Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 34 : Cái đuôi nhỏ của anh

Thời gian gần đây, Vu Điềm cảm giác được Lục Chi Diên có chút kỳ quái, nhưng mà cụ thể kỳ quái chỗ nào thì cô không thể nói được. Chỉ biết là anh thường xuyên không có chút dấu hiệu nào mà tâm trạng rất không tốt, trên người thường ám mùi khói thuốc lá, ngay cả bên trong xe cũng tràn ngập mùi thuốc lá, thiếu chút nữa đã át luôn mùi bạc hà thơm mát tự nhiên trên người anh. Vu Điềm do dự mấy ngày, không biết có nên hỏi anh hay không, cũng không biết mở miệng như thế nào. Cô nhìn thấy trong thư phòng của Lục Chi Diên có một số quyển sách nói về cuộc thi của các nhà ngoại giao, trong lòng suy đoán hẳn là do anh đang lo lắng về chuyện sau này. Buổi chiều thứ sáu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Sau khi Vu Điềm họp ở câu lạc bộ nghệ thuật xong, lặng lẽ nhắn tin cho đàn anh Thiệu Kỳ ở lại, nói là có chút chuyện muốn hỏi anh ta một chút. Ngày thường Thiệu Kỳ vẫn luôn rất nhiệt tình, có thói quen giúp đỡ mọi người, ngồi ở bên cạnh bàn họp mở rộng chân, thoải mái hỏi: "Đàn em, em có chuyện gì à, mà lại vội vàng muốn anh giúp vậy?" "Đàn anh, là như vầy." Vu Điềm xiết chặt chiếc bút bi trên tay, gãi gãi đầu, nói: "Em cũng đang học ngoại ngữ chuyên sâu, giảng viên của bọn em cũng đã nói cho chúng em một chút về chuyện nghề nghiệp sau này, nhưng mà em mới học năm nhất, nên có rất nhiều chuyện giảng viên không có nói kỹ. Anh có biết thông tin về ngành quan hệ ngoại giao không?" "Quan hệ ngoại giao? Đương nhiên là anh biết, anh học ở học viện ngoại giao mà." Thiệu Kỳ kinh ngạc một phen, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Đúng nha..., chuyên ngành của mấy em cũng có thể làm quan hệ ngoại giao, về sau em muốn làm quan hệ ngoại giao sao? Ha ha, là vì chủ tịch sao?" Lục Chi Diên mới rời khỏi chức vụ công tác vẫn chưa được một tháng, cho nên Thiệu Kỳ vẫn chưa có sửa miệng được. Khóe miệng Vu Điềm cười cười: "Cũng không sai." "Quan hệ ngoại giao chia làm hai bộ phận." Thiệu Kỳ nói: "Một bộ phận là quan chức của Bộ Ngoại giao, một bộ phận sẽ là nhân viên ngoại giao thường trú ở nước ngoài. Về việc em học tiếng Pháp mà nói, cho dù là thành công trải qua kỳ thi sát hạch của nước ta, Bộ Ngoại giao cũng sẽ phái em ra nước ngoài công tác. Dù sao bây giờ nhân viên thường trú ở nước ngoài khá hiếm, gửi em ra ngoài tương đương với một thư ký cấp ba hoặc là tùy viên*, sau đó mới từ từ đi lên trở thành nhân viên ngoại giao chính thức." *Nhân viên ngoại giao chuyên trách một ngành công tác ở một đại sứ quán Vu Điềm nghiêm túc gật đầu, nói ra vấn đề bản thân mình muốn hỏi nhất: "Vậy thì đàn anh Lục thì sao?" "Chủ tịch?" Thiệu Kỳ cười cười, như thể đó là một việc rất là đơn giản nói tiếp: "Ở trong trường chủ tịch học là khoa chính quy, giành được không ít giải thưởng, anh ấy cũng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của