Bạch Thiên bị nhốt tại một viện điều dưỡng tư nhân ở trên đảo Nam Nha. Nói là viện điều dưỡng nhưng cũng không hẳn là thế, bởi vì nơi này tiếp nhận phần lớn những bệnh nhân có vấn đề về thần kinh. Có điều thấy Tiểu Thiên được ở tại phòng bệnh đơn, Bạch Chi Âm cũng yên tâm phần nào, cảm thấy Bạch Phi Dương coi như vẫn còn chút tình nghĩa, không để Tiểu Thiên ở cùng phòng với bệnh nhân tâm thần. Nhưng cho dù vậy, thấy em trai co người ngồi bó gối ở góc giường, nước mắt cô vẫn không nhịn được mà tuôn rơi ào ạt. “Thiên Thiên, là chị đây.” Cô quỳ gối trên giường, nâng đầu em trai lên, giọng nói run rẩy. “Chị đến thăm em đây.” Sau khi nói chuyện điện thoại với Bạch Chi Âm xong, Tiểu Thiên cứ khóc mãi, khóc đến lả cả người vô thức chìm vào giấc ngủ. Lúc này bị nâng đầu dậy, ý thức vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn cô. Bạch Chi Âm thấy vậy thì lập tức nghĩ theo chiều hướng xấu, cho rằng em trai cô đã bị kích động đến mức ngay cả cô mà cũng không nhận ra. Cô quýnh đến mức nắm lấy cánh tay của em trai lắc qua lắc lại. “Tiểu Thiên, là chị đây, em không nhận ra chị sao?” Bị Bạch Chi Âm hét một tiếng như vậy, rốt cục Tiểu Thiên tỉnh táo lại, lập tức bổ nhào về phía trước, ôm chặt lấy cô, khóc rưng rức thành tiếng. “Chị, chị ơi…” Xác định Tiểu Thiên nhận ra mình, Bạch Chi Âm mới thở phào, bàn tay xoa đầu em trai, vỗ về nói. “Ngốc quá, em khóc cái gì, chẳng phải chị đến thăm em đây sao.” Nhìn thấy hai người ôm nhau khóc một trận, Bạch Vi Đức tế nhị đi ra ngoài, dành không gian riêng cho hai chị em. Viện trưởng thấy anh đi ra, vội chào đón. “Anh Bạch, anh phải đi rồi sao?” Bạch Vi Đức lắc đầu, lấy một tấm chi phiếu từ trong túi ra. “Viện trưởng Phó, đây là chi phí chăm sóc của Tiểu Thiên, sau này ông hãy để cho em ấy ở phòng này một mình. Ngoài ra, nếu có người giám hộ của Bạch Thiên đến đây, chắc ông biết phải làm thế nào rồi chứ?” Viện trưởng nhận chi phiếu, ngầm hiểu. “Nếu bọn họ đến đây, tôi sẽ dẫn bọn họ đến phòng bệnh trước đây, rồi để bọn họ gặp mặt ở phòng chung.” Bạch Vi Đức liếc mắt đến cửa phòng đang đóng chặt, nhỏ giọng căn dặn. “Tôi không hi vọng cô gái ở trong phòng biết được chuyện trước kia Tiểu Thiên phải ở chung phòng với một người mắc chứng tự kỷ. Ngoài ra, chuyện cô ấy tới hôm nay, tôi lại càng không muốn có bất kì ai biết, nhất là người giám hộ Bạch Thiên.” Viện trưởng gật đầu, thành thực nói. “Anh yên tâm, chúng tôi biết nên nói như thế nào.” Bạch Vi Đức hài lòng gật đầu. “Viện trưởng Phó, đã thêm phiền toái cho ông rồi, cảm ơn ông.” “Anh Bạch không cần phải khách sáo với chúng tôi, anh và cô Lâm là bạn thân, mọi năm cô Lâm đều quyên góp tiền cho viện an dưỡng chúng tôi.” Viện trưởng nhìn thời gian, đoán hai người trong phòng chắc nói chuyện một lúc cũng chưa xong, liền thân mật đề nghị. “Nếu anh Bạch không chê thì vào văn phòng tôi ngồi nghỉ một lát.” “Không cần, tôi đứng đây chờ một chút là được.” Cho dù không thể tiến đến lau đi những giọt nước mắt của cô thì ít ra anh cũng muốn được gần cô hơn một chút. *** Trí tuệ của Bạch Thiên chỉ bằng một đứa trẻ 7 tuổi, Bạch Chi Âm dỗ dành em trai, cậu dần dần nín khóc, thút thít ngẩng lên từ hõm vai của chị. “Chị, chị sẽ không bỏ rơi em chứ?” “Làm gì có chuyện đó?” Bạch Chi Âm dùng mu bàn tay giúp cậu lau nước mắt trên mặt. “Tiểu Thiên là người chị thương yêu nhất, chị sẽ không bỏ rơi em đâu.” Bạch Thiên tin tưởng vào lời của cô, lại hỏi. “Vậy bây giờ là chị đến đón em sao?” Động tác chà lau bị ngưng lại, Bạch Chi Âm vô thức quay đầu nhìn cánh cửa đang khép kín, sau đó quay đầu lại, vuốt mái tóc của em trai, lảng sang chuyện khác. “Em ở trong này có ngoan không? Các chị y tá nói em không chịu ngoan ngoãn ăn cơm.” Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Bạch Thiên không biết gì đã bị cô dẫn dắt qua chuyện khác. Hai chị em nói chuyện một lúc lâu, Bạch Chi Âm còn cùng em trai vẽ tranh, xếp mô hình, cùng nhau ăn bữa tối, đến khi màn đêm buông xuống, Bạch Vi Đức không thể không gõ của nhắc cô thời gian thăm hỏi đã qua. “Chúng ta phải đi thôi.” Bạch Chi Âm đáp lại một tiếng được. “Anh chờ ở bên ngoài một chút, em lập tức ra liền.” Bạch Thiên vui vẻ được nửa ngày, nay nghe Bạch Chi Âm phải đi thì bỏ mô hình xuống, sống chết không chịu buông tay cô ra. “Chị, chị phải đi sao, mang em theo với, em phải về nhà cùng với chị.” Sự sợ hãi hiện rõ trong mắt em trai như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua trái tim Bạch Chi Âm. Cô hít sâu, dịu dàng xoa đầu cậu. “Tiểu Thiên ngoan nào, ngày mai chị lại đến thăm em được không?” “Không được.” Bạch Thiên phản bác không chút do dự. “Em phải về nhà với chị, chị đã nói là sẽ không bỏ rơi em rồi mà.” “Chị không có bỏ rơi em, chị chỉ…” Bạch Chi Âm cắn môi, không biết nên giải thích như thế nào cho em trai, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục lừa dối. “Thiên Thiên nghe lời chị, qua vài ngày nữa, chờ chị xong việc, nhất định sẽ…” “Không đâu, chị gạt em.” Bạch Thiên tức giận đem bút vẽ, mô hình lắp ráp trên giường ném xuống đất, tiếp tục chỉ trích. “Chị gạt em, chị là kẻ lừa đảo…” Bạch Chi Âm thấy Bạch Thiên không khống chế được cảm xúc, lấy tay tự đánh vào đầu chính mình, cô vội vàng ngăn cản. Cô quên rằng em trai mình tuy trí tuệ chỉ dừng ở 7 tuổi, nhưng thân thể vẫn mang hình hài cao lớn của người 20 tuổi, hơn nữa bây giờ Bạch Thiên đang ở trong tình trạng tức giận, sức lực của cô sao có thể so lại với em trai mình. Vừa định tiến tới ngăn lại liền bị cậu hất tay một cái, tiếp theo không đợi cô bắt lấy tay cậu thì cô đã bị Bạch Thiên hung dữ đẩy ra, cơ thể bị hất ngã ra sau, gáy đập vào đầu ghế cứng chắc ở cạnh giường. Cô nghe ‘cốp’ một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó không còn biết gì nữa. Chờ Bạch Chi Âm tỉnh lại, đập vào tầm mắt đầu tiên là một luồng sáng không quá chói từ chiếc đèn trần cũ kĩ. Tiếp đó cô hơi nghiêng đầu liền thấy túi nước biển treo phía trên bên phải. Cô nhìn khung cảnh bốn phía xung quanh, đoán rằng bản thân chắc đang ở bệnh viện, nhưng tại sao cô lại vào bệnh viện? Khe khẽ cử động cơ thể, Bạch Chi Âm vừa định trở người, bên tai chợt vang lên một giọng nam vừa xa xôi vừa mơ hồ. “Em tỉnh rồi à?” Bạch Chi Âm từ từ đưa mắt qua thì thấy khuôn mặt căng thẳng của Bạch Vi Đức. Trong ánh mắt anh ta tràn ngập lo lắng cùng sự vui mừng, còn có tình cảm không thể che giấu, làm cho cô không có can đảm nhìn tiếp nữa, đành phải chuyển tầm mắt, khó khăn cất tiếng nói. “Em bị sao vậy?” Bạch Vi Đức tinh ý nhận ra sự tránh né của cô, trong lòng nổi lên sự chua xót khó tả, nhưng vẫn tận tình trả