Edit: Nguyen Angelevil. Beta: TH "Mọi người đừng hoảng sợ, sự việc xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn! Ban tổ chức chương trình sẽ bảo đảm cuộc sống an toàn của mọi người ở thủ đô, đừng sợ!" A Luân vẫy lá cờ trong tay, thế nhưng tất cả các đầu bếp đều đã bị dọa cho mất vía. Có người gọi điện thoại trách cứ, có người dứt khoát chặn một chiếc taxi trên đường rồi bỏ chạy. A Luân ngăn cản không được, đành đứng nhìn hiện trường tai nạn chỉ còn lại chưa đến một nửa số người ban đầu. Các đầu bếp mắng chửi, đám đông vây xem cũng càng ngày càng nhiều. Trong chiếc xe bán tải va chạm với xe buýt vẫn còn một chút máu trên ghế lái. Tài xế đã sớm được xe cứu thương chở đi, trên mặt đất còn lưu lại một chiếc giày xăng đan bị rơi xuống. Đến khi cảnh sát tới rồi, điều khiển lại giao thông và kéo băng cảnh cáo, thì đã gần 15 phút trôi qua và ban tổ chức chương trình đã giải tán gần hết. Lúc này, bài Weibo đầu tiên mô tả vụ tai nạn do một người qua đường đăng lên internet đã thu hút được càng ngày càng nhiều sự chú ý. Chủ đề # Vua đầu bếp tranh tài xảy ra tai nạn xe # cũng nhanh chóng nhảy lên bảng từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất. Cùng lúc đó, trong bệnh viện, mẹ Tiết đang rất sốt ruột đi quanh, khó khăn lắm cuối cùng cũng gặp được bác sĩ và y tá ra khỏi phòng bệnh. Mọi người tập trung xung quanh đó lập tức bước tới. "Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi thế nào?" "Yên tâm, bệnh nhân chỉ bị chấn động não nhẹ, ngoài ra không có chấn thương nào đáng kể." Bác sĩ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dặn dò lại: "Đừng làm ồn trong phòng bệnh, chỉ cho phép nhiều nhất một người vào thăm một lần, chú ý để cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn." Họ liên tục gật đầu đồng ý. Lưu Tuấn nói gì đó bên tai Du Việt, anh bèn quay đầu nhìn Tiết Nhã: "Mẹ, trước tiên phiền mẹ ở đây chăm sóc Văn Tư một lúc. Con đi giải quyết một chút chuyện. Lát nữa, Lưu Tuấn sẽ bố trí xe đưa mọi người về khách sạn." Sắc mặt Tiết Nhã cũng không tốt lắm, nghe vậy gật đầu. Mà người lái xe gây tai nạn vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu. Bên trong, ngoại trừ mấy y tá và bác sĩ không có người ngoài. "Anh ta thế nào rồi?" Du Việt đến gần một bác sĩ đang viết hồ sơ bệnh án. Người đó quay lại nhìn anh: "Anh là người nhà bệnh nhân?" "Đầu anh ta bị va đập, não xuất hiện vết rách, có màu bầm trên bề mặt của não trước, đã phù nề, xuất huyết bong tróc dưới màng mềm và vỡ màng nhện. Chấn thương khá là nghiêm trọng." "Hơn nữa, anh ta vẫn đang trong trạng thái hôn mê, tốt nhất là không nên vào thăm." Bác sĩ quay đầu lại nhìn thì thấy Du Việt bất động: "Anh không phải là người nhà của anh ta à?" Vẻ mặt của Du Việt lạnh nhạt. Anh quan sát mặt nạ dưỡng khí trên mặt bệnh nhân qua kính rồi lặng