học viện ngoại giao của trường ta, những điều này mọi người không chung trong một học viện sẽ không biết? Chỉ biết anh ấy đẹp trai, rất ngạo mạn." ". . ." Quả thật Vu Điềm không có biết, và cũng chỉ biết anh cực kỳ ngạo mạn, không hơn. "Mọi người đều hy vọng, hẳn là muốn anh ấy làm đại sứ thường trú ở nước ngoài?" Thiệu Kỳ xoay xoay bút, xem xét vẻ mặt đang mê man của cô gái một chút, rồi bĩu môi: "Nhưng mà, anh cảm thấy được anh ấy không muốn xuất ngoại." "Vì sao ạ? Không phải phương hướng anh ấy vẫn nghiên cứu là đại sứ thường trú ở nước ngoài sao?" Vu Điềm có chút không giải thích được. "Sự thật thì đúng là như vậy. Nhưng thường trú ở nước ngoài không phải là người nào cũng muốn, trừ phi là nhân tài thật sự có lý tưởng có khát vọng, có ý muốn nỗ lực vì quốc gia thì mới đăng ký ngoại trú. Nếu không thì ai muốn lãng phí mấy năm ở nước ngoài, một mình lẻ loi ở nơi đất khách chứ. Nếu thực sự làm nên nghiệp lớn, làm quan chức ngoại giao còn được, chứ nếu chẳng làm nên trò chống gì mà vẫn luôn làm chức thư ký nhỏ gì đó thì sau khi về nước, bạn bè bên cạnh đều đã cưới vợ sinh con, chỉ có một mình mình là người cô đơn, thì rất đáng thương nha." Vu Điềm trừng mắt nhìn, cô đối với những việc liên quan đến quan hệ ngoại giao thực sự không hiểu gì: "Trong thời gian thường trú không thể về nước sao? Chuyện này cùng cưới vợ sinh con thì có mâu thuẫn gì đâu?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. "Nghe nói là, nếu không có chỉ đạo của quốc gia, thì không thể tùy tiền rời khỏi quốc gia đang ở. Ở chỗ này của chúng ta, phàm là những người muốn thường trú ở nước ngoài, đều mặc định coi người đó thoát khỏi trần tục rồi." ". . ." "Đúng rồi, anh quên nói với em, em có biết bạn cùng phòng của chủ tịch, Trần Túy không?" Vu Điềm cái hiểu cái không gật đầu, rồi lại lắc đầu? "Em là bạn gái của chủ tịch, chuyện đó nói với em cũng không có quan hệ gì nhiều. Dù sao thì đàn anh Trần Túy nói, quan hệ của chủ tịch cùng ba của anh ấy không tốt, nhưng có vẻ hình như ba của anh ấy là một quan chức trong chính phủ ở trung ương, chức vụ cũng khá cao. Nói thật, có ba anh ấy ở đây, khoảng cách chức vụ đại sứ ngoại giao cách chủ tịch cũng không xa, chỉ là xem chính bản thân anh ấy có muốn hay không mà thôi." . . . Vu Điềm đeo ba lô ở sau lưng, bước đi trên con đường trong trường, ven đường có những cây hòe to lớn cành lá xum xuê, một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây kêu lên rào rào. Giờ tan học vào thứ sáu, quán trà sữa ở cổng trường học đông nghịt người. Nhưng Vu Điềm chỉ một mình lẻ loi đứng ở một góc, cúi đầu tỉ mỉ suy nghĩ đến những lời đàn anh Thiệu Kỳ vừa nói: Thường trú ở nước ngoài vừa đi là đi mấy năm liền, lại không còn thể tùy ý về nước. . . Vu Điềm hướng ánh mắt nhìn về cửa hàng trà sữa ở bên kia, ở một chỗ ít người, có một cái xe nhỏ đang đậu, bên cạnh cửa xe có một người đang đứng. Dáng người nọ cao