Đại hội võ lâm tổ chức 10 năm một lần, một lần nữa chính thức diễn ra. Trời vừa tờ mờ sáng đã thấy rải rác vài nhóm người tụ tập lại đi tới, đây đa số điều là những người thuộc những gia tộc nhỏ không có hậu thuẫn sau lưng, và phần lớn là số đông những người đến góp vui cho đại hội. Hàn Kì Phong nhíu mày đứng trước một đống y phục đầy đủ màu sắc, quay qua hỏi cẩm y vệ của mình "Ngươi thấy ta nên chọn bộ nào mới làm tôn lên nét đẹp và quyến rũ của ta?". Cẩm y vệ:"..." "Ngươi thấy bộ này thế nào? Thanh y? Rất thần tiên đúng không?". Hàn Kì Phong cầm lên bộ y phục màu xanh "Không được, ta nhớ Vân nhi không thích màu xanh!". "Màu trắng thì sao nhỉ, tiên khí bay bay, cao lãnh thoát tục?". Không được như vậy sẽ không có cơ hội ăn đậu hũ. "...." lược bỏ một ngàn từ chọn y phục của Hàn Kì Phong Cẩm y vệ"..." hôm nay thấy vương gia không được bình thường cho lắm. \* Gần trưa, gần như tất cả những ai cần có mặt đều có mặt cả. Hàn Kì Phong thân vận cẩm y màu tím phía trên còn thêu đóa hoa hồng liên nét chìm nét nổi nhìn vô cùng quý khí, thu hút nhiều ánh nhìn nóng bỏng từ xung quanh. Hắn ngồi trên đài vị trí của hoàng tộc, xung quanh là ghế ngồi của các nhân vật có uy danh trên lục địa, và quan lại trong triều. Vương Dung Dung khoát tay Bạch Ngọc Cẩm đi vào trên môi là nụ cười tươi tắn, so với hai người họ Vương Thuần có vẻ sa sút hơn trước nhiều ba đứa con trai hai đứa đều là hoàng tộc một đứa thì bị đuổi đi tới giờ không biết tung tích. Muốn vui cũng không vui được. Nhìn thấy Hàn Kì Phong, ba người họ đều hành lễ gọi một tiếng vương gia vô cùng gượng gạo. Hàn Kì Phong cũng phối hợp gật đầu một cái không nói gì nữa. Thấy vậy Bạch Ngọc Cẩm có phần hơi không cam tâm, dù gì bà ta cũng có công nuôi dưỡng hắn, còn định dùng thân phận nghĩa mẫu mà móc nối quan hệ với hoàng gia nào ngờ tên này lại vô ơn như vậy. Mộc Nham quốc, Hỏa Lưu Ly quốc, Kim Mã quốc, Thủy Nguyệt quốc, Thổ Chu quốc, đều đã yên vị tại vị trí của mình, tinh anh các nước nhìn nhau trong mắt đều là quyết tâm cùng ánh lửa bập bùng. Hàn Kì Phong và thái tử Hàn Tử Yên thay mặt cho hoàng tộc chủ trì đại hội lần này cho nên lần này các thế lực lớn ngoại trừ một cái đệ nhất võ lâm ra còn muốn cày người của mình vào trong tay hai vị này. Hiện tại thái tử chỉ có một Thái tử phi chưa có thiếp vị trí trắc phi còn trống hai chổ, vị trí phu nhân thiếu bốn chổ. Còn vị cửu vương gia vừa có tài vừa có sắc lại quan hệ rất tốt với các vị hoàng tử này vẫn chưa có phi, cả nô tỳ thông phòng cũng không có, vì vậy vị trí vương phi này rất được chào đón. Lần này đi tiếp đãi các quốc gia khác, Hàn Kì Phong luôn cố ý vô tình đụng chạm bị nữ nhân đụng chạm, tới giờ mặt hắn đã đen đến không còn có thể đen hơn được nữa, mà cố tình bọn họ làm như không thấy cứ sấn tới, khiến hắn một thân da gà nổi đầy. "Ồ ~ phụ thân, đây là cửu vương gia của Hoàng Thanh Ngũ Tâm Quốc? Thật tuấn tú!". Hỏa Hồng Yến ôm tay một nam nhân nói Hỏa Hồng Yến là người Hỏa Lưu Ly quốc, cha là Hỏa Tân là đệ nhất võ lâm mười