Mấy ngày nay Phó Vân Cảnh chỉ lo điều dưỡng thân thể, còn Diệp Trăn Trăn thì bồi bên người hắn một tấc không rời. Mà điều khiến nàng kinh ngạc chính là, Phó Vân Cảnh không hề tỏ vẻ nghi vấn gì đối với chuyện nàng mượn xác hoàn hồn, thậm chí cũng không hỏi nàng vì sao đã trở lại mà còn muốn gạt hắn. Cuối cùng có một ngày, trong lúc đút thuốc cho Phó Vân Cảnh, Diệp Trăn Trăn vẫn đem nghi vấn trong lòng nói ra. Phó Vân Cảnh rũ mắt giấu đi cảm xúc phức tạp bên trong, nhàn nhạt nói: "Nàng trở về đã tốt lắm rồi, chuyện khác không quan trọng." Vào ban đêm, hai người cũng ngủ trên cùng một giường giống như lúc trước. Bọn họ tựa vào nhau rất gần, trong đêm đen, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của Phó Vân Cảnh. Ngay từ đầu, Diệp Trăn Trăn cũng vì tiếp xúc thân mật như vậy mà cảm thấy ngượng ngùng, nhưng sau lại phát hiện, Phó Vân Cảnh không định làm chuyện gì với nàng, phần ngượng ngùng kia cũng dần dần phai nhạt xuống, thậm chí trong lòng còn bí ẩn nảy lên một chút thất vọng. Một hôm nửa đêm, Diệp Trăn Trăn đột nhiên tỉnh lại, chợt mở mắt ra, nàng liền thấy Phó Vân Cảnh bên cạnh cũng đồng dạng không ngủ, con ngươi sâu thẳm không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào nàng, giống như đá hắc diệu thạch tản ra tia sáng nhàn nhạt. Diệp Trăn Trăn ngáp một cái, "Sao trễ thế này vẫn còn chưa ngủ?" Phó Vân Cảnh nói: "Muốn nhìn nàng." Diệp Trăn Trăn cười khúc khích: "Ban ngày còn xem không đủ, buổi tối cũng phải nhìn tiếp sao?" Phó Vân Cảnh hơi cử động, sau đó nghiêm túc nhìn nàng: "Không đủ, vĩnh viễn không đủ." Diệp Trăn Trăn bị lời này chọc đến gương mặt nóng lên, may mắn hiện tại là buổi tối, Phó Vân Cảnh không nhìn thấy được, "Thân thể chàng còn chưa khoẻ, buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt, như vậy vết thương trên người mới lành nhanh được." "Ừ." Phó Vân Cảnh nhẹ giọng đáp, nhưng mắt vẫn không khép lại, vẫn không chớp mắt mà nhìn nàng, tựa như đang cố chấp xác nhận điều gì. Diệp Trăn Trăn thở dài, hiểu ra được đôi chút, "Buổi tối mấy ngày nay chàng đều không ngủ, hơn nữa còn nhìn chằm chằm ta sao?" Phó Vân Cảnh gật gật đầu, ngoài ý muốn thế nào nàng lại cảm thấy giờ phút này trông hắn có chút ngoan ngoãn. "Vì sao?" Qua một hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng trả lời: "Ta sợ nàng......!Là một giấc mộng." Diệp Trăn Trăn sửng sốt, ngay sau đó bị cảm xúc tên là đau lòng lấp đầy. Nàng nắm lấy tay Phó Vân Cảnh, trong bóng đêm, kéo hắn sờ lên gương mặt ấm áp của nàng rồi ôn nhu nói: "Chàng xem, chàng có thể sờ được, hơn nữa vẫn còn nóng hầm hập đây này, cho nên ta thật sự đã trở lại rồi, ta là Diệp Trăn Trăn hàng thật giá thật, không phải mộng đâu." Phó Vân Cảnh không trả lời, chỉ là thương tiếc vuốt ve gương mặt Diệp Trăn Trăn, tựa hồ đang thật sự nghiêm túc cảm thụ sự tồn tại của nàng. Trầm mặc trong giây lát, bỗng nói: "Nàng có thể, hát khúc hát ru khi còn nhỏ cho ta nghe được không?" "Được chứ, nhưng đã lâu không hát, ca từ có lẽ đã quên hết rồi." Diệp Trăn Trăn cười nói, thanh thanh giọng, dựa vào ký ức cổ xưa trong đầu lại lần nữa hát ru. Giọng hát thiếu nữ nhẹ nhàng, mang theo ôn nhu chỉ thuộc về nàng, có lẽ là khúc hát ru quả thật có tác dụng thôi miên, hoặc là bởi vì giờ phút này có nàng ở bên cạnh hắn, nàng vừa mới hát được một nửa, cơn buồn ngủ đã đánh úp lại, hắn thậm chí rơi vào một đêm mộng đẹp khó có được. Từng ngày qua đi, thân thể Phó Vân Cảnh cũng đã khôi phục phần lớn, mà chuyện tróc nã thích khách cũng không vì hắn bị thương mà đình chỉ. Dưới áp lực không ngừng, bọn quan viên không đến 5 ngày đã bắt được kẻ đứng sau vụ kia. Thì ra người làm chủ phía sau là người dân của một tiểu quốc mà Phó Vân Cảnh mang quân tấn công một năm trước. Sau khi thành công lên ngôi hoàng đế, đuổi đi dân tộc Khương xâm lược, Phó Vân Cảnh vẫn không ngừng chinh chiến. Những năm gần đây, hắn không ngừng nam chinh bắc chiến, mở rộng bản đồ quốc gia. Thủ đoạn tàn nhẫn, mỗi lần chinh chiến đều sẽ gϊếŧ sạch tất cả binh lính của quốc gia thua trận, không lưu hậu hoạn. Mà tiểu quốc kia lại là một nước ngoại lệ. Đó là một quốc gia nhỏ hẹp, số lượng dân cư không nhiều, tên là Dịch Quốc, liếc mắt cũng không có gì đặc biệt. Ngày công chiếm Dịch Quốc, Phó Vân Cảnh lại không đuổi tận gϊếŧ tuyệt như thường, mà chấp nhận Dịch Quốc đầu hàng, trừ bỏ phần tử cá biệt ngoan cố bên ngoài, những người còn lại đều tha sống. "Vì sao không đuổi tận gϊếŧ tuyệt như thường thế? Dịch Quốc có gì đặc biệt đối với Tiểu Cảnh sao?" Diệp Trăn Trăn khó hiểu hỏi hệ thống. Hệ thống: "Cũng không phải do quốc gia kia đặc biệt gì, mà là ngày đó vừa lúc là sinh nhật ngươi." Diệp Trăn Trăn nghe vậy sửng sốt, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp. Một mặt, nàng vì hắn tàn bạo vô tình mà khổ sở, nhưng về phương diện khác, nàng lại vì hắn lúc nào cũng nhớ nàng mà cảm động. Mặc kệ thế nào, về sau nàng sẽ không để hắn tiếp tục lạm sát kẻ vô tội, nàng sẽ vẫn luôn ở bên người hắn, nhìn hắn thật kỹ. Bởi vì bất mãn Phó Vân Cảnh công chiếm quốc gia bọn họ, một bộ phận người trong nước Dịch quyết định trả thù Phó Vân Cảnh. Biết được ngày đó là ngày hoàng gia săn thú, bọn họ dùng tiền mua chuộc một tên mã phu để hạ thuốc vào con ngựa của Phó Vân Cảnh, nào ngờ lại sai sót hạ thuốc vào con ngựa mà Diệp Trăn Trăn cưỡi, do đó ngựa của nàng mới phát cuồng, khéo thay chó ngáp phải ruồi, dẫn được Phó Vân Cảnh rời đi. Mà những người trong nước Dịch đó liền nhân lúc náo loạn trộm lẻn vào bãi săn, chuẩn bị thừa dịp bên cạnh Phó Vân Cảnh không có hộ vệ, dùng một chiêu gϊếŧ chết. Phó Vân Cảnh biết được việc này liền vô cùng tức giận, tuyên bố sẽ tàn sát sạch sẽ người dân Dịch Quốc. Quốc vương Dịch Quốc kinh sợ viết một phong thư khẩn thiết xin lỗi, đồng thời tặng không ít kỳ trân dị bảo bồi tội, còn phái sứ giả tới cầu hòa. Nhưng ngoài dự kiến của mọi người chính là, đế vương trẻ tuổi từ trước đến nay bất cận nhân tình lại một lần nữa bỏ qua cho Dịch Quốc, tạm thời không có bất kỳ hành động mang tính trừng phạt gì, ngược lại đồng ý tiếp nhận sứ giả Dịch Quốc cầu kiến vào ngày trung thu. Rất nhanh, Diệp Trăn Trăn đã biết được nguyên nhân —— thì ra Dịch Quốc là có một bảo vật quốc gia, tên là phác bích ngọc, nếu ngày đêm đeo ở trên người, đối với thân thể tính hàn yếu ớt của nữ tử rất tốt, mà thể chất của