Lúc Trương Mạn được đại thái giám Phúc Toàn dẫn tiến vào Ngự Thư Phòng, mới vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng đã bị một mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, liền không khỏi nhíu mày. Đế vương tuổi trẻ ngồi xiêu vẹo ở trên giường, xung quanh đều là mảnh vỡ bầu rượu, trong phòng tản ra hương rượu nồng đậm. Thấy tình cảnh như vậy, nàng không khỏi lo lắng hỏi: "Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy?" "Chỉ là tâm tình có chút phiền muộn, uống chút rượu giải sầu mà thôi. Thanh Bình quận chúa tới uống một chén với trẫm không?" Nói rồi, Phó Vân Cảnh lại uống tiếp một ly, bởi vì uống quá gấp, nước rượu trong suốt liền theo khóe miệng chảy xuống cằm, dính ướt cả cổ áo, nhưng hắn không chút nào để ý, vẫn tiếp tục uống từng ngụm rượu. Mày Trương Mạn nhăn thêm càng sâu. Trương Mạn đã sớm buông xuống tình yêu ngây ngô say đắm thời niên thiếu, hơn nữa hai năm trước, nàng cũng đã gặp được người định mệnh, sau đó thành hôn và sinh con, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, vì thế khi nhìn thấy Phó Vân Cảnh đến nay vẫn cô đơn lẻ bóng liền vô cùng lo lắng. Đặc biệt sau khi biết người trong lòng hắn chính là Diệp Trăn Trăn, trong lo lắng còn tăng thêm mấy phần áy náy. Nàng luôn tự trách ngày đó không ngăn cản Diệp Trăn Trăn, làm hắn đau mất người yêu, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, mà nàng càng không ngờ rằng, Phó Vân Cảnh yêu Diệp Trăn Trăn sâu đậm đến như vậy, cho dù cố nhân đã chết nhiều năm, hắn vẫn nhớ mãi không quên như cũ. "Hoàng Thượng, uống rượu nhiều hại thân, nếu có thể, ngài vẫn nên uống ít một chút đi." "Trương Mạn, qua ba ngày nữa là ngày giỗ của nàng." Phó Vân Cảnh nhẹ giọng nói, ánh mắt vô định, "Ngày nàng chết, trời đông tiêu điều giá rét, đó là mùa đông lạnh nhất mà ta từng vượt qua. Mỗi khi đêm khuya hồi mộng, ta vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng nàng nhảy xuống thành lâu, ta không ngừng nói với chính mình, đây chỉ là giấc mộng, nhưng mỗi lần tỉnh lại, một mình đối mặt với phòng ngủ lạnh như băng, ta vẫn không thể không thừa nhận, đó đều là sự thật." "Những năm gần đây, người bên cạnh ta lần lượt chết đi, người duy nhất có thể cùng ta nhớ về nàng, hiện giờ chỉ còn lại ngươi." Phó Vân Cảnh cong cong môi, lộ ra một nụ cười chua xót. Trương Mạn nghe những lời này, nhịn không được cũng đỏ hốc mắt. Những năm gần đây, cuộc sống Phó Vân Cảnh thế nào, nàng đều xem ở trong mắt. Rõ ràng là người không tin quỷ thần, lại vì hy vọng mơ hồ này mà không ngừng cầu thần bái phật, tu sửa đạo quan chùa miếu, tìm khắp nơi trên cả nước người gọi là cao nhân đắc đạo, mất công như thế, chỉ để làm người trên đầu quả tim có thể nhập vào mộng của mình một lần, trò chuyện cùng nàng một hồi mà thôi. Nhưng những người gọi là cao nhân đắc đạo phần lớn chỉ là người có chút kỳ danh, nào có năng lực có thể làm hắn gặp gỡ người đã chết ở trong mộng chứ? Vì thế, chờ mong của hắn lần lượt sa sút, người cũng càng trở nên táo bạo dễ giận, danh tiếng bạo quân ngày càng vang xa. "Cảnh ca ca, hà tất gì cứ như vậy?" Nước mắt chậm rãi theo hốc mắt chảy xuống, dưới tình thế cấp bách, Trương Mạn không tự giác mà gọi xưng hô khi còn niên thiếu với Phó Vân Cảnh: "Trăn Trăn tỷ rõ ràng đã, đã......!nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên buông xuống đi thôi!" "Ngươi muốn ta buông xuống thế nào đây! Nàng tự sát ngay trước mặt ta! Vì sao nàng không cho ta cứu nàng, vì sao nàng lại tàn nhẫn như vậy......!Vì sao nàng lại tàn nhẫn như vậy!" Phó Vân Cảnh chợt quát lên, hốc mắt đỏ ửng, cả người giống như vây thú lâm vào tuyệt cảnh, tuyệt vọng như vậy, lại thương tâm như vậy. Trương Mạn nghẹn ngào nói: "Nhưng Trăn Trăn tỷ cũng không muốn thấy ngươi vẫn luôn vì nàng mà thương tâm khổ sở! Cảnh ca ca, ta cầu xin ngươi, hãy buông xuống đi, đừng vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng nữa." "Ha ha ha ha......" Phó Vân Cảnh đột nhiên cất tiếng cười to, nhưng trong tiếng cười lại không có chút nào vui sướng, ngược lại như đang tự giễu: "Ngươi cảm thấy nàng sẽ để ý ta có thương tâm khổ sở hay không sao? Không, ngươi sai rồi, nàng căn bản không quan tâm đến ta! Nhiều năm như vậy, một lần nàng cũng không hề nhập mộng gặp ta, ta chỉ là muốn trò chuyện cùng nàng mà thôi, nhưng nàng cứ tàn nhẫn như vậy, ngay cả một cái liếc mắt nàng cũng không muốn cho ta, thật giống như trước kia." Hắn bưng kín mặt, giọng nói xuyên thấu qua khe hở ngón tay truyền đến, nghe có chút không rõ ràng, nhưng lại lộ ra nồng đậm thương cảm: "Ta chỉ là muốn nói với nàng, rằng ta rất nhớ nàng." Có lẽ sẽ không ai ngờ được, bạo quân Phó Vân Cảnh tàn nhẫn độc ác lạnh lùng trong lời đồn cũng sẽ lộ ra thần sắc yếu ớt như vậy. Chiến thần khiến địch nhân nghe tiếng đã sợ vỡ mật trên chiến trường, đế vương hành sự quả quyết bất cận nhân tình[*], trong một khắc này, chỉ là một nam nhân bình thường đau đớn vì mất đi người mình yêu mà thôi. *không có tình cảm Trương Mạn hồng mắt quay đầu qua một bên, không đành lòng lại nhìn quân vương đang thương tâm muốn chết trước mắt nữa, cũng không còn lãng phí miệng lưỡi mà nói bất kỳ lời an ủi nào. Bởi vì nàng hiểu, trước mặt người nam nhân này, bất kỳ lời khuyên giải an ủi nào cũng có vẻ vô cùng trống rỗng. Tâm bệnh khó chữa, thuốc và kim châm đều cứu không khỏi. *** "Ôi trời, ta quên mang túi thơm!" Đi được một nửa đường, Diệp Trăn Trăn đột nhiên hô lên, gương mặt kiều tiếu đúng lúc lộ ra kinh hoảng, "Cái túi thơm kia rất quan trọng đối với ta, nếu ngày nào không mang theo, ta sẽ......!Ta sẽ khó chịu cả người! Ai da, sao ta lại quên được chứ!" Đại cung nữ bên cạnh lập tức mở miệng: "Nương nương, để nô tỳ trở về lấy giúp ngài. Xin hỏi túi thơm kia có hình dáng thế nào? Ngài có nhớ đã đặt ở nơi nào hay không?" "Túi thơm có màu hồng nhạt, phía trên thêu uyên ương, nhưng ta đã quên đặt ở đâu mất rồi." Diệp Trăn Trăn gãi gãi đầu, tựa hồ vô cùng buồn rầu, "Tẩm cung lớn như vậy, một mình ngươi trở về sợ là tìm không ra, mà cho dù có tìm được, điểm tâm ta mang cho Hoàng Thượng cũng sẽ lạnh mất. Không bằng như vậy, mấy người các ngươi đều trở về thay ta tìm túi thơm đi, ta sẽ ở chỗ này