ngất, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ màu trắng bạc khá đắt tiền, cả người sạch sẽ lại thoát tục. Đưa lưng về phía cô, đặt di động ở bên tai, hình như đang nói chuyện điện thoại. Vu Điềm không nhìn rõ biểu cảm đang nói chuyện lúc này của anh, từ từ đi đến, trong lòng nhịn không được suy nghĩ, tại sao gần đây anh luôn mặc quần áo chính thức, lại còn ăn mặc đẹp như vậy nữa. Dừng lại ở một khoảng cách khá gần. Vu Điềm lại nghịch ngợm muốn đùa dai, nhìn chằm chằm bóng lưng cao ngất sạch sẽ cách mình khoảng hai mét kia, liền muốn đi tới ôm để dọa anh. Lục Chi Diên không chút để ý gãi gãi mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, đặc biệt phiền muộn nói: "Ông có tư cách gì mà quản tôi?" ". . ." Vu Điềm bị dọa đến mức tim như muốn run lên, dừng động tác lại, hơi cắn môi, chăm chú nghe. Lục Chi Diên nhếch môi bất giác bật cười, ánh mắt lạnh lùng giống như dao: "Ông có quyền lực có hậu thuẫn, ông có thể đi bồi dưỡng Lục Chi Thành, biến thằng bé thành người mà ông hy vọng nhất, biến thằng bé thành quân cờ của ông. . . Tôi với ông không có chút liên quan nào. . . Đừng tưởng rằng ông hiểu tôi, biết tôi muốn cái gì? Cái tôi muốn bây giờ không phải là địa vị hay danh lợi. . . Đó không phải là cái tôi muốn, tôi muốn mẹ tôi sống lại, ông có thể làm được không? Không làm được thì đừng ở trước mặt tôi tự cho mình là đúng nữa." Dứt câu, không khí chung quanh Lục Chi Diên lạnh lẽo đến đáng sợ. Đôi môi mỏng của người con trai hơi nhếch, khí thế lạnh lùng, không nói một lời nào, sự nặng nề và yên tĩnh càng làm cho bầu không khí thêm đè nén, dấy lên sự dồn nén cực hạn. Vu Điềm đứng sau lưng anh, gầy nhỏ, ngũ quan xinh đẹp được ánh trời chiều chiếu vào lại càng thêm thanh thuần xinh xắn, một đôi mắt nai sạch sẽ trong trẻo, sợ hãi nhìn bóng lưng của anh mấy lần, bàn tay nhỏ duỗi ra muốn thăm dò nắm lấy đầu ngón tay của anh. Sau đó, bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên tay anh, muốn dùng cách thức của mình chậm rãi an ủi anh, để cho anh bình tĩnh trở lại. Lục Chi Diên đang điều chỉnh cảm xúc thì bị giật mình, xoay người lại, biểu cảm lạnh lùng vẫn chưa thu hồi đối diện với Vu Điềm, không hề báo trước chạm ngay vào đôi mắt nai ngây thơ của cô gái. Hai người đối mặt với nhau, không nói gì. Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt đầy nước khẽ chớp chớp, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói từ đâu. Vẫn là Lục Chi Diên thở dài, khom lưng ôm lấy cô, khóe miệng cong cong, âm thanh cực kỳ trầm thấp hỏi: "Em đều đã nghe thấy rồi sao?" Vu Điềm: "Vâng." Con ngươi anh khẽ động, bàn tay to lớn ấm áp khẽ vỗ vỗ sau lưng cô: "Bị dọa sao?" Hai bàn tay của Vu Điềm đặt lên vai anh, ánh mắt nhìn xuống: "Cái đó thì không có, em nhát gan như thế sao?" Vu Điềm cọ cọ trên bả vai của anh, giọng nói rầu rĩ, khó có thể nghe thấy, nhưng rất nhanh lại khôi phục nét tươi cười, nhếch