Cầm Đế

Chương 175 : Tiếp Chưởng Tư-phúc-nhĩ-đặc

"Tô Lạp, cùng ta bôn ba thế này quả thật rất vất vả. Kỳ thực ngươi không nên theo ta đến Phật La, xây dựng Cầm thành cũng có thể dốc sức mà!" Diệp Âm Trúc vẻ áy náy nhìn Tô Lạp mặt đang tái nhợt. Trên đường bí mật tới Phật La tác chiến, Diệp Âm Trúc bất giác nhớ về lần trước. Lúc đó chuyện ăn mặc của chàng đều do Tô Lạp lo liệu. Được ăn những món Tô Lạp chuẩn bị với Diệp Âm Trúc là hạnh phúc. Chàng có thể khẳng định, chiếc nhẫn chàng tặng Tô Lạp đã không còn, bởi đã biến thành vật phẩm chuẩn bị cho mình, hầu hết là thức ăn, nếu không thì làm sao hàng ngày chàng có nhiều thức ăn như vậy? "Nói những chuyện đó ra làm gì? Chúng ta chẳng phải là huynh đệ tốt của nhau ư? Huynh luôn sát cánh với Áo-lợi-duy-lạp, lẽ nào "đệ" lại không được?" Tô Lạp lườm Diệp Âm Trúc, biểu tình vẻ rất bình tĩnh. Được cận kề bên Diệp Âm Trúc hàng ngày, đối với nàng thế là hạnh phúc rồi. Mưu lược, thực lực và thế lực của Diệp Âm Trúc, bất kể mặt nào cũng đều không ngừng tiến bộ. Nhìn vào mắt Tô Lạp mới thấy nàng đắc ý và mãn nguyện đến mức nào. Diệp Âm Trúc không xuất thân từ Pháp Lam, vậy mà có được năng lực đặc biệt như vậy, đó hoàn toàn là dựa vào sự nỗ lực của bản thân. Từ một Cầm thành nhỏ bé yếu ớt ban đầu, phát triển đến giờ đã đủ tư cách trở thành đồng minh của Mễ Lan, thậm chí là thành tố vững chắc nhất của Lam-địch-á-tư đại lục. Tất thảy những điều này đều do một tay Diệp Âm Trúc phấn đấu mà làm nên. Nhưng thời gian không chiều lòng một ai, lòng Tô Lạp bắt đầu đau khổ bởi hình như khoảng cách giữa hai người ngày một xa, thời khắc nàng phải trở về đang đến gần. "Phải rồi, chúng ta là hảo huynh đệ của nhau. Cám ơn đệ, Tô Lạp. Không hiểu vì sao, có đệ bên mình ta luôn có cảm giác yên tâm!" Diệp Âm Trúc vô tư nắm chặt vai Tô Lạp, mỉm cười. Khuôn mặt đang tái của Tô Lạp bỗng ửng hồng, may chân giữ được không giẫy nẩy lên, hạ giọng: "Trúc huynh, đệ hơi mệt, có thể dựa vào vai huynh một lát được không?" "Đương nhiên rồi!" Hai người đến ngồi bên một gốc cây lớn. Tô Lạp ngả người dựa vào vai Diệp Âm Trúc, trên môi nở nụ cười mãn nguyện, hai tay nắm chặt gấu áo chàng như sợ Diệp Âm Trúc bỗng nhiên biến mất. Một mùi thơm nhẹ xông vào mũi. Diệp Âm Trúc bỗng phát hiện tim của mình hình như đập nhanh hơn... Thế là thế nào, Tô Lạp là nam nhân cơ mà? Nhưng thân thể hắn làm sao lại mềm như vậy? ......................... Đại quân Cầm thành được chia làm hai cánh, Diệp Âm Trúc đích thân chỉ huy một cánh. Thông qua truyền tin ma pháp, Đông Phong thành đã được cung cấp lương thảo. Diệp Âm Trúc nhận Kim Sắc sắc lệnh từ Ny Na công chúa, nhằm thẳng hướng thành Tư-phúc-nhĩ-đặc tiến quân. Từ Đông Phong đến Tư-phúc-nhĩ-đặc khoảng chừng ba trăm dặm, cách quân đã đi được già nửa chặng đường. Nghỉ ăn trưa. Nhìn về hướng Tư-phúc-nhĩ-đặc, ánh mắt Diệp Âm Trúc lóe lên ánh sáng. Chiến tranh thực sự sắp diễn ra, chàng có thể giúp Mễ Lan chặn cuộc tấn công của Phật La không? Cuộc chiến sắp tới là vô cùng quan trọng với tương lai của Cầm thành. Có thể lương thảo của đại quân Phật La đã sắp cạn, nếu trong mấy ngày tới cung cấp không kịp thì quân đội họ sẽ rơi vào tình cảnh khốn quẫn. Tiếng thở đều đặn vang lên, Diệp Âm Trúc cúi nhìn, thân hình nhỏ nhắn của Tô Lạp như con mèo con ngoan ngoãn rúc vào lòng chàng. Tuy thời tiết đang giá lạnh nhưng nét mặt Tô Lạp chừng như thoáng một niềm vui khó tả. Hắn đã ngủ, ngủ rất say. Diệp Âm