trong trận địa của quân địch, Áo Cổ Tư Đô chi kiếm đã ném cho Kim Sắc, chính mình thì đem toàn bộ đấu khí đẩy vào trong Nặc Khắc Hi kiếm, Tử Trúc đấu khí phối hợp với Ngạo Trúc kiếm pháp, ở trong trận địa địch quân tung hoành ngang dọc, mang theo thần chết cướp đi từng cái từng cái sinh mạng của địch nhân, mà lúc này, khoảng cách của hắn với Tô Lạp và Kim Sắc đã gần lại rất nhiều.
Tuy nhiên, Diệp Âm Trúc tịnh không nhìn thấy, không xa phía sau hắn, một đạo quang ảnh màu xanh biếc như ẩn như hiện bám sát mặt đất đi tới, nơi nó đi qua, bất luận là tọa kỵ kỵ binh, hay là Phật La chiến sĩ, đều nhất nhất bị ngã xuống đất, thân thể trong nháy mắt trở nên đen sẫm và chết đi.
Mà trên không trung năm đầu Phong hệ cự long bị chấn thương, cũng không có một ai dám lại hướng về hắn công kích nữa, chỉ là treo nổi tại giữa không trung, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Còn có hai mươi thước, còn gần hai mươi thước, Diệp Âm Trúc không tiếc chút nào thúc động đấu khí đến cực hạn, chém giết điên cuồng những địch nhân trước mặt. Khoảng cách với Tô Lạp và Kim Sắc cuối cùng chỉ còn có hai mươi thước. "Chỉ cần hội hợp cùng một chỗ với bọn họ, địch nhân sẽ không có năng lực ngăn cản mình trở về thành". Nghĩ vậy, Diệp Âm Trúc trên mặt không nhịn được toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Âm - Trúc. Một tiếng thét thê lương chói tai đột nhiên vang lên, thanh âm này rất quen thuộc, giống như là Tô Lạp, nhưng lại bén nhọn hơn rất nhiều, thanh âm dễ nghe, mượt mà nhưng lại run rẩy kịch liệt vì nổi kinh hoàng.
Diệp Âm Trúc rõ ràng nhìn thấy, Tô Lạp hướng về phía mình bất chấp tất cả phóng vọt tới, Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi làm cho thân thể nàng như có như không thậm chí từ trên thân Trọng kỵ binh trực tiếp xuyên thủng qua, trong chớp mắt đã lao vào mình, không đúng, nàng như thế nào lại lao về phía sau lưng mình?
Trong lúc đang kinh ngạc, Diệp Âm Trúc chợt quay đầu, hắn ngạc nhiên phát hiện, sau lưng mình lại không còn bóng địch nhân nào, hèn chi vừa rồi vọt tới trước áp lực cũng không lớn, nhưng không có địch nhân nào cũng không phải đã xua tan mối nguy hiểm, một cái thân ảnh màu xanh biếc thân dài hơn hai thước chợt hướng về phía mình phóng tới, mùi tanh nồng nặc khiến trong đầu óc hắn ảm đạm mơ mơ màng màng, cơ hồ trong vô thức một kiếm chém vào hướng thân thể trường xà màu xanh biếc nọ.
Tốc độ của trường xà màu xanh biếc so với trong ý nghĩ của Diệp Âm Trúc dường như nhanh hơn nhiều, khi hắn một kiếm chém ra, vốn mục tiêu là đầu rắn, nhưng khi chém thì thực tế lại chỉ chém trúng vào khúc trên của thân rắn. Trường xà màu xanh biếc này nhìn qua có chút quen mắt, nhưng vào lúc này, Diệp Âm Trúc đâu có cơ hội để quan sát. Trong cơ thể bốc lên một luồng khí mát lạnh, làm cho đầu óc hắn dần dần u ám mơ hồ, mà trường xà màu xanh biếc ấy dưới Nặc Khắc Hi kiếm của hắn một đao biến thành hai đoạn.
Ngay cả rắn cũng dùng tới, Phật La vương quốc này quả thật là không có điều xấu nào mà không làm, Diệp Âm Trúc trong lòng đang chê bai, đột nhiên phát hiện là không đúng, trường xà màu xanh biếc bị hắn chém thành hai nửa đoạn thân thể cũng không có ngừng lại chút nào, mắt vừa nhìn đã thấy phóng thẳng tới trước ngực.
Đến đây thì, Diệp Âm Trúc thấy một đạo tử quang, một đạo tử quang hư ảo quen thuộc, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn. Thân thể vô hình trong nháy mắt biến thành hữu hình. Thân thể ấm áp mềm mại trực tiếp dung nhập vào trong ngực hắn, cũng gắng gượng kiên cường ngăn chặn con rắn xanh biếc chết mà không cương cứng kia.
