Dương Từ liếc mắt nói: "Giọng hát hay thì có ích gì, lớn lên thế này, hát cũng chẳng có kĩ xảo, chỉ có thể làm ăn mày hát rong bên đường. Cái ngoại hình này, muốn làm minh tinh cứ đợi kiếp sau đi!" "Tôi là phái thực lực." Tề Đống nghe mà bực mình, liền cãi lại. "Ca hát mà không dồn toàn tâm toàn ý, chỉ hát theo lời mà không có tình cảm, thì có ích gì? Giọng hát không ổn định, dùng hơi quá nặng, trẻ con hát đấy à? Vậy cũng là phái thực lực?" Dương Từ chê bai không chút lưu tình. Tề Đống hỏi: "Cô hiểu ca hát à?" "Tôi không hiểu, đến ngũ âm cũng không biết, nhưng tôi lại biết giọng hát của cậu dễ nghe, chỉ là hát ra cái bài làm tôi nghe mà đau đầu." Dương Từ chế giễu. Tề Đống mắng trả: "Giọng ca này của tôi chỉ hát cho người tâm địa thiện lương nghe." "Một đứa con riêng bị gia tộc vứt bỏ, còn nhắc gì tới tâm địa thiện lương, nếu lương thiện thật thì nên sớm rời khỏi Tề gia, đừng phá hư hạnh phúc gia đình nhà người ta." Dương Từ nói lời quả không phải cay độc bình thường. Tề Đống nghe cô nói, đầu cúi thấp tới tận cằm. Diệp Bộ Hàng vội xuất hiện: "Dương Từ, cô có tư cách gì nói người khác, không phải chính cô cũng là con gái tư sinh của Tô gia sao?" "Cô là con gái tư sinh của Tô gia?" Tề Đống ngẩng đầu nhìn lại Dương Từ, đã biết Dương Từ là thiên kim Tô gia, nhưng không biết cô vậy mà lại là con gái tư sinh. Diệp Bộ Hàng đánh mắt với Dương Từ, rồi nói: "Đúng là con gái tư sinh, nếu không thì sao Tô gia lại không thích cô ta, lại nói cô ta cũng đáng thương, vất vả lắm mới tìm được người nhà lại phát hiện mình là con tiểu tam, vẫn luôn bị những người thân thiết trong nhà coi thường, giờ còn bị đám DươngTư Tư bắt nạt, không có nghệ sĩ, lại bị đóng băng thẻ tín dụng và thu hồi nhà ở, đến cơm tối cũng không có mà ăn." Tề Đống nghe lời Diệp Bộ Hàng, thì đặt ghita trong tay vào lại túi đàn, nói: "Đúng lúc tối nay tôi muốn ăn lẩu, hai người cùng đi vậy?" "Không phải cậu ghét Dương Từ à?" Diệp Bộ Hàng hỏi. "Nể mặt cả hai là đồng bệnh tương liên, tha thứ cho cô ta vậy." Tề Đống độ lượng y như dáng vẻ to lớn của cậu ta. Dương Từ thấy kế hoạch thành công còn được ké một bữa cơm tối, nở nụ cười lộ răng. Tề Đống nhìn cái cười kiểu xấu hổ của Dương Từ, không ngờ cô Dương Từ buổi sáng mắng mỏ mình bây giờ lại cười như con nít thế này, vừa ôn nhu lại xinh đẹp. Diệp Bộ Hàng đẩy xe lăn bước theo Tề Đống, Dương Từ đưa tay ra: "Tôi ngồi mệt rồi, Tề Hải, cậu ôm tôi được không?" "Được, nhưng xe lăn của tôi thì làm sao?" Diệp Bộ Hàng ngồi xổm xuống bế cô dậy. Tề Đống nhìn cảnh hai người ôm nhau, có hơi hâm mộ: "Xe lăn này cứ để tôi đẩy cho." Trong ngực Tề Hải vừa ấm áp lại mềm mại, Dương Từ nhắm mắt, nặng nề thiếp đi. Tề Đống nói: "Không ngờ kiểu phụ nữ thế này mà lại tin cậu." Diệp Bộ Hàng bế Dương Từ thấy nặng, thầm thấy may mắn vì lúc trong tù từng bị mấy lão đại xã hội đen huấn luyện, nếu không sẽ phải mệt chết mất. "Thật ra chỉ là do cô độc thời gian quá dài nên cô ấy mới nhạy cảm như vậy."  Nhà Tề Đống là một căn phòng nhỏ ở một thôn cũ thuộc thành phố, chỉ chừng mười lăm mét vuông nhưng vẫn đủ một phòng khách một phòng vệ sinh và một bếp, rất gọn gàng ngăn nắp. Đặt Dương Từ xuống ghế sô pha xong xuôi, Diệp Bộ Hàng mới nhẹ giọng gọi tên cô. Dương Từ mê sảng đáp lại: "Côn Tẫn, Dương Tư, tôi có ba nghệ sĩ mới rồi, các người cứ chờ đi." Tề Đống vừa lúc nghe lời này, nói: "Xem ra cô ta vẫn không thay đổi, đến giờ vẫn không tự biết sai, chỉ biết oan uổng người khác." "Nếu cậu thật sự muốn thành ca sĩ nổi tiếng, thì làm nghệ sĩ của cô ấy sẽ bớt được không ít việc." Diệp Bộ Hàng đáp. "Tôi cần suy nghĩ thêm." "Hôm nay có thể mượn sô pha nhà anh ngủ một đêm không? Cô ấy còn hơi cảm, lát nữa ra ngoài bị gió lạnh thổi vào sẽ không tốt." Diệp Bộ Hàng cởi áo khoác của mình đắp lên cho Dương Từ. "Cậu thích cô ta?"  