Trúc khẽ kéo áo bào lên kín vai Tô Lạp, đoạn khẽ lùi ra để đầu hắn gối hẳn vào ngực mình, toàn thân Tô Lạp giờ dựa hết vào người chằng. Bản thân Diệp Âm Trúc cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy, hoàn toàn vô ý thức. Hai tay Tô Lạp ôm chặt quanh người chàng. Diệp Âm Trúc sững sờ, thầm nghĩ tiểu tử này không coi ta là mỹ nhân đấy chứ, sao lại ôm riết đến nghẹt thở thế này? Nhưng không dám làm cho Tô Lạp tỉnh giấc, rốt cuộc chàng vẫn ngồi yên. Lúc này, toàn bộ cơ thể Tô Lạp đã dính chặt vào người Diệp Âm Trúc, hai tay giang rộng không còn giữ được thăng bằng nữa. Bỗng nhiên Diệp Âm Trúc nhận ra, nơi cơ thể Tô Lạp áp vào ngực mình sao mà mềm mại đến thế? Một cảm giác đặc biệt truyền từ đó sang, Diệp Âm Trúc khẽ sững người, lẩm bẩm: "Chẳng phải hắn đã luyện võ rồi sao? Cớ sao ngực lại mềm như vậy? Còn đàn hồi nữa chứ? Lẽ nào lại là một thứ công pháp...?" Diệp Âm Trúc không hề biết, khi chàng thốt ra câu hỏi này thì một tay Tô Lạp đã nắm chặt thành thoi quyền. ............................... Khi cánh quân Cầm thành đến Tư-phúc-nhĩ-đặc, trời đã chập choạng tối. Tuy để lại cho Áo-lợi-duy-lạp hầu hết chủ lực của Cầm thành nhưng sức mạnh hiện giờ Diệp Âm Trúc nắm giữ trong tay vẫn không hề yếu ớt. Hai trăm Lợi Trảo Mãnh Cầm tuy không bằng Bỉ Mông Cự thú, nhưng sức mạnh và Ma pháp đủ hỗ trợ chàng đánh trạn. Thêm nữa, bên mình Diệp Âm Trúc còn có hai Tử Sắc Cường Giả chỉ huy năm trăm Đông Long tinh binh. Những tinh nhuệ Đông Long này đều là chọn lựa kỹ càng mới tiếp nhận, thực lực mỗi người đều cao hơn một bậc so với Thanh sắc sơ cấp. Cho dù chọn khắp mười mấy vạn quân trong Đông Phong quân đoàn của Mễ Lan, e cũng không thể tuyển nổi nhiều cao thủ đến như thế. Đoàn quân vừa đến dưới thành Tư-phúc-nhĩ-đặc, ngay lập tức bị lính tuần trên thành phát hiện. "Những người nào kia? Đứng lại!" Nháy mắt hàng chục bó đuốc từ thành lầu ném xuống rơi như mưa trước mặt cánh quân Diệp Âm Trúc. Ánh đuốc sáng chập chờn nhưng vẫn chiếu rõ mỗi khuôn mặt bên dưới. Đoàn quân tới từ phía địa phận Đế quốc Mễ Lan nên lính canh mới hửu hảo như vậy, nếu xuất hiện ở mặt khác của thành Tư-phúc-nhĩ-đặc thì chắc chắn đón tiếp Diệp Âm Trúc sẽ là hàng vạn mũi tên. Thấy cánh Diệp Âm Trúc không dùng phương tiện gì khác ngoài đi bộ, lính tuần trên thành có phần nhẹ nhõm, dồn dập truy hỏi. Diệp Âm Trúc dõng dạc: "Ta là Bá tước của Đế quốc, tên Diệp Âm Trúc, theo chỉ lệnh của Bệ hạ đến Tư-phúc-nhĩ-đặc tiếp nhận toàn quyền quản lý thành. Mời Thống soái của các người ra nhận lệnh!" Quân lính tuần tra thảy đều sững người sửng sốt. Tuy nhiên Diệp Âm Trúc nói rõ ràng phụng mệnh Hoàng đế mà đến, không ai dám ngăn cản, ngay lập tức báo lên trên. Không lâu sau, trên thành lầu đã đông nghịt lính tráng, từ trong đám tướng lĩnh đội thiết trụ, một đại tướng khôi ngô vạm vỡ tiến đến bên mép thành, mượn ánh sáng bên dưới nhìn xuống Diệp Âm Trúc. "Ta là Quân đoàn trưởng Quân đoàn Phương Đông Đế quốc Mễ Lan, tên An-thiết-lạc-đế. Xin hỏi chỉ lệnh của Hoàng đế ở đâu?" Diệp Âm Trúc cười tươi tỉnh, nói vọng lên tường thành: "Chỉ lệnh Hoàng đế ở đây. Nguyên soái An-thiết-lạc-đế, hãy nhận lệnh!" Đoạn một luồng hào quang sắc tím tỏa ra từ thân mình chàng. Trong bóng đêm dày đặc, tử sắc quang mang càng nổi bật. Giữa vầng hào quang màu tím xuất hiện một quầng sáng chói mắt, rồi một cuộn ống quyển bay lên về phía An-thiết-lạc-đế. Nhìn thấy tử sắc quang mang, An-thiết-lạc-đế