Chính là Tô Lạp, vừa rồi chỉ trong nháy mắt, tốc độ của Tô Lạp tăng lên đến cực hạn mức độ xưa nay chưa từng có, dựa vào lực lượng của Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi, nàng vượt qua toàn bộ phòng tuyến ngăn chặn giữa mình và Diệp Âm Trúc, trong phút chốc đã tới phía sau hắn, khi Diệp Âm Trúc và trường xà màu xanh biếc cùng phát động công kích lẫn nhau, cũng lao vào trong lòng hắn, giải trừ đi tác dụng của Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi, cánh tay trái vung lên, dụng cánh tay nhỏ của mình chặn ngay trước miệng rắn thay cho thân thể Diệp Âm Trúc.
"Ân." Một tiếng hừ nhẹ, Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy trong lòng mình, thân thể Tô Lạp trong nháy mắt đã mềm ỉu lại, có thể thấy rõ ràng một vệt đen theo cánh tay nhỏ của nàng trong phút chốc đã lan rộng ra.
Độc xà! Đột nhiên, Diệp Âm Trúc nhớ tới lai lịch bích xà này, lúc trước, sau khi chấm dứt Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, hắn từng ở lại trong sơn dã tu luyện, cũng tại đó đã bái Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn làm sư phụ, qua hai ngày khi hắn tỉnh lại, đột nhiên phát hiện thực lực của mình đã tiến bộ không ít, mà cách đó không xa có xác một con rắn. Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã nói cho hắn biết, loại rắn này tên gọi là Bích Ngọc Ma Long. Là một loại trong long tộc, cũng được xưng là "cấm kỵ chi long", Độc long. Độc tuyệt thiên hạ.
Một nổi sợ hãi mãnh liệt trong nháy mắt xuất hiện trong lòng Diệp Âm Trúc, cũng không phải bởi vì Bích Ngọc Ma Long, mà là tại thân thể Tô Lạp mềm oặt trong lòng hắn, lúc này, hắn cũng không nghĩ được vì sao Tô Lạp đấu khí cũng là tử cấp, Độc long dù là độc tuyệt thiên hạ, cũng không sợ hãi quá mức hóa thành điên cuồng như vậy.
- Tô - lạp! Diệp Âm Trúc gào to một tiếng, tay trái ôm chặt thân thể Tô Lạp, tay phải Nặc Khắc Hi chi kiếm đã hóa thành một mảnh tàn ảnh bao trùm sự chết chóc. Giờ khắc này, Ngạo Trúc kiếm pháp từ trong tay hắn triển hiện ra... là lực lượng kinh khủng nhất.
Bích Ngọc Ma Long đang cắn trên cánh tay của Tô Lạp nhất thời hóa thành một mảnh tinh phong huyết vũ, thi cốt cũng biến mất không còn lại gì, ngay cả nửa thân thanh xà đã bị hắn chém rụng, trong lúc Diệp Âm Trúc bạo nộ cũng hoàn toàn bị hủy diệt dưới làn kiếm quang.
Kỳ thật, lực phòng ngự của bản thân Bích Ngọc Ma Long chính là rất mạnh, xui xẻo, nó lại đối mặt cùng Diệp Âm Trúc trong tay lại cầm một thanh trường kiếm có thể khắc chế bất kỳ lực phòng ngự nào của cự long. Nặc Khắc Hi kiếm chính là do một sừng của Thần Thánh cự long chế tạo thành. Đối với long tộc trời sanh thì có khắc chế, Bích Ngọc Ma Long mặc dù hiếm thấy, hơn nữa là cửu cấp trong long tộc... là một loại kinh khủng nhất, nhưng nó dù sao vẫn không đạt tới mức có thể chống lại sự lợi hại của Thần thánh cự long, bởi vậy, dưới sự công kích của Nặc Khắc Hi kiếm bài danh đệ nhất nầy, Bích Ngọc Ma Long phải bị thương tổn là điều chắc chắn vậy.
- Tô Lạp, gắng gượng lại. Diệp Âm Trúc xót xa tim rỉ máu, nếu như không phải Tô Lạp, vậy cuối cùng bị Bích Ngọc Ma Long cắn chính là trên thân chính mình, vốn với tốc độ của nó lúc ấy, căn bản chính mình không có cơ hội để né tránh, dưới hàm răng của nó cũng tuyệt không phải hộ thể đấu khí của mình có thể phòng ngự được.
