Tám năm sau. Phố xá phồn hoa náo nhiệt, người đi trên đường đông như mắc cửi, ngựa xe xình xịch, tiếng rao hàng vang bên tai không dứt. Một thiếu niên mặc y phục màu trắng đi ở giữa, bước chân thong dong, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà. Người này chính là Phó Vân Cảnh. Đứa bé gầy yếu ngày xưa đã lớn thành thiếu niên cao lớn, lúc này chỉ là tùy ý đi ở trên đường đã làm không biết bao nhiêu cô nương liên tiếp ghé mắt, tim đập như nai con chạy loạn. Hắn đi vào một gian cửa hàng bán trang sức nữ nhân, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy tiểu nhị trong tiệm cười trêu chọc: "Tiểu công tử lại tới nữa à." Phó Vân Cảnh mỉm cười, hướng chưởng quầy trong tiệm hỏi: "Chưởng quầy, ngươi còn nhớ ba ngày trước ta có nhờ ngươi thay ta giữ lại cây trâm cài không?" Chưởng quầy lấy ra một cái hộp gấm màu tím từ trong ngăn kéo, đẩy đến trước mặt Phó Vân Cảnh, nửa vui đùa nửa trào phúng mà nói: "Có giữ lại đây, mấy ngày nay tiểu công tử đều tới tiệm ta để nhìn xem, ta nào dám bán đi chứ?" Phó Vân Cảnh không để ý tới lời nói châm chọc của chưởng quầy, chỉ cầm lấy hộp gấm, mở ra xác nhận trâm cài không có sai sót, sau đó đưa tiền bạc đã chuẩn bị đầy đủ, "Vậy cảm ơn chưởng quầy." "Không cần khách khí." Chưởng quầy tiếp nhận túi tiền, cười hắc hắc, thái độ tức khắc thay đổi, "Không biết cô nương ngày đó đi cùng công tử có quan hệ gì với ngài?" Lúc nói lời này, chưởng quầy cười tủm tỉm, hai mắt thon dài hiện lên đầy bỡn cợt. Nghe vậy, Phó Vân Cảnh hơi ngừng lại, sau đó ánh mắt trở nên ôn nhu, "Nàng là người quan trọng nhất trên thế giới này của ta, cũng là người mà ta trân ái nhất." Trở lại khách điếm, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói trung khí mười phần của Phương Thanh truyền đến từ bên trong, giọng điệu còn lộ ra bi phẫn hận sắt không thành thép. Phó Vân Cảnh ngừng lại bước chân, cũng không vội vã đi vào mà tựa bên cạnh cửa, rũ mắt, an tĩnh nghe đoạn đối thoại bên trong của hai người nọ. "Chàng đã nghe nói chưa? Đám dân tộc Khương súc sinh kia lại khinh nhục bá tánh phương bắc! Bọn nó dám trước mặt mọi người cường ép một cô nương, còn muốn làm cho cô nương đó......!Ai da, thật là tạo nghiệt mà! Cô nương kia không muốn liền đâm đầu vào tường tự sát." Từ Chấn Hoa yên lặng nghe, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Phương Thanh, lặng lẽ trấn an nàng. Qua một lát sau, hắn nhịn không được thở dài, "Bá tánh phương bắc thật quá khó khăn!" "Từ sau khi Trần lão tướng quân chết, cuộc sống của bá tánh Minh Quốc ngày càng lụn bại. Tám năm trước, Thưởng tộc đánh vào kinh thành, tên cẩu hoàng đế kia có thể không màng mà bỏ rơi toàn thể bá tánh trong kinh, mang theo gian phi và nhi tử đến phương nam tị nạn. Cho nên về sau bá tánh phương bắc mới trở thành thịt cá, bị đám mọi rợ khinh nhục." Nhắc tới đoạn lịch sử khuất nhục kia, vẻ mặt Phương Thanh đầy oán giận, "Vận số Đại Minh sắp hết rồi. Nghe nói gần đây cẩu hoàng đế kia còn mê mẩn thuật trường sinh, không quan tâm việc triều chính, không chỉ có đại thần trong triều, ngay cả bá tánh địa phương cũng bất mãn với hắn, quân khởi nghĩa càng như măng mọc sau mưa nhanh chóng lớn mạnh. Nghe nói phái có thực lực mạnh nhất là từ một đám sơn tặc cải biên thành, vốn tên là Phi Ưng Bang, chuyên môn cướp bóc tiền tài từ tham quan kẻ giàu. Thủ lĩnh của bọn họ là một nam nhân trên mặt có một vết đao sẹo nhìn như tia chớp. Hắn và bá tánh phương bắc đều có chung kẻ địch, nhiều