Editor: SamLeo Đánh xong câu này, Tả Uyên Thần xấu xa nghĩ đầu kia Computer Mày rậm mắt hoa đào hẳn là có biểu cảm, bực bội bị giết N lần hình như bớt một chút. Mật ngữ: Mày rậm mắt hoa đào khe khẽ nói với bạn: thật ra tôi nghĩ đến một chút… Tả Uyên Thần sửng sốt chút, tiếp theo ba ba lại phát chữ ra. Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Mày rậm mắt hoa đào: vậy còn anh… Không có người chơi này hoặc người chơi không online Vậy mà logout … Tả Uyên Thần lại một lần đầy mặt hắc tuyến, vì sao mọi người gặp phải vấn đề không muốn đối mặt thì thích logout chạy trốn sao? Đội ngũ: Trữ Tịnh Trí Viễn: tên điên Hoa đào kia nói cho tôi biết mấy câu không hiểu ra sao cả thì out…vì sao có cảm giác không ổn. Đội ngũ: Tìm bà xã: biến thái kia nói gì với cậu Đội ngũ: Trữ Tịnh Trí Viễn: nói làm phiền tôi cái gì… Quên đi, tôi xem mà không hiểu… Chờ cậu ta lên hỏi được rồi. Đội ngũ: Cam của quả cam: chỉ số thông minh có vấn đề  Đội ngũ: Trữ Tịnh Trí Viễn: Quả cam nhỏ cậu hình như rất bất mãn với họ hàng a, cẩn thận tôi không thêm máu cho cậu  Đội ngũ: Cam của quả cam: (#‵′) 凸… Trong đội ngũ lại bắt đầu líu ríu tranh cãi ầm ĩ, hơn hai người cấp bậc cao, diệt thanh cũng cực kỳ hiệu suất. Nhưng nhìn thấy thanh kinh nghiệm từ từ tăng thêm, Tả Uyên Thần nhưng thế nào cũng vui không nổi, trong đầu luôn hiện lên lời nói trước khi đi của Một Giấc Mộng, và bóng lưng có vẻ cô đơn kia. Có lẽ bản thân tình cảm thật sự quá dồi dào rồi, Tả Uyên Thần lại một lần nữa cảm thán chính mình đúng là một người tốt. Bị bọn Một Giấc Mộng ầm ĩ, Tả Uyên Thần mấy ngày nay ở trong trò chơi cũng không có hoạt động đơn độc, luôn luôn đi theo Hoa, Thiển Miên, đương nhiên cũng không còn cơ hội tiếp cận Viện Viện và Trình Trạch Dương kia nhà bọn họ. Cho nên ngày thứ hai lúc Tả Uyên Thần ngồi ở trước bàn làm việc đột nhiên nhớ tới, cũng không biết hai người bọn họ hiện tại rốt cuộc như thế nào rồi. Cậu Tả chúng ta là phái hành động trọn vẹn, mới vừa nhớ tới liền lấy điện thoại gửi tin nhắn cho em gái mình. Hoa, Vị Miên kia gần đây có quấy rối em không! Bấm xong gửi đi, Tả Uyên Thần bắt chéo hai chân chờ Tả Viện Viện hồi âm. Vừa chờ còn vừa trừng mắt cửa phòng quản lí đối diện, nghe ý tứ Người đẹp Thiển Miên Trình Trạch Dương là thật vừa ý “Tiểu Hồ Ly”, trước đừng quan tâm vừa ý đến tột cùng là thật hay giả, nhưng thật đúng là nhìn không ra, quản lí Trình mỗi ngày quy quy củ củ kia còn có tâm địa gian giảo này. Đang nghĩ ngợi, cánh cửa kia két u một tiếng mở rộng, người trong cửa đối diện ánh mắt hung tợn của cậu. Trình Trạch Dương rõ ràng sửng sốt, Tả Uyên Thần cũng vội vàng rủ đôi mắt đang đặt trên người kia, hỏng bét, tên kia phỏng chừng lại phải kêu cậu đi vào chỉnh một trận. Lúc này điện thoại của cậu cũng đúng lúc triệu hồi thanh âm nhắc nhở tin nhắn, Tả Uyên Thần vô lực nhắm lại mắt, được rồi, cái này phỏng chừng lại lầu bầu hơn một