chờ các ngươi." Mấy cung nữ nhìn nhau, sắc mặt có chút do dự, một đại cung nữ trong đám nói thẳng: "Nương nương, để người một mình tại đây chỉ sợ không ổn." "Này có gì không ổn chứ! Ta đã không phải là đứa bé ba tuổi, chẳng lẽ có thể đi lạc được sao?" Thấy mấy cung nữ vẫn do dự, ai cũng không động đậy, Diệp Trăn Trăn đành phải lấy thân phận ra để tạo áp lực: "Thế nào, bổn chủ đã sai sử mà các ngươi vẫn không làm phải không?" "Nô tỳ không dám!" Mấy cung nữ bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Trăn Trăn dọa sợ, nhất trí quỳ xuống mặt đất run lên bần bật, đại cung nữ nhút nhát sợ sệt nói: "Nô tỳ lập tức mang các nàng trở về tẩm cung giúp nương nương lấy túi thơm, thỉnh nương nương bớt giận." Diệp Trăn Trăn vốn chỉ là muốn dọa các nàng mà thôi, nào ngờ mấy tiểu nha đầu này lại phản ứng lớn như vậy, chế độ giai cấp vạn ác cổ đại đúng thật là đáng sợ mà! Nhưng lời đã thả ra rồi, nàng chỉ phải căng da đầu tiếp tục làm bộ lạnh nhạt mà nói: "Hừ, còn không mau đi!" "Thưa vâng." Dứt lời, mấy cung nữ liền vội vàng rời đi. Diệp Trăn Trăn tùy ý tìm một nơi ngồi xuống, nghĩ nghĩ, lại lấy một cái bánh nướng bọc giấy dầu từ trong tay áo to rộng ra. Bánh nướng là do chính nàng làm vào sáng sớm hôm nay, dù sao cũng đã không thực hành nhiều năm, vừa mới bắt đầu có thể nói là luống cuống tay chân, phải thất bại rất nhiều lần mới làm ra được một cái bánh nướng giống như cũ. Đây là đồ ăn Phó Vân Cảnh yêu nhất, cũng là đồ vật độc đáo chỉ thuộc về nàng, vốn nàng nghĩ chỉ cần đưa bánh nướng cho Phó Vân Cảnh ăn, cho dù hắn không thể lập tức đoán được thân phận chân chính của nàng, nhưng ít nhất sẽ có điều hoài nghi. Nhưng ngoại trừ lần gặp mặt khi vừa mới trọng sinh trở về, mấy ngày sau nàng vẫn chưa từng gặp lại Phó Vân Cảnh. Cho dù nàng dùng các loại lý do để cầu kiến, hắn đều đối với nàng tránh mà không thấy, tựa như đang cố ý trốn nàng. Hơn nữa thân phận hiện tại cũng khiến Diệp Trăn Trăn không quen, cho dù đi chỗ nào cũng có một đống người đi sau, một chút riêng tư cũng không có, muốn làm cái gì cũng không tiện, cho nên nàng đành phải tìm cớ đuổi mấy cung nữ kia đi. Ý tưởng trước mắt của nàng là đến nơi Phó Vân Cảnh thường hay lui tới để dạo một vòng, nếu vận khí tốt không chừng còn có thể ngẫu nhiên gặp được hắn. Lỡ như không gặp cũng không sao, dạo một vòng nơi hắn thường đến sẽ hiểu thêm về Phó Vân Cảnh sau khi thành niên, có lẽ còn có thể tìm được điểm đột phá. Diệp Trăn Trăn: "Thống Tử, hiện tại Phó Vân Cảnh thường đi tới chỗ nào?" Hệ thống: "Kim Loan Điện và Ngự Thư Phòng là nơi mỗi ngày Phó Vân Cảnh đều đến, rất ít nơi để tiêu khiển giải trí, Ngự Hoa Viên phía trước xem như một cái, còn có cái khác là tẩm cung của hắn, ngoại trừ hắn, không cho phép bất luận kẻ nào bên ngoài đi vào, chỉ có Ngự lâm quân thỉnh thoảng sẽ tuần tra ở phụ cận, nhưng cũng không cho phép Ngự lâm quân đóng giữ." "Bên trong ẩn giấu bí mật gì sao? Cường điệu đến vậy." Diệp Trăn Trăn vuốt cằm ra vẻ trầm tư: "Ta có dự cảm đây sẽ là một cánh cửa đột phá. Thống Tử, ngươi chỉ đường cho ta đi, nhớ phải giúp ta tránh