Ngạo Trúc kiếm pháp của Diệp Âm Trúc quả thật cường hãn, vừa rồi một kiếm nọ chẳng những hủy diệt đi Bích Ngọc Ma Long, thậm chí ngay cả đầu rắn đang cắn tại trên cánh tay Tô Lạp cũng bị chém nát bấy, nhưng tuyệt không có thương tổn đến Tô Lạp nửa phần. Máu đen không ngừng từ vết rắn cắn chảy ra, ngay lúc này, trên mặt Tô Lạp đã là một mảnh hắc khí.
Diệp Âm Trúc không chút do dự thúc động Tử Trúc đấu khí đưa vào trong cơ thể Tô Lạp, đồng thời tay phải liên tiếp như chớp nhoáng trong khoảnh khắc phóng chín thanh Tử Trúc thần châm phong tỏa tại vị trí trên bả vai Tô Lạp, ngay khi Tử trúc thần châm cắm vào, hắn đã cảm giác được, độc tố Bích Ngọc Ma Long mặc dù có thể chặn lại một phần lớn, nhưng cũng không thể ngăn cản nó tiếp tục lan tràn.
Tô Lạp vẫn còn minh mẫn, khi "hắn" che ở trước người Diệp Âm Trúc, "hắn" đột nhiên cảm giác được trong lòng mình thỏa mãn làm sao, lúc này, "hắn" cũng không có lo âu hay hoảng hốt gì, trên mặt ngược lại lộ vẻ tươi cười. Đối với Bích Ngọc Ma Long "hắn" đương nhiên nhận thức được, nếu không vừa rồi như thế nào lại muôn phần hoảng sợ vọt tới? Cuối cùng vẫn đến kịp che chắn trước người hắn, cũng nhờ vậy nếu không làm cách nào có thể cùng người yêu dấu âu yếm cùng một chỗ, vì hắn mà đi tìm cái chết, có lẽ chính là kết cục tốt nhất cho mình ah.
Tô Lạp mỉm cười nhìn Diệp Âm Trúc, môi "hắn" đã hoàn toàn tím tái, dưới tác động của chất kịch độc mặt "hắn" càng trở nên trắng bệch.
- Vô ích, Âm Trúc, đừng uổng phí khí lực nữa, hãy nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đi, hãy đáp ứng ta, ngươi cần phải giữ mạng sống tốt.
Giờ phút này, Tô Lạp không còn che dấu thanh âm của mình, một giọng nữ dễ nghe nhu mì lọt tai như thế. Đáng tiếc, lúc này nhân vật nam vai chính của chúng ta trong lòng sớm đã rối loạn tấc lòng, cũng không có chú ý tới sự khác nhau rõ ràng này.
- Không, không! Nhất định có biện pháp. Đã có độc thì nhất định phải có phương pháp giải độc, Tô Lạp, Tô Lạp ngươi cần phải cố gắng trụ lại, ngàn vạn lần không thể chết được. Ôm chặt Tô Lạp vào trong lòng mình, Diệp Âm Trúc chưa bao giờ hoảng hốt như lúc này, ngay cả bản thân hắn cũng không biết vì sao lại như vậy, nhưng trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, bất kể như thế nào cũng phải giữ lại mạng sống của Tô Lạp, bằng bất cứ giá nào.
Quang mang chợt lóe, Diệp Âm Trúc đã mang Tô Lạp thu vào trong Sinh Mệnh Trữ Tồn Bảo Thạch, hắn biết, muốn cứu sống Tô Lạp, trước tiên cần phải trở lại Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành. Ở chỗ này hiển nhiên không có khả năng.
Diệp Âm Trúc tóc đen dài bay tán loạn phía sau, áo bào trắng trên người tuy chưa thấm ướt máu tươi, nhưng mùi máu tanh lại... thật nồng nặc, hai mắt hắn lúc này đã biến thành màu đỏ tươi, trên trán, ngân long ma văn nhàn nhạt lóng lánh phát xạ quang mang đầy khủng bố.
Hắn cực kỳ phẫn nộ, đúng vậy, mắt nhìn huynh đệ tốt nhất vì cứu mình ngăn cản sự công kích của độc long mà lâm vào tình trạng như vậy, Diệp Âm Trúc hoàn toàn nổi giận. Một cổ sát khí vô hình trong nháy mắt hóa thành sát khí mạnh mẻ áp chế hết thảy chung quanh, so với long uy còn mãnh liệt hơn.