hơi giật mình, bởi y hiểu Tử sắc cường giả đại diện cho cái gì. Niềm tin vào đám người Diệp Âm Trúc tăng lên vài phần, có điều cuộc ống quyển vọt tới quá nhanh, không hiểu rõ thực hư thế nào. Thực lực của y không thể trực tiếp nghênh đón tử cấp lực lượng, nhưng trước mặt hàng trăm binh lính thuộc hạ kia thì Nguyên soái An-thiết-lạc-đế lại không thể tỏ ra yếu đuối. Trong hoàn cảnh bắt buộc ấy, y chỉ biết nghiến răng giơ tay chờ đón quầng sáng màu tím kia. Điều khiến Nguyên soái An-thiết-lạc-đế kinh ngạc là, tử sắc quang mang vốn chuyển động nhanh như thế nhưng khi đến trước mặt y thì chậm hẳn lại. Màu tím sẫm nhạt dần đi rồi cuộn giấy rơi vào tay An-thiết-lạc-đế nhẹ nhàng như có ai đích thân đặt vào. An-thiết-lạc-đế lặng lẽ gạt mồ hôi hột trên trán, không dám chậm trễ mở vội cuộn giấy. Mệnh lệnh trên đó rất giản đơn: "Cử Lãnh chủ Cầm thành, Bá tước Đế quốc Diệp Âm Trúc tiếp nhận quyền chỉ huy Quân đoàn Phương Đông. Tất cả mọi tướng lĩnh thuộc Quân đoàn Phương Đông chấp hành vô điều kiện mệnh lệnh từ Bá tước Diệp Âm Trúc!" Lạc khoản là bộ dấu thống soái của đế quốc, đồng thời còn thêm một hình huy chương chữ thập đỏ của Hoàng thất Mễ Lan, không ai có thể cho là giả được. Sở dĩ phải thể hiện thực lực tử cấp ngay đầu tiên bởi Diệp Âm Trúc hiểu rõ, đối mặt với những người lính chỉ biết chấp hành lệnh từ chỉ huy trực tiếp thì sức mạnh tự thân là hết sức quan trọng. Thực lực tử cấp của chàng chính là lễ vật, cũng như lời cảnh cáo tốt nhất. "Mở thành nghênh đón!" An-thiết-lạc-đế cuộn tờ chỉ lệnh, ra lệnh cho binh sĩ. Khi Nguyên soái An-thiết-lạc-đế đích thân ra cửa thành nghênh tiếp, nhìn vào người đi trước chỉ thấy đó là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, bất giác sững người. "Các hạ là... Bá tước Diệp Âm Trúc?" An-thiết-lạc-đế cau mày hỏi. Quân đoàn Phương Đông ở về phía cực đông Mễ Lan nên tin tức về Cầm thành hầu như không tới. Tuy tên tuổi Diệp Âm Trúc đã vang dội khắp đế quốc nhưng tại Tư-phúc-nhĩ-đặc lại chưa có ai nghe thấy. Bởi vậy khi thấy một thanh niên trẻ măng đến tiếp nhận cương vị Nguyên soái thống lĩnh của mình, An-thiết-lạc-đế không thể không nghi hoặc. Diệp Âm Trúc tiến lên mấy bước, giơ cao tay phải. Trong ánh sáng hàng trăm ngọn đuốc, một hồng sắc quang mang từ tay chàng toả ra chói chang, chính là tấm huy chương chữ thập của Đế quốc Mễ Lan mà Đại đế Tây-nhĩ-duy-áo ban tặng. Tại Đế quốc Mễ Lan, tấm huy chương này đại biểu cho bốn chữ "Thân thiết bên trẫm". Dường như cùng một lúc, An-thiết-lạc-đế cùng thuộc hạ tướng lĩnh quỳ cả xuống đất, cung kính bái lạy tấm huy chương trên tay Diệp Âm Trúc. Nhờ cuộc chỉ lệnh và tấm huy chương của chữ thập, cuộc bàn giao cương vị nguyên soái diễn ra nhanh gọn hơn Diệp Âm Trúc nghĩ. An-thiết-lạc-đế không còn lý do gì nghi ngờ chàng nữa, thực hiện ngay nghi thức bàn giao quyền lực. Cánh quân Diệp Âm Trúc nối đuôi nhau trật tự đi vào thành. Lễ bàn giao tiến hành ở đại sảnh nghị sự. Diệp Âm Trúc đã trở thành thống soái, Tô Lạp khoác áo giáp nhẹ lặng lẽ đứng bên chàng. Đoàn quân của Diệp Âm Trúc có bảy trăm người, hiện có bốn thủ lĩnh là Tử, Minh, Lan Thanh, Mai Như Kiếm có mặt trong đại sảnh. Tộc trưởng Mãnh Cầm Đức Lỗ Y vắng mặt, với họ mà nói, chỉ cần nghe theo lệnh Diệp Âm Trúc là đủ. "Nguyên soái An-thiết-lạc-đế, hãy báo cáo tình hình hiện nay của chúng ta!" Diệp Âm Trúc bình thản nói. Không chỉ An-thiết-lạc-đế, các tướng lĩnh trong Quân đoàn Phương Đông