lời. “Em bị đụng vào đầu, dẫn đến hôn mê bất tỉnh.” Được Bạch Vi Đức nhắc nhở, Bạch Chi Âm mới nhớ ra, trước khi mất đi ý thức, quả thực cô đã bị đụng phải. Là Tiểu Thiên… Tiểu Thiên? Cô mở to hai mắt, lo lắng hỏi. “Tiểu Thiên thế nào rồi?” Cô nhớ rõ là em trai mình đang giận dữ, giống như trước kia, lấy đồ vật thứ này thứ kia tự đập vào đầu mình. Cô bị đưa đến bệnh viện, vậy Tiểu Thiên ở đâu? Có phải bị làm hoảng sợ không? Có phải cũng bị thương không? Như hiểu được sự lo lắng của Bạch Chi Âm, Bạch Vi Đức vội trấn an. “Tiểu Thiên không có chuyện gì, bác sĩ đã tiêm cho nó một mũi thuốc an thần, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.” “Thuốc an thần? Sao bọn họ có thể tiêm cho Tiểu Thiên cái thứ đó?” Bạch Chi Âm cau mày. “Không được, em muốn gặp Tiểu Thiên.” Bạch Chi Âm nói xong liền giãy giụa đòi đứng lên. Còn chưa kịp nhấc người lên thì một cơn chóng mặt hoa mắt liền ập đến, người ngã lại về giường, cảm giác buồn nôn trào dâng trong ngực. Cô nấc một tiếng, liền phun toàn bộ lên người Bạch Vi Đức. Bị ói trúng lên người nhưng Bạch Vi Đức không ngại bẩn mà vẻ mặt lại lo lắng, lớn tiếng gọi bác sĩ, giúp Bạch Chi Âm nằm lên giường. Bác sĩ nhanh chóng có mặt, sau khi kiểm tra một lượt, xác định không có gi đáng lo ngại, chỉ dặn dò. “Bệnh nhân bị đụng vào đầu, có thể não bị chấn động nhẹ, tốt nhất không nên di chuyển nhiều.” “Sao lại là có thể?” Bạch Vi Đức bất mãn nhíu đôi mày. “Các người không thể chẩn đoán chính xác được sao?” Bác sĩ nhún vai. “Chỗ chúng tôi là khu bệnh viện thị xã, chỉ có thể chụp X-quang, trường hợp của cô gái này có lẽ phải chụp cắt lớp não mới có thể biết rõ được.” Thấy Bạch Vi Đức nhíu mày lại vì lo lắng, bác sĩ vội nói vài câu để làm dịu không khí. “Tôi vừa mới kiểm tra xong, ý thức của bệnh nhân rất minh mẫn, các phương diện phản ứng khác cũng rất tốt, ắt hẳn không có vấn đề gì to tát. Trước mắt tối nay hai người hãy ở đây một đêm để theo dõi tình hình, chờ sáng mai bệnh nhân có thể di chuyển được thì sẽ ngồi thuyền quay trở về Hongkong kiểm tra kĩ càng lại một lần.” Bạch Vi Đức liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Chi Âm, lại tính toán bây giờ đã không bắt kịp chuyến tàu cuối cùng rồi, nên đành nhờ vả bác sĩ. “Vậy đêm nay làm phiền bác sĩ chăm sóc cho cô ấy.” “Đó là điều đương nhiên.” Bác sĩ lướt mắt qua mảng dính bẩn trên vạt áo Bạch Vi Đức, đắn đo nói. “Anh có muốn đi tẩy rửa một chút không? Tôi sẽ bảo y tá mang cho anh một bộ đồ bệnh nhân.” Bạch Vi Đức nhìn chỗ dơ ở vạt áo trước, tầm mắt lại chuyển qua giường bệnh, dường như lo lắng bản thân vừa đi ra thì cô sẽ xảy ra chuyện. Bác sĩ thấy Bạch Vi Đức nhìn Bạch Chi Âm với vẻ mặt vô cùng khẩn trương, trong mắt là tình cảm nồng nàn không thể che giấu được nên liền khẳng định quan hệ giữa hai người là người yêu. Thấy Bạch Vi Đức khó xử, dáng vẻ không nỡ rời đi liền nhiệt tình khuyên nhủ. “Anh yên tâm đi, bạn gái anh còn đang ngủ, sẽ không tỉnh lại ngay đâu, hơn nữa ở đây còn có y tá trông coi.” Bạn gái? Bạch Vi Đức cứng đờ cả người, gần như ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm vào bác sĩ. Ánh mắt ấy như là muốn nhìn xuyên thấu vị bác sĩ, làm cho vị bác sĩ không hiểu được bản thân ông đã nói sai chỗ nào, trong lòng liển hoảng hốt. Qua một lúc, Bạch Vi Đức mới chua