Mới đó đã nửa năm trôi qua rồi , nửa năm này , cô học được rất nhiều thứ , hiện tại , cầm kì thi họa tất cả đều tinh thông , mọi người cũng coi cô là người bình thường chứ không phải là đứa trẻ còn chưa biết nói như trước đây nữa . Cuộc sống có thể nói là rất ổn , chỉ có điều phụ thân va ông nội vẫn chưa thể thực sự công nhận cô , cô không biết tại sao , nhưng phụ thân nói cô là điều sỉ nhục lớn nhất của ông ấy , vì sao ông ấy phải quan trọng hóa vấn đề lên như thế chứ ? Con gái thời đại này không phải chỉ cần thêu thùa may vá thôi hay sao ? Trên thực tế , cô có hai tỷ tỷ , có một lần , nhìn từ xa , cô đã thấy hai tỷ ấy , cô vốn luôn tự hào vì mình là người hiện đại , chắc chắn phải giỏi hơn đám người cổ đại này , nhưng khi nhìn thấy hai tỷ tỷ , cái suy nghĩ ấy bị đánh vỡ ngay lập tức . Đại tỷ khuê danh là Ngọc Vũ Mị , đúng như cái tên nhìn tỷ ấy thực sự mị hoặc lòng người . Nhị tỷ khuê danh là Ngọc Minh Thủy , tỷ ấy cũng rất đẹp , nhưng khác với đại tỷ , vẻ đẹp của tỷ ấy dịu dàng như nước . Lần đó , cô vô tình đi ngang qua hoa viên khi hai tỷ ấy đang luyện kiếm , chiêu thức rất đẹp , nội công cũng rất thâm hậu , cô đứng xa như vậy mà vẫn cảm nhận được hai cỗ sức mạnh bức người . Sau lần đó , cô mới thực sự cảm nhận sâu sắc về việc mình kém cỏi đến thế nào , có vẻ như cô đúng là điều đáng xấu hổ nhất của phụ thân . Cô biết judo thì sao chứ ? Ở cái thời này , chiêu thức tốt thì sao ? Vẫn cần phải có nội công , nếu không , chẳng khác gì mèo cào , cùng lắm thì chỉ đối phó được với vài tên tép riu thôi ... haizz... Cô nói với mẫu thân về việc muốn học võ , cô vốn rất chờ mong nhưng mẫu thân lại thở dài , bà nói bà cũng muốn cho cô học võ lắm chứ , nhưng việc này không phải là do bà quyết định , mà ông nội cô chắc chắn cũng sẽ không đồng ý . Haizzz...chán quá đi...Chờ đã ! Ông nội cô ! Phải rồi ! Phụ thân thì cô thực không thể đến gần , nhưng ông nội cô thì khác , nghe nói , ông ấy căn bản chính là một lão ngoan đồng , tính cách đôi khi thực vô cùng trẻ con , nhưng trong việc quan trọng thì sẽ luôn nghiêm khắc đến mức làm mọi người ngạt thở . Ví dụ điển hình chính là cô năm ấy , mới chỉ mới được sinh ra thôi mà ông đã phán quyết không thể học võ để nối tiếp một chuỗi dài những năm tháng bất hạnh của cô . Thật ra thương thì cũng thương , cháu gái ruột của mình mà , trong lòng ông là ông rất thương xót cô đấy , nhưng mà thế thì đã sao ? Quy tắc là quy tắc , không ai có thể phá bỏ được , ông đã nhìn thấy vô cùng rõ ràng , thể chất cô cực yếu , muốn luyện võ gần như là không thể , khả năng cô có thể luyện võ là rất thấp , mà còn phải đi kèm với việc hăng say học võ và một niềm đam mê võ học hơn mọi thứ khác , may ra , cô mới có thể . Dù biết như vậy , nhưng ông cũng không muốn thử cái hi vọng chỉ có 1% thành công đó , không nên để mọi người trong gia đình hi vọng rồi lại thất vọng , chi bằng dập tắt luôn hi vọng mong manh ấy ngay từ khi nó còn trong bọc trứng nước đi . Cô vốn muốn tỏ ra thật mạnh mẽ và cá tính trong lễ mừng thọ sắp tới của ông nội để ông nhận ra mình đã sai lầm như thế nào và quyết định cho cô học võ nhưng cô không ngờ rằng cô còn chưa kịp tìm đến ông thì ông đã tìm đến cô trước rôi ...