Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm
Chương 3 : Mercedes-Benz? Không xứng với cô a!
Nhấp một ít trà nóng, Thuần
Tưởng giội nước lạnh thấu xương, miễn cưỡng lắm mới tắm xong
“Hắt xì…”
Cảm mạo đã định, Thuần Tưởng kéo chăn lên người, xé tờ giấy cuối cùng lên bụng. Ngày mai là ngày đầu tiên làm việc, cho dù có bò cô cũng phải đi.
Sư phó ở công viên Thuý Hương không phải tuỳ tiện nhận đồ đệ, đầu tiên là phải thông báo hình dáng bên ngoài, khả năng đặc biệt, sau đó làm chân sai vặt… Nhất định phải “Vượt qua”, cô đã quyết định rồi.
Khó khi không dùng cây chổi đuổi cô ra ngoài, mà nói là “đợi”, cô đã cảm kích lắm rồi, nếu ngày đầu tiên mà còn xin nghỉ… Cô chết chắc rồi.
Nhất định phải giữ ấm, như vậy thân thể sẽ nhanh khỏi bệnh hơn, tên hỗn trướng ở cách vách, đúng là không có tình người mà, còn cho là mình thanh cao lắm, đúng là đồ đàn ông ác độc.
Cứ nghĩ như vậy rồi chìm dần vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng, sáng thứ hai vừa rời giường, Thuần Tưởng cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng.
Đặc biệt là cánh tay kia, vừa nhấc lên là chua như hũ dấm vậy, miễn cưỡng nuốt nước miếng một cái, cả tiếng nói cũng không lên, cổ họng thật đau rát
Di chứng đáng sợ…
Thuần Tưởng vốn định đứng lên, nhưng ngay cả lực để dựa vào giường cũng không có!!!
Không được, không được rồi.
Thuần Tưởng giơ cánh tay nhức mỏi lên, vỗ vỗ mặt, cố gắng thanh tỉnh một chút
Giằng co hồi lâu, rốt cuộc
Thuần Tưởng cũng có thể xuất phát, đứng trước gương, Thuần Tưởng nhìn mình, môi đỏ, lỗ mũi hổng, khuôn mặt méo mó, mặc dù không có thể thống gì, nhưng kiên trì được như vậy coi như là tốt lắm rồi…
Mặc quần áo vào, Thuần Tưởng ho khan hai tiếng, đưa tay khóa cửa lại, thầm nghĩ, sáng sớm đầu tuần, xin đừng để cô gặp người xui xẻo.
Đi ra khỏi cửa, bên ngoài không có một người.
May mắn!
Nét mặt Thuần Tưởng như thả lỏng một hơi, may mà không gặp tên kia, nếu không đoán chừng cô không có chuyện gì tốt nữa.
Vác lấy túi tiền thật to,
Thuần Tưởng bước nhanh xuống, trong khu nhỏ này, ngoại trừ sân đỗ xe đạp ra, không còn chỗ nào nữa, dĩ nhiên, nơi đây là phòng trọ đã xây từ lâu, ở đây cũng chỉ có ông già bà già, trẻ con … Cùng mấy nhân sĩ dưới tầng …
Dĩ nhiên, đối với người nghèo khó như cô cũng là bình thường, sinh viên đại học, đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp mà…
Nhưng là, chiếc xe Benz lấp lánh trước mắt này, không biết là vị nào muốn bỏ tiền phi nghĩa, hay là trộm cướp lừa gạt được…
Cái này, không phải là sơn trại a?!
Thuần Tưởng không kìm được, quan sát kỹ chiếc xe từ trên xuống dưới
Hôm qua khi cô đến không thấy a, không phải là vị nhân sĩ nào đó cố ý đỗ ở đây hòng kích thích những người nghèo khổ như cô chứ?
Càng xem càng thấy chiếc xe này bảnh bao ghê gớm.
Nói không ghen tỵ là giả, nhưng Thuần Tưởng vẫn rộng lượng lắc đầu, một ngày nào đó, cô cũng có thể có một chiếc siêu xe thể thao, khi đó, cô sẽ khinh thường nói một câu:
Mercedes-Benz, tục!!!
Lấy điện thoại từ trong túi ra xem, thời gian không còn sớm nữa, không nên phí thời giờ ở đây
Lúc gần đi, Thuần Tưởng cực kỳ ‘Không cẩn thận’ đá trúng săm lốp xe, dĩ nhiên Thuần Tưởng chỉ đá trúng săm lốp xe, chứ không phải những nơi khác, là vì chiếc xe này quá đắt tiền, cô không có đền nổi!!!
Thuần Tưởng xoay người muốn đi, đột nhiên, từ phía sau truyền đến một tiếng nói xui xẻo, cô thở dài trong lòng, ngày hôm nay chắc chắn cô sẽ không may mắn
“Thế nào? ‘Chuyện tốt’ tối qua không thành, bây giờ lại trút giận lên xe của người khác?” Không thể không thừa nhận, tiếng nói của Tô Mộc không gọi là khó nghe, nhưng trong lỗ tai Thuần
Tưởng, đó là tiếng nói của ma quỷ a!!!
