Cái Thùng Cơm Sát Vách
Chương 72
Đến bữa sáng, Lam Sam nhận được điện thoại của Kiều Phong, anh nói anh đã đáp chuyến bay.
Cô vỗ trán hai cái, đến khi xác định là mình không hề nằm mơ, thì mới vứt đôi đũa chỏng gọng làm cho ông Lam Thiên và bà Thương Bình Bình bị dọa giật cả mình, vội vàng hỏi cô đi đâu làm gì đấy.
- Nhận hàng cá nhân! – Tiếng cô sót lại qua khe cửa.
Hai ông bà già đành ngồi nhìn nhau, tuy nhiên họ đều đã đoán được ít nhiều.
Nhưng mà chỉ ngay sau chốc lát, cô con gái bảo bối của ông bà lại quay về - vì cô không mang theo tiền.
Cầm chắc ví tiền, Lam Sam bắt taxi ra sân bay, ở đó quả nhiên gặp được Kiều Phong. Anh đã gầy đi một chút, sắc mặt lại vô cùng tiều tụy, giọng nói lúc này còn hơi khàn khàn.
Lam Sam thấy hơi đau lòng, hỏi:
- Đêm qua ngủ không ngon à?
- Không – Anh lắc đầu. – Đêm qua anh không ngủ.
Lam Sam xoa nhẹ khuôn mặt anh:
- Anh sao vậy? Có chuyện gì à?
Anh nhìn cô, đôi mắt anh tràn đầy sự bình tĩnh nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện rõ trên đôi lông mày. Anh nói:
- Chuyện này phải hỏi em chứ..
Lam Sam không nói gì thêm, cô chỉ còn biết cúi đầu. Điều này thể hiện rõ là có người đang hơi bị chột dạ.
Kiều Phong cũng khôn bóc mẽ cô. Hai người bắt một cái taxi, lái xe hỏi họ định đến đâu, Lam Sam há hốc miệng vì không biết phải trả lời như thế nào.
- Đến khách sạn XX đi. – Kiều Phong đáp, rồi liếc mắt nhìn Lam Sam: - Em yên tâm, anh sẽ không để cho em phải khổ tâm đâu.
Một lần nữa, cô lại cúi đầu.
Chiếc xe bon bon lao trên đường , lúc này mặt trời đã dâng cao, những ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên hai người họ khiến màu da cũng trở nên ấm áp hơn. Suốt dọc đường đi họ đều im lặng không lên tiếng, đến khi đến khách sạn Lam Sam liền tiễn anh vào phòng.
- Nếu không hay anh cứ nghỉ ngơi một chút đã nhé? – Cô nhìn đôi mắt thâm quầng của anh, đề nghị.
Kiều Phong khoanh tay đứng trước giường, lạnh nhạt nhìn cô:
- Lam Sam, chúng ta cần nói chuyện một chút.
- Ừ. – Lam Sam gật đầu.
Kiều Phong thở dài, mệt mỏi lên tiếng:
- Lam Sam, em có biết không, anh rất yêu em.
Lam Sam không ngờ anh lại bày tỏ như vậy, đôi mắt cô đỏ đục ngầu, cô cắn môi:
- Kiều Phong…
- Anh từng nghe mẹ anh nói, từng ngày từng ngày nhớ đến một ai đó thì gọi là “thích”, còn “yêu” nghĩa là trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm tự hỏi về tương lai của mình và người ấy. Lam Sam, anh luôn không ngừng thích em, thậm chí anh còn yêu em, anh luôn chú tâm nghĩ về tương lai của anh và em. Thế nhưng anh lại rất hiếu kỳ, .. – Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, đôi đồng tử dù đang rất tĩnh lặng nhưng lại ánh lên phơn phớt một chút gì đó mất mát, như một lưỡi dao phẫu thuật sắc bén đang sắp rạch xuống da cô, găm sâu vào lòng cô. Anh hỏi: - Lam Sam, tương lai của em, trong đó có anh không?
Vào lúc này, giữa một buổi sáng mát lành rực rỡ nắng vàng, anh đối mặt với cô, trực tiếp bộc bạch lòng mình, hỏi cô một vấn đề mà cô luôn nhất định né tránh.
