Call Boy
Chương 37
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Ở Ngũ Quang Thập Sắc, chị chưa bao giờ thấy gã trai bao nào dám kiêu ngạo như cưng.
Chị Du thổi móng tay với vẻ lơ đãng.
Thế nhưng câu này lại khiến tôi phải dừng bước.
- Nói đi.
Tôi nắm chặt tay, nỗi nhục nhã dấy lên trong lòng. Chị ta nói không sai, nhiệm vụ này mà chưa chấm dứt thì chị ta vĩnh viễn là khách hàng của tôi, còn tôi vĩnh viễn là một thằng trai gọi, trừ khi tôi không cần hai mươi vạn đồng kia nữa.
- Ha ha, đừng nghiêm túc thế, chị ăn thịt được cưng hay sao?
Chị Du che miệng rồi bật cười thành tiếng:
- Chị chỉ muốn nhắc cưng đánh nhanh thắng nhanh đi thôi, nếu cứ kéo dài thì chẳng có lợi cho cả chị và cưng chút nào đâu.
Tôi nhìn chị Du đang mỉm cười mà lòng ngổn ngang trăm mối. Sao ban đầu tôi lại nghĩ giọng nói của chị ta êm tai cơ chứ? Đúng là tôi mù mắt điếc tai mà!
- Chị chuẩn bị tiền cho đủ đi, trong vòng ba ngày tôi sẽ tới lấy!
…
Sau khi rời quán café Ấn Tượng Xưa, nỗi bất an trong lòng tôi lại dâng lên mãnh liệt. Trái tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực chẳng chịu yên, như thể ngay giây tiếp theo nó sẽ nhảy ra khỏi cơ thể tôi vậy.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Chính. Tôi không hiểu vì sao mình lại làm như thế, nhưng cứ cảm thấy nếu không làm gì cả thì có một số thứ rất quan trọng sẽ vuột mất khỏi tay mình.
Đầu bên kia nhấc máy, tôi nghe thấy tiếng Hoắc Chính nhưng lại không biết phải nói gì.
- Alo? Giai ngành, ông đấy à?
Mãi một lúc lâu sau tôi mới “ừ” một tiếng.
- Này giai ngành, cô Chu sắp rời trường rồi, không hiểu sao nữa. Sao ông đi cùng cô Chu một buổi mà cô ấy về lại từ chức thế hả?
- Gì cơ?
Câu nói của Hoắc Chính chẳng khác gì một quả bom hạng nặng giáng xuống cõi lòng đang yên ổn của tôi.
Rõ ràng chiều nay còn vui vẻ, sao đang yên đang lành Chu Mạn Như lại từ chức? Sao lại thế được chứ?
Thế chẳng phải là sau này tôi không còn được gặp cô nữa ư?
Suy nghĩ này vừa nảy ra thì tôi đã ngây cả người. Theo lý mà nói thì lẽ ra tôi phải quan tâm đến số tiền hai mươi vạn mới đúng, thế nhưng ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lại là… sau này tôi không còn được gặp Chu Mạn Như.
Chẳng lẽ tôi thích cô ấy thật rồi sao?
Tôi nhớ lại từng việc từng việc khi ở bên Chu Mạn Như, nếu trừ thời gian lên lớp thì tôi chỉ ở bên cô có vài ngày ngắn ngủi. Thế nhưng chỉ mấy ngày ấy thôi mà hình bóng cô đã khắc sâu vào trong tâm khảm của tôi, khiến cho tôi chẳng thể nào quên.
Tình cảm tôi dành cho cô đã thay đổi từ bao giờ?
Là khi thấy cô bị mụ đàn bà chanh chua kia chửi rủa trong quán café, hay khi thấy cô bất lực trong con hẻm nhỏ, là lúc gặp cô mặc đồ thể thao hồng nhạt ở sân vận động, hay là một lúc nào đó khác? Nhưng bây giờ hết thảy những điều ấy không còn quan trọng nữa, quan trọng là tôi đã hiểu rõ lòng mình rồi, giờ tôi phải làm gì để giữ cô ấy lại đây?
Tôi chạy như bay về kí túc, trên đường bao nhiêu chiếc xe lao vụt qua, bao nhiêu tài xế mở cửa chửi ầm lên, tôi đều không quan tâm.
- Vì sao cô Chu lại xin từ chức?
Về đến phòng ngủ, tôi vừa thở dốc hổn hển vừa kéo Hoắc Chính ra hỏi câu này, không thèm để ý gì đến ánh mắt kinh ngạc của đám bạn cùng phòng khác.
Hoắc Chính lắc đầu, kéo tôi ra hành lang rồi cúi gằm đầu xuống:
- Xin lỗi ông nha giai ngành.
- Xin lỗi gì tôi?
Tôi chỉ nghĩ đến việc Chu Mạn Như từ chức, bèn thuận miệng hỏi lại một câu.
- Là tôi nói chuyện của cậu cho dì nhỏ biết.
Hoắc Chính nói lí nhí, đầu cúi càng thấp hơn, thấp đến nỗi tôi sợ đầu cậu ta sẽ rụng luôn xuống đất.
- Nói chuyện gì của tôi cho dì nhỏ cơ?
Mới đầu tôi còn hỏi bâng quơ, thế nhưng sau đó tôi nhận ra câu ta muốn nói cái gì:
- Dì… dì nhỏ của cậu là ai?
- Dì nhỏ tôi họ Du.
Truyện khác cùng thể loại
390 chương
205 chương
109 chương
8 chương