thân thể này cũng không tính là tốt, mỗi khi đổi mùa đều sẽ sinh bệnh, như vậy bảo vật này với nàng mà nói chính là vô cùng thích hợp. "Nếu có ngọc này điều dưỡng, sẽ giúp nàng ít bị đau bệnh mệt mỏi, còn Dịch Quốc kia, ta tạm thời bỏ qua cho bọn họ một lần." Lúc ấy Phó Vân Cảnh đã nói với Diệp Trăn Trăn như thế. Diệp Trăn Trăn không tỏ ý kiến. Rất nhanh liền tới trung thu. Mọi người mẫn cảm phát hiện tâm tình đế vương trẻ tuổi năm nay tựa hồ vô cùng tốt, loại áp suất thấp đáng sợ quanh quẩn trên người hắn ngày xưa đã mạc danh biến mất, tuy nói vẻ mặt đối với mọi người trong cung còn chưa thể xưng là ôn hoà, nhưng quả thật đã giảm bớt số lần tức giận, hơn nữa từ sau khi trở về từ bãi săn cũng không còn gϊếŧ qua một cung nhân nào nữa. Ngày hội trung thu, khắp nơi trong hoàng cung tràn đầy không khí náo nhiệt, đế vương trẻ tuổi ngồi phía trên đại điện, thần sắc lãnh đạm, không giận tự uy, mà bên cạnh hắn là sủng phi đã nhiều ngày nay đều cùng hắn như hình với bóng Diệp Trăn Trăn. Hai người ngồi ở phía trên đại điện, cao cao nhìn xuống vũ cơ thướt tha nhiều vẻ dưới đài, toàn bộ đại điện tràn ngập tiếng đàn sáo dễ nghe. Tiếng thông báo sắc nhọn của Phúc Toàn vang lên, ba gã sứ giả Dịch Quốc theo đó tiến vào. Người đi ở phía trước tên là Đạt Giáng Du, nghe nói là đại hoàng tử của Dịch Quốc, lúc này chỉ thấy hắn cười ôn hòa, cung kính hành lễ với Phó Vân Cảnh, rồi nói: "Hoàng đế Minh Quốc tôn kính, thật xin lỗi chút chuyện xảy ra lúc trước, tuy nói đó không phải là việc làm của hoàng thất Dịch Quốc chúng ta, nhưng vẫn gây cho ngài không ít phiền toái, thật sự xin lỗi. Trừ bỏ cống nạp thành trì và tiền bạc để bồi tội như đã hứa hẹn, chúng ta còn dâng lên quốc bảo phác bích ngọc của Dịch Quốc chúng ta, hy vọng hoàng đế Minh Quốc có thể tha thứ." Nói rồi, Đạt Giáng Du liền phân phó một người phía sau: "Pháo Khôi, lấy đồ vật ra đây." Pháo Khôi gật đầu, lấy ra phác bích ngọc được bọc trong vải bố trắng. Phác bích ngọc nổi tiếng trên đời dần dần lộ ra, bề ngoài trông không có gì đặc biệt, giống như cục đá bình thường, chỉ là toàn thân lấp lánh lục sắc, quanh thân còn phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, ngược lại trông có vài phần kỳ dị. Diệp Trăn Trăn bị khối đá thần kỳ này đoạt đi ánh mắt, nhịn không được tán thưởng nói: "Ngọc này thật thần kỳ, thế mà còn sáng lên." Phó Vân Cảnh gật gật đầu, nói: "Nhìn qua xác thật không tồi, ngược lại không biết có thực sự kỳ hiệu như đồn đãi hay không." Dừng một chút, hắn nhàn nhạt phân phó người phía dưới: "Trình lên đây đi." Nghe vậy, Pháo Khôi liền tiếp tục dâng phác bích ngọc, lúc sắp đi đến trước mặt Phó Vân Cảnh, một vị cung nhân tiến lên nói: "Đại nhân giao phác bích ngọc cho nô tài là được." Nhưng Pháo Khôi lại giống như không nghe thấy, muốn tiếp tục đi lên phía trước, cung nhân mơ hồ nhận thấy được không thích hợp, liền ngăn lại hắn, nói: "Đại nhân, giao phác bích ngọc cho nô tài là được." Vừa dứt lời, chỉ thấy Pháo Khôi đột nhiên đánh một chưởng vào cung nhân kia, cung nhân không hề phòng bị té ngã vào cây cột, kêu lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Pháo Khôi không dám trì hoãn, lập