Lam Sam là một người cực kỳ mâu thuẫn. Trong công việc cô luôn “lôi lệ phong hành”, làm việc như gió cuốn mây trôi, nhưng đối mặt với những lựa chọn quan trọng trong cuộc sống, cô lại luôn sợ hãi phải tiến về phía trước, không dám nghĩ đến và cũng không dám đối mặt, trong tiềm thức luôn mong muốn vấn đề đó mau mau tự biến mất.
Kiều Phong cũng là một con người mâu thuẫn. Anh vốn là một người thơ ơ lạnh nhạt, thậm chí có vài nét còn không giống với một người đàn ông, thế nhưng đối với những vấn đề cơ bản, anh lại rất thích nói thẳng, dùng phương pháp thô thiển và cũng đơn giản nhất để bắt buộc vấn đề đó phải bày ra trước mắt, để đập tan nó ngay lập tức.
Lúc này đây, đối mặt với chất vấn của anh, Lam Sam hiểu rằng, cuối cùng cô cũng không thể trốn tránh được thêm nữa, cô đành thở dài:
- Thật ra ngay từ đầu em vẫn luôn không có ý định cứ sống mãi ở thành phố B như vậy, dù sao thì trong nhà cha mẹ cũng chỉ có duy nhất mình em là con, hai người đều đã lớn tuổi, em… sau cùng thì em vẫn mong muốn được về sống bên cha mẹ mình.
Kiều Phong nắm chặt tay, truy hỏi:
- Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ em định sẽ như thế nào?
- Em không biết. – Sắc mặt Lam Sam tối sầm, cô nhìn anh một cách rất tội nghiệp. – Anh cho rằng em không hề yêu thương anh, nhưng nếu em không thương anh, em đã sớm hiên ngang dứt khoát nói chia tay với anh rồi, sao còn phải kéo dài đến bây giờ chứ?
Khi nghe thấy hai chữ “chia tay” này, trái tim Kiều Phong bỗng chợt nhói đau, như là vừa bị một một nhát đâm sâu từ một lưỡi dao nhọn hoắt, anh tiến đến, nắm lấy vai cô:
- Anh sẽ không chia tay với em đâu.
Lam Sam lại càng hoảng sợ:
- Anh anh anh, xin anh đừng kích động, em chưa hề nói sẽ chia tay với anh mà!
Kiều Phong nắm chặt vai cô, anh ôm chặt cô vào ngực, lực tay của anh quá lớn khiến từng khớp xương của Lam Sam đều thấy đau. Anh chôn đầu vào cần cổ trắng nõn của cô, hít thật sâu mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô. Anh dường như biến thành một ác ma đang hút mạnh hơi thở ấy, ôm chặt cô đến chết cũng không buông ra. Lam Sam không còn biết làm gì khác hơn là ôm đáp lại anh, cô nhẹ nhàng chạm vào tấm lưng của anh, vừa vỗ vừa an ủi anh:
- Được rồi, được rồi, sẽ không chia tay đâu mà, em cũng rất lưu luyến anh mà…
- Vậy em định làm thế nào đây? – Anh quyết truy đuổi không tha, nếu không có được một đáp án rõ ràng thì làm sao có thể yên tâm được.
Nhưng Lam Sam lại chẳng thể đưa cho anh một đáp án như vậy. Tình yêu chính là như thế đó, khi đã yêu thì chẳng còn biết quan tâm đến điều gì nữa, chỉ muốn giữ ai đó làm của riêng, bỏ qua tất cả các vấn đề thực tế khác. Lam Sam chỉ muốn làm đà điểu, không muốn suy nghĩ về những vấn đề đó nữa, nhưng bây giờ bỗng nhiên anh lại xuất hiện, rồi lại đột ngột chất vấn cô, lôi tất cả các vấn đề ra ngoài ánh sáng, để cô không thể không đối mặt.
Cô không thể làm gì khác hơn là đành nói:
- Anh cho em thêm hai ngày có được không?
Kiều Phong biết, lúc này anh có bắt ép cô thêm cũng chỉ là vô dụng, có nhiều khả năng sẽ bị phản tác dụng, anh buông cô ra, cúi xuống hôn lên khóe môi cô:
- Được thôi.
Hai người đều ngồi bên cạnh nhau cùng tâm sự thêm một lát, đến cuối cùng tâm trạng mới trở nên bình phục được lại, Kiều Phong có được chứng nhận “sẽ không chia tay của Lam Sam” mới có thể yên tâm. Sau khi cô ra về, anh đi tắm, rồi ngủ một giấc thật ngon.
…..****….
