Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 24 : Cái đuôi nhỏ của anh

Sau khi màn biểu diễn của đội kịch kết thúc thì cơ bản Vu Điềm không phải làm gì nữa rồi. Cô đi theo bạn học rời khỏi sân khấu trở lại phòng chuẩn bị vừa rồi. Ai ngờ, ở bên trong là một cảnh hỗn loạn, âm thanh ầm ĩ, chật ních một đám nữ sinh mặc trang phục nhà Hán áo thêu hoa màu xanh lam với váy múa chiết eo, suối tóc đen nhánh rũ xuống như thác nước, vương ở trước ngực và sau lưng, quả thực như mấy mỹ nhân cổ đại đã xinh đẹp còn lộ ra eo thon nhỏ.  Thành viên đội kịch nhìn là nhận ra đó là bạn học ở đội múa dân tộc sắp lên sân khấu, thoáng chốc bắt đầu khó chịu, liếc xéo mấy cô ấy vài lần, hung dữ hỏi: "Đang làm gì vậy? Mấy người ở trong này làm gì? Không phải phòng này là của đội kịch sao? Ai cho mấy người vào? Trên bảng bên ngoài có viết rõ ràng, phòng học này thuộc về đội kịch, là phòng chuẩn bị của đội kịch." Một nữ sinh da trắng mặc trang phục múa đứng ở cửa liếc mắt nhìn thành viên đội kịch hùng hùng hổ hổ, hoàn toàn không nhìn các cô ở trong mắt: "Hung dữ gì chứ? Đội kịch mấy người đã biểu diễn xong rồi, bọn tôi dùng phòng học này một chút thì có làm sao? Huống hồ chúng tôi sắp lên sân khấu, chỉ mượn chỗ để thay quần áo với trang điểm mà thôi. Có gì đáng ngại đâu!" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. "Vậy thì chúng tôi không cần thay quần áo hả? Thời tiết nóng như thế, chúng tôi lại mặc dày như thế này, cần phải đứng ở chỗ này chờ mấy người làm xong thì mới được thay sao?" "Tất cả mọi người đều là người của câu lạc bộ nghệ thuật, sao không đoàn kết chút nào vậy? Chúng tôi sắp lên sân khấu, để cho chúng tôi mượn một chút cũng khó khăn lắm sao?" "Cho mấy người mượn một chút?" Nữ sinh ở bên cạnh Vu Điềm cười nhạo một tiếng: "Lúc trước bố trí phòng học đã chia rất rõ ràng, cho mấy người không gian đủ để thay đồ múa. Tưởng là tôi không biết sao, là do mấy người vào lúc thay trang phục dây dưa kéo dài thời gian, rõ ràng chẳng làm gì mà cứ ở đó chen tới chen lui, nhất định phải loại đi mấy thứ không hợp mắt, mới dẫn tới việc không đủ phòng thay đồ!" "Cô nói ai không làm gì cơ?" Cô gái đang ngắm nghía trong gương kia liếc xéo một cái, giọng đầy tức giận. Đối với trận khắc khẩu này, Vu Điềm hơi đỡ trán, cô nhìn thấy ba lô của mình để ở trên ghế dựa chỗ gần cửa, dường như bị người khác đè ép quá mức thành hình thù kỳ quái, cô nhíu nhíu mày, lặng lẽ đến kéo nó ra ôm vào trong ngực. Gần đây thời tiết thật sự rất nóng, dù là buổi tối nhưng cũng không thể cảm giác được chút mát mẻ nào, có lẽ là vì quá nhiều người chen chúc ở đây. Vu Điềm mặc phục sức (quần áo và trang sức) của cung nữ thời nhà Thanh là áo tay dài, nhìn thôi cũng đã cảm thấy nóng bức rồi, khói thuốc súng cuồn cuộn ở cả hai bên, nghĩ thầm, trận đấu khẩu này hẳn sẽ không thể kết thúc nhanh chóng được. Cô lấy từ trong túi sách ra một tờ khăn giấy, lùi về phía sau cùng đám người, dựa vào góc tường, một bên xem bọn họ mắng nhau một bên dùng khăn giấy lau mồ hôi ở hai bên thái dương. Đôi má của thiếu nữ đỏ ửng, hai tai ửng hồng, son trên môi đã bay mất không còn gì, để lộ ra đôi môi mỏng màu hồng nhạt rất tự nhiên. Qua vài giây, có người nhìn thấy không chịu được, kéo một người từ bên trong ra giúp đỡ. Cả người Lê Tiêm Tiêm mặc bộ đồ múa rất gợi cảm chuẩn bị đi theo từ bên trong ra, lười biếng nói một câu: "Là tôi cho mấy cô ấy đến, làm sao vậy?" Cô ta là phó chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật, người chung quanh trong thoáng chốc không thể phản đối được, nhưng vẫn có người lớn gan lớn mật hơn chút khiêu khích với cô ta, rõ ràng là muốn va chạm đến mức ngươi chết ta sống. . . . Mắt thấy màn kịch ác liệt này không thể chấm dứt. Vu Điềm thở dài, đưa ngón tay mảnh khảnh lên mở một chiếc cúc áo ở trên cùng của bộ quần áo, lặng lẽ để lộ ngoài không khí vùng cổ trắng như tuyết và xương quai xanh tinh xảo, bàn tay trắng nõn mềm mại quạt gió ở trên mặt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Mồ hôi vẫn không ngừng rơi xuống, chảy trên gương mặt cô, làm cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Vừa đúng lúc này, phía bên ngoài hành lang từ xa truyền đến gần tiếng bước chân không nhẹ cũng không chậm, người đàn ông có thân hình cao gầy từ cuối hành lang đi tới. Anh không mặc giống lúc trước mà lại mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay màu xám, chiếc quần thể thao bao lấy đôi chân dài thon dài, chiếc quần hơi ôm sát chân, phần ống quần hơi bó, phần gấu quần được bỏ vào trong giày, cả người nhìn có vẻ vừa lơ đãng lại có phần rảnh rỗi. Vu Điềm nhìn theo anh, một giây trước còn đang suy nghĩ không biết là ai đi gọi chủ tịch tới giải quyết, một giây sau thấy người đàn ông đi đến bên cạnh cô, không thèm liếc mắt nhìn tình hình chiến đấu trong phòng hay Lê Tiêm Tiêm vóc dáng bốc lửa đang đứng bên kia, chẳng chút do dự khom lưng, nắm lấy cổ tay cô dắt ra ngoài. "Này này này. . ." Vu Điềm không kịp phản ứng gì cả đã bị ép đi theo bước chân anh, cô ôm lấy ba lô nhìn theo bóng lưng của người phía trước, bước chân lộn xộn hỏi: “Đàn anh, anh làm gì vậy? Em còn chưa thay quần áo, anh dẫn em đi đâu vậy?” "Không muốn thay quần áo hay sao?" Rốt cuộc Lục Chi Diên cũng không đi nhanh vậy nữa, dẫn cô đi lên lầu hai không một bóng người. Đèn trong hành lang cũng không bật. Ở dưới ánh sáng yếu ớt Vu Điềm liếc mắt nhìn anh, phát hiện con ngươi của anh sâu xa hơn dị thường, đẹp hơn cả sao sáng trên trời: "Đương nhiên là em muốn thay quần áo chứ, nóng muốn chết rồi. Nhưng mà ở phía dưới đang cãi nhau, anh