đi Ngự lâm quân nha." Dựa theo hệ thống nhắc nhở, Diệp Trăn Trăn thành công tránh được mấy tên Ngự lâm quân tuần tra, thuận lợi tới tẩm cung Phó Vân Cảnh. Cửa không khóa, Diệp Trăn Trăn không cần dùng sức đã có thể đẩy ra, nhưng càng đi vào bên trong, lòng nghi hoặc càng sâu thêm. Cảnh trí bên trong vô cùng mộc mạc, nói là hoàng cung, chi bằng nói đây là một thôn núi nhỏ tràn ngập điền viên phong tình, hai bên đường trồng rất nhiều cây cối, nơi xa còn có một bụi hoa cải dầu, hương thơm bùn đất và cỏ xanh lấp đầy không khí. Bất tri bất giác, Diệp Trăn Trăn cảm thấy cảnh trí nơi này có chút quen thuộc. Đi đến cuối cùng, rơi vào mi mắt là một gian nhà tranh hơi cũ nát. Cơ hồ là từ ánh mắt đầu tiên, Diệp Trăn Trăn đã nhận ra được đây là nơi ở đầu tiên nàng và Phó Vân Cảnh sống năm đó. Diệp Trăn Trăn ngơ ngẩn mà nhìn phòng ở trước mặt, cả người tựa như bị định trụ, qua hồi lâu sau, nàng mới bước lên bước chân đầu tiên. Nơi đầu tiên nàng đi tới chính là căn phòng trước kia của nàng, quả nhiên, bài trí bên trong cùng quá khứ không khác biệt mấy, cho dù nàng đã quên mất một ít chi tiết bài trí, nhưng vật trang trí lớn cơ bản không thay đổi, ngay cả vị trí cũng y như nàng đặt vào năm đó, vẫn như cũ là một ghế gỗ, một giường ván gỗ cứng ngắc bên cạnh một bàn gỗ nhỏ, phía trên chất rải rác đồ vật của nữ nhân, khiến nàng nhìn thấy thậm chí còn có một loại ảo giác vừa mới xuyên về quá khứ. Nàng mới vừa nhìn đã cảm thấy thổn thức, mà Phó Vân Cảnh tự thân bố trí hết thảy sẽ nghĩ thế nào? Hàng đêm đối diện với nơi ở cũ của người đã khuất, ngay cả bài trí cũng cố ý làm giống như đúc, tựa như hãm sâu vào hồi ức. Nghĩ đến đây, tâm tình Diệp Trăn Trăn đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp. Đúng lúc này, nàng đột nhiên chú ý tới một bình gốm sứ đặt trên bàn gỗ, vóc dáng nho nhỏ kề tại đầu giường, nếu không nhìn kỹ chỉ sợ sẽ không chú ý đến. Trong nháy mắt, giống như tâm tính tự cảm ứng, Diệp Trăn Trăn theo trực giác biết vật bên trong có quan hệ với nàng, nàng cẩn thận nâng bình gốm lên, hỏi hệ thống: "Đây là cái gì?" Hệ thống: "Đây là bình tro cốt của ngươi." Diệp Trăn Trăn ngẩn ra, sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng, giọng nói gian nan: "Buổi tối Phó Vân Cảnh ngủ ở phòng này sao? Ta thấy nơi này có dấu vết người sống ở đây." Hệ thống: "Đúng vậy, hắn ở phòng trước kia của ngươi." Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài bình gốm, tâm tình càng thêm phức tạp. Nàng đã sớm biết Phó Vân Cảnh chấp nhất với nàng, bằng không hắn cũng sẽ không âm thầm cưỡng chế đuổi đi nhiều người theo đuổi nàng như vậy, nhưng nàng trăm triệu lần không thể ngờ được, chấp niệm của hắn đối với nàng lại sâu đến thế, cơ hồ đã trở thành bệnh trạng. Nhận ra ý nghĩa này, nàng lại không thể không thừa nhận, nàng đã vì phần chấp nhất này của hắn mà cảm động. Tuy rằng nàng vẫn luôn không thiếu người theo đuổi, nhưng loại chấp nhất đến điên cuồng giống như Phó Vân Cảnh, cho tới nay vẫn là đầu tiên, cũng là duy nhất. Lúc Diệp Trăn Trăn đang thất thần, một trận tiếng bước chân dồn dập kéo đến từ sau lưng, ngay sau đó liền vang lên một tiếng rít gào phẫn nộ tới cực điểm: "Ai cho phép ngươi đến nơi này!" Diệp Trăn Trăn bị rống đến mức chấn động cả người, tay không cẩn thận run lên, bình tro cốt trong lòng ngực liền như vậy mà rơi thẳng tắp xuống đất. Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, người phía sau lập tức chạy nhanh như bay đến, trước một khắc bình tro cốt chạm đất, đôi tay người nọ đã gắt gao ôm lấy nó, nhưng hắn lại theo quán tính mà ngã cả người xuống mặt đất, đầu trực tiếp đập vào bàn gỗ, phát ra một tiếng kêu rên, trán cũng chảy ra tơ máu. Nhưng Phó Vân Cảnh tựa như không cảm giác được đau, đầu tiên là xem xét lại bình tro cốt có tổn hại hay không, thẳng đến khi kiểm tra bình tro cốt vẫn còn tốt xong, thần sắc khẩn trương trên mặt hắn mới dần dần bỏ xuống. Hắn đặt bình tro cốt lên bàn gỗ một lần nữa, rồi quay đầu trừng mắt gắt gao nhìn Diệp Trăn Trăn đứng cách đó không xa, bộ mặt đáng sợ như Tu La địa ngục, cả người tản ra lệ khí làm người sợ hãi, bộ dáng táo bạo hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn. Dưới ánh mắt khiến cho người ta sợ hãi như vậy, Diệp Trăn Trăn xấu hổ nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Xin, xin lỗi. Ta không phải cố ý, ta......" Phó Vân Cảnh lại như không nghe thấy, ánh mắt nhìn nàng như đang nhìn một người chết, bước từng bước một đến gần nàng, thẳng đến khi đã ép nàng tới góc tường, "Trẫm đã nhấn mạnh rất nhiều lần, nơi này trừ bỏ trẫm, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào, ngươi xem lời trẫm nói thành gió thoảng bên tai phải không?" "Không phải, thực xin lỗi Hoàng Thượng. Ta, ta......!Không phải, thần thiếp chỉ là lạc đường mới không cẩn thận đi đến nơi này, cầu xin Hoàng Thượng tha thứ! Nếu ngài không vui, thần thiếp bảo đảm về sau sẽ tuyệt đối không lại đến đây nữa!" Diệp Trăn Trăn run giọng nói, quả thực sắp khóc, khuôn mặt tràn đầy lệ khí của Phó Vân Cảnh thật sự làm nàng cảm thấy quá mức xa lạ, nàng căn bản không biết nên ứng đối thế nào. "A, không cẩn thận? Vậy ngươi có biết, phàm là người đã đến nơi này, cho dù là cố ý hay vô tình, đều bị trẫm tự mình gϊếŧ chết hay không!" Vừa dứt lời, Phó Vân Cảnh liền nắm lấy cổ Diệp Trăn Trăn, lực đạo mạnh đến mức ngay cả lời xin tha nàng cũng không phát ra được, chỉ có thể trừng mắt, không dám tin mà nhìn nam nhân vừa xa lạ lại quen thuộc này. Hô hấp trở nên càng ngày càng khó khăn, Diệp Trăn Trăn đỏ bừng mặt, theo bản năng muốn há mồm hô hấp càng nhiều không khí, nhưng kết quả chỉ là phí công, không khí giống như trở nên càng loãng. Nàng tự giễu nghĩ, bộ dáng hiện tại của nàng cõ lẽ rất xấu, không ngờ vất vả trọng sinh trở về, lời còn chưa nói được hai câu đã chết, lại còn chết khó coi như vậy. Nghĩ thế, nàng liền cảm thấy vừa khổ sở vừa ủy khuất, nước mắt liền tràn ra, dọc theo hai má chảy xuống, chạm đến mu bàn tay của nam nhân. Nàng chỉ lo thương tâm, cũng không chú ý tới ngay lúc nước mắt nàng rơi xuống mu bàn tay của Phó Vân Cảnh, hắn tựa hồ bị nóng đến run nhẹ, tay cũng không thể hiểu được mà buông lỏng ra. Diệp Trăn