Lam Sam về đến nhà, bà Thương Bình Bình hỏi cô là ai vừa tới, cô chỉ cười cười không trả lời, ấy thế nhưng hai vợ chồng ông bà lại đều đoán được, nhưng họ chỉ đoán là đôi tình nhân nhỏ bé này đang giận hờn nhau, hẳn là Kiều Phong đuổi theo để làm lành, nếu không cũng sẽ không đột ngột đến như vậy.
Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, Lam Sam dự định sẽ không để Kiều Phong ra mắt cha mẹ mình. Tối hôm đó, cô nói bóng nói gió với cha mẹ về ý kiến của ông bà đối với thành phố B, và nhận được đáp án đó là nơi chỉ thích hợp để đi du lịch nghỉ mát, nhưng không phù hợp để định cư lâu dài, với lý do là dân cư đông đúc chen chúc nhau mà khí hậu lại ô nhiễm. Lam Sam thầm nghĩ, cô không thể vì lợi ích riêng của bản thân mà khiến cha mẹ vứt bỏ nơi ăn chốn ở suốt mấy thập niên qua để đến thủ đô tranh đoạt chút không khí ít ỏi được.
Chạng vạng ngày thứ hai, cho đến khi Lam Sam còn chưa đưa ra được đáp án của mình, cô đang đứng bên cửa sổ thì bỗng nhìn thấy Kiều Phong.
Chạng vạng ngày thứ hai, cho đến khi Lam Sam còn chưa đưa ra được đáp án của mình, cô đang đứng bên cửa sổ thì đột nhiên phát hiện thấy Kiều Phong.
Anh đang đứng dưới sân, ngẩng đầu lên, hình như đang cố gắng tìm vị trí chính xác của cô. Ngoài trời bỗng trở nên sầm xì, đến khi Lam Sam đẩy cửa sổ ra, một cơn gió mạnh thổi vào khiến mặt cô dường như suýt biến dạng. Cô hét to với Kiều Phong:
- Anh đang làm gì thế?
Gió quá to, lời cô vừa nói bị gió cuốn trôi, anh không sao nghe thấy được, thế nhưng anh vẫn nhanh chóng nhìn thấy cô.
Đúng lúc này, một vài giọt mưa bỗng ầm ầm rơi xuống, trời đổ mưa to rất nhanh. Lam Sam vẫy Kiều Phong:
- Trời đang mưa đấy, đừng có đứng ngây ngốc nữa.
Từng hạt mưa rơi mỗi lúc một mau hơn, mưa nặng hạt hơn, làm tiếng cô càng trở nên không rõ hơn, Kiều Phong vẫn đứng yên như cũ, anh đứng ngẩn ngơ bất động, qua một màn mưa nhìn về phía Lam Sam.
- Cái đồ ngốc này. – Lam Sam than thầm, cô cầm theo ô, chạy thẳng xuống tầng một.
Cô gặp Kiều Phong, bèn lôi lôi kéo kéo anh vào. Kiều Phong cầm ngược lại tay cô, anh giải thích:
- Xin lỗi em, anh chỉ bỗng đột nhiên sáng tỏ được một điều nên lập tức tới tìm em. Anh không ngờ trời lại đổ mưa nhanh đến vậy. Anh cũng không muốn vào thăm nhà em trong tình huống như thế này. … - Ít nhất cũng nên mang một vài món quà đến biếu chứ.
Lam Sam không thèm nghe mấy lời chẳng ra đâu vào đâu của anh, cô đưa anh đến chỗ hàng hiên, gập ô rồi kéo anh vào nhà.
Ông Lam Thiên và bà Thương Bình Bình bị kinh ngạc vì thấy con gái mình dẫn theo một người đàn ông ướt sũng về nhà, hai ông bà đúng thật là dở khóc dở cười. Ai bảo thời nay không bằng thời trước, những người trẻ tuổi này quả thật dù là ở thời nào cũng vẫn sẽ có thể chơi đến cùng. Ông Lam Thiên lấy bộ quần áo sạch sẽ của mình đưa cho Kiều Phong để anh tắm rửa trước, sau đó đưa cho anh một cốc trà gừng giải cảm.
Lúc Kiều Phong tắm xong đi ra, nắm chặt cốc trà gừng do nhạc phụ tương lai đích thân đưa tới, cảm động đến mức cảm ơn không ngớt miệng. Bà Thương Bình Bình yên lặng quan sát, bà nhận ra chàng trai này quả thật là một con người khiêm tốn lễ độ. Hai ông bà khách sáo chào hỏi Kiều Phong vài câu rồi ông Lam Thiên đưa bà Thương Bình Bình vào phòng ngủ, để lại không gian phòng khách cho đôi bạn trẻ nói chuyện riêng tư.