Thuần Tưởng mạnh mẽ xoay người lại: “Khụ khụ… Thế nào? Xe này … Là của anh?”
Ngắm cô gái trước mặt, Tô Mộc không khó nghĩ ra, cô ngốc này đang có ý định gì. Nhưng nhìn khuôn mặt cô ửng đỏ, có lẽ tám phần là do cảm lạnh, nhưng cũng là do cô ta tự làm tự chịu, không đáng để đồng tình.
“Thế nào? Không thể sao?” Tô
Mộc khẽ cười một tiếng, lơ đãng đẩy Thuần Tưởng sang một bên.
Thuần Tưởng bị Tô Mộc đẩy sang một bên, khẽ nhíu mày liếc Tô Mộc một cái, một người đàn ông khi dễ một cô gái nhu nhược, đây mà gọi là bản lĩnh sao? Thuần Tưởng đưa tay phủi phủi bả vai vừa bị đụng chạm, cô bén nhọn nói: “Ơ, ôi chao… Thật không sai a. Khụ khụ… Bất quá… Phú bà bên trong chưa cho anh căn biệt thự sao?”
Thuần Tưởng không phải ăn cơm khô, nếu Tô Mộc này miệng lưỡi bén nhọn, cô dĩ nhiên cũng không chịu yếu thế.
Tô Mộc không ngốc, dĩ nhiên phản ứng kịp, anh cũng không giận, chỉ mím môi khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, ban đầu không nghĩ hàng xóm sẽ đưa đến thứ này, nếu đã biết thì tôi nhất định sẽ mua nguyên căn biệt thự.”
“Ắt xì…” Không kìm chế được hắt xì một cái, Thuần Tưởng xoa xoa cái mũi đỏ, bất mãn nói: “Anh nói ai? Nói ai?Ai là đồ a!”
“Đúng vậy, hàng xóm đưa đến không phải một món đồ.” Tô Mộc ngượng ngùng đáp.
“Tôi… Khụ khụ…” Thuần Tưởng ho khan hai tiếng, bĩu môi nói: “Cũ…”
Tô Mộc cũng cảm thấy phương thức mắng chửi thế này hơi quá đáng, nhưng nhìn khuôn mặt bưc tức của Thuần
Tưởng, cảm thấy lời này vẫn rất xứng đáng nên vẫn đắc ý như thường
“Phi!” Nhìn bộ dạng đắc chí tiểu nhân của anh, Thuần Tưởng tức giận: “BMW cái gì a, nghèo phải có ý vị!
Đừng tưởng có xe thì là công tử, đừng tưởng có tiền một chút thì bản thân là kim quy! Dế nhũi thoạt nhìn là kim quy, trên thực tế chỉ là trứng thối thôi.”
Thuần Tưởng cuối cùng cũng có thể trả thù rồi.
Ơ, người này thật có khí thế
…
Tô Mộc khẽ khiêu mi, bĩu môi, bất mãn mở cửa xe, hiển nhiên không muốn so đo cùng cô nữa.
“Khụ khụ… Thế nào?! Sợ rồi à!”
Thấy anh không phản ứng, Thuần Tưởng hừ hừ lỗ mũi, châm chọc thêm một câu:
“Benz cái gì a! Hài kịch thì tự giác một chút, cút đi cùng xe thôi.”
Kết quả là trận ho khan vô cùng mạnh mẽ của cô.
Tô Mộc lái xe đến bên cạnh
Thuần Tưởng, Tô Mộc nghiêng mặt nhìn về phía cô. Trong con ngươi thu hút tràn ngập ý cười.
Tên nam nhân xinh đẹp ác độc,
Thuần Tưởng trừng lại một cái, nhịn không được tự đánh giá trong lòng.
“Có rảnh rỗi thì đến bệnh viện đi…” Tiếng nói trầm trầm của Tô Mộc vững vàng vang lên
Trong lòng lộp bộp, Thuần
Tưởng rốt cục cũng dừng ho lại, hắng giọng, đôi mắt to long lanh nhìn về phía
Tô Mộc, đây là… Đang quan tâm cô sao?
Tô Mộc hiểu rõ, nhêch môi lộ ra nụ cười ác ý, sau đó giả vờ kinh ngạc nói: “Cô đừng có hiểu lầm.” Anh miễn cưỡng nâng tay trái lên, dùng ngón trỏ chỉ vào Thái Dương: “Ý của tôi là cô nên đi khám ở đây.”
Trời!!! Sao cô lại có thể nghĩ tên khốn kiếp này là người tốt chứ!!!
Thuần Tưởng trợn to mắt nhìn người đang nghênh ngang lái xe đi, quát to một tiếng: “Tô Mộc! Tên chết tiệt này!!!”
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
59 chương
10 chương
24 chương
100 chương