lát. Dư quang khóe mắt nhìn thấy y chầm chậm đi đến bên cạnh mình, Tả Uyên Thần ở trong lòng thở dài, mà thôi, dù sao cũng không phải lần một lần hai, sớm nên quen rồi. Tả Uyên Thần rất cẩn thận rất nghiêm túc sẵn sàng đứng lên chuẩn bị cùng y đi vào, Trình Trạch Dương cũng như dự đoán đến trước mặt cậu, sau đó —— đi qua. Tả Uyên Thần có chút không thể tin được ngẩng đầu, đúng là chỉ nhìn thấy cái ót của y. Có lầm hay không! Tên kia trước đó nếu thấy cậu như vậy, còn không phải níu lấy cậu cùng đàm đạo nửa giờ, bây giờ đổi tính rồi? Tả Uyên Thần càng buồn bực, cúi đầu mở tin nhắn. Cách Computer làm sao quấy rối a, anh não ngắn đi. Vì thế Tả Uyên Thần càng thêm buồn bực … Bạn nói bé gái này sao không biết suy xét thế, trừ bỏ anh trai nó còn ai quan tâm nó như vậy a! Vừa định tiếp tục trả lời tin nhắn tiến hành dạy dỗ lại nó một chút, Trình Trạch Dương đã xoay trở về, lần này thật sự dừng ở trước mặt cậu, Tả Uyên Thần lập tức thu hồi di động, đứng lên. “Quản lí có chuyện gì sao?” Không phải là xử lý xong chuyện lại chuẩn bị tóm cậu vào đi. Trình Trạch Dương dường như không biết mở miệng thế nào, sửng sốt một lát mới lộ ra một nụ cười cứng ngắc, “buổi tối cậu có rãnh không? Cám ơn cậu chăm sóc hai ngày nay, muốn mời cậu ăn một bữa cơm.” Này… Khác biệt cũng quá lớn đi, Tả Uyên Thần có phần không dám tin mở to hai mắt nhìn y, Trình Trạch Dương bị cậu nhìn hình như có hơi ngượng ngùng, mặt lại từ từ đỏ. “Ai, em nói hai người các anh, ăn một bữa cơm mà thôi, làm gì một người mặt đỏ một người tim đập, cũng không phải thế giới hai người, em còn muốn đi theo ăn chực đây!” Tô Tú cười xấu xa sáp lại, “hay là đề tài các anh bàn bạc ngoài chuyện ăn cơm?” Tả Uyên Thần đẩy cô một cái, “Em đi qua một bên cho anh.” Nói xong xoay người nhìn về phía Trình Trạch Dương, “Quản lí quá khách sáo, kỳ thật tôi cũng chưa làm gì, bữa cơm này cứ miễn đi.” Cậu thật đúng là sợ rối loạn tiêu hoá lần nữa. Nhưng trong ánh mắt Trình Trạch Dương thoáng hiện lên một nét gì? Không phải thất vọng chứ, cậu nhất định là nhìn lầm rồi… “Nhưng, thực đã làm phiền cậu, nếu cậu rảnh…” “Đi thôi đi thôi, em cũng mấy ngày chưa ăn cơm thỏa thuê rồi…” Tô Tú đáng thương nhìn cậu, nói giống như thực sự có chuyện như vậy. Tả Uyên Thần biết mình tiếp tục từ chối thì có vẻ làm kiêu, chỉ có thể dối lòng chấp nhận, “Vậy để quản lí tốn kém rồi.” Vừa nói hai mắt còn vừa không quên liếc xéo Tô Tú, cậu càng ngày càng cảm thấy Tô Tú này giống Tả tiểu thư nhà cậu, đều giống nhau khó dây dưa. Vẻ mặt Trình Trạch Dương lập tức tươi tỉnh, khẽ cười, “Tôi đây đi vào trước, tan tầm gặp.” “Tan tầm… gặp…” Tả Uyên Thần nhìn bóng lưng y bước nhanh trở về, trong lòng càng thêm kỳ quái, “Tô Tú, tên này có phải uống lộn thuốc hay không?” “Đúng a, thuốc anh cho, quên rồi?” Tô Tú lại khà khà cười quái dị hai tiếng, nghênh ngang rời đi. Tả Uyên Thần liếc mắt, cậu dám xác định, nhóc