khi nhìn thấy chàng trai quá trẻ này ai cũng đều ngạc nhiên. Kể cả những tiểu tướng trong sảnh, không có ai trẻ như Diệp Âm Trúc. Nhưng khi tận mắt nhìn chàng ngồi tại chủ vị trên đại sảnh, từ người toát lên sự cao quý thì chẳng ai dám tỏ vẻ coi thường nữa. Nhất là vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Âm Trúc, dần dần khiến họ trở nên khép nép phục tùng. An-thiết-lạc-đế bắt đầu: "Giờ đây ngài là nguyên soái, Quân đoàn Phương Đông tôi đã chuyển giao cho ngài. Hai hôm trước đại quân Phật La bỗng dưng rút lui, ra ngoài hơn trăm dặm thì hạ trại, nguyên do vì sao chúng tôi chưa biết. Hai hôm rồi vô cùng yên tĩnh, thậm chí đến cả thám tử của họ cũng không thấy nữa. Trước khi việc này xẩy ra thì quân ta và đại quân Phật La đã giao chiến nhiều trận. Tuy chúng ta có ba thành, Tư-phúc-nhĩ-đặc và hai thành nữa hợp thành thế chân kiềng phòng ngự, nhưng quân địch tấn công quá quyết liệt. Quân ta tử thương nhiều, tướng sĩ chết trận lên đến trên bốn vạn ba ngàn người, sức chiến đấu mất đi hai phần." Diệp Âm Trúc chầm chậm gật đầu. Những thông tin An-thiết-lạc-đế báo cáo gần giống như tình hình chàng nắm được từ trước. "Được! Bây giờ ta lệnh cho tất cả quân canh hai thành kia cùng lương thảo và dân chúng nhanh chóng rút ra, kéo hết về Tư-phúc-nhĩ-đặc. Nguyên soái An-thiết-lạc-đế, việc này giao cho ngài đích thân giải quyết, thời hạn chỉ được đúng hai ngày!" "Cái gì?" An-thiết-lạc-đế trầm giọng xuống, những tướng lĩnh phía sau y cũng hết sức kinh ngạc. "Diệp Nguyên soái, ngài có thể nói rõ lý do vì sao không? Chỉ có ba thành kết thành thế chân kiềng mới hy vọng chặn được quân địch. Bỏ hai thành kéo hết về đây có nghĩa là bỏ đi mạng lưới liên hoàn hỗ trợ lãn nhau, nếu quân Phật La dốc sức bao vây, thế thì con ruồi cũng khó lòng bay lọt". Diệp Âm Trúc nghiêm nghị: "Trước khi đưa ra mệnh lệnh ta đã nghĩ rất kỹ! Không chỉ tất thảy vật tư hai thành đó đều phải nhanh chóng đem tới Tư-phúc-nhĩ-đặc, ngay cả nhân mã vận tải cung cấp lương thảo bên ngoài thành đó cũng đều lệnh dồn hết về đây!" Các tướng lĩnh lại được một phen rối trí, trong khoảnh khắc những tiếng bàn tán ầm ĩ vang lên. Tuy không dám phản đối ra mặt nhưng kể cả An-thiết-lạc-đế cũng đều đứng lại không đi. "Các người định chống lệnh?" Diệp Âm Trúc chau mày, đứng lên. An-thiết-lạc-đế khom người cung kính: "Chúng ta không dám chống lệnh, chỉ mong Nguyên soái giải thích rõ nguyên nhân. Bởi, đây là chuyện liên quan đến sống chết của hàng chục vạn quân lính và trăm họ!" Mắt Diệp Âm Trúc long lên: "Đem tất cả lực lượng dồn hết về Tư-phúc-nhĩ-đặc là để quân địch không dám đánh vào. Tuy chưa dám chắc nhưng ta tính có tới năm phần là trong vòng năm ngày tới, người Phật La sẽ tổng công kích. Nếu phân tán ra phòng ngự thì đối phương sẽ có cơ hội đánh tỉa, chi bằng dồn hết cả lại đây cầm cự. Chỉ cần chúng ta giữ vững được mười ngày, bọn Phật La nhất định phải rút." Thấy vẻ không tin của An-thiết-lạc-đế, Diệp Âm Trúc mỉm cười: "Các vị tướng lĩnh, Nguyên soái An-thiết-lạc-đế, không hiểu mấy ngày trước các vị có thấy một đám khói lửa lớn bốc lên ở phía đông không?" An-thiết-lạc-đế hơi giật mình: "Khói lửa? Mấy hôm trước đúng là phía đông như có xuất hiện khói lửa…" Thân là Nguyên soái một đế quốc, tuy địa vị không bằng Mã-nhĩ-đế-ni hay Tây-đa-phu, nhưng có thể thống soái cả Quân đoàn phương đông, hiển nhiên An-thiết-lạc-đế không phải hạng giá áo túi cơm. Từ trong lời nói của Diệp