cũng mặc kệ không quản sao?" Anh vẫn còn là chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật đó. Lục Chi Diên cười cười một tiếng: "Con gái cãi nhau, anh quản làm gì? Dù sao thì mấy cô ấy cũng không dám đánh nhau." Vu Điềm xấu hổ nhếch miệng cười, tiếp tục níu chặt vấn đề này không buông: "Nhỡ đâu thực sự đánh nhau thì sao?" Lục Chi Diễn dẫn cô đến một gian phòng trống không, dùng chìa khóa mở cửa, bật đèn, thảnh thơi hỏi: "Em còn muốn xem sao?" "Đương, đương nhiên là không phải." Vu Điềm vội vàng xua tay, bĩu môi: "Em chỉ sợ xảy ra việc gì, dù sao anh cũng là người phụ trách câu lạc bộ mà." "Có chuyện gì chứ, muốn mắng thì cũng là mắng anh, không liên quan gì đến Điềm bảo bối của chúng ta." ". . ."Vu Điềm cắn môi, cảm thấy những lời này rất là quen thuộc. Cô không có nói tiếp, chung quanh bắt đầu yên tĩnh lại. Trong không khí xuất hiện một tia xấu hổ. Dưới ánh đèn, Lục Chi Diên nhìn thấy rất rõ gương mặt của Vu Điềm, cô gái nhỏ vẫn còn mặc trang phục diễn mềm mại, thân hình nhỏ xinh, môi hồng răng trắng, cả người xinh xắn. Ánh mắt đánh giá của anh quá mức rõ ràng, Vu Điềm ôm túi sách, nhớ tới cái cúc ngay trên ngực mà mình đã cởi khi nãy, cắn cắn môi dưới muốn cài nó lại, nhưng sợ làm trước mặt anh, sẽ có vẻ như hơi tự ảo tưởng. Chỉ có thể tạm thời không che đậy xấu hổ đứng đó, tiếp nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt của anh. Thật ngoan ngoãn. Lục Chi Diên nhíu mày, chuyển đổi đề tài hỏi: "Điềm bảo bối, bọn em thay đổi kịch bản rồi hay sao?" Vu Điềm giật mình, có phần không hiểu vì sao anh lại hỏi vấn đề này, thành thật nói: "Đúng vậy, có một bạn học nữ bị bệnh, tạm thời thay đổi kịch bản." Lục Chi Diên vừa nhớ đến một màn ở trên sân khấu kia, kéo nhẹ Vu Điềm đến trước mặt mình, đến gần thêm một chút, ngón tay trỏ thon dài vuốt nhẹ lên đôi môi mỏng mềm mại của cô, chạm vào thật nhẹ nhàng, cảm thán: "Em thật đúng là ngoan." "A?" "Người khác nói em diễn như thế nào thì em diễn như thế sao?" "Đúng vậy, không thì sao? Kịch bản là đàn anh Thiệu Kỳ thay đổi, dù sao thì cũng bởi vì bạn học nữ kia bị bệnh đúng lúc đó thôi, phải giúp đỡ, phải giúp đỡ mà. Thật ra cũng không có gì đáng ngại, không chỉ phải là mượn góc hôn môi thôi hay sao? Em cũng không mất gì.” "Anh mất, mượn góc cũng không được." Giọng nói của Lục Chi Diên rất tối tăm. ". . ." Vu Điềm sợ sệt ngẩng đầu nhìn anh: "Đàn anh, anh nói cái gì?" Lục Chi Diên chậc một tiếng, cũng khôngđịnh cho cô nghe thấy được, xoay cả người cô đi, hướng mặt cô về phía phòng thay đồ: "Đi thay quần áo trước, sau khi thay quần áo xong anh trai sẽ thưởng cho em một phần thưởng." "Cái gì vậy ạ?" "Chút nữa thì em sẽ biết." Vu Điềm nghe lời ôm lấy túi sách, đi vào phòng thay đồ thay áo T-shirt với quần đùi thoải mái mát mẻ, quần đùi