Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 22 : Cái đuôi nhỏ của anh

Tối hôm qua là một đêm mộng đẹp, chưa bao giờ Vu Điềm ngủ thoải mái như vậy. Cô nằm mơ thấy một nam sinh mặc áo sơ mi màu trắng, đứng dưới vòng đu quay bảy màu biến ảo, tay cầm một que kẹo đường màu hồng nhạt che đi gương mặt anh tuấn, nói rõ với cô. Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt, âm thanh trộn lẫn một chút từ tính từ phía sau cây kẹo đường truyền ra - - Nghe thấy trong lòng Vu Điềm cảm thấy hồi hộp một phen. Anh nói: "Điềm bảo bối." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. "Anh trai thích em rất lâu rồi, rất nhiều năm rất nhiều năm rồi." Vu Điềm nhíu mày, nghĩ thầm, tại sao người nào nào cũng  thích tự xưng bản thân mình là anh trai chứ? Hình như anh ấy giấu mặt ở phía sau cây kẹo đường đang nở nụ cười, âm thanh không được rõ ràng lắm, sau khi dừng lại vài giây, còn nói: "Điềm bảo bối ở bên anh trai, có được không?" "..." "Làm bạn gái của anh trai, có được không?" Vu Điềm có chút không muốn, môi mấp máy, thấp giọng nói, anh cũng không phải là anh ấy, tại sao anh lại một mực bắt chước anh ấy vậy? Mãi cho đến khi cầm cây kẹo đường ở trong tay người con trai, gương mặt tuấn tú mới lộ diện, đôi mắt đào hoa đen nhánh sáng ngời, trong như nước có đá cuội. Không tới vài giây, chấn động toàn bộ thế giới của cô. Đôi mắt của Vu Điềm trừng thật to, sự mất mát trong đôi mắt từ từ biến thành kinh ngạc, vui sướng, ngay sau đó hai gò má ửng hồng, vành tai nóng bừng đầy xấu hổ, cả người đều toát ra sự dịu dàng, khóe môi không kiềm chế được mà nở nụ cười. Cô cắn cắn môi, vừa chuẩn bị mở miệng - - "Cốc cốc, cốc cốc..." Trong phòng khách truyền đến tiếng đập cửa không nhanh không chậm, trực tiếp kéo Vu Điềm từ trong giấc mơ về với hiện thực. Cô mở mắt ra, mất một lúc mới tỉnh táo, mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn sắc trời mới tờ mờ sáng bên ngoài. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống, xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh, chiếu lên trên tấm thảm màu hạnh trong phòng ngủ. Tiếng đập cửa ngoài phòng khách vẫn còn tiếp tục. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bởi vì bên ngoài cửa nhà Vu Điềm có lắp chgâu cửa, mà vị trí còn rất dễ nhìn thấy, bình thường có người tới chơi, hẳn sẽ không ngớ ngẩn tới mức trực tiếp gõ cửa. Vu Điềm thật sự không thể tưởng tượng được sẽ có người nào bên ngoài làm chuyện ngớ ngẩn như vậy. Hiện tại tóc của cô rất lộn xộn, mặc một chiếc váy ngủ màu hồng ruốc, cổ áo của váy ngủ khá rộng, bả vai trắng nõn xinh xắn lộ ra một chút, cô gái nhỏ giống như bị người chọc tức, ngồi ở trên giường, ánh mắt ngây ngốc nhìn về hướng xa xăm, bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ. Lại trì hoãn thêm một lúc. Vu Điềm còn nhớ tới giấc mơ đẹp vẫn chưa kết thúc kia, quả thực buồn bực tới tận cùng, túm tóc, nhảy xuống giường, như không có linh hồn đi ra ngoài mở cửa. "Cốc cốc" Âm thanh gõ cửa bên ngoài ngay lập tức dừng lại. Vu Điềm cảm giác bên chân bị thứ gì đó cọ cọ một cái, chú chó lớn cơ thể linh hoạt xông cả nửa người qua khe cửa nửa đóng nửa mở, nhưng đáng tiếc bị mắc kẹt ở ngay mông, nó xoay vặn cơ thể, giật giật, muốn làm cho khe cửa mở rộng ra thêm một chút. Rốt cục, ước nguyện muốn vào phòng của chú chó lớn đã được thực hiện, ngồi xổm ở bên chân Vu Điềm, kêu "Gâu" một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn cô. ". . ." Vu Điềm có cảm giác kỳ quái, khi cô phát hiện ngoài cửa cũng không có người, lại càng thêm kỳ quái. Cửa nhà Lục Chi Diên đang mở, người thì không biết đã đi đâu, chẳng lẽ vừa rồi là chó gõ cửa hay sao? Vu Điềm ngồi xổm người