Trên tay Kiều Phong vẫn cầm chặt cốc trà gừng nóng hổi, anh vừa thổi vừa uống, hưởng thụ cốc nước gừng như một bát súp ngon lành vậy. Lam Sam chọc chọc vào cánh tay anh:
- Sao anh lên cơn đến đây làm loạn gì chứ?
Kiều Phong đặt cốc nước gừng xuống, chăm chú nhìn cô:
- Anh muốn nói anh đã suy nghĩ thông suốt rồi.
- Nghĩ thông suốt cái gì cơ?
- Lam Sam à, anh đau lòng không muốn em phải khó xử.
Tuy rằng cô không hiểu rõ ý anh, nhưng những lời này tựa như một lời tâm tình khiến lòng Lam Sam quá đỗi ngọt ngào, cô cười cười, hỏi anh:
- Rốt cuộc là anh đã suy nghĩ thông suốt cái gì? Chẳng lẽ đồ thị hàm số của anh bị xuống dốc à?
- Không phải chuyện đó, - Anh lắc đầu. – Đầu tiên là anh muốn nói rõ, anh không chấp nhận cái kiểu yêu xa đâu, nếu chúng ta muốn ở bên nhau, một là em ở lại thành phố B, hoặc là anh ở lại thành phố H, không có lựa chọn thứ ba. Nếu em cảm thấy khó xử khi phải ở lại thành phố B thì hãy để anh ở lại đây là được rồi.
Lam Sam lại càng sợ hãi:
- Anh điên rồi à?
- Anh không điên đâu, anh đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi. Ở thành phố H này cũng có trường đại học, anh ở đây vẫn có thể tiến hành học tập và nghiên cứu thêm. Thành phố B và thành phố H cách nhau đâu có xa, chỉ mất nửa giờ bay nên chúng mình còn có thể thường xuyên bay về nhà thăm cha mẹ anh, cũng có thể chat với họ qua internet mà, khoa học kỹ thuật bây giờ có thể rút ngắn mọi khoảng cách đấy. – Anh nhìn cô bằng đôi mặt trong suốt tinh khôi.
Những lời này anh nói một cách nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, lai làm Lam Sam cảm thấy ê ẩm trong lòng, đôi mắt cô đỏ hoe, cô lắc đầu:
- Không được, trường đại học ở đây kém đại học B quá xa, em không thể vì bản thân mà hủy hoại sự nghiệp của anh được.
- Sự nghiệp của anh nằm trong tay anh, không liên quan đến chuyện ở trường đại học nào hết. Bây giờ là thời kỳ internet phát triển, anh ở đâu cũng có thể tiếp tục nghiên cứu tiếp được.
Lam Sam vẫn lắc đầu:
- Không được, anh cứ như em là đồ ngốc í, nói thật là thành phố B luôn tốt hơn thành phố H, anh ngơ ngác ở đó quen rồi, làm sao có thể vì em mà anh phải đi xa xứ đến vậy?
Kiều Phong bỗng mỉm cười, anh đỡ lấy đầu cô, nhìn thẳng vào cô, anh hi vọng có thể nhìn sâu vào đôi mắt cô. Sau đó anh cười, nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Anh chỉ yêu em, anh đau lòng khi thấy em khổ tâm lắm, anh tình nguyện đuổi theo em, bất kể đó là chuyện gì anh đều sẽ nhường nhịn em hết.
Lam Sam há hốc miệng, những giọt nước mắt vốn đã ngừng ở lưng tròng nay rốt cuộc cũng rơi xuống, cô nức nở nói:
- Sao anh lại có thể ngốc nghếch đến vậy chứ? Em chưa bao giờ thấy một ai ngu ngốc như anh hết đó!
Ngón tay anh từ tốn nhẹ nhàng lau những giọt lệ vừa rơi, anh đáp:
- Anh đâu có ngốc nghếch đâu, anh là thiên tài đấy.