ngắn đến giữa đùi, lộ ra hai cẳng chân nhỏ nhắn trắng nõn. Lục Chi Diên cầm lấy balô của cô, đeo trên cánh tay, cứ vậy kéo cô ra ngoài. Ban đêm, nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng trêu lòng người. Khuôn viên phía sau đại học Minh rất yên tĩnh. Ánh đèn bên cạnh hồ nước phản chiếu gương mặt dịu dàng trắng nõn của thiếu nữ. Vu Điềm cảm giác đêm nay Lục Chi Diên có hơi kỳ quái, nói chuyện kỳ quái, không khí cũng có chút kỳ quái, lúc anh nói muốn mời cô ăn kem, Vu Điềm càng có cảm giác kỳ quái. Không có việc gì mà lại ân cần, không phải gian trá cũng là phường trộm cắp. Chẳng qua, nếu đối tượng là anh thì thật ra Vu Điềm cũng có chút chờ mong, xem xem anh muốn trộm cái gì. Hai người bước vào quầy bán đồ ăn vặt, mái tóc mềm như bông của thiếu nữ hơi rũ xuống, ghé sát vào tủ lạnh, hai mắt tròn xoe không ngừng ngắm nghía trong tủ lạnh, có hơi không chắc mà ngước mắt hỏi: "Đàn anh, anh thật sự mời em ăn kem sao? Đây là phần thưởng anh muốn thưởng cho em? Mà vì sao mà anh muốn thưởng cho em vậy?" Một tay Lục Chi Diên để trong túi, khí thế bức người đứng ở bên canh cô, nhìn chằm chằm vào phần cổ trắng nõn của thiếu nữ, ừ một tiếng, giọng nói lành lạnh hỏi: "Vì sao em lại cứ phải hỏi lại vậy?" ". . ." "Em cảm thấy anh không được bình thường. Sao gần đây đột nhiên anh lại tốt bụng như vậy chứ?" Vu Điềm không khách khí chọn một cây kem ốc quế vị dâu tây bên trong tủ, đưa tay lấy ra, mắt cười nheo lại như vầng trăng cong cong, nói với anh: "Anh xem, anh giúp em học, lại nấu mì cho em ăn, bây giờ lại mời em ăn kem, thật sự rất không bình thường. Đàn anh, anh không ăn sao? Anh muốn ăn vị gì? Em lấy giúp anh." "Không cần, anh không ăn." Lục Chi Diên đưa tay đóng cửa tủ lạnh lại cho cô, vô cùng thân thiết ôm lấy vai cô, dẫn cô đến quầy thu ngân, nở một nụ cười thật dài, đầy cưng chiều nói: "Mua cho Điềm bảo bối của chúng ta ăn là được rồi." Tiếng nói trầm thấp nhàn nhạt vang vọng ngay bên tai Vu Điềm, tăng thêm mấy phần dịu dàng. Thanh toán xong, Vu Điềm cảm thấy có chút xấu hổ, cô nhớ tới trong ba lô của mình hình như còn một chút đồ ăn nhẹ, thật sự lục lọi, lấy ra mấy cái kẹo mềm vị hoa quả, nhét vào trong tay của Lục Chi Diên, đỡ lấy cằm nói: "Đàn anh, cái này cho anh đó. Anh mời em ăn kem, em mời anh ăn kẹo mới công bằng, không em sẽ cảm thấy có gì đó không ổn." "Cái gì không ổn?" Lục Chi Diên nở nụ cười, anh nhận lấy kẹo mềm, không từ chối lấy ra một viên vị vải, xé mở giấy gói kẹo, bỏ cái kẹo mềm vào trong miệng: "Anh đối tốt với em, cũng không phải mới ngày một ngày hai, hiện tại em mới cảm giác là không ổn? Gần đây anh trai làm rõ ràng hơn trước kia, để cho Điềm bảo bối phát hiện ra cái gì rồi?" "Phát hiện cái gì? Cái gì vậy?" Vu Điềm ngừng thở, xé giấy của kem ốc quế, liếm một miếng