Diệp Bộ Hàng gật đầu: "Cũng có một chút." "Nhưng tôi cảm thấy cô ta không xứng với cậu." Diệp Bộ Hàng nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đơn thuần thích cô ấy, không phải kiểu thích giữa nam nữ kia." --- -------- Buổi sáng tỉnh lại, Dương Từ cảm giác giấc ngủ đêm qua cực kì thoải mái, đã lâu không có cảm giác thanh thản dễ chịu như vậy. Nhìn lại vật thể đã mềm nhũn đang gối lên, nhìn thật cẩn thận, là cánh tay của một ngườ. Diệp Bộ Hàng mở mắt: "Cô tỉnh rồi?" "Tay cậu có tê không?" "Tê." Diệp Bộ Hàng rút tay ra, bị cô gối lên một đêm tất nhiên phải rất tê rồi. Dương Từ ngửi thấy mùi thơm, thấy cái dáng mập mập của Tề Đống đang đi loanh quanh trong phòng bếp. Từng món đều như cao lương mĩ vị, khiến người ta nhìn muốn động miệng ngay. "Cuối cùng tôi cũng biết mập mập này là được luyện thành từ thế nào rồi, tài nấu nướng của cậu sao lại tốt thế này?" Dương Từ ăn điểm tâm nướng Tề Đống làm, khen ngợi từ tận thâm tâm. Diệp Bộ Hàng nhìn cái dáng ăn như hổ đói của cô, cười nói: "Cô khen thì cứ khen, sao còn phải làm tổn thương người ta?" "Bé mập nhỏ, tài nấu nướng của cậu tốt như vậy, không cần làm nghệ sĩ cũng có thể làm người ta chịu theo cậu không rời đấy." Đã lâu rồi Dương Từ chưa ăn bữa cơm nào ngon như vậy. Tề Đống bưng bát canh tảo tía cuối cùng lên: "Lời hôm qua cô nói muốn tôi làm nghệ sĩ của tôi còn tính không?" "Tính, tính, tính, đương nhiên còn tính chứ." Mắt Dương Từ sáng rực. Tề Đống lấy ra một hợp đồng đưa cho Dương Từ: "Đây là chức trách quản lý của tôi cần làm, cô xem đi." "Điều đầu tiên, không được công kích về thân thể ngoại hình?" Dương Từ vừa đọc điều đầu tiên đã muốn nói một câu rằng cô không làm được rồi. Nhưng suy nghĩ lại về Tề Đống, liền cũng rất tiêu sát kí tên mình xuống. "Để lát về công ty thì tới bộ phận pháp lý đóng dấu nữa là được." Dương Từ hài lòng. --- ------ ----- Dương Từ đợi bộ phận pháp lý đóng dấu xong, liền quyết định từ hôm nay sẽ để Tề Đống và Tề Hải dần công khai trước công chúng. Trước tiên phải để hai người quay một đoạn clip ngắn, ca hát cũng được, nhảy múa cũng tốt, nhưng phải vận dụng hoạt động của Cát Tư giải trí để giúp hai người trở nên phổ biến, quen mặt hơn. Nhưng Cát Tư giải trí lớn như vậy, mấy phòng nhảy đều đã bị người ta chiếm hết cả. Ở phòng vũ đạo cuối cùng, Dương Từ quyết định dứt khoát mở cửa vào luôn. "Này này này, cô tưởng cô còn là đệ nhất quản lý sao? Cô nhìn lại đi, nghệ sĩ mới kí đến một chút danh tiếng cũng không có, lượng fan gần như là số không, còn xấu như vậy, nơi này là địa bàn của bọn này." Một nữ minh tinh nhỏ tuyến ba, bốn - Chu Hồng Phỉ ngẩng đầu nói. Dương Từ: "Mọi người cùng chung công ty, phòng vũ đạo này ai cũng có thể dùng." "Mấy ngày nữa tôi phải tham gia buổi tiệc cả thành phố Tam Tinh đón năm mới, nghệ sĩ nhà cô thì có việc gì?" Chu Hồng Phỉ ưỡn cao người, cơ hội này cô ta đã phải theo nhà đầu tư mấy ngày liền mới có được. Dương Từ hừ lạnh: "Chỉ bằng cô? Tiệc tối đón năm mới của cả thành Tam Tinh? Tỉnh lại đi, đừng tự cho mình là minh tinh, chỉ bằng cái giọng vừa nghe đã làm người ta sinh non của cô sao?" Chu Hồng Phỉ vô cùng tức giận: "Dương Từ, bây giờ cô không còn quản lý của Dương Tư Tư như trước, bây giờ cô là quản lý thấp kém nhất trong công ty, đừng để tôi nói chuyện này với giám đốc." Dương Từ: "Xin cứ tự nhiên." Chu Hồng Phỉ càng giận, nói: "Cô tự soi gương nhìn lại cái thân thể tàn phế của mình đi, tự cho là đúng như vậy, mọi người đều nói làm nghệ sĩ của cô hỏng hết tám đời, tôi thấy không sai chút nào." Cơn giận của Dương Từ đã tới cùng cực, trừng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Chu Hồng Phỉ. Diệp Bộ Hàng vội nói: "Ở đây không tập được thì chúng tôi tìm chỗ khác cũng được, không cần tranh cãi với họ làm gì." "Tề Hải, Tề Đống, có hứng thứ tham gia tiệc đón năm mới của thành phố Tam Tinh không?" "Bọn tôi?" Diệp Bộ Hàng và Tề Đống rối rít hỏi lại. "Chỉ bằng bọn họ? Cô đang đùa đấy à?" Chu Hồng Phỉ cười nhạo.