lần đánh lùi binh lính Thưởng tộc xâm chiếm. Hy vọng lần này, bọn họ cũng có thể xuất đầu thay cô nương đáng thương kia......" "Hay lắm!" Phương Thanh càng nói càng hăng say, Từ Chấn Hoa không khỏi dùng tay bưng kín miệng nàng, nhíu mày nói: "Nương tử, người ta đều nói họa là từ miệng mà ra." "Sợ gì chứ! Hiện tại trong khách điếm cũng không có người nào......" Vừa dứt lời, liền thấy Phó Vân Cảnh đứng ở trước cửa. Thiếu niên không tiếng động tựa vào cạnh cửa, thần sắc như đang suy tư chuyện gì, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu. Nhìn thấy hai người đồng thời nhìn lại đây, Phó Vân Cảnh không hề chột dạ do bị bắt được khi đang nghe lén, thần thái vẫn tự nhiên như cũ mà chào hỏi bọn họ. "Hở, Vân Cảnh? Sao hôm nay tan học sớm vậy?" Phương Thanh chào hỏi, cũng làm bộ như không có việc gì. "Vâng. Hôm nay lão sư có việc bận, cho nên cho chúng ta tan học trước. Lão bản nương, A Trăn tỷ tỷ ở đâu?" "À, nàng ở......" Lời còn chưa nói xong, đã thấy một bóng hình từ trong một góc vọt ra, nhanh chóng bổ nhào vào trên người Phó Vân Cảnh, "Cảnh ca ca! Ngươi đã về rồi! Mau đi chơi với Nguyệt nhi đi!" Phương Thanh vô cùng bất mãn đối với tính tình lỗ mãng của nữ nhi, không khỏi nhíu mày, cao giọng quát lớn "Nguyệt nhi! Không được hồ nháo!" Từ Mộng Nguyệt mếu máo, hậm hực thu hồi tay nhỏ. Phó Vân Cảnh hơi hơi cúi người, xoa xoa đầu tiểu cô nương, cười nói: "Không sao. Hôm nay ta cũng không bận chuyện gì khác, nếu Nguyệt nhi muốn đi chơi, ta sẽ đi cùng nàng." "Thật vậy chăng? Tốt quá!" Từ Mộng Nguyệt lập tức từ buồn chuyển thành vui, hoan hô nói. Hai người Từ Chấn Hoa và Phương Thanh nhìn nhau, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Từ Mộng Nguyệt lôi kéo tay áo Phó Vân Cảnh ríu rít nói chuyện. Phó Vân Cảnh trước sau vẫn vô cùng dễ chịu mà cười, ngẫu nhiên đáp lại vài câu. Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Phương Thanh đột nhiên gọi lại Phó Vân Cảnh, "Vân Cảnh à, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Tuy rằng tỷ tỷ ngươi kêu ta đừng nói cho ngươi, nhưng ta cảm thấy ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết, biết sớm một chút ngược lại còn có thời gian chuẩn bị tâm lý. Là thế này, ta đã tìm được người thích hợp để thành thân với tỷ tỷ ngươi ......" Phương Thanh cố ý dừng một chút, thấy Phó Vân Cảnh vẫn nhàn nhạt cười, không có phản ứng gì quá kích mới tiếp tục nói: "Mấy năm trước ta làm mai cho nàng, nhưng nàng vẫn luôn thoái thác, nói không yên tâm ngươi. Hiện giờ ngươi cũng đã lớn, hơn nữa ngươi cũng biết, tỷ tỷ ngươi năm nay đã 22 tuổi, tuy nói người bình dân áo vải như chúng ta không bằng thiếu gia tiểu thư nhà phú quý 15-16 tuổi đã thành thân, người 25-26 tuổi mới lập gia đình cũng có khối. Nhưng ta nghĩ, tuổi của nàng cũng không tính là nhỏ, hiện tại nên bắt đầu tiếp xúc vài người trước, tìm được người thích hợp thì làm mai. Người đó, người ta giới thiệu cho nàng là Cố Nhị Lang con thứ hai của chưởng quầy cửa hàng gạo đối diện. Hắn chưa đón dâu, hơn nữa cũng có ý với tỷ tỷ ngươi, cho nên ta muốn tác hợp hai người bọn họ. Tỷ tỷ ngươi cũng đã đáp ứng rồi, hai ngày sau tới tết Nguyên Tiêu sẽ hẹn đi rước đèn cùng nhau, để tìm hiểu lẫn nhau một chút trước. Ta biết tình cảm giữa ngươi và tỷ tỷ rất tốt, nhưng nữ nhân lớn lên phải gả cho người, ngươi cũng hy vọng nàng hạnh phúc mà, phải không?" "Đương nhiên. Nếu tỷ tỷ có thể sớm ngày tìm được lang quân như ý, ta cũng sẽ vui vẻ thay nàng." Phó Vân