lẽ xoay người rời đi. Lưu Tuấn đi theo sau anh, ngoảnh đầu nhìn chăm chú phòng bệnh, dùng tay ra hiệu cho một vệ sĩ phía sau anh ta. "Trông coi tài xế này." Hai người họ đi trong hành lang, đủ kiểu bệnh nhân đi ngang qua. "Cảnh sát đã xác định được danh tính của tài xế này. Anh ta tên là Vương Minh, lái xe container tại một nhà ga. Hôm nay là ca nghỉ của anh ta." Lưu Tuấn nói. "Bằng lái xe cho loại tài xế này đều là A2. Lúc đó anh ta có uống rượu hay là mệt mỏi gì không?" Du Việt hỏi. "Bác sĩ nói rằng anh ta không say rượu khi lái xe." Lưu Tuấn không hiểu lắc đầu "Vẫn đang điều tra xem hệ thống phanh xe có trục trặc hay không, nhưng camera giám sát suốt quãng đường, trước đó anh ta vẫn lái xe bình thường." "Với lại đường này không phải là đường về nhà của anh ta, trên xe cũng không có đồ gì." "Tôi biết rồi." Du Việt gật đầu, họ nhanh chóng quay trở lại phòng bệnh của Cố Văn Tư, chỉ có ba Cố đang đợi bên ngoài. "Con đã trở lại, sư phụ Lý cùng mọi người đã ra ngoài mua cơm. Tiện thể, tìm ban tổ chức chương trình sắp xếp lại tình hình sau này. Mẹ vẫn còn ở trong với Văn Tư." Ba Cố dừng một chút: "Ba muốn bàn với con, nếu thật sự không được thì để con bé rút khỏi cuộc thi. Sức khỏe quan trọng hơn. Bác sĩ nói không nên làm việc vất vả, nhưng vài ngày nữa là Vua đầu bếp tranh tài phát sóng rồi. " Du Việt im lặng một lát: "Văn Tư rất coi trọng cuộc thi này. Khi nào cô ấy tỉnh, con sẽ tự mình nói với cô ấy." Ba Cố gật đầu, đưa tay dựa vào bức tường, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sắt. Ngoài hành lang, thỉnh thoảng lại có bác sĩ và y tá vội vã chạy qua xe đẩy, xe cấp cứu. Hoặc là người nhà bệnh nhân nước mắt lem luốc, khóc nức nở. Có người lại giống ba Cố, ngồi ngẩn người không nói gì. Cũng có người như mẹ Tiết bận rộn đến chân không chạm đất để không suy nghĩ về việc đó. Mà cách đó chỉ một bức tường, trong phòng bệnh lại yên tĩnh như một cái hang khô vào mùa đông. Cố Văn Tư không ngủ sâu, trong đầu cô vang lên thình thịch, nghe thấy tiếng mở cửa rất nhẹ bèn mở mắt ra. "Du Việt..." Anh vốn là đứng ở xa không dám lại gần, thấy cô vươn tay ra khỏi chăn thì đi tới. "Ngốc, rốt cuộc là em đang làm gì vậy." Du Việt cúi xuống tựa vào đầu giường của Cố Văn Tư, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: "May là em không sao, nếu không em muốn anh phải làm sao bây giờ?" Cố Văn Tư mỉm cười buồn bã, thoáng cái đầu cô lại choáng váng, nên đành phải nằm thẳng xuống, không dám cử động. "Chẳng phải là em vẫn ổn đây sao, chỉ là ngã một cái mà thôi." Cô khẽ mỉm cười, chậm rãi nói. "Tại sao lại cứu anh?" Khi ấy, mặt trời lặn dần xuống núi, ánh nắng màu cam xuyên qua cửa kính chiếu lên ga trải giường trắng như tuyết. Bộ đồ bệnh nhân sáng lên, cô nheo mắt và nở nụ cười: "Có là gì đâu." "Từ trước đến nay, anh vẫn luôn đối xử rất