xuống, bất hạnh phát hiện bản thân mình vậy mà lại cao bằng Barlow, bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ thân thiết đối diện với nhau. Thiếu nữ đưa tay vuốt bộ lông sạch sẽ của nó, rõ ràng là dùng cả hai tay, dùng sức trên người nó, vậy mà Barlow cũng không phản kháng, cứ như vậy không để ý việc bị "bắt nạt", vẻ mặt lại còn rất hưởng thụ mà nheo mắt nữa. Cô cong cong môi, lạnh mặt nhẹ nhàng dạy bảo: "Barlow, mới vừa rồi là em gõ cửa sao?" Barlow nghe không hiểu: “Gâu." "Em cũng xấu quá đó." Vu Điềm lại nghĩ tới giấc mơ đẹp bị cắt ngang kia, cầm một chân của Barlow lên nhéo nhéo, có chút chán nản nói: "Em vừa mới làm hỏng chuyện tốt của chị đó." Barlow vẫn nghe không hiểu: "Gâu gâu." Vu Điềm giống như một cô giáo nhỏ vỗ vỗ đầu nó, Barlow cúi đầu xuống, nhanh chóng nằm sấp xuống mặt đất, nâng đôi mắt to tròn đầy ấm ức nhìn cô: "Lần sau không được như vậy, biết không?" Barlow: "Gâu gâu gâu." ". . ." Vu Điềm đau đầu. Lục Chi Diên trở về phòng tìm dây xích tối hôm qua Barlow đã mang đi giấu, một bên cầm theo sợi dây đi ra ngoài, một bên gọi một tiếng, âm thanh trong vắt như tiếng nước chảy cuồn cuộn, giống như tiếng trời vậy. "Barlow" Nhưng mà không biết làm sao, ở ngoài cửa thiếu nữ nhỏ xinh đang chìm đắm trong việc "dạy dỗ" chú chó lớn màu vàng quấy rầy mộng đẹp của cô nên không nghe thấy giọng nói của anh. Lục Chi Diên vừa ra cửa thì nhìn thấy một cảnh tượng thế này - - Vu Điềm dường như mới vừa ngủ dậy, cái váy ngủ cô đang mặc hơi nhăn nhúm, chân trần ngồi xổm trước mặt Barlow, sườn mặt trắng nõn hơi nghiêng, bộ dáng rất bất đắc dĩ, môi hồng nói chuyện lúc đóng lúc mở. Vẻ mặt Barlow mê man nhìn cô, cũng không biết là cô đang làm gì. Lục Chi Diên tự động bó qua xương quai xanh tinh xảo lộ ra phía trên váy ngủ của cô, cùng với đầu gối đang bị đè ép cũng không che được đường cong cơ thể mềm mại, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, đi qua hỏi: "Điềm bảo bối, em ở ngoài này làm gì vậy?" "Ưm. . ." Lúc này Vu Điềm mới kịp phản ứng, nâng đầu lên nhìn anh một cái, cơ thể cao lớn quá mức áp bức, cô trừng mắt nhìn, nhớ tới người cầm cây kẹo bông trong giấc mơ, lại lắc lắc đầu quên hình ảnh kia đi, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không làm gì cả. Vừa rồi Barlow mới gõ cửa nhà em, làm em tỉnh dậy nên mới đi ra mở cửa." Barlow liếc mắt Vu Điềm một cái, lại nhìn Lục Chi Diên một cái, kêu "ư" một tiếng như thể sợ Lục Chi Diên sẽ phạt mình vậy, đi đến bên cạnh anh, dùng hàm răng sắc cắn cắn sợi dây trong tay anh, muốn lấy nó lại. Vu Điềm đứng lên, ngồi xổm một lúc lâu, hai chân hơi run run, cô khom lưng chống tay vào đầu gối để thả lỏng một lát, kết quả một bộ phận mềm mại trắng nõn toàn bộ bại lộ ra trước mặt người nào đó. Từ trên cao nhìn xuống, quả thật như sa vào cảnh xuân. Cô còn chưa phát hiện ra chuyện gì, nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh, sớm như vậy đã dậy, anh muốn đi ra ngoài sao?" Hai mắt của Lục Chi Diên nhíu lại, hơi nghiêng tầm mắt đi, ánh mắt quét qua chỗ Barlow một cái để nó ngoan ngoãn ngồi dưới đất, chậm rãi đeo vòng cổ cho Barlow, giọng nói khiêm tốn lại trầm tĩnh nói: "Đi tập thể dục một chút, thuận tiện mang theo Barlow chạy một vòng." Vu Điềm đứng thẳng người dậy: "A..." Lục Chi Diên nhìn đồng hồ: "Bây giờ vẫn còn sớm, em trở về ngủ tiếp một chút đi, khi nào anh trai quay về, sẽ gọi em dậy rồi dạy thêm cho em môn tiếng Pháp." Vu Điềm đưa tay túm lấy tóc, chân chuyển hướng định đi, quả thật cô hơi mệt mỏi, vừa mới nghe lời anh nên tính quay trở về ngủ bù một chút. Lục Chi Diên muốn nói lại thôi gọi: "Điềm bảo bối." Vu Điềm đã đi vào trong được vài bước, nghe thấy âm thanh nên quay