xót lắc đầu, miệng không biết đang nói gì, rồi đi ra ngoài. Cho đến khi bóng dáng anh mất hút ở hành lang, bác sĩ mới hiểu ra và thở dài. “Haiz, cũng là một người đàn ông đáng thương.” *** Như lời bác sĩ nói, Bạch Chi Âm thật sự ngủ rất sâu, nhưng vì bị thương, nên hởi thở của cô cũng không thông thuận, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy. Bạch Vi Đức thay quần áo xong vẫn ở bên cạnh trông nom cô, y tá sợ anh không chịu nổi cả đêm dài nên đặc biệt mang cho anh một chiếc giường đơn giản, khuyên anh nên ngủ một giấc. Nhưng anh không chịu nằm trên đó, chỉ mở ghế dựa ra rồi lẳng lặng ngồi bên giường, không hề chớp mắt nhìn người con gái trên giường bệnh, cứ như nếu anh nháy mắt thì cô ấy sẽ lập tức biết mất. Đây là lần thứ hai anh chăm chú nhìn Bạch Chi Âm một cách gần gũi như vậy. Lần đầu tiên là mười năm trước, cô trốn ở phòng cất đồ dưới cầu thang khóc một trận rồi ngủ đi, vừa lúc anh đi vào tìm mấy đĩa phim cũ, cứ như vậy thấy khuôn mặt còn đọng nước mắt cùng đôi mắt sưng đỏ của cô. Đối với sự mặt cô cùng Bạch Thiên, tâm trạng Bạch Vi Đức cũng có mâu thuẫn, nhưng không giống như Bạch Tiêu Vi, xem bọn họ như kẻ thù. Bởi anh đã sớm hiểu được, với sự phong lưu thành tính của ba mình, không biết ở bên ngoài còn có bao nhiêu đứa em trai em gái. Chẳng qua mẹ của Bạch Chi Âm có bản lĩnh hơn so với những người đàn bà khác, thủ đoạn lấy lòng đàn ông cao hơn một chút nên mới làm cho người cha này sẵn lòng rước bọn họ vào nhà họ Bạch sau khi mẹ anh mất không lâu. Nhưng… Với sự hiểu biết của Bạch Vi Đức về ông nội mình thì cho dù người đàn bà đó hay là nhóm anh chị em của anh cũng không thể thật sự trở thành người nhà họ Bạch. Vì vậy, thái độ của Bạch Vi Đức đối với hai người họ là làm như không thấy, thờ ơ nhìn hai người bọn họ bị các anh chị em bắt nạt, nhìn các cô nhẫn nhục chịu đựng, đợi hai người bọn họ cũn giống như những người muốn âm mưu muốn tiến vào nhà họ Bạch khác, bởi vì không chịu nổi nữa liền ngoan ngoãn cuốn xéo. Có điều… Dần dần về sau, Bạch Vi Đức phát hiện ra anh ta đã quá xem thường bọn họ, đặc biệt là con nhóc tuổi còn nhỏ này. Cô có sức chịu đựng tốt hơn những người bình thường, cho dù Bạch Tiểu Vi có khiêu khích bắt nạt thế nào đi nữa thì cô vẫn có thể cắn răng nhẫn nhịn. Bạch Vi Đức đã nghĩ Bạch Chi Âm sẽ không khóc. Nhưng khoảnh khắc ấy, anh ta mới hiểu được, cô không muốn khóc trước mặt bọn họ. Nhìn hàng mi của cô còn đọng những giọt nước mắt trong suốt, trong lòng Bạch Vi Đức như có sợi dây đàn nhẹ nhàng rung lên, những giọt nước mắt kia như một hạt mầm, ươm vào trong lòng anh, chờ khi anh phát hiện ra, thì nó như cây tầm xuân, quấn chằng chịt khắp cả trái tim anh, ăn mòn gan ruột. Tiểu Âm, tại sao chúng ta lại là anh em? Bạch Vi Đức thì thào tự hỏi, ngón tay dè dặt vươn tới khuôn mặt tái nhợt của cô, vừa run rẩy, giãy giụa, rối rắm… Chậm rãi buông tay, ngay lúc chạm vào khuôn mặt của cô, căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại chói tai. Bạch Vi Đức ngẩn ra, hoảng hốt thu hồi bàn tay, phát hiện âm thanh này phát ra từ túi xách của Bạch Chi Âm. Thấy cô vẫn còn đang ngủ say, anh ta suy nghĩ một lát liền tự ý mở túi của cô ra, lấy điện thoại từ bên trong ra, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, chân mày dần nhíu chặt lại…