tốt với em. Anh đã lặng lẽ làm rất nhiều, nhưng em lại quên không nói với anh rằng anh là người rất quan trọng với em." "Em cũng yêu anh mà." Du Việt đột nhiên sững sốt, lời nói đã đến bên miệng lại không biết phải nói thế nào. Anh đưa tay che mặt, thở dài: "Ngốc." Đến tối, mọi người đã bôn ba khắp nơi cả chiều cùng họp mặt trong khu nghỉ ngơi của bệnh viện. "Ban chiều, chúng tôi đã đến đồn cảnh sát cung cấp một số thông tin, nhưng nghe nói cảnh sát tìm thấy một số manh mối về người lái xe, chỉ là hiện tại người chưa tỉnh lại, có muốn hỏi cũng không thể." Trên khuôn mặt của mấy người Trần Canh có chút khó xử: "Vả lại, chúng tôi đã nói chuyện với ban tổ chức chương trình, nhưng họ không đồng ý hoãn cuộc thi lại. Nhóm tráng miệng là nhóm đầu tiên tổ chức vòng chung kết quốc gia. Mà ba nhóm còn lại vẫn chưa đến lịch, giờ có đổi cũng không kịp nữa rồi. Chỉ vì chị Văn Tư mà trì hoãn kỳ hạn thi đấu, chắc chắn họ sẽ không đồng ý! " "Hay là để cô ấy rút khỏi đi?" Du Việt im lặng một lát rồi bỗng nhiên lắc đầu: "Cô ấy không chịu đâu." Cố Văn Tư là người dịu dàng và dễ nói chuyện, anh hiếm khi thấy cô cố chấp đến vậy. Anh không nhớ rõ lúc ấy anh giải thích thế nào, chỉ nhớ vẻ mặt của cô, rất kiên quyết. "Em sẽ không từ bỏ quyền thi đấu." "Giờ anh nói em từ bỏ quyền thi đấu và rút lui, vậy mọi cố gắng trước đây còn có nghĩa lý gì nữa? Tin tưởng em, em có thể tham gia, không có vấn đề gì cả." Mẹ Tiết che miệng, tất cả mọi người im lặng. Ba Cố lấy điếu thuốc trong túi ra, đưa lên lại dừng lại, vẫn ngậm trong miệng mà không châm, cả người tựa lưng vào ghế ngồi, im lặng. Ngày hôm sau họ được thông báo rằng tài xế gây tai nạn đã tỉnh lại, nhưng không chịu nói về nguyên nhân vụ tai nạn của anh ta. Cũng chỉ có một người thân tự xưng là vợ anh ta đến để trả tiền thuốc men. Mẹ Tiết và ba Cố đã đến gặp người đó, cô ta trời sinh tính mạnh mẽ, hung dữ đến mức không ai bì nổi. Cô ta đe dọa rằng Vương Minh bị thương quá nặng, đáng nhẽ không cần bồi thường. Sau cùng vẫn là để cảnh sát ra mặt, đưa tất cả mọi người đến đồn cảnh sát. "Tin lớn tin lớn!" Tiểu Hồng đẩy cửa ra bước vào, rồi lập tức phản ứng lại, vội vàng che miệng thì thầm: "Chị Văn Tư, Bạch Tử Văn kia thật sự đã rút khỏi cuộc thi! Nói rút liền rút! Không phải giả đâu!" Cố Văn Tư hồi phục rất tốt, lúc này đang gối lên đầu giường ăn táo. "Gan anh ta quá nhỏ, anh ta sợ rằng thật sự sẽ có người nào đó đố kỵ rồi làm hại anh ta." Tần Ban ngồi bên giường cắt trái cây, nhỏ giọng châm biếm. Tiểu Hồng lắc đầu, kéo ghế lại ngồi xuống: "Không chỉ thế thôi đâu, hai người đoán xem, ban tổ chức chương trình phải làm gì đây?" "Tìm người thay thế!" "Chọn một người để thay thế Bạch Tử Văn trong số các thí sinh bị loại của các tỉnh. Tuy nhiên, yêu cầu của mỗi nơi đều rất cao, vì vậy để công bằng và chính xác nhất có