trên que kem, khóe miệng dính một vệt kem màu hồng nhạt. Cô tự nhiên nhớ tới đoàn đối thoại cách đây không lâu với anh. - - "Là anh chưa đủ rõ ràng hay cơ bản là em không có lương tâm, hửm?" - - "Chắc chắn không phải vì em không có lương tâm, là anh chưa đủ rõ ràng." - - "Anh sẽ làm rõ ràng hơn một chút?" Anh sẽ làm rõ ràng hơn một chút? Sẽ làm rõ ràng hơn một chút. Như vậy, Vu Điềm nhớ lại quá khứ một phen, anh đã làm chuyện gì "rõ ràng hơn một chút". Đưa cô về phòng ngủ, giúp cô học môn tiếng Pháp, lại còn nấu mì cho cô ăn. Cùng với chuyện kia, ở thư viện, anh hạ xuống mí mắt của cô một cái “hôn nhẹ”. Đúng rồi! Chính là nụ hôn kia. Vu Điềm cau mày, tức giận nhìn anh, trước kia tự nhiên lại quên mất chuyện này, cô còn chưa tìm anh tính sổ đâu! ! ! Lục Chi Diên dẫn cô đến một ghế dài trong góc ngồi xuống, hai người ngồi bên cạnh hồ nước đẹp đẽ tĩnh mịch. Một tay anh vẫn bỏ vào trong túi, chợt nhớ tới cái gì đó, đưa tay lên chạm vào bên môi của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng lau giúp cô một vết kem dính trên khóe miệng. Động tác tự nhiên, khiến người ta chẳng thể tìm được chút gì không ổn. Cũng chính bởi vì động tác này khiến Vu Điềm đang tức giận không vui ngay lập tức chuyển thành xấu hổ, ngượng ngùng. Gương mặt cô đột nhiên nóng lên, trái tim nhỏ đập "thình thịch", tiết tấu rất hỗn loạn, trong không gian yên tĩnh còn có có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, càng ngày càng nhanh. Thình thịch thình thịch. . . Có chút không biết làm sao, vốn dĩ muốn chất vấn nhưng ngập ngừng một hồi lâu cũng không nói ra được chữ nào. Cô cắn một miếng kem, một luồng khí lạnh tràn ngập khoang miệng, chạy thẳng vào tim. Bình tĩnh. Bình tĩnh. Vu Điềm xoa xoa mặt của mình, âm thanh rất nhẹ, nói một câu như thể tự cổ vũ tinh thần: "Đàn anh, em vẫn có một việc nghĩ mãi mà không ra?" "Chuyện gì vậy? Điềm bảo bối, sao đêm nay em có nhiều vấn đề vậy?" Đôi mắt đào hoa của Lục Chi Diên nhìn cô, có lẽ do cảm thấy bộ dáng cô đang ăn kem rất đáng yêu nên ngắm thêm vài lần, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào mềm mại của cô, đôi môi mỏng của anh mím chặt, ánh mắt có chút sâu xa. Để đề phòng kem chảy ra Vu Điềm lại cúi đầu liếm một chút, lại cắn một miếng nhỏ giòn tan giống hình quả trứng, âm thanh "Rắc rắc" vang vọng rất rõ ràng trong không khí yên tĩnh. Cảm giác dụ dỗ lòng người phạm tội. Ánh mắt của Lục Chi Diên lại càng sâu thêm, nói không ra lời: ". . ." Vu Điềm giải quyết hết miếng kem ở trong miệng, mới chậm chạp nói: "Chỉ hỏi một chút, hỏi một chuyện đó mà. Ngày đó ở thư viện. . ." "Hửm?" Anh kéo dài âm cuối, như có dự cảm gì đó. ". . ." Vu Điềm nhắm chặt mắt, thẳng thắng nói: "Chỉ là ngày đó. . . Ngày đó có phải đàn anh hôn em không?" Nói xong câu đó, ánh