Thừa dịp khách điếm hôm nay cho nghỉ phép, Diệp Trăn Trăn cố ý đến chùa miếu một chuyến, muốn cầu cho Phó Vân Cảnh một cái bùa bình an, phù hộ hắn cả đời yên lành. Nhưng về tới khách điếm, nàng lại không thấy Phó Vân Cảnh giống như thường ngày cười ra nghênh đón nàng. Ngay lúc Diệp Trăn Trăn còn đang cảm thấy nghi hoặc, hệ thống đột nhiên nói cho nàng, Phó Vân Cảnh đang ẩu đả Tiêu Nhân ở phòng chứa đồ. Diệp Trăn Trăn vội vàng chạy tới nơi, thấy bé trai ngày thường ngoan ngoãn thuần lương hiện tại mắt đỏ tươi, ẩu đả như điên nam nhân trên mặt đất, người giống như bị ác quỷ bám vào, tản ra hơi thở đáng sợ. Nàng chưa bao giờ thấy qua một mặt âm u như vậy của Phó Vân Cảnh. Trong một khắc, nàng cảm thấy người trước mặt trở nên thực xa lạ, thậm chí còn làm nàng cảm thấy sợ hãi. Cơ hồ là theo bản năng, nàng gọi tên Phó Vân Cảnh, giọng nói không tự giác mà phát run. Nghe được âm thanh quen thuộc, động tác Phó Vân Cảnh tức khắc cứng đờ, ngay sau đó chậm rãi xoay người. Nhìn thấy Diệp Trăn Trăn trước mặt, hắn hơi hơi há miệng, con ngươi đen nhánh tràn ngập hoảng loạn, như cảm thấy trở tay không kịp với sự xuất hiện đột ngột của nàng. Tới lúc này, khuôn mặt đứa bé 6 tuổi mới biểu hiện hoảng loạn vô thố thuộc về người ở độ tuổi này nên có, dường như thật sự sợ hãi. Diệp Trăn Trăn có thể suy đoán được nguyên nhân Phó Vân Cảnh làm như vậy, nhưng nàng làm cách nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ chọn dùng phương thức cực đoan như vậy thay nàng xả giận. Nàng nhìn nam nhân chỉ còn hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, lại nhìn Phó Vân Cảnh hoảng loạn đầy mặt, đầu óc đột nhiên trống rỗng, không kịp nghĩ nhiều, nàng đã xông lên kéo tay Phó Vân Cảnh, không quan tâm mà dắt hắn chạy như điên trong đêm tối. Khi đó, ý niệm duy nhất trong đầu nàng chính là không thể để người phát hiện chuyện này, nếu không tiền đồ của Tiểu Cảnh sẽ bị hủy. Nhưng chờ đến sau khi nàng hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng mới ý thức được hành vi ngay lúc đó của nàng có bao nhiêu ngu xuẩn và không thỏa đáng. Chỉ là lúc ấy nàng không thể nghĩ nhiều như vậy, chuyện duy nhất có thể nghĩ đến chỉ có mỗi Phó Vân Cảnh. Trở lại căn phòng quen thuộc, cửa vừa đóng lại, Diệp Trăn Trăn tựa như hết sức lực, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất. Một cổ cảm giác vô lực thật sâu đột nhiên nảy lên trong lòng, làm nàng không cách nào tự mình kiềm chế mà khóc ra. Vừa rồi đánh người đến cả người đầy máu, Phó Vân Cảnh cũng không nhíu mày một chút. Mà khi nhìn đến Diệp Trăn Trăn khóc, hắn đã lập tức luống cuống tay chân, hoang mang rối loạn mà vươn tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng tay còn chưa đụng tới, đã nghe thiếu nữ lạnh băng mà quát lớn: "Ngươi đừng chạm vào ta!" "A Trăn tỷ tỷ, ta......" Phó Vân Cảnh hậm hực lùi tay, muốn giải thích, lại bị ánh mắt khổ sở ưu thương của Diệp Trăn Trăn đâm vào làm không nói không nên lời, chỉ có thể giống cái đồ ngốc, không biết làm sao mà đứng ở bên cạnh nhìn nàng khóc. Diệp Trăn Trăn không nhìn hắn, như trốn tránh mà vùi đầu thật sâu vào đầu gối, thấp thấp nức nở, bộ dáng vô cùng khổ sở. Vì sao sự tình lại biến thành như vậy? Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào? Nàng cho tới nay đều dạy dỗ Phó Vân Cảnh làm việc quang minh lỗi lạc, đối xử với người khác phải khoan dung, thân thiện, từng giây từng phút chú ý hắn trưởng thành, hy vọng chẳng sợ thay đổi hoàn cảnh, hắn vẫn có thể trở thành một người tốt như cũ. Nhưng vì sao hắn biến thành như vậy? Nàng nên làm cái gì đây? Nàng còn có thể dạy hắn thật tốt, giúp hắn trở thành minh quân nguyên bản sao? "A Trăn tỷ tỷ, thực xin lỗi!" Ngay lúc nàng đang lâm vào tự trách và bàng hoàng, đột nhiên nghe thấy giọng nói mang theo nghẹn ngào của Phó Vân Cảnh. Nàng nhịn không được ngẩng đầu lên, xuyên qua hai mắt mông lung đẫm lệ, lại thấy được đứa bé quỳ gối trước mặt nàng khóc đến mặt đầy nước mắt. Phó Vân Cảnh thật sự sợ hãi. Đối với hắn mà nói, tánh mạng của người như Tiêu Nhân không đáng giá nhắc tới, nhưng hắn cũng muốn không vì vậy mà làm quan hệ của hắn và Diệp Trăn Trăn xuất hiện khoảng cách. Tưởng tượng đến nàng có thể sẽ bởi vì vậy mà ghét bỏ hắn, hắn liền nhịn không được cảm thấy sợ hãi thật sâu, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận hậu quả như vậy được. Hắn không thể tùy ý để sự phản cảm của Diệp Trăn Trăn tiếp tục tăng trưởng, hắn cần phải làm cái gì đó lấy lại tín nhiệm của nàng, cho dù là áp chế bản tính, giả vờ làm bé ngoan cả đời, hắn cũng không tiếc. "Thực xin lỗi, ta sai rồi. A Trăn tỷ tỷ, ngươi tha thứ cho ta đi. Nếu ngươi không thích ta làm như vậy, về sau ta sẽ không bao giờ làm nữa......" Ta sẽ trở thành bất luận người nào ngươi muốn cho ta trở thành, chỉ cần ngươi đừng không cần ta. Quả nhiên, Diệp Trăn Trăn mềm lòng. Nàng nhịn không được ôm lấy hắn, khóc lóc nói: "Ngươi đừng đánh người, ngươi đừng làm chuyện xấu, ngươi không nên là dạng này, không nên là dạng này......" "Được! Được! Ta không đánh người, ta không làm chuyện xấu, A Trăn tỷ tỷ ngươi đừng khóc......" Phó Vân Cảnh gật đầu như giã tỏi, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Nước mắt trên mặt còn chưa lau, nhưng đáng thương và ủy khuất trong mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tựa như chưa bao giờ xuất hiện. Qua một hồi lâu, thẳng đến khi nước mắt đã chảy khô, Diệp Trăn Trăn mới chậm rãi bình tĩnh lại. Nhớ tới vừa rồi thất thố, nàng cảm thấy thật xấu hổ, nhưng trước mắt hiển nhiên còn chuyện quan trọng hơn phải làm, đành bất chấp mất mặt. "Vừa rồi là tỷ tỷ hồ đồ, không nên mang ngươi chạy trốn như vậy. Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, đã làm sai chuyện gì phải gánh vác hậu quả, không được chạy trốn như một người nhu nhược được." Diệp Trăn Trăn nhìn Phó Vân Cảnh, nói từng câu từng chữ nghiêm túc dị thường. "Nhưng mà, nếu chạy mất, không phải sẽ không ai biết là ta làm sao? Huống hồ chuyện này ta làm rất bí mật, cho dù xong việc Tiêu Nhân có hoài nghi, nhưng chỉ cần chúng ta liều chết không thừa nhận, hắn cũng không tìm thấy chứng cứ......" Bé trai nho nhỏ cắn cắn môi, sợ hãi nhìn nàng, con ngươi đen bóng lộ ra nghi hoặc không rành thế sự. Diệp Trăn Trăn thở dài, nghiêm mặt nói: "Thiên hạ không có bức tường nào chắn được gió. Ngươi cho rằng ngươi làm là thiên y vô phùng*, nhưng khó đảm bảo lúc ấy ở bên ngoài ngoại trừ ta còn có những người khác! Huống chi, chuyện này trước sau là ngươi không đúng, tuy rằng Tiêu Nhân không phải người tốt, nhưng hắn không đến mức bị ngươi đánh thành như vậy. Nếu vừa rồi ta không kịp thời chạy tới, hắn thật sự có thể bị ngươi đánh chết! Mặc kệ thế nào, ngươi không thể tự xưng