Trăn nặng nề ho khan vài tiếng, mở to miệng thở phì phò. Liền như vậy mà tránh được một kiếp, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không thể tưởng được, ánh mắt nhìn về phía Phó Vân Cảnh còn mang theo nghi hoặc. "Nếu không phải bởi vì gương mặt này, không biết ngươi đã sớm chết bao nhiêu lần rồi." Phó Vân Cảnh quay đầu sang một bên, giống như liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái cũng không muốn, lạnh giọng quát: "Cút ngay!" Diệp Trăn Trăn lập tức té lộn nhào chạy đi, lại bởi vì chạy trốn quá gấp gáp, bánh nướng trong tay áo bỗng văng ra, "Lạch cạch" rơi xuống đất, nhưng nàng đã không còn rảnh rỗi để lo chuyện này, chỉ liều mạng mà chạy như điên, ngay cả phản ứng của Phó Vân Cảnh phía sau là cái gì cũng không nhìn thấy. Thẳng đến rốt cuộc không thể chạy nữa, Diệp Trăn Trăn mới ngừng lại, lưng dựa vào mặt tường loang lổ, há mồm thở dốc. Hệ thống: "Ký chủ, ngươi không sao chứ?" "Tên ngốc Phó Vân Cảnh này!" Nước mắt lại lần nữa tràn ra không hề dự liệu, tích táp rơi xuống mặt đất, "Nếu thật sự gϊếŧ ta chết, ngươi sẽ hối hận mất thôi! Ngươi đúng là đồ ngốc ô ô ô......" Hệ thống: "Ký chủ, ngươi đừng khổ sở. Phó Vân Cảnh cũng vì chưa nhận ra ngươi nên mới thế, hắn yêu ngươi nhiều năm như vậy, tại hạ đều xem ở trong mắt, ngươi không nên trách hắn." Diệp Trăn Trăn lắc lắc đầu, ôm gối ngồi xổm trên mặt đất, đầu vùi thật sâu vào bên trong. Lúc bị Phó Vân Cảnh bóp cổ, người kề cận tử vong, kỳ thật nàng từng oán hận nam nhân kia, cũng có ủy khuất thật sâu, nhưng sau khi thoát khỏi nguy hiểm, đợi đến khi nàng bình tĩnh lại, tâm tình lại ngăn không được chua xót, vì sao bản thân thiếu chút nữa đã thể nghiệm tử vong một phen, lại vẫn cố chấp ngu đần mà lưu lại chỗ ở của nam nhân đó. Thẳng đến vừa rồi, kỳ thật nàng đối với chuyện trọng sinh này không hề có bao nhiêu cảm giác chân thật, đối với nàng mà nói, giống như mới ngủ một giấc, nhưng đối với Phó Vân Cảnh mà nói, lại là chân chính vượt qua mười năm dài lâu. Hệ thống chỉ nói sơ lược chuyện của hắn, Diệp Trăn Trăn cũng không tận mắt nhìn thấy, mấy năm nay nàng không ở bên cạnh hắn, hắn đã vượt qua thế nào, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, mười năm đó của hắn đột nhiên hiện lên vô cùng cụ thể ở trong đầu nàng —— hắn tựa như một con dã thú cường đại nhưng cô độc, đem hồi ức trân quý chôn sâu dưới đáy lòng, cẩn thận giữ vững mảnh đất ấy trong lòng mình, cố chấp lại ngu đần, vừa không cho phép người khác tới gần, bản thân cũng không bước ra cái vòng nhỏ hẹp ấy nửa bước, mà một khi có kẻ nào muốn đi vào, sẽ nảy sinh ác độc phát cuồng mà cắn chết người tốt, nhưng việc làm thương tổn người khác cũng không làm hắn dễ chịu hơn, mà lỗ trống trong lòng ngược lại càng lúc càng lớn. Phó Vân Cảnh, ngươi đúng là đồ ngốc. Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường: Tác giả quân: "Chương này ta viết thật nhiều chữ, ta chăm chỉ như vậy các ngươi thật sự không khích lệ một chút sao hắc hắc." Phó Vân Cảnh: "Ngươi ngược ta thành như vậy còn muốn người đọc khen ngươi? Mau cút (ノ`Д)ノ" Tác giả quân: "QAQ"