Âm Trúc, lúc này y đã hiểu ra một chút, kinh ngạc: "Lẽ nào là lương thảo của Phật La?" Tô Lạp sau lưng Diệp Âm Trúc lên tiếng: "Ba hôm trước chúng ta tấn công kho hậu cần của đại quân Phật La tại biên giới, ít nhất đã hủy đi lương thảo và vật dụng khí giới cho năm mươi vạn đại quân dùng trong nửa tháng. Một mồi lửa đó đã khiến đại quân Phật La rút lui cả trăm dặm." Lời Tô Lạp vừa dứt, mọi tướng lĩnh đều bàn tán xôn xao. Với Quân đoàn Phương Đông mà nói, lúc này không còn tin nào tuyệt vời hơn, bất giác tiếng hoan hô vang lên như sấm rền. Diệp Âm Trúc đến trước mặt An-thiết-lạc-đế, chàng cao hơn đối phương đúng nửa cái đầu: "Nguyên soái An-thiết-lạc-đế, kho tàng của Phật La đã bị chúng ta thiêu hủy phần lớn. Theo như tính toán của chúng ta, họ đã sắp cạn lương thực. Vì để duy trì đủ đến khi nhận tiếp tế nên họ mới án binh bất động, nhưng ta đã giăng một lẻ lưới phía sau lưng quân Phật La, đợi quân lương mới lại tiêu hủy tiếp. Xin hỏi, nếu Nguyên soái là thống lĩnh quân Phật La, khi lương thảo đã cạn mà cung cấp vẫn không đến thì Nguyên soái sẽ chọn cách nào?" An-thiết-lạc-đế nghĩ một lát, đoạn tái mặt: "Nguyên soái định nói Đục thuyền cùng chìm?" Diệp Âm Trúc khẽ gật đầu, thuật lại lần phân tích tình hình cùng Áo-lợi-duy-lạp: "Chính vì thế, điều chúng ta cần giờ đây là phải bằng mọi cách giữ bằng được lương thảo của chúng ta, mặc cho người Phật La điên cuồng đến mức nào cũng không thể đánh cướp được. Bản thân họ cắt mất đường rút, giờ chúng ta lại để cho họ đường lên. Với lượng dự trữ của hai thành và Tư-phúc-nhĩ-đặc, chúng ta sẽ trụ được ít nhất nửa năm. Còn người Phật La thì sao? Họ chỉ có cái bụng lép kẹp xung trận. Khỏi cần lâu, chỉ cần chúng ta đủ sức cầm cự mười ngày, người Phật La ắt phải thua... Đục thuyền cùng chìm hay là khiến cho họ phải lao vào cuộc đấu trí quyết liệt, dù sao cũng không thể lâu dài. Chỉ cần chúng ta cầm cự được đợt tấn công đầu tiên, một nhịp trống dồn sức đã kiệt, bước tiếp theo là suy yếu. Địch yếu ta công, nhất định thắng lợi!" An-thiết-lạc-đế chau mày: "Nguyên soái đại nhân, Đại nhân chắc chắn là kẻ địch sẽ tấn công chúng ta?" Diệp Âm Trúc mỉm cười: "Trừ trường hợp được cung cấp lương thảo kịp thời, nếu không người Phật La chỉ có hai cách chọn một. Hoặc là rút lui, hoặc là tiến đánh. Rút lui, hẳn không thể nào, họ còn sốt ruột hơn chúng ta nhiều. Biên giới phía đông chúng ta phòng ngự rất yếu ớt. Với người Phật La mà nói, Lam-địch-á-tư là bước then chốt nhất trong toàn bộ kế hoạch, đời nào họ lại dễ dàng từ bỏ kế hoạch? Như thế thì chỉ còn cách là tiến lên! Các vị tướng lĩnh, đây là một ván bài, đúng là một ván bài. Thử hỏi nếu đánh chính diện với người Phật La, kết cục của Quân đoàn Phương Đông sẽ thế nào? Sẽ bị tiêu diệt hay thắng lợi? Các vị tướng lĩnh, xét về lực lượng các vị hiểu hơn ta, nếu đã như thế thì tại sao chúng ta lại không chơi một canh bạc? Hiện giờ, các vị chỉ có thể tin vào ta, tin là ta sẽ chặn đứng người Phật La, chính họ sẽ cung cấp lương thảo cho ta. Chí ít thì trước khi họ kéo quân về nước, lương thảo đã rơi vào tay chúng ta rồi." Đã hiểu vấn đề, An-thiết-lạc-đế trở nên nôn nóng, hăng hái gật đầu: "Tốt! Ta tình nguyện theo Nguyên soái trận này, nhưng nếu thua thì sao? Chúng ta sẽ cùng chết với bọn Phật La bỉ ổi chứ?" ........................ Tư-phúc-nhĩ-đặc đột nhiên sôi động, An-thiết-lạc-đế không hổ là Nguyên soái trấn thủ. Trong hai ngày, hai thành phụ cận đã trở thành vườn không thành trống, mọi lương thảo, của cải và dân chúng đều được mang đến Tư-phúc-nhĩ-đặc. Toà thành không thẹn với mỹ danh thành luỹ lớn nhất, vững chãi nhất của Đế quốc Mễ Lan, chứa cả năm mươi vạn quân dân mà vẫn chưa gọi là chật chội. Thời gian, đối với người Mễ Lan mà nói là rất khẩn trương. An-thiết-lạc-đế cùng tướng lĩnh dưới quyền làm đúng theo kế hoạch của Diệp Âm Trúc, không ngừng gia cố thêm công sự và chuẩn bị mọi giải pháp phòng ngự. Riêng đoàn hậu cần gồm mười lăm vạn người Kim Sắc mang theo rất nhiều lương thảo khí giới vẫn chưa kịp chuyển đến Tư-phúc-nhĩ-đặc khiến Diệp Âm Trúc rất khổ não. Biết thế nhưng không làm sao được, tất thảy phải tập trung cho việc chống lại trận tập kích sắp tới của đại quân Phật La, hiện giờ không có việc gì quan trọng hơn. Trong khi Tư-phúc-nhĩ-đặc lo bố trí phòng thủ chặt chẽ thì dưới sự điều động của Áo-lợi-duy-lạp, phần nhân lực còn lại của Cầm thành bắt đầu hành động. Một mạng lưới rộng lớn với hơn một ngàn Giác ưng kỳ binh và ba trăm Mãnh Cầm hợp thành đội quân trinh sát không còn một khe hở, dọc ngang hơn ba trăm dặm. Bất kể một tiếng gió rung lá rụng đều nghe ngóng phát hiện, không lọt qua mắt đội quân trinh sát này. Một giờ đồng hồ trước Áo-lợi-duy-lạp nhận được tin, một cánh quân Phật La đang nhằm hướng tiền tuyến gấp rút hành quân. Cánh quân Phật La này chừng ba vạn binh sĩ, bảo vệ cho mấy ngàn xe vận tải. Không cần phải hỏi cũng biết đó là những gì rồi. Điều khiến cho Áo-lợi-duy-lạp kinh ngạc là, trong số ba vạn binh lính đó có năm ngàn Trọng kỵ binh và một ngàn Long kỳ binh, cách ăn vận của một ngàn Long kỳ binh này lập tức khiến cho Áo-lợi-duy-lạp sôi máu. "Huyết sắc vệ đội, rốt cuộc thì chúng ta đã chạm trán! Nhục nhã bi thương, chỉ có máu tươi mới gột được!" Áo-lợi-duy-lạp giữ chắc cây Long thương trên tay, mắt sáng quắc. Nhờ Giác Ưng kỳ binh chỉ dẫn vị trí, cự ly hai bên nhanh chóng gần lại. "Hồng Nhạn!" Áo-lợi-duy-lạp hét lớn. Ánh sáng màu đỏ sẫm loé lên, Diệp Hồng Nhạn ngồi ngay ngắn trên thân mình Long Lang Thái tử, lặng lẽ đến trước mặt Áo-lợi-duy-lạp, tất nhiên y đã nắm được tin tức. Hai người đưa mắt nhìn nhau, lòng thù hận quyết liệt biến thành sát khí gay gắt bủa dài trên không gian. "Món nợ của tử thần sẽ do tử thần đích thân trả lại. Hồng Nhạn, một ngàn lính Huyết Sắc ấy giao cho ngươi. Tuy chúng ta không hiếu chiến nhưng thù hận của huynh đệ thì không thể không trả. Ngươi chỉ cần làn việc đó, còn lại giao hết cho chúng ta!" Mắt Diệp Hồng Nhạn toát lên vẻ giận dữ: "Huyết sắc vệ đội? Chỉ có máu của chúng mới rửa sạch nỗi đau trong lòng chúng ta! Long Lang tử thần sẽ trở thành ác mộng mãi mãi trong nỗi kinh hoàng của chúng!" Cây thương trên tay chỉ ra phía trước, ba trăm đạo hào quang đỏ sẫm thoắt rời khỏi đại đội. Đơn vị tinh nhuệ nhất Cầm thành, con dao sắc bén nhất của Diệp Âm Trúc cuối cùng đã xuất kích. "Cách-la-tây-tư đại ca!" Đợi Diệp Hồng Nhạn bay rồi, ánh mắt Áo -lợi-duy-lạp chuyển sang Cách-la-tây-tư. Y không phải chủ soái thực sự của những quái vật ghê gớm này, chủ soái thực sự là Diệp Âm Trúc, vì vậy Ao-lợi-duy-lạp hiểu y phải thực sự khôn ngoan. "Làm gì?" Cách-la-tây-tư chậm rãi hỏi. Với con Chiến tranh cự thú này, Áo-lợi-duy-lạp không thể lạnh nhạt. Mặc dù trước khi đi Diệp Âm Trúc đã nói cho y biết tử huyệt của Cách-la-tây-tư nhưng Áo-lợi-duy-lạp biết, y tuyệt không thể khống chế được nó. "Cách-la-tây-tư đại ca. Mấy ngày rồi, hình