năm trước, được nuông chiều từ nhỏ, lớn lên xinh đẹp động lòng người khiến đám hoàng tử trong hoàng tộc và đám quan lại nối đuôi nhau đến cửa cầu hôn. Nhưng từ nhỏ đã sống ở vạch đích cuộc đời Hỏa Hồng Yến vô cùng kiêu ngạo không để bọn họ vào mắt, lại nghe danh cửu vương gia uy phong, tuấn tú nhân cơ hội đến nhìn thử một lần, ai ngờ vừa nhìn liền phải lòng người nọ. Nàng ta từ nhỏ muốn gì được đó, lần này cũng vậy, người này nàng ta nhất quyết phải lấy được. Hỏa Tân nuôi nàng ta từ nhỏ đến lớn, lại vô cùng yêu thương làm sao mà không biết được tâm ý của ái nữ, nhanh chóng nói:" Nếu nữ nhi ta đã có hảo cảm với vương gia thì không biết vương gia có thể nể tình lão phu mà dẫn nữ nhi đi dạo một vòng được không?". Hàn Kì Phong rất muốn nói không nhưng vì quan hệ các nước không tiện từ chối vả lại người ta đã nói tới vậy rồi, từ chối cũng không được đành gật đầu đồng ý. Hàn Kì Phong một mặt lạnh băng đi trước, Hỏa Hồng Yến cất bước chạy theo sau "A.. Vương gia ngài đi chậm chút, ta theo không kịp!". "Ta còn nhiều việc, mong tiểu thư đi nhanh chút!!". Giọng hắn lạnh băng. Rất nhanh một vòng đã xong Hàn Kì Phong trả người về chổ cũ, lúc đi ngang qua hắn Hỏa Hồng Yến bỗng vấp chân một cái, ngã nhào vào lòng hắn, nhưng chưa kịp ngã vào Hàn Kì Phong đã nhanh chân tránh sang. Ngay lập tức cả người Hỏa Hồng Yến ngã nhào xuống đất. \(ad: là ngã sml đó \) "A..đau...vương gia..." Hỏa Hồng Yến nhìn hắn, khuôn mặt cực kì đáng thương, Hàn Kì Phong vẫn cứ đứng tránh một bên, mặt lạnh nhìn nàng ta diễn trò. Hỏa Tân nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nữ nhi, sắc mặt không tốt nhìn Hàn Kì Phong "Vương gia đây là ý gì?". "Không gì cả!". Hàn Kì Phong cư xử đúng mực "Không gì cả, người rõ ràng thấy ta té, không đỡ đã vậy còn né ra!". Hỏa Hồng Yến tức giận trừng mắt Hàn Kì Phong "Tại sao ta phải đỡ cô?". Hàn Kì Phong ra vẻ mọi việc ko liên quan tới mình. "Ngươiii!!" Hỏa Tân cũng bắt đầu tức giận. Nhận thấy có tranh chấp mọi người đều nhìn qua, vẻ mặt ai nấy đều là xem cuộc vui. Hàn Kì Phong trước ánh mắt oán độc của hai cha con Hỏa Hồng Yến vẫn trước sau một gương mặt lạnh "Hỏa Tân minh chủ\* vậy ta sẽ nói với ngài đây là lần đầu cũng như lần cuối ta nói đều này. Nếu ngài đến đây vì vị trí trắc phi của ca ta thì ta không có gì để nói cả. Nhưng đừng nhắm vào ta, vị trí này chỉ thuộc về một người, không phải y đời này đừng hòng ai giành được, vì vậy ngưng những ánh mắt kia đi đừng để ta nhìn thấu nữa nếu không ta sẽ móc mắt kẻ đó!". Hàn Kì Phong liếc nhìn đám người xung quanh. Hỏa Tân giận đỏ mặt, gã không ngờ Hàn Kì Phong lại dám nói thẳng như vậy, nhanh chóng kéo Hỏa Hồng Yến đi mất. Hàn Kì Phong lạnh mặt nhìn xung quanh xem như lần cuối cảnh cáo, đám người đang rụt rịch lập tức yên lặng lại, lại có người lại muốn tìm chết, âm thầm ghen ghét người trong lòng Hàn Kì Phong điển hình là vị Mộc Thanh Thanh đang ngồi ở gần đó. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Chương sau con zai tôi lên sàn nha m.n ⊂\( ´ ▽ ` \)⊃