Cảnh nhàn nhạt cười, biểu hiện hoàn toàn giống như bất kỳ đệ đệ nào trên thế gian chỉ hy vọng tỷ tỷ của mình đạt được hạnh phúc, lời nói vô cùng thành khẩn. Phương Thanh thở phào, cười nói: "Vậy là tốt rồi. Ta đã nói ngươi sẽ không để ý, vậy mà tỷ tỷ ngươi cứ kêu ta gạt ngươi đi, ha ha." "Ha hả." Phó Vân Cảnh hạ khóe miệng, sau đó nhìn Từ Mộng Nguyệt bên cạnh nói: "Nguyệt nhi, ca ca đột nhiên nhớ tới bài tập hôm nay còn vài chỗ chưa làm xong, ngày mai ta đi chơi với ngươi được không?" "Được thôi." Tiểu cô nương mếu máo, có chút không cao hứng, nhưng vẫn hiểu chuyện đáp. Dứt lời, Phó Vân Cảnh lập tức đi lên lầu hai, chỉ là bước chân không còn thong dong như vừa rồi nữa. Đợi đến khi đến trước cửa phòng Diệp Trăn Trăn, Phó Vân Cảnh vừa giơ tay lên lại buông xuống, qua vài lần, hắn mới hạ quyết tâm gõ vài cái lên cửa. Nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng, như sợ hãi quấy nhiễu người bên trong. "A Trăn tỷ tỷ, ngươi có bên trong không? Ta có chuyện muốn tìm ngươi." Bên trong không người nào đáp lại. Phó Vân Cảnh cho rằng Diệp Trăn Trăn đã ngủ, thở dài, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng "Phanh", như tiếng vật nặng rơi xuống đất. Phó Vân Cảnh cho rằng người bên trong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền không quan tâm lễ nghi, đẩy cửa thật nhanh đi vào. Nhưng mà, đối tượng hắn lo lắng lại vô cùng bình yên ghé vào trên bàn, ngủ đến thơm ngọt, trên mặt đất lăn lóc một cuốn sách thật dày. Rõ ràng là nàng lại xem thoại bản đến ngủ mất, sau đó không cẩn thận để thoại bản trong tay rơi xuống đất. Phó Vân Cảnh nhẹ nhàng thở ra, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn nữ nhân đang ngủ say. Hắn nhẹ nhàng tay chân đi qua, nhặt thoại bản trên mặt đất đặt lại chỗ cũ, sau đó thật cẩn thận bế người ghé vào trên bàn lên. Mới vừa đi được một bước, người trong lòng ngực đã động đậy, đầu dụi dụi vào lồng ngực hắn như đang vô ý làm nũng. Lòng Phó Vân Cảnh mềm nhũn, ánh mắt không tự giác mà trở nên ôn nhu. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng tới giường, tay mới vừa chạm vào chân nàng muốn thay nàng cởi giày ra, người trên giường đã tỉnh lại. Diệp Trăn Trăn ngáp một cái, giọng điệu có chút hàm hồ: "Ngươi đã về rồi......" "Ừ." Phó Vân Cảnh lên tiếng, động tác tự nhiên giúp nàng cởi giày, lại đắp lên người nàng một cái chăn, "A Trăn tỷ tỷ, về sau nhớ phải lên giường ngủ, nếu không rất dễ bị cảm lạnh." "Biết rồi, Tiểu Cảnh ngươi càng ngày càng dong dài, thật giống ông cụ non." Diệp Trăn Trăn trở mình, nháy mắt cười nghịch ngợm với hắn, tóc đen như thác nước theo động tác của nàng rơi xuống trên mặt. Phó Vân Cảnh nhẹ giọng cười cười, ôn nhu thay nàng vuốt tóc qua một bên, làm như lơ đãng hỏi: "A Trăn tỷ tỷ, nghe nói lão bản nương giới thiệu Cố nhị công tử của tiệm gạo cho ngươi, các ngươi còn hẹn đi xem hoa đăng vào ngày nguyên tiêu, có phải không?" Không biết vì sao, giọng điệu rõ ràng rất ôn nhu, Diệp Trăn Trăn nghe xong lại nổi một thân da gà, độ ấm trong phòng cũng như lập tức giảm xuống vài độ. "Ặc......!Lão bản nương nói với ngươi sao?" Diệp Trăn Trăn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, "Lão bản nương có bao nhiêu nhiệt tình ngươi cũng không phải không biết, mấy năm trước còn tốt, hai năm gần đây không hiểu sao cứ lải nhải bên tai ta, nhất định muốn gả ta ra ngoài sớm một chút, còn nói muốn tìm người tốt gì đó cho ta. Ta cũng không thể cứ cự tuyệt nàng mãi, dù sao đó vẫn