tức móc ra một cái chủy thủ từ trong tay áo, nhanh chóng bay đến bên người Phó Vân Cảnh. "Tiểu Cảnh!" Diệp Trăn Trăn kinh hô, chỉ thấy phản ứng của Phó Vân Cảnh so với nàng còn nhanh hơn, đã đứng lên từ chỗ ngồi, không chút do dự che ở trước mặt Diệp Trăn Trăn, nghiêng người né qua một chiêu của Pháo Khôi, ngay sau đó nhanh chóng dùng đao chém cái nhát vào bả vai hắn, Pháo Khôi né tránh không kịp, chịu một kích này, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất. Phó Vân Cảnh không buông tha cơ hội tốt này, lập tức phi thân tiến lên, cướp đi lưỡi dao sắc bén trên tay Pháo Khôi, trở tay chế trụ hai tay của hắn, ngay sau đó chỉ nghe "Cùm cụp" một tiếng, Pháo Khôi phát ra tiếng tru lên thống khổ, bả vai đã bị Phó Vân Cảnh chặt đứt. Sự tình xảy ra quá nhanh, thị vệ trên đại điện thậm chí còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Phó Vân Cảnh chế phục. Dưới sự ra lệnh của Phó Vân Cảnh, bọn thị vệ nhanh chóng tiến lên khống chế hai người còn lại của Dịch Quốc. "Đây là thành ý của Dịch Quốc các ngươi sao?" Phó Vân Cảnh quay đầu, lạnh lùng nói với đại hoàng tử Đạt Giáng Du, khuôn mặt lạnh lẽo đến mức làm mọi người trên tiền điện run lên. Đạt Giáng Du lập tức "Bùm" một tiếng quỳ xuống, sợ hãi run rẩy nói: "Hoàng đế Minh Quốc thứ tội, thần sử cũng không biết trước chuyện này, đây là hiểu lầm, chuyện này......!Ta, thỉnh hoàng đế Minh Quốc minh giám!" Pháo Khôi nằm trên mặt đất nghe thấy biểu ca nhà mình hèn mọn xin tha như thế, trong lòng đau xót, ngạnh cổ nói: "Việc này của ta không liên quan đến hoàng tộc Dịch Quốc, hoàn toàn do Pháo Khôi ta làm, ngươi muốn phạt thì phạt một mình ta, đừng giận chó đánh mèo lên người bọn họ!" "Pháo Khôi! Vì sao ngươi lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy!" Đạt Giáng Du vô cùng đau đớn nói. "Hoàng đế Minh Quốc tàn nhẫn thành tánh, lần này tuy không tàn sát sạch sẽ chiến sĩ của quốc gia ta như thường làm, nhưng khó chắc ngày sau hắn sẽ không thay đổi chủ ý! Lời nói của quân vương tàn bạo như vậy nào có thể tin? Ta chỉ là vì an toàn của các tướng sĩ ở quốc gia ta, tiên hạ thủ vi cường* mà thôi!" *Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế "Ngươi! Thật hồ đồ!" "Đủ rồi!" Phó Vân Cảnh không chút để ý nói: "Vở xiếc kẻ xướng người hoạ này của các ngươi, trẫm xem đến chán rồi. Vốn đã nể tình các ngươi dâng lên phác bích ngọc, trẫm không định xuống tay với các ngươi, nhưng hôm nay, trẫm thay đổi chủ ý. Các ngươi đã hoàn toàn chọc tức trẫm." Nói rồi, hắn phân phó cho một tướng lãnh phía dưới: "Truyền mệnh lệnh của trẫm, sáng sớm hôm sau tiến quân Dịch Quốc, bắt sống hoàng đế, những người còn lại trên đất Minh Quốc, gϊếŧ không tha!" Hắn nói rành mạch từng câu từng chữ, thái độ tùy ý đến mức giống như đang thảo luận thời tiết hôm nay, chứ không phải đại sự sống còn của một quốc gia. Tất cả mọi người trên đại điện đều rùng mình, nhưng căn cứ vào uy áp ngày thường của Phó Vân Cảnh, bọn họ cũng không dám có bất kỳ dị nghị gì. Vì thế, tên tướng lãnh bị điểm danh kia đành phải căng da đầu đồng ý. "Không! Không! Hoàng đế Minh Quốc, đây chỉ là một hiểu lầm thôi, Dịch Quốc chúng ta cũng không có bất kỳ ý