Thẩm Mục Phạm có thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng từ sau khi Bạch Chi Âm dọn đến sống chung, thói quen chạy bộ mỗi sáng đổi thành “vận động” trên giường, còn nói năng đầy lý lẽ. “Theo nghiên cứu, một lần vận động kịch liệt bằng chạy chậm mười ngàn mét.” Bạch Chi Âm bất lực liếc cho anh một cái. “Anh cũng biết là rất kịch liệt à.” Cứ như vậy, thời gian không đến một tháng, thắt lưng của cô bị tra tấn, đau gần như đứt ra. Điền khiến cho cô uất ức nhất chính là, cùng chạy mười ngàn mét, Thẩm Mục Phạm chạy xong thì tinh thần khoan khoái, vui sướng, tắm rửa xong còn có thể đến công ty đi làm, còn cô cùng lắm thì cũng tính là đi bộ, vậy sao sau khi kết thúc cô chỉ có thể ngồi phịch trên giường thở hổn hển, cử động một ngón tay thôi cũng mất sức? Bất công, thật sự là rất bất công. Sáng sớm hôm thứ tư, Thẩm Mục Phạm từ phòng tắm đi ra, thấy Bạch Chi Âm không còn mê man chìm vào giấc ngủ như bình thường mà ai oán nhìn chằm chằm vào mình, anh không khỏi tò mò. “Sao em không ngủ? Không phải nói mệt chết đi được sao?” Bạch Chi Âm trừng mắt nhìn Thẩm Mục Phạm một cái, kéo cái gối kê ở dưới thắt lưng. “Đúng là mệt chết được, nhưng eo đau quá.” Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Mục Phạm mỉm cười. Anh vừa cài nút áo sơ mi vừa đi về phía cô , ngồi xuống bên giường, bàn tay tiến về phía thắt lưng của cô. “Ai bảo vừa rồi em cử động mạnh quá làm gì?” Vừa nghe những lời này, mặt mày Bạch Chi Âm sa sầm lại, thở phì phò đẩy Thẩm Mục Phạm ra. “Ai cử động?” Rõ ràng là anh ghì chặt thắt lưng cô, phải trái trước sau đều chạm, bây giờ còn nói ngược lại. Thấy cô tức giận, Thẩm Mục Phạm chẳng những không sợ mà còn cười hì hì, nắm lấy tay cô, hỏi: “Vậy có cần đến bác sĩ không?” Bạch Chi Âm bĩu môi. Lỡ như bác sĩ hỏi cô cử động như thế nào, chẳng lẽ cô lại nói cho người ta là do làm tình quá độ, thắt lưng vất vả nên bị đau? “Hay là anh mát xa cho em?” Thẩm Mục Phạm lại hỏi. Bạch Chi Âm liếc xéo một cái, từng chữ từng chữ nói. “Không cần.” Với bản tính háo sắc của anh, xoa nắn một hồi mất công lại xảy ra chuyện gì nữa. Như là nhìn thấu ý nghĩ của Bạch Chi Âm, Thẩm Mục Phạm mỉm cười khẽ vuốt nhẹ chóp mũi cô. “Vậy em ngủ tiếp thêm một chút nữa đi, lát nữa anh sẽ cho lái xe đưa em đi spa.” Thấy Chi Âm gật đầu, Thẩm Mục Phạm giúp cô đắp chăn, cúi người hôn lên trán cô. “Hôm nay em không cần nấu bữa tối, đi spa xong anh sẽ tới đón em, chúng ta ra ngoài dùng bữa.” Bạch Chi Âm dạ một tiếng, nhắm mắt lại hồi tưởng về cảm giác vừa rồi. Không biết tại sao, khi Thẩm Mục Phạm đứng dậy chuẩn bị đi, cô phút chốc cảm thấy hoảng hốt, không suy nghĩ gì liền kéo lấy tay áo anh. Thẩm Mục Phạm sửng sốt trong giây lát, lập tức trở tay lại cầm lấy tay cô, lại ngồi xuống, dịu dàng dỗ dành nói. “Được rồi em ngủ đi, anh không đi đâu.” Nghe được lời nói của Thẩm Mục Phạm, Bạch Chi Âm bỗng nhiên bừng tỉnh, không ngờ hành động vừa rồi của cô chính là muốn giữ anh lại. Cô không khỏi hốt hoảng. Bạch Chi Âm đỏ mặt tía tai quay đầu về bên kia, nhắm mắt giả vờ ngủ. Cứ nghĩ rằng sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng một mùi hương nhàn nhạt vương vấn quanh mũi, cảm giác ấm áp nơi đầu ngón tay cùng với những cái vỗ về êm dịu sau lưng, thân quen mà lại êm ả, làm cô cảm thấy bình yên, dần dần tiến vào mộng đẹp. Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn vang lên, Thẩm Mục Phạm rút tay Bạch Chi Âm ra, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên tóc mai của cô. Nghĩ tới bộ dạng thẹn thùng vừa rồi của cô, Thẩm Mục Phạm buồn cười lắc đầu. Cô nhóc này chắc chắn không biết khi ngủ, cô bám người tới mức nào. Cho dù anh chỉ nhẹ nhàng xoay người trở mình, cô cũng khẽ cau mày bất mãn lẩm bẩm, sau đó giống như bạch tuột ôm chặt anh. Nhưng lần này cô thể hiện sự níu kéo với anh khi tỉnh táo, coi như là một bước tiến lớn. *** Trước khi đi Thẩm Mục Phạm còn đặc biệt kéo rèm cửa, căn phòng càng thêm mờ tối làm Bạch Chi Âm ngủ sâu hơn, cho đến khi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô mới thức giấc. Bạch Chi Âm mơ mơ màng màng mở mắt, với tay lấy máy. Thấy màn hình hiển thị một dãy số máy điện thoại cố định, còn tưởng rằng là của Thẩm Mục Phạm, ngồi dậy lầu bầu nói. “Em buồn ngủ muốn chết…” Cô chưa nói xong, đầu bên kia truyền đến tiếng kêu gào khóc lóc. “Chị, chị…” Giọng nói chẳng hề xa lạ gì với cô, chính là giọng của Tiểu Thiên. Cơn buồn ngủ bị xua tan, cô giật bắn người lên. “Tiểu Thiên, là em phải không, Tiểu Thiên?” Đầu dây bên kia dường như không nghe thấy lời nói của Bạch Chi Âm, chỉ lo khóc, “Chị, chị không cần em nữa sao? Tiểu Thiên sẽ ngoan ngoãn, chị đừng bỏ rơi Tiểu Thiên mà.” Nghe tiếng khóc lóc kể lể của em trai, trái tim Bạch Chi Âm như bị người ta bóp nát, đến hít thở cũng cảm thấy đau đớn. Hít một hơi thật sâu, giọng nói cô không nén được nghẹn ngào. “Sao chị lại không cần em được? Em quên chúng ta đã móc ngoéo, nói sẽ ở bên nhau suốt đời rồi sao?” “Vậy sao chị không đến thăm em?” Bạch Thiên khóc thút thít nói. “Bọn họ đều nói chị vứt bỏ em mà đi.” “Bọn họ nói bậy.” Bạch Chi Âm dịu dàng dỗ dành nói. “Chị phải đi công tác ở nước ngoài.” “Thật ư?” Bạch Thiên vẫn còn không tin. “Đương nhiên là thật rồi.” Bạch Chi Âm quả quyết nói. “Vài ngày nữa chị sẽ về, sau đó sẽ đến đón Tiểu Thiên, em phải ngoan ngoãn chờ chị, biết chưa?” Xác định cảm xúc của Tiểu Thiên đã ổn định trở lại, Bạch Chi Âm mới từ từ dò hỏi. “Tiểu Thiên, bây giờ bên cạnh em có ai không?” Bạch Thiên Tâm nhìn nhìn người đàn ông ngồi trước giường, gật đầu. “Có.” Trống ngực Bạch Chi Âm đập thình thịch vài tiếng, cuộc gọi này quả nhiên là “có ý đồ”, nhưng người này là ai? Là lão già ư? Không đúng, với tính cách của ông ta, từ lúc Tiểu Thiên kêu chị ơi thì sẽ giật lấy điện thoại ngay lập tức, sau đó sẽ nói những lời khó nghe, tuyệt đối không thể có chuyện tốt bụng để để hai chị em cô nói chuyện cả buổi. Không thể là ông lão được, rốt cuộc là ai? Bạch Chi Âm quyết định không đoán mò nữa, trực tiếp nói với Tiểu Thiên, “Tiểu Thiên, em đưa máy cho người bên cạnh em đi, chị có chuyện cần nói với người đó.” Tiểu Thiên cầm điện thoại, sợ hãi nhìn người đàn ông bên giường. “Chị muốn nói chuyện với anh.” Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, tiếp theo là một chuỗi tiếng sột soạt, Bạch Chi Âm đoán chắc người đó đang nhận máy. Quả nhiên, ngay sau đó, trong điện thoại vang lên giọng nói. “A lô.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cơ thể Bạch Chi Âm cứng đờ, không dám tin hỏi. “Anh hai?” Sao lại là Bạch Vi Đức? Dường như hiểu rõ nỗi nghi hoặc của cô, Bạch Vi Đức thản nhiên nói. “Anh nói rồi, anh sẽ tìm Tiểu Thiên giúp em.” Được anh ta nhắc, Bạch Chi Âm nhớ lại ngày hôm đó Tiểu Thiên bị bắt đi, quả thật lúc đó anh ta có nói như vậy. Lúc ấy cô nghĩ anh ta đang an ủi cô mà thôi, hơn nữa mấy năm nay Bạch Vi Đức chỉ đắm chìm trong nghệ thuật, phớt lờ mọi chuyện trên đời, cô cũng không tin anh ta có thể tìm được Tiểu Thiên trong khi cô cùng Nghiên Hi tìm khắp mọi ngóc ngách nhưng cũng không tìm được. Xem ra, là cô quá khinh thường anh ta. Nhưng nếu Bạch Vi Đức đã tìm được Tiểu Thiên thì thời cơ của cô cũng đã đến. Cô cắn môi, hỏi: “Anh hai, Tiểu Thiên có khỏe không?” Bạch Vi Đức quét mắt