đầu lại nhìn anh, đang đợi anh mở miệng nói. "Lần sau không được tùy tiện mở cửa như vậy, cũng không được chỉ mặc áo ngủ mà chạy ra." Tiếng nói của anh rất trầm thấp, không nói chen vào được. Vu Điềm cảm thấy chuyện hôm nay chỉ ngoài ý muốn, trước kia cũng không có phát sinh chuyện như thế này, chớp chớp đôi mắt, hỏi: "Vì sao ạ?" Lục Chi Diên: "Như vậy là không lịch sự." ". . ." Được rồi. -  Lục Chi Diên tập thể dục buổi sáng mất tầm một tiếng, dắt Barlow đi trên đường, dáng người cao ráo, diện mạo nổi trội, trêu chọc không ít cô gái nhỏ quay đầu đánh giá. Lúc quay về, đã gần mười giờ rồi. Vu Điềm vừa mới đánh răng xong, đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách để bản thân nghỉ ngơi, nhận được điện thoại từ đàn anh có đôi mắt đào hoa bảo cô cầm sách giáo khoa sang bắt đầu học. Vu Điềm ngoan ngoãn nghe lời làm theo, mặc áo ngắn tay màu xanh và quần đùi rất thoải mái, mái tóc mềm mại tùy ý buộc đuôi ngựa, gõ cửa nhà Lục Chi Diên, mở cửa bước vào mấy bước đã ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. Lục Chi Diên bảo Vu Điềm ngồi trên bàn ăn cơm để ăn sáng trước, anh đi về phía phòng ngủ nhận một cuộc điện thoại. Có thể là nói chuyện công việc, hoặc là nói chuyện với người nào đó. Vu Điềm hận mình không thể có được một đôi tai thính, có thể nghe lén được mỗi chữ mà đàn anh nói, như vậy liền có thể biết được anh nói chuyện với tiểu yêu phương nào. Nghĩ như thế, Vu Điềm lại càng uể oải, cảm giác bản thân không đoán được tâm tư của anh. Mãi cho đến khi Lục Chi Diên nói chuyện xong quay trở lại, việc học kèm chính thức bắt đầu, cô vẫn còn nằm sấp trên mặt bàn, mặt mũi nhăn lại một chỗ, hỏi trong buồn bã: "Đàn anh, có phải anh thật sự cảm thấy em rất giống một đứa trẻ không?" "Hửm?" Lục Chi Diên buồn cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi lại: "Tại sao lại hỏi như vậy? Vốn dĩ em vẫn là một đứa trẻ." Hình như cảm thấy hình dùng như vậy vẫn chưa có đủ, lại nói thầm một câu mang theo oán giận: "Trẻ vị thành niên!" "! ! !" Ngay lập tức Vu Điềm ngồi thẳng người dậy, tức giận trừng mắt nhìn anh, giọng nói có chút kích động: "Anh không được nói em như vậy! Em cũng sắp trưởng thành rồi, mà nếu có tính là em chưa trưởng thành, thì ít nhất em cũng là sinh viên đại học rồi. Em không hề cảm thấy mình có gì khác với những người đã mười tám tuổi." Hình như Lục Chi Diên cũng hoàn toàn rõ ràng, hỏi lại một lần: "Thật sự không biết bản thân mình và người đã mười tám tuổi có gì khác nhau sao?" "Không có gì khác cả." Giọng nói của thiếu nữ mềm mại, có chút chắc chắn, lông mi rũ xuống, hàng mi thật dài lại dày khẽ chớp chớp vài cái. Ánh nhìn của Lục Chi Diên đầy sâu sắc, nghiêng người qua, tiếng nói trầm thấp, giống như rất thong thả ở ngay bên tai cô mở miệng. "Cái kia. . . Mấy cô gái khác có thể làm, thì em cũng có thể làm sao?" Vu Điềm có chút khinh thường, mở lớn đôi mắt to tròn đáng yêu: "Vì sao không thể?" "Chẳng lẽ lại không sợ hãi?" Anh nhíu mày, còn đang hỏi ép lại. Lần này Vu Điềm có chút luống cuống, trong lòng có chút loạn, nhưng thật sự không muốn tự vả nhanh như vậy: "Không có gì mà phải sợ. Em cũng chuẩn bị là một người trưởng thành rồi. Đàn anh, anh đừng có luôn xem thường em như vậy." ". . . Được rồi." Lục Chi Diên sờ sờ cái mũi, hơi lui về, có lẽ cảm thấy cô rất đáng yêu nên sau khi xoa xoa cái đầu nhỏ kia, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, nói: "Về sau đàn anh sẽ không xem thường Điềm bảo bối nữa. Trước tiên phải thi thật tốt bài kiểm tra kia, bắt đầu ôn tập, đừng nghĩ lung tung cái gì đó nữa.” "Em không nghĩ lung tung nha đàn anh, là anh nghĩ lung tung chứ gì?" ". . . Mở sách giáo khoa ra!" "Vâng..."