con kia cũng uống thuốc giấm. Cảnh tượng sau khi tan tầm: Tả Uyên Thần bất đắc dĩ cùng hai người khác vào quán món cay Tứ Xuyên đó, thầm kêu: quả nhiên là tự gây nghiệt, không thể sống! Tả Uyên Thần mấy ngày nay ở trong trò chơi thường thấy nhất chính là —— Trữ Tịnh Trí Viễn. Mỗi ngày vừa online thì theo bọn cậu làm hoạt động thăng cấp, cũng sắp thành một phần tử trong bang bọn cậu. Đương nhiên, gần đây nghe cậu ta nói nhiều nhất một câu chính là —— Đội ngũ: Trữ Tịnh Trí Viễn: tôi khẳng định, tên điên Hoa đào kia nhất định là vứt Khuynh Thành hỗn loạn cho tôi! Mộng không thấy, hắn ta cũng muốn làm trò mất tích với tôi!  Đội ngũ: Cam của quả cam: nói gần một trăm lần, cậu có phiền hay không a! Đội ngũ: Trữ Tịnh Trí Viễn: Quả cam nhỏ… Tôi thấy tôi dứt khoát rời bang đến bang của mọi người được rồi  , bang chủ cũng không còn, bang kia cũng nên giải tán. Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn:  xin cậu có chút ý thức trách nhiệm được không… Đội ngũ: Trữ Tịnh Trí Viễn: đừng nói ý thức trách nhiệm với tôi, tôi càng căm thù Hoa đào  Tả Uyên Thần không ngờ ngày đó sau khi cậu nói xong Mày rậm mắt hoa đào đã không online nữa, không biết hai người bọn họ bây giờ thế nào. Cậu đột nhiên cảm thấy Mày rậm mắt hoa đào thật ra cũng có ý với Một Giấc Mộng, lắc đầu đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu, mặc kệ như thế nào, chuyện đó hình như cũng không liên quan gì đến cậu. Loa: Hoa, Vị Miên: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,, anh yêu em, em gả cho anh được không!! Anh sẽ tốt với em cả đời, bất kể hiện thực hay là trò chơi!! Một dòng loa quét qua, Tả Uyên Thần tinh thần dao động, tâm tư hình như bị cái gì cào một cái, rất không thoải mái. Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: sao lại thế này? tại sao y đột nhiên quét loa vậy? Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: em không biết Loa: Hoa, Vị Miên: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,, anh yêu em, em gả cho anh được không!! Anh sẽ tốt với em cả đời, bất kể hiện thực hay là trò chơi!! Khá lắm, bọn phá gia chi tử này quét loa cũng dấy thành một lượng lớn spam. Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: không biết tại sao y đột nhiên cầu hôn em, ăn no rửng mở? Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: đúng là ăn no rửng mở! Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: … Không có người chơi này hoặc người chơi không online Quả nhiên, gặp chuyện không muốn đối mặt thì sẽ logout. Loa: ? Họa thủy,,: Hoa đại thiếu… Cố lên… Chúc cậu thành công cưới Cửu Vĩ về nhà Loa: Bông Tuyết bay ghê lắm: tỷ phu anh cuối cùng xuất thủ  xin làm phù dâu… Nhưng đại tỷ hình như logout rồi… Loa: Hoa, Vị Miên: Tả Ngạn • Tuần Hoàn cậu nghe, tôi muốn theo đuổi đến hiện thực đấy, cạnh tranh công bằng với cậu! Hẳn là xem mới đúng chứ, thất học, Tả Uyên Thần oán thầm lên, trong