thể. Ban tổ chức chương trình đã để cho khán giả tự bỏ phiếu, họ hoàn toàn không can thiệp vào." "Mọi người đoán xem ai là người chiến thắng? Thí sinh được quay trở lại có tỷ lệ ủng hộ cao nhất cả nước chính là Lạc Nhĩ! Cư dân mạng hét lên là anh ta là bươm bướm, bỏ xa vị trí thứ hai đến mấy chục ngàn phiếu bầu." Cố Văn Tư cắn quả táo, giật mình, nhớ tới chàng trai trẻ lả lơi với sáu, bảy tám chiếc khuyên tai. Khả năng của anh ta cũng không yếu. "Đây là lần đầu tiên hai người trong cùng tỉnh thi đấu với nhau." Cô thầm nghĩ. Đến lúc hoàng hôn, khi màn đêm buông xuống, lại thêm một tin tức nặng ký thứ hai bỗng nhiên tung ra. "Người lái xe gây ra tai nạn vì tiền. Hóa ra đây là tai nạn có chủ ý?" Mẹ Tiết nhảy lên khỏi ghế: "Con nói là anh ta cố tình đâm vào chiếc xe buýt đó!" "Vâng, nhưng không phải là do con gái anh ta bị bệnh gì. Anh ta chỉ đơn giản là tham tiền. Cảnh sát tra ra ba khoản tiền lớn trong tài khoản ngân hàng cá nhân của anh ta. Người gửi chỉ có một, anh ta cũng đã thừa nhận." Lưu Tuấn đẩy gọng kính: "Đây là tội cố ý đả thương người khác, bắt đầu từ hôm nay sẽ có cảnh sát canh chừng trong phòng bệnh của anh ta." Tiểu Hồng hoảng sợ: "Vậy, vậy người chỉ thị là ai?" "Em đã quên rồi sao, Nham Tùng, kẻ thân bại danh liệt kia sau khi để lộ ra ý định cố ý quấy nhiễu trật tự cuộc thi. Sự nghiệp của gã ta kiếp này đã xuống dốc không phanh. Không ngờ gã ta lại bí mật lên kế hoạch cho việc này." "Nếu người tài xế này có xảy ra chuyện gì thì đối với gã cũng không có gì là xấu." Một trong những vệ sĩ thì thầm hai câu, Lưu Tuấn gật đầu, "Bây giờ thì gã cũng đã bị bắt rồi." "Đây không phải chỉ là một cuộc thi thôi sao, làm thế nào lại có nhiều chuyện kỳ lạ vậy." Mẹ Tiết thở dài một hơi, nắm tay Cố Văn Tư dựa vào đầu giường: "Hiện giờ mẹ hy vọng giá như lúc trước, chúng ta vốn không có tham gia thì tốt rồi." "Mẹ, đừng nói vậy." Cố Văn Tư xoa tay bà, nhìn Du Việt đang đứng bên cạnh. Hai người trao nhau một cái nhìn an ủi. Thế nhưng sau tất cả, trận chung kết vẫn đến. Tất cả các quảng cáo, dự đoán đều đã được đưa ra. Đài truyền hình sẽ không gây thiệt hại gì cho chi phí, chỉ có thể giảm chuyện xấu xảy ra xuống mức tối thiểu. Phát sóng trực tiếp toàn cầu bắt đầu từ buổi sáng ngày đó. "Đứng lên từ từ, còn chóng mặt không?" Cố Văn Tư vịn tay Du Việt từ trên ghế trong phòng nghỉ đứng lên, cô nhắm mắt lại cố gắng thích ứng. "Khá ổn, nếu không quay đầu quá nhanh là sẽ ổn thôi." Mọi người trong các phòng bên cạnh lần lượt đi ra, hậu trường quay phim là một mớ bòng bong, có bóng dáng đủ kiểu nhân viên kĩ thuật. Du Việt nhìn sắc mặt cô, nhẹ nhàng cúi xuống, in một nụ hôn lên trán cô: "Văn Tư, không cần phải ép buộc bản thân." Rõ ràng, tất cả mọi người đều rất căng thẳng. Vậy mà ở trước mặt anh, Cố Văn Tư lại cảm thấy tự nhiên như đang làm bánh ở nhà.