tứ bất kính nào với ngài, chúng ta chỉ muốn an phận mà sống trong quốc gia nho nhỏ kia thôi, tuyệt đối không có ý định làm hại ngài! Thỉnh ngài minh giám!" Đạt Giáng Du nghẹn ngào nói, trong giọng điệu lộ ra hoảng sợ vô tận. Hắn giãy giụa, muốn tiến lên giải thích, lại bị mấy thị vệ phía sau giữ càng chặt hơn, đường đường là hoàng tử của một quốc gia, thế nhưng lại phải cầu xin hèn mọn như vậy. Nghe được lời nói của Phó Vân Cảnh, Pháo Khôi cũng luống cuống. Tên vũ phu lỗ mãng này hiển nhiên không nghĩ tới việc làm của mình sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng như thế, không khỏi run rẩy xin tha: "Ngươi muốn gϊếŧ muốn chém muốn làm gì cũng được, nhưng cầu xin ngươi đừng khó xử quốc gia chúng ta!" "Đây là thái độ cầu xin của các ngươi sao?" Phó Vân Cảnh dù bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức bộ dạng chật vật của hai người, nhướng mày, "Cầu người nên có thái độ cầu người, Đạt Giáng Du, cho trẫm nhìn xem thành ý của ngươi đi." Nói rồi, Phó Vân Cảnh đá chủy thủ trên mặt đất tới bên chân Đạt Giáng Du, nghiền ngẫm mà nhìn sắc mặt người kia nháy mắt trắng bệch, cười nói: "Cầm chủy thủ này, cắt lấy từng miếng thịt trên người hảo biểu đệ của ngươi, thẳng đến khi hắn tắt thở mới thôi. Như vậy, trẫm mới tin ngươi có thành ý, không chừng làm trẫm xem đến cao hứng, còn sẽ suy xét thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Phó Vân Cảnh đưa mắt ra hiệu với hai thị vệ đang bắt lấy Đạt Giáng Du, hai người kia hiểu ý, buông Đạt Giáng Du ra, nhưng vẫn chú ý hắn từng giây từng phút, không dám có chút thả lỏng. Đạt Giáng Du gắt gao nhìn chằm chằm chủy thủ dưới chân, hai tay duỗi về phía trước, rồi lại hốt hoảng lùi về, vài lần lặp lại như thế, nước mắt liền không tự giác mà chảy xuống. Sắc mặt Pháo Khôi trắng bệch, kéo kéo khóe miệng, muốn làm bản thân nhìn lạnh nhạt chút, nhưng lại lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Biểu ca, ngươi động thủ đi, ta......!Ta chết cũng không đủ tội." Phó Vân Cảnh cong cong môi, vô cùng thú vị mà thưởng thức hai người kia giãy giụa giống như vây thú vô lực, vào lúc này máu huyết trong xương cốt tựa như đang sôi trào lên, khiến vẻ mặt hắn đối với cảnh tượng trước mặt không chỉ không chút nào biến sắc, ngược lại càng thêm hưng phấn. Nhưng mà, ngay lúc hắn dùng dư quang khóe mắt liếc thấy Diệp Trăn Trăn bên cạnh đang nhắm chặt hai mắt, cả người phát run, cổ hưng phấn dưới đáy lòng kia liền lạnh xuống, tựa như bị người hắt một bồn nước lạnh, chốc lát đã tiêu diệt dòng máu sôi sục chứng cuồng táo* kia. *Hoặc "hysteria": một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị "hysteria" thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng. Những chuyện trải qua khi còn nhỏ làm hắn giống như đặt mình trong vũng bùn sâu không thấy đáy, vô cùng thất vọng với thế giới, cũng không ôm chờ mong với bất kỳ kẻ nào. Sự tồn tại của bất kỳ người nào đối với hắn mà nói, cũng chỉ như con kiến, mà việc nghiền chết một hai con kiến là thứ không đáng giá nhắc tới. Trên người hắn có nhiều thuộc tính thô bạo như vậy, có thể là do vị phụ thân ngu ngốc vô năng kia của hắn, ban đầu còn miễn cưỡng có