như đại ca chưa ăn uống gì, không rõ đại ca có đói không?" Áo-lợi-duy-lạp mỉm cười hỏi. Vừa nghe nói từ "ăn", Cách-la-tây-tư đang nằm dài trên lưng bốn Hoàng Kim Bỉ Mông nhanh nhẹn ngồi bật dậy. Diệp Âm Trúc và Tử đều không có mặt nên đội ngũ này hầu như không chịu ràng buộc của ai, ngay cả bốn hoàng Kim Bỉ Mông cũng phải đối xử hết sức cung kính. Nhưng chuyện ăn đã trở thành việc lớn, không thể không cho ăn. Toàn bộ đội ngũ chỉ có Cách-la-tây-tư là được chu cấp đầy đủ mà thôi. "Đói quá chứ, nhưng ở đâu?" Cách-la-tây-tư nắm chặt Áo-lợi-duy-lạp, nhấc lên khỏi mặt đất. Áo-lợi-duy-lạp không hốt hoảng, mỉm cười chỉ tay về phía xa: "Đằng kia chẳng phải người Phật La đang đem đến biếu đại ca rồi sao? Những thứ lương thảo đó phải để cho đại ca hưởng thụ mới đúng, có điều sẽ có một số trẻ ranh định chặn bước tiến của đại ca đó." Cách-la-tây-tư gầm lên một tiếng khiến mặt đất rùng rùng: "Ai dám cản trở lão đây ăn uống, ta sẽ xé xác nó ra. Nói, lương thực ở nơi nào?" Áo-lợi-duy-lạp cười gượng gạo: "Cách-la-tây-tư đại ca, đại ca cứ thả ta xuống đã, ta sẽ dẫn đại ca đi ăn." Cách-la-tây-tư "hừm" lên một tiếng, thả Áo-lợi-duy-lạp xuống đất. Áo-lợi-duy-lạp thở một hơi sâu: "Cách-la-tây-tư đại ca, một khi đại ca xông thì mọi kẻ ngăn trở đều nát như tương hết. Như thế thì, mời ngài dẫn các Bỉ Mông chiến sĩ vô địch của chúng ta xông thẳng vào trận địa đối phương. Đến đó rồi, đại ca muốn ăn bao nhiêu mà chẳng được!" Cách-la-tây-tư xoa xoa cái đầu trọc lóc, cười hì hì: "Cậu nhóc, ngươi đang lợi dụng ta đấy hả?" Một áp lực vô hình chợt đè nặng lên Áo-lợi-duy-lạp, áp lực đó khiến cơ thể y như rữa nát ra trong chốc lát. Sức mạnh của Thập cấp Thần thú, một Lam cấp thủ lĩnh thấp bé làm sao địch lại nổi! "Cách-la-tây-tư đại ca, đại ca quên lời dặn của Diệp Âm Trúc lúc chia tay rồi sao?" Áo-lợi-duy-lạp gượng hỏi, mặt đỏ rực lên trước áp lực ngàn cân đang ép xuống. Áp lực nhanh chóng tan biến, Cách-la-tây-tư vỗ vỗ vai Áo-lợi-duy-lạp: "Tiểu huynh đệ, ta chỉ đùa một chút với ngươi thôi. Cho dù lợi dụng đi nữa, nhưng ta thích kiểu lợi dụng này. Mặc đối phương hùng mạnh thế nào, chuyện lão tử ta ăn cơm mới là điều quan trọng. Các Bỉ Mông huynh đệ, theo ta đi, cướp hết!" Dưới sự chỉ huy của Cách-la-tây-tư, ba Hoàng Kim và hơn mười Bạch Ngân Bỉ Mông dẫn đầu mấy trăm Bỉ Mông khác hung hãn xông lên phía trước. Họ là chủ lực của Cầm thành, vô địch tuyệt đối trong Lục chiến. Cách-la-tây-tư dẫn các Bỉ Mông chiến sĩ đi rồi, Áo-lợi-duy-lạp mới thở dài nhẹ nhõm, thần thú quả thực không dễ đối phó chút nào! Đội sau cùng gồm bọn Thụ Yêu đi theo một hướng khác, còn lại tất cả là lực lượng chốt đuôi và dự phòng, không phải xung trận mà dùng để cướp lương thảo. ..................... Ba vạn binh sĩ bảo vệ mười vạn quân tải lương trên thảo nguyên rộng lớn, năm mươi vạn đại quân đang chờ đợi đỏ mắt. Cuộc chiến vô cùng quan trọng đối với Vương quốc Phật La nên không một kẻ nào dám trễ nải. A-đức-lí-an, Đại đội trưởng Đệ nhất đại đội Huyết sắc vệ đội cưỡi trên lưng Phong Long bay lượn trên không, lặng lẽ quan sát động tĩnh bên dưới. Không hiểu vì sao, càng gần đến đích lòng hắn càng cảm thấy bất an ghê gớm. Mấy hôm nay, A-đức-lí-an luôn có cảm giác mình bị ai đó theo dõi, tuy thế nhưng Phong Long mà A-đức-lí-an cưỡi lại không cảm thấy có gì khác lạ. A-đức-lí-an đâu biết, Phong Long bay rất nhanh nhưng về tốc độ thì còn lâu mới sánh được với Giác Ưng và Tinh Linh. Chỉ còn