là chính nghĩa, lén tra tấn người khác được, hắn làm sai chuyện gì nên giao cho quan phủ. Quan phủ và pháp luật sẽ trừng phạt hắn. Tóm lại, bây giờ ngươi theo ta đi xuống, nên nhận sai nên bồi thường, chúng ta đều phải nhận!" * áo trời không có vết chỉ,không có sơ sót nào Phó Vân Cảnh thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng giả bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện, "Thực xin lỗi A Trăn tỷ tỷ, lúc ấy ta chỉ muốn xả giận thay ngươi, ta không nghĩ nhiều đến vậy. Ta sẽ dựa theo lời ngươi nói mà làm." Đứa bé nhỏ giọng nói, lông mi cong dài hơi hơi chớp, con ngươi đen nhánh tràn ngập khổ sở, bộ dáng nhìn rất đáng thương. Diệp Trăn Trăn có chút không đành lòng. Nàng xoa xoa đầu Phó Vân Cảnh, nhịn không được mềm giọng nói: "Biết sai liền sửa vẫn là đứa bé ngoan. A Trăn tỷ tỷ tha thứ cho ngươi, nhưng lần sau không được làm như vậy nữa. Bây giờ đi xuống trước đã." Phó Vân Cảnh gật gật đầu, ngoan ngoãn để Diệp Trăn Trăn nắm tay hắn, đi ra khỏi phòng. Nhưng mới vừa xuống dưới lầu, bọn họ bỗng nhìn thấy vài tên bộ khoái tiến vào khách điếm. Đoàn người hùng hổ đi đến trước đài, Lý bộ đầu cầm đầu hỏi Từ Chấn Hoa: "Trong tiệm các ngươi có phải có tiểu nhị tên là Tiêu Nhân hay không?" "Đúng vậy. Xin hỏi các vị đại ca tìm hắn có chuyện gì?" Từ Chấn Hoa đáp, thần thái tất cung tất kính. Lý bộ đầu "Hừ" một tiếng, nói tiếp: "Chúng ta nhận được báo cáo, Tiêu Nhân này có thể là hái hoa đạo tặc quan phủ truy nã đã lâu, hiện tại chúng ta phụng mệnh dẫn hắn đến quan phủ tiếp nhận điều tra, mong các ngươi phối hợp." Tuy nói là thỉnh cầu, nhưng trong giọng nói không có chút cung kính nào, ngược lại còn lộ ra khí thế kiêu ngạo bức hiếp người. Từ Chấn Hoa nhíu nhíu mày, trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn cố nén tức giận, cung kính nói: "Hẳn là sai sót chỗ nào rồi, ngày thường ta cũng không thấy Tiêu Nhân có gì không thích hợp. Nhưng nếu đại ca đã nói như vậy, chúng ta đương nhiên sẽ phối hợp." "Như vậy là tốt nhất." Lý bộ đầu vung tay lên, mấy tên bộ khoái đi theo phía sau lập tức tản ra đi kiểm tra khắp khách điếm. Từ Chấn Hoa và Phương Thanh nhìn nhau, đều thấy được bất mãn và bất đắc dĩ từ trong mắt đối phương. Diệp Trăn Trăn kinh ngạc nhìn một màn này, không biết thể hiện phản ứng nào mới phải. Phó Vân Cảnh chớp chớp mắt, đột nhiên trốn ra sau lưng Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn cho rằng hắn bị dọa sự, liền vỗ nhẹ tay hắn, yên lặng an ủi hắn. Nhưng trái ngược với hành động chính là hai tròng mắt đen nhánh an tĩnh trước sau nhìn chăm chú vào sự việc trước mặt, bên trong cũng không có ít nhiều ngoài ý muốn. Chỉ sau chốc lát, Tiêu Nhân đã bị hai bộ khoái bắt được, dùng động tác thô lỗ mà kéo tới đại sảnh. Lúc này hơi thở Tiêu Nhân đã thoi thóp, cả khuôn mặt sưng như đầu heo, đã sắp không nhìn ra hình dáng ban đầu, khiến Từ Chấn Hoa và Phương Thanh đều nhịn không được kinh hô ra tiếng. Phương Thanh lại càng nhịn không được hỏi: "Tiêu Nhân, ngươi......!sao mặt ngươi lại giống như đầu heo thế? Đây là bị ai đánh à?" Nói rồi, nàng nhịn không được liếc nhìn đám bộ khoái hung thần ác sát này một cái. Tiêu Nhân bị đánh đến mức đầu óc không còn thanh tỉnh, không hiểu sao bị người kéo ra ngoài, còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, liền nghe được một trận ầm ĩ làm người đau đầu. Hắn