thể khống chế, nhưng từ sau khi Diệp Trăn Trăn chết, tất cả đều thay đổi. Hắn luôn vô cớ táo bạo, thân thể giống như có gì đang kêu gào, phải thông qua gϊếŧ người mới có thể giảm bớt xao động và phiền muộn trong nội tâm của hắn. Nhưng hiện tại lại không giống vậy. Diệp Trăn Trăn đã trở lại, tất cả đều không giống nhau. Hắn quả thật không hề có lòng thương hại, những người khác với hắn mà nói càng giống như con kiến, nghiền chết một hai chỉ con kiến với hắn mà nói trước nay liền không phải chuyện gì đáng nhắc tới, trong khoảng thời gian không có Diệp Trăn Trăn bên cạnh, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy. Mà khi hắn nhìn thấy Diệp Trăn Trăn bởi vì hành vi của hắn mà lộ ra kinh hoảng, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là —— Hắn đã dọa đến nàng. Hắn không muốn trở thành anh hùng, hắn cũng không để bụng người đời đánh giá hắn, hắn chỉ để ý một mình Diệp Trăn Trăn, cho dù việc xấu loang lổ, hắn cũng muốn biểu hiện tốt hơn một chút trước mặt nàng. Ít nhất, hắn muốn trở thành anh hùng của nàng. Vì thế, ngay khi Đạt Giáng Du run run xuống tay, chủy thủ vừa cắm vào da thịt Pháo Khôi, Phó Vân Cảnh đã kịp thời mở miệng: "Thôi, hôm nay trẫm không muốn thấy máu." Dừng một chút, hắn lạnh giọng nói: "Việc tấn công Dịch Quốc cũng huỷ bỏ. Trẫm bỏ qua cho các ngươi lần này, người ngươi cũng mang về đi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, muốn xử phạt hắn thế nào, tin rằng trong lòng ngươi hiểu rõ." "Loảng xoảng" một tiếng, chủy thủ rơi xuống, Đạt Giáng Du quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, liên tục cảm tạ Phó Vân Cảnh phá lệ khai ân. Pháo Khôi liếc nhìn Phó Vân Cảnh một cái, ánh mắt phức tạp, lại dừng một chút, cuối cùng cũng theo quỳ xuống, nhẹ giọng nói: "Tạ hoàng đế Minh Quốc khai ân không gϊếŧ." Phó Vân Cảnh không biểu tình mà nhìn hai người này, phất phất tay cho thị vệ mang họ đi, lại vào lúc này, tay phải truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp, hắn hơi hơi nghiêng người nhìn lại, chỉ thấy Diệp Trăn Trăn không biết từ khi nào đã lại gần, mỉm cười nhìn hắn, nụ cười ấm áp tốt đẹp, làm nội tâm lạnh băng đến xương tuỷ của hắn cũng ấm áp lên theo. Đến lúc này, nội tâm xao động không yên của hắn đã tiêu tán toàn bộ. Hắn thậm chí cảm thấy may mắn vừa rồi đã làm như vậy, nếu không, hắn sẽ không thể nhìn thấy nàng cười như vậy với hắn. Nụ cười của nàng so với bất kỳ cái gì đều quan trọng hơn. Tác giả có lời muốn nói: quyền mưu cấp học sinh tiểu học, đừng có cười ta QAQ Tiếp tục cầu bình luận cầu bình chọn nha ~Muốn thay nữ chủ giải thích một chút. Bởi vì mưu sát hoàng đế là tử tội, cho nên Diệp Trăn Trăn không dám nhiều lời, còn chuyện tàn sát Dịch Quốc, là định sau khi Phó Vân Cảnh đỡ giận mới lại khuyên hắn. -- Vài dòng tâm sự của editor đáng thương :((  Tác giả có nói là đã viết 2 phiên ngoại về cuộc sống hôn nhân của Vân Cảnh và Trăn Trăn nhưng tác giả đăng ở đâu thì không biết :) vì mình đã lục hết Tấn Giang - jjwxc, Trường Bội - gongzicp,...!mà vẫn không thấy, Hơn nữa hôm nay lên search thì chị ấy gỡ truyện xuống rồi :(( hi vọng tìm được PN cũng tan thành mây khói luôn ~~(┬┬﹏┬┬)