Lam Sam cắn môi, nước mắt lại rơi xuống như mưa, cả khoảng không trước mắt cô bị che mờ bởi một mảng hơi nước trước mặt. Kiều Phong đứng bên cạnh, vừa lau nước mắt vừa nói:
- Anh nghĩ chắc là em đang khóc vì cảm động, nhưng nhìn em rơi nước mắt anh cảm thấy khó chịu lắm, Lam Sam à, em đừng khóc nữa em…
- Khụ,… - Một tiếng ho nhẹ cắt đứt câu chuyện của họ, ông Lam Thiên nhìn đôi bạn trẻ một cách ái ngại, ông nói: - Thật ngại quá, bác bởi vì bận tâm nên vừa nghe cuộc nói chuyện của các con. – Nói đến đây, ông vẫy tay về phía Lam Sam: - Sam Sam, con tới đây, cha và mẹ con có vài lời muốn nói với con.
Lam Sam theo cha vào phòng ngủ, để lại mình Kiều Phong ngồi trên ghế salon tiếp tục nâng ly trà lên uống.
Bà Thương Bình Bình nhìn thấy cô con gái với đôi mắt đỏ hồng đang đi tới ngồi bên cạnh bà, bà nắm tay Lam Sam, cười nói:
- Mẹ và cha con đều đã nghe hết rồi. Thật ra lúc đầu mẹ có hơi lo lắng, thế nhưng sau khi nghe xong những lời này, mẹ tin tưởng cậu ấy thật sự đặt con trong lòng, cho nên con nhất định không được bỏ qua chàng trai này đâu nhé.
Lam Sam gật đầu.
Bà Thương Bình Bình lại nói:
- Nhưng mà Lam Sam ạ, cha và mẹ đều có chút không đồng ý với cách suy nghĩ của con.
Lam Sam bất ngờ nhìn cha mẹ mình:
- Gì cơ ạ?
Ông Lam Thiên giải thích:
- Năm đó cha ra trường rồi làm việc ở bên ngoài, con có biết ông nội con nói với cha như thế nào không? Ông nói: “Đại bàng con muốn trưởng thành phải bay về phía khát vọng của mình, sao ta có thể nhốt nó mãi bên mình chứ.” Bây giờ, cha lại tặng lại những lời này cho con, con muốn trưởng thành thì hãy đến nơi mình muốn đến.
Bà Thương Bình Bình lại nói:
- Lúc đầu mẹ cứ tưởng là con và Kiều Phong đang giận dỗi nhau chuyện gì cơ, nếu sớm biết là chuyện này thì mẹ đã nói chuyện với con từ trước rồi. Sam Sam à, cha và mẹ đương nhiên đều không phản đối chuyện con muốn ở lại thành phố H nhưng trước tiên đó phải là lựa chọn thực sự xuất phát từ mong muốn của con. Cha mẹ yêu thương con, bởi vì yêu thương con nên sẽ không bao giờ rằng buộc con, con nên bay về nơi mình muốn đi con.
Lam Sam nghe thấy những lời bộc bạch của cha mẹ mình, nước mắt vừa mới ngừng lại tuôn rơi:
- Nhưng con đi rồi ai sẽ ở đây chăm sóc cha mẹ chứ?
- Con bé ngốc nghếch này, - bà Thương Bình Bình lắc đầu: - Cha mẹ sẽ tự biết chăm sóc bản thân, đến khi phải nằm một chỗ không thể tự chăm sóc được nữa, cha mẹ cũng sẽ gọi con về chăm sóc. Nhưng mà ai biết được lúc nào mới đến lúc đó chứ? Mẹ sao có thể vì một chuyện không có khả năng này mà giữ con lại được.
- Nhưng mà…
Ông Lam Thiên xua tay ngắt lời cô:
- Không có nhưng nhị gì hết, hành trình đi lại giữa hai thành phố chỉ mất có nửa giờ, con nếu thấy nhớ cha mẹ liền quay về thăm cha mẹ, còn có thể chat webcam nữa. Ừ, năm nay cha và mẹ con đang chuẩn bị mua máy tính rồi, đến lúc đó con cứ dạy cha mẹ sử dụng là được rồi.
Lam Sam còn muốn nói chuyện thêm, bà Thương Bình BÌnh đành nói:
- Nếu sự tồn tại của chúng ta mà khiến con phải làm những việc không xuất phát từ mong muốn của bản thân, cha mẹ cũng sẽ chẳng thấy vui đâu.
Lam Sam cúi xuống lau nước mắt. Cô đã sống 28 năm, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy mình có được nhiều như lúc này.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
35 chương
10 chương
54 chương