được cởi miếng vải liền gian nan mở mắt ra nhìn bên ngoài. Chờ đến khi thấy Diệp Trăn Trăn và Phó Vân Cảnh đứng ở cách đó không xa, trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, "Ta nhớ ra rồi, là các ngươi đánh ta! Ta nghe được giọng nói kia......" "Lý bộ đầu, chúng ta lục soát được trong phòng Tiêu Nhân có rất nhiều áo yếm của phụ nữ, mê dược cùng với trâm cài của người bị hại khởi kiện lần trước." Một bộ khoái vừa nói vừa vội vàng đi xuống từ trên lầu, trong tay còn cầm một đống lớn vật phẩm của nữ nhân. Nhìn những đồ vật quen thuộc này, Tiêu Nhân tức khắc thay đổi sắc mặt, môi run nhè nhẹ, nói: "Sao có thể, ta......!Ta đã giấu kỹ như vậy rồi, sao các ngươi có thể tìm được......!A, không đúng! Ta oan uổng! Đại ca, ta bị người đánh! Ngươi phải làm chủ cho ta!" Lý bộ đầu tiếp nhận, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhân không thể che giấu được sự chán ghét, "Loại người như ngươi bị đánh cũng xứng đáng! Hiện giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, ngươi còn chống chế được gì! Mau, áp tải tên dâm tặc này về nha môn!" Vừa dứt lời, bỗng thấy Tiêu Nhân đột nhiên kịch liệt giãy giụa, nhưng ngại trên người còn đang bị thương, hắn chỉ giãy dụa không đau không ngứa vài cái đã nhanh chóng bị người ngăn lại. Cuối cùng, hắn cúi đầu, "Ô ô" kêu khóc, giống con chó sắp bị gϊếŧ chết bị mấy tên bộ khoái kéo mang ra khỏi khách điếm. Khách điếm còn lại một mảnh yên tĩnh, mấy người nhìn theo phương hướng Tiêu Nhân rời đi, thật lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần. Qua một lúc lâu, Từ Chấn Hoa lắc lắc đầu, vẻ mặt thổn thức nói: "Thật là không nghĩ tới, tên Tiêu Nhân này thế mà lại là hái hoa đạo tặc!" "Hừ, tên gia hỏa này lớn lên lấm la lấm lét, vừa thấy đã biết không phải người tốt. Nếu không phải kinh tế hiện tại đình trệ, khó tìm được tiểu nhị, hắn vừa muốn tiền công lại muốn tiện nghi, ta dù thế nào cũng không muốn lưu lại người như thế này! Hiện tại phát hiện ra là hái hoa đạo tặc, vô cớ huỷ hoại danh dự khách điếm, thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Sau này chúng ta thuê người phải đánh bóng mắt cho sáng ra, đừng để giống lần này, người nào cũng tiến vào được!" Lão bản nương căm giận nói, nghĩ đến Tiêu Nhân có thể sẽ mang tai tiếng đến cho khách điếm, hận đến mức cơ hồ sắp cắn phải lưỡi. "Ta vốn cho rằng tuy Tiêu Nhân có chút háo sắc, nhưng cũng không đến mức là người đại gian đại ác, không ngờ hắn lại là hái hoa đạo tặc! Hừ, vừa rồi hắn bị đánh đến không còn tỉnh táo, coi như là xả giận cho những cô nương đáng thương khác đi." Diệp Trăn Trăn chửi rủa với hệ thống, trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối không thể đánh gãy một chân của người nọ. Hệ thống: "Ký chủ, ngươi có tư tưởng như vậy rất nguy hiểm. Ngươi phải làm người tốt, làm tấm gương tốt cho đối tượng nhiệm vụ, cũng không thể để hắn lệch lạc." Diệp Trăn Trăn: "Ai nha, tiểu Thống Tử ngươi thật dong dài. Hơn nữa còn lo lắng thừa, dưới sự ảnh hưởng của tiểu tiên nữ xinh đẹp thiện tâm như ta, tiểu hài tử chắc chắn sẽ không lệch lạc." Hệ thống: "......" Nó thật muốn chửi thề. Diệp Trăn Trăn và mấy người bọn họ còn đang thổn thức mà nghị luận chuyện của Tiêu Nhân, lại không người nào nhìn đến, bé trai phía sau chậm rãi kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười khiến người lạnh run.