mắt Vu Điềm hơi mất tập trung, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt anh, dù sao những lời này vẫn có chút tự kỷ ở trong đó, nếu không hôn thì chẳng phải là do mình tự luyến rồi sao. Cô không yên lòng chờ người bên cạnh trả lời. Trong lòng thầm nghĩ nếu Lục Chi Diên nói không hôn, cô nên làm thế nào để cho chuyện này vừa không xấu hổ mà lại nhanh chóng rơi vào quên lãng, chủ yếu là làm cho mình có vẻ không quá tự luyến, để cho anh tóm được đằng chuôi. Đột nhiên, người đàn ông cong quai hàm lên, khóe môi hơi nhếch, cười nhẹ một tiếng, lười nhác hỏi: "Vậy em cảm thấy. . . Là anh có hôn, hay là không hôn?" Vu Điềm trừng mắt thật to, theo bản năng đáp: "Chuyện này thì làm sao mà em biết được? Em không biết nên mới hỏi anh chứ. Huống hồ từ sau khi đã lớn, chưa từng có ai hôn em, làm sao mà em biết được cảm giác được người khác hôn là thế nào chứ?" Nói xong, vậy mà cô còn dùng ngón tay, đụng vào gương mặt trắng nõn mềm mại của mình một cái nữa. ". . ." Lục Chi Diên thấy thế thì yết hầu có chút ngứa ngáy, cũng không biết phải làm sao, cười cười, đè âm thanh xuống thập thấp, nói với cô: "Em nhắm mắt lại, nhắm mắt anh trai sẽ cho em biết, rốt cuộc là ngày đó có hôn em hay không." "Vì sao phải nhắm mắt lại?" Vu Điềm nhíu mày. "Em không nhắm mắt, anh sẽ không nói." ". . . Sao anh keo kiệt vậy?" Vu Điềm cau mày, cảm giác được có gì không đúng, nhưng mà cô quá tò mò muốn biết, bĩu môi, do dự mấy giây, chỉ có thể bất đắc dĩ ngoan ngoãn nhắm đôi mắt trong suốt lại. Giống như dê con hay thỏ trắng sắp bị làm thịt, không hề phòng bị đứng ở trước mặt con sói xám lớn, chẳng biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. "Thực ngoan." Lục Chi Diên nắm lấy cằm của cô, ngón tay trỏ cọ cọ vào cằm cô một chút, ngứa. ". . ." Vu Điềm hơi rụt rụt lại về phía sau, nghĩ muốn mở mắt ra nhìn xem anh đang làm gì. Nhưng hình như Lục Chi Diên đã đoán được, nên nói trước: "Em mở mắt ra, anh trai sẽ không nói nữa." Vu Điềm bắt đầu cảm thấy bị chơi xấu: "Vậy anh nhanh lên một chút, em cũng đã nhắm mắt rồi, anh vẫn còn không nói! Anh đùa giỡn em sao?" "Được, bây giờ nói cho em biết." Giọng nói của người con trai dịu dàng mà lưu luyến. Dừng mấy giây. Anh không hề do dự hơi nghiêng người thấp xuống, cũng giống như lần trước, trước mặt cô có một bóng dáng mờ mờ, hơi thở của hai người hòa lại với nhau. Nóng bỏng hỗn loạn. Lông mi Vu Điềm run rẩy, dự cảm được anh muốn làm gì, đôi mắt trong suốt xinh đẹp mở ra, còn không có phản ứng kịp. Tầm mắt hai người trong nháy mắt chạm nhau. Lục Chi Diên nhìn chằm chằm vệt kem vẫn còn dính trên khóe miệng của cô gái, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại, hai cánh môi mỏng dán lại bên nhau. Anh nhẹ nhàng ngậm chặt lấy đôi môi mềm mại của thiếu nữ, mút nhẹ.