Bích Ngọc Ma Long cứ như thế bị hủy diệt, Tuần long sư bên cạnh Khố Tư Lặc nhất thời xụi lơ trên mặt đất chưa biết sống chết ra sao, cùng kết hợp với ma long huyết mạch mới có thể khống chế được ma long, Bích Ngọc Ma Long đã chết, hắn hiển nhiên cũng sống không được.
Khố Tư Lặc rõ ràng không có nghĩ đến, dưới tình huống với loại tuyệt sát như vậy vẫn bị thất bại, cái... tên bạch y nam nhân kia vẫn còn sống, sắc mặt hắn nhất thời trở nên vô cùng ngưng trọng, cánh tay phải vung lên, nắm chặt long thương bên thân người, vị Tử Tinh Long kỵ tướng duy nhất tại Phật La vương quốc này rốt cục chuẩn bị tự mình ra tay. Mà ngay lúc này, hắn cảm nhận được sát khí trên người Diệp Âm Trúc phát ra.
Long uy thuộc loại Ngân Long nhất tộc thượng vị long tộc, cùng uy áp khổng lồ thuộc loại Tử Tinh huyết mạch nhất đại thần thú, trong lúc cuồng nộ huyết mạch toàn thân Diệp Âm Trúc hoàn toàn kết hợp thành một thể, vóc người hắn mặc dù không bằng Minh, Tử bản thể cao lớn như thế, nhưng lúc này khí tức từ trên người hắn tản mát ra cũng kinh khủng không kém. Sát khí khủng bố tản ra chung quanh khiến cho Huyết sắc vệ đội cùng Trọng kỵ binh quân đoàn của Phật La cũng đều không dám đến gần hắn, ngay cả những Long kỵ tướng còn lại trên không trung cũng một trận co thắt tim gan. Đây là dạng khí tức gì?
Vung tay phải lên, nhẹ nhàng che phủ vị trí trái tim mình, Diệp Âm Trúc chậm rãi nhắm hai mắt lại, giờ khắc này, toàn thân hắn tựa hồ trở nên hư vô huyền ảo, bởi vì sinh mệnh cùng khí tức của hắn đã hoàn toàn hòa hợp vào môi trường chung quanh, hoặc có thể nói là dung nhập hoàn toàn vào trong chiến trường đẫm máu.
Quang mang chợt lóe, hai vầng sáng tử sắc đồng thời từ trên người hắn tản mát ra ngoài, một luồng từ vị trí đan điền, luồng kia phát ra từ mi tâm. Cùng là tử sắc, nhưng tiêu biểu của năng lượng lại hoàn toàn bất đồng, phân biệt đó là lực lượng thuộc về Đấu Khí và Ma Pháp.
Ngay giữa chiến trường, Diệp Âm Trúc song chưởng vung lên, hai thanh cổ cầm cơ hồ đồng thời xuất hiện dưới hai bàn tay hắn. Mở ra, đúng là Phi Bộc Liên Châu cầm mang theo vô tận bi thương, Tay kia chính là Khô Mộc Long Ngâm cầm với lực sát thương khủng bố.
Hai thanh cổ cầm cấp thần khí, ngoại trừ siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm nọ, trong tay Diệp Âm Trúc lúc này là hai thanh cổ cầm uy lực rất mạnh, giờ phút này, đều xuất hiện tại dưới hai bàn tay của hắn, kỳ dị chính là, hai thanh cổ cầm này cứ như vậy trôi nổi phía trước cạnh hai bên hắn, tựa hồ như không hề bị ảnh hưởng bởi trọng lực.
Tử quang nhàn nhạt xoay vòng quanh Diệp Âm Trúc, cùng lúc xoay quanh hai thanh cổ cầm của hắn, lúc này, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc:
- Nỗi đau trong lòng ta,các ngươi phải trả giá. Vừa nói xong, hắn đứng tại chỗ, hai tay tám chỉ cùng lúc chuyển động.
Kim Sắc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Diệp Âm Trúc xuất hiện như vậy, nhân cơ hội Trọng kỵ binh chung quanh có chút ngốc trệ, mạnh mẽ xông lại bên cạnh Diệp Âm Trúc.
- Sát! Một cái thân ảnh khổng lồ màu xanh từ xa xa bay lên, một tiếng quát lớn, cũng chính từ miệng hắn truyền đến. Dựa vào lúc trên người Diệp Âm Trúc phát ra tầng tầng sát khí khiến Phật La binh lính tạm thời dừng lại, tức thì hắn lại tiếp tục chém giết hướng về phía Diệp Âm Trúc mà đến.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
156 chương
170 chương
574 chương
30 chương
408 chương
131 chương
462 chương