là ý tốt của nàng, cho nên mới đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là gặp mặt thôi, cũng không có tổn thất gì." "Thì ra là như thế. A Trăn tỷ tỷ không thích người nào sao? Nếu có thì cứ nói, lão bản nương sẽ không cần nhọc tâm nữa." "Hừ, sao mà có! Ngày nào ta cũng ở khách điếm, nam nhân độc thân có thể tiếp xúc cũng chỉ có ngươi. Chẳng lẽ ta còn có thể thích ngươi sao?" Phó Vân Cảnh nghẹn họng, ngực như trúng một mũi tên, tức khắc khó chịu đến cực điểm. "Ôi, sao sắc mặt của Tiểu Cảnh ngươi lại trở nên khó coi như vậy? ......!Có phải ngươi không thích tỷ tỷ đi xem mắt hay không?" biểu tình Diệp Trăn Trăn trở nên có chút thấp thỏm. "Sao có thể chứ?" Phó Vân Cảnh kéo kéo khóe miệng, chân thành nói: "Ta cũng hy vọng A Trăn tỷ tỷ sớm ngày tìm được lang quân như ý, quãng đời còn lại có người chiếu cố, ta mới có thể yên tâm." "À, đúng rồi, ta có mua lễ vật cho ngươi." Nói rồi, hắn lấy trâm cài mới mua ngày hôm nay từ trong tay áo ra, giơ giơ lên trước mặt Diệp Trăn Trăn, cười nói: "A Trăn tỷ tỷ, ngươi nhìn xem." "A, đây không phải là cây trâm ngày đó ta thấy sao, sao ngươi lại......" Diệp Trăn Trăn lập tức ngồi dậy, nhận lấy trâm cài, bắt đầu yêu thích không buông tay mà thưởng thức. "Hôm đó ta thấy ngươi nhìn rất lâu nên nghĩ hẳn là ngươi rất thích. Vì thế sau khi chúng ta đi rồi, ta lại chạy về năn nỉ lão bản giúp ta lưu lại, chờ ta gom đủ tiền bạc lại đến mua." Diệp Trăn Trăn biết ngày thường Phó Vân Cảnh vẫn hay làm bài tập thay người khác để kiếm chút tiền. Mới đầu nàng còn tưởng rằng chỉ là làm chơi cho vui, không ngờ hắn càng làm càng lớn, làm thành một mối buôn bán, hiện tại công việc còn mở rộng đến trấn cách vách. Nhưng cây trâm này rất quý, bằng không lúc ấy nàng cũng sẽ không nhìn vài lần rồi buông. Mặc dù sinh ý hắn làm được xác thật không tồi, nhưng muốn mua đồ vật quý giá như vậy vẫn phải cố hết sức. "Cảm ơn ngươi, Tiểu Cảnh. Nhưng công việc của ngươi làm không dễ dàng, tỷ tỷ cũng không muốn ngươi vất vả, lần sau đừng mua đồ vật quý giá như vậy cho ta nữa." Phó Vân Cảnh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chỉ cần là thứ ngươi muốn, cho dù là cái gì, ta đều sẽ tận lực lấy cho ngươi." Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt, cố ý trêu đùa trước mặt thiếu niên: "Nếu ta muốn sao trên trời thì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng sẽ hái cho ta sao?" Nghe vậy, thiếu niên sửng sốt, sau đó mày nhẹ nhàng nhăn lại, như thật sự nghiêm túc suy tư về vấn đề này. Thấy bộ dáng hắn nghiêm túc như vậy, Diệp Trăn Trăn bị chọc cười, nhịn không được "Phụt" cười ra tiếng, trêu chọc nói: "Ngươi nghĩ cái gì vậy! Thật sự muốn đi hái sao cho ta à?" Phó Vân Cảnh cười cười. Trong nháy mắt kia, hắn thật sự đã nghĩ nên làm cách nào hái sao trên trời cho nàng. Sau khi Phó Vân Cảnh rời đi, qua một lát, Diệp Trăn Trăn cũng xuống giường, đeo trâm cài mới lên. Thời gian tám năm trôi qua thật nhanh, nhìn bản thân trong gương, nàng không khỏi có chút thất thần. Những năm gần đây, Phó Vân Cảnh quả thực giống như sự chờ mong của nàng, hành sự lỗi lạc, chân thành đối xử với người khác, tất cả những người quen biết hắn, không người nào mà không khen hắn không dứt miệng. Tuy rằng trong quá trình có xuất hiện chút ngoài ý muốn, nhưng hiện giờ hắn cũng coi như đã tới được chính đạo. Theo lý thuyết, tuyến cốt truyện bị lệch lạc hẳn đã xem như quay về như cũ. Nhưng vì sao trong lòng nàng lại ẩn ẩn cảm thấy bất an thế này?