có bốn trăm dặm nữa là qua biên giới, đem được những vật tư này đến tay Nguyên soái Khố Tư Lặc sẽ là thời khắc để đại quân Phật La thẳng tiến vào Mễ Lan. Vì thế mà A-đức-lí-an càng hết sức cẩn trọng, hắn hiểu lúc này không thể để xẩy ra bất cứ sơ suất nào. Lần trước kho hậu cần bị Bỉ Mông cự thú tập kích, không ai biết chúng từ đâu ra. lần này người Phật La đã chuẩn bị sẵn sàng. Đến đi Tỉ Mông, ta A-đức-lí-an đang chờ các ngươi. Với một ngàn Long kỳ binh của Huyết sắc vệ đội đội, lẽ nào lại sợ hơn một trăm các ngươi! Nghĩ chuyện đang nắm giữ trong tay hơn một ngàn Long kỳ binh, A-đức-lí-an cảm thấy nhẹ đi mấy phần. Hắn tự tin, trừ khi gặp đại quân tấn công còn thì không ai có thể cướp được lương thảo trong tay năm ngàn Trọng kỵ binh Cấm vệ hoàng gia cùng với Huyết Sắc đội vốn do hắn chỉ huy bấy lâu. Đúng lúc đang cảm hứng tự tin, đột nhiên A-đức-lí-an nhìn thấy một cảnh tượng suốt đời không thể quên nổi... Một đội ngũ sắc bén như đao kiếm đang hối hả lao tới với tốc độ nhanh đến khó tin. Đội ngũ không đông, chỉ chừng ba trăm người, nhưng từ khi đối phương vừa xuất hiện, ánh mắt của A-đức-lí-an chừng như không thể bình tĩnh nổi. Nhất loạt đều đầu đội mão trụ đen, trường thương cũng màu đen, mũi thương đỏ sẫm óng ánh. Đối thủ có thân hình cao lớn, giống như hoà nhập hẳn vào nhau nên tốc độ tiến ranh kinh hoàng, đến như Rồng Ai-lí-khắc-mẫn cũng khó mà sánh được. Người cưỡi đã vậy, vật cưỡi càng khiến A-đức-lí-an phải ngỡ ngàng. Lẽ nào là sói? Nhưng sói làm sao nhanh được như thế? Hơn nữalà sói thì làm sao to đến mức đó? Thân hình xanh sẫm của vật cưỡi với người cưỡi trên lưng là kỳ sĩ áo choàng đen cầm thương óng ánh màu đỏ thẫm, như từ dưới địa ngục thoát lên. "Đánh!" A-đức-lí-an hô to, đoạn thúc Phong Long bay nhanh như thiên thạch nhằm phía quân thù xông tới. Áo giáp đen phủ cả lên mình các Long Lang kỳ binh, đầu cũng đội mũ sắt, thân mình người cưỡi với lưng Long Lang như dính chặt làm một. Quả tim của Long Lang hình như đang đập mạnh để bơm máu đến mỗi bộ phận cơ thể, từng hơi thở gần như cũng phun ra cả máu. Huyết sắc vệ đội, chính họ đã khiến cho ba trăm Long Lang biến thành ba trăm tử thần ngay trước mắt, có tử thần nào lại không hưng phấn được tiễn đối phương về âm phủ? Cánh đồng mênh mông, nhẫn nhịn hàng trăm năm đã khiến cho Long Lang sục sôi như núi lửa, sự điên cuồng lang sói chỉ chờ chực bùng ra. Ba trăm người như ba trăm lưỡi hái thần chết lao vào trận chiến. Mục tiêu của Long Lang không phải lương thảo mà chỉ có mỗi một, là Huyết Sắc vệ đội! Huyết Sắc vệ đội thật không hổ là tinh nhuệ của Phật La. Chỉ nháy mắt toàn đội hình chia làm hai, rất nhanh vây lấy toán thần lang kỵ binh vào giữa. Huyết sắc vệ đội đều dùng vật cưỡi là Rồng Ai-lí-khắc-mẫn, nhưng không phải là laọi rồng bình thường. Tất cả đều đã được huấn luyện hết sức kỹ càng, khắp thân mình phủ vẩy óng ánh màu máu, biểu hiện đều đã đạt trình độ Ngũ cấp Ma thú, sức chống trả gấp nhiều lần so với Rồng Ai-lí-khắc-mẫn thông thường, tốc độ càng nhanh hơn gấp bội. Huyết sắc vệ đội đều mặc trọng giáp màu đỏ, gần giống như kỵ long bên dưới. Đội hình Huyết Sắc hết sức chặt chẽ, tuy đối thủ trước mặt chẳng khác ma quỷ chui từ địa ngục lên nhưng đội quân hoàng gia Phật La không chút tỏ ra sợ hãi, tay ai nấy giương ngang trường thương, sẵn sàng xung trận. Hai lực lượng kỳ binh đại diện cho hai sức mạng của đại lục, đang chuẩn bị lao vào trận sống mái tương tàn.