miệng nói: "Đàn anh, về sau anh muốn làm gì? Nhất định là anh muốn làm một nhà ngoại giao chân chính đúng không? Vậy anh thích nước nào?" ". . ." Vu Điềm cười đến mức hồn nhiên ngây thơ, đôi môi mỏng của Lục Chi Diên đang mấp máy, không trả lời cô. Hai người lên xe, trực tiếp đi về nhà. Vu Điềm ngồi ở ghế trước như con vẹt nhỏ thế nào cũng không dừng được, líu ríu nói không ngừng. Một hồi nói với anh nước Đức làm sao làm sao, phong cảnh rất đẹp, đồ ăn rất ngon, mà lại còn là đất nước cực kỳ phát triển, chỉ là người nước Đức có hơi khô khan. Nói xong nước Đức, cô bắt đầu "phổ cập" sang nước Anh, Anh quốc quanh năm suốt tháng trời luôn mưa, mà người Anh có phần hơi kiêu ngạo, họ còn thường xuyên ăn Hamburg, ắt hẳn anh ở Anh sẽ không quen. Tiếp theo, bắt đầu nói về Mĩ, Australia, Nhật Bản. . . Cuối cùng, nói đến nước Pháp. Đối với nước Pháp, Vu Điềm rất quen thuộc, nước Pháp nổi tiếng nhất với nước hoa và rượu nho, người Pháp thích nhịp sống chậm rãi, thích những thứ thời thượng, đây là một đất nước đầy phong tình, cũng cực kỳ lãng mạn. Vu Điềm nói rất nhiều, nhưng vẫn chưa nói ra một khuyết điểm lớn của nước Pháp. Cuối cùng, xe đã đến hầm đỗ xe của khu nhà, tắt máy. Rốt cuộc con vẹt nhỏ cũng đã yên lặng. Cô hít hít cái mũi, tổng kết nói mấy câu cuối cùng: "Đàn anh, em biết anh rất muốn trở thành một đại sứ ngoại giao chân chính, chẳng thế thì lúc học đại học anh sẽ không luyện nhiều ngoại ngữ như vậy. Anh đã cố gắng đến thế không phải vì thời điểm hiện tài này sao? Rốt cuộc những năm tháng tuổi trẻ, cái không thiếu nhất chính là dũng cảm, em không muốn trở thành thứ trói buộc anh, anh vốn nên là người trời sinh mang theo ánh hào quang, cao ngạo lạnh lùng, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy của anh không thể bị bất kỳ ai kìm nén được." ". . ." "Nhưng mà, em có một điều kiện, nếu thật sự muốn xuất ngoại, có thể cố gắng chọn nước Pháp được không? Nếu thế thì em có thể đi thăm anh được."Vu Điềm cắn môi nói. ". . ." Mũi Lục Chi Diên hơi cay cay, khóe miệng khẽ nhếch, cười một tiếng, sau  đó nhịn không được mà lắc đầu, thản nhiên đưa tay xoa xoa mái tóc dài mềm mại của cô, khẽ thở dài: "Bé ngốc, em ồn ào đến mức đáng yêu đó." - Thứ bảy này. Vừa vặn là ngày kỷ niệm kết hôn của vợ chồng Vu Chi Sơ, dựa theo thông lệ hàng năm, bọn họ đã sớm chuẩn bị để đi ra nước ngoài du lịch, bỏ con gái lại, cùng nhau chúc mừng một ngày đặc biệt này. Trước đó Vu Chi Sơ dặn dò Vu Điềm: Đừng về nhà, trong nhà không có ai, về nhà ông sẽ lo lắng. Vu Điềm ngồi trên xe của Lục Chi Diên mà nghe tai trái lọt sang tai phải, dùng WeChat gửi cho Vu Chi Sơ một tin [Ok] bày tỏ: [Chủ nhật này con không về nhà, hai người chơi vui vẻ nha, chúc ba mẹ có ngày kỷ niệm kết hôn vui vẻ! ! !] Nhắn tin xong thì nắm tay Lục Chi Diên, mặt không đỏ tim không đập nhanh đi lên lầu, vào nhà của anh. - - Nói đúng mà, con thật sự không, hề, về, nhà! ! !