lòng cũng nghẹn khuất đến cuống cuồng, Trình biến thái kia, nhìn rất quy củ, mỗi ngày chỉnh đốn chuyện tình cảm nam nữ này đó, thật muốn chạy đến nhà y đánh y một trận ra trò. Đội ngũ: Trữ Tịnh Trí Viễn: ha, Tả Ngạn, cậu bị người công khai khiêu khích này! Đội ngũ: Cam của quả cam: Tả Ngạn… Ngạch… Tôi không biết tôi nên nói gì. Mật ngữ: Hoa, Thiển Miên khe khẽ nói với bạn: tôi đang nói với cậu ấy, anh đừng để ở trong lòng, thực xin lỗi ha… Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Hoa, Thiển Miên: không sao, tôi cũng được dịp nổi tiếng. Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: Trữ Tịnh trên người có loa không, cho tôi mượn cái, hoạt động xong trả cho cậu Lần trước lúc mở bao quà Vạn mai sơn trang còn mở ra đến hai, không có gì dùng ném trong kho hàng. Vừa lúc đánh xong một BOSS, từ cảnh tượng chiến đấu đi ra, thì nhận được giao dịch của Trữ Tịnh Trí Viễn. Đứa kia vậy mà một lần cho 10 cái. Loa: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: Được, tôi chờ đây, cậu nhớ kỹ, chỉ cần tôi không đồng ý, nhóc con cô ấy cũng sẽ không cùng một chỗ với cậu Loa: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: cậu dựa vào cái gì nói cậu thích cô ấy, cậu cảm thấy cậu có tư cách đó sao? Loa: Hoa, Vị Miên: Thiển Miên cho cậu thể diện, tôi không spam, nhưng Tả Ngạn cậu nhớ kỹ, Tiểu Hồ Ly cô ấy là của tôi Đội ngũ: Hoa, Thiển Miên: Tả Ngạn cậu cũng đừng nói nữa được không? Xin lỗi, Vị Miên cậu ấy quá xúc động rồi… Tả Uyên Thần cũng chẳng thèm làm chuyện ngu ngốc spam loa cho GM vui vẻ, không thèm nói lại, treo tự động, liền đến trước cửa phòng Tả Viện Viện bên cạnh. Khẽ gõ cửa hai cái, không có tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp nhanh nhẹn chạy tới mở cửa như trước kia. Tả Uyên Thần hơi sốt ruột, lực đạo trên tay không khỏi lại nặng thêm, “Viện Viện, Viện Viện?” Tả Viện Viện như trước không nói lời nào cũng không mở cửa, Tả Uyên Thần trong lòng càng buồn rầu, cái tên kia, đoán chừng là chọc Viện Viện khóc. “Ai, làm sao vậy? Viện Viện sao không mở cửa? con tìm con bé có chuyện gì sao?” mẹ Tả đang ở phòng khách xem TV, thấy cậu sốt ruột gõ cửa cũng lại hỏi. “Nga, mẹ, không có việc gì, con lấy đồ.” Tả Uyên Thần dừng lại động tác gõ cửa, cười cười, “Nhóc con kia chắc là đang ngủ, con ngày mai lại lấy.” Xám xịt trở về phòng, thấy đội ngũ đã giải tán, chỉ còn lại có hai người Hoa, Thiển Miên và cậu đứng ở đồ phương trước mặt, Hoa, Thiển Miên còn không ngừng gửi tin tức cho cậu. Đội ngũ: Hoa, Thiển Miên: cậu không có ở đây sao? Đội ngũ: Hoa, Thiển Miên:?? Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: không có việc gì, vừa mới đi xem Viện Viện một chút… Hủy bỏ tự động, Tả Uyên Thần cũng không còn tâm tình chơi, dứt khoát cũng muốn logout ngủ. Đội ngũ: Hoa, Thiển Miên: nha… Đúng rồi, cậu lần trước từng nói, hai người cùng nhau lớn lên… Tả Uyên Thần hắc tuyến… cậu từng nói sao? Người đẹp Thiển Miên nhớ rõ thực rõ… Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: ân… Chỉ có thể úp úp mở mở cho qua. Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: tôi out trước, hôm nay không muốn chơi… Đội ngũ: Hoa, Thiển Miên: Đúng vậy a, cậu có lẽ cũng không tâm tình chơi… Người chơi Hoa, Thiển Miên rời khỏi đội ngũ Mới vừa nói xong Người đẹp Thiển Miên liền rời đội biến mất, tốc độ nhanh làm cho Tả Uyên Thần có chút kinh ngạc, này cũng không giống như tác phong nhất quán của cô a Cũng không còn hơi nghĩ nhiều hơn nữa, Tả Uyên Thần quay về kho hàng thu dọn qua loa những đồ vật trong người mình, M Trữ Tịnh Trí Viễn. Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Trữ Tịnh Trí Viễn nói: đến kho hàng, cho cậu loa. Tám cái còn lại cùng hai cái trong thương khố, vừa vặn trả cậu ta. Mật ngữ: Trữ Tịnh Trí Viễn khe khẽ nói với bạn: tôi ngay bên cạnh cậu  Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Trữ Tịnh Trí Viễn nói: … Click giao dịch, trả loa lại cho cậu ta, Tả Uyên Thần cũng chuẩn bị logout. Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Trữ Tịnh Trí Viễn nói: tôi out, bye bye Mật ngữ: Trữ Tịnh Trí Viễn khe khẽ nói với bạn: logout? Các người ban đầu không phải đi nguyệt lão sao? Sao không làm? Nguyệt lão? Tả Ngạn • Tuần Hoàn trong lòng cả kinh, đúng rồi, nguyệt lão hôm nay nói là chờ quét quái xong rồi làm tiếp, hiện tại đã 11 giờ rưỡi, Người đẹp Thiển Miên muốn tìm người cũng phỏng chừng rất khó tìm. Chỉ là vừa rồi tại sao cô không nói a… Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Trữ Tịnh Trí Viễn nói: tôi vừa nãy treo máy… Trở về nói muốn logout cô ấy liền lui đội đi rồi… Tôi quên Mật ngữ: Trữ Tịnh Trí Viễn khe khẽ nói với bạn: … Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Trữ Tịnh Trí Viễn nói: cô ấy không phải giận rồi chứ… Mật ngữ: Trữ Tịnh Trí Viễn khe khẽ nói với bạn: không chỉ tức giận thôi… Tôi cảm thấy cô ấy còn ăn giấm chua  Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Trữ Tịnh Trí Viễn nói: … Cậu nói giỡn a Mật ngữ: Trữ Tịnh Trí Viễn khe khẽ nói với bạn: cậu cứ giả bộ đi, tôi logout, đi ngủ đây  Kháo, ai giả bộ! Tả Uyên Thần lại buồn bực, thì ra như vậy ý cậu ta là Người đẹp Thiển Miên vừa ý mình rồi? Làm sao có thể… Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Hoa, Thiển Miên: tôi quên chưa làm nguyệt lão, làm xong rồi xuống Mật ngữ: Hoa, Thiển Miên khe khẽ nói với bạn: không cần, Dĩ Miên dẫn tôi làm rồi. Mới vừa nhìn thấy tin tức này, chạy ra con hẻm kho hàng Tả Uyên Thần đã thấy Hoa, Dĩ Miên cưỡi Thủy Huyền Vũ mang theo Người đẹp Thiển Miên đi qua trước mặt mình. Trong lòng đột ngột một chút, bỗng nhiên cũng cảm giác có chút mùi vị không đúng. Đè nén chặt trong lòng về ý nghĩ hơi thần kinh này, Tả Uyên Thần logout, tắt máy. Nhất định là bị tên Trình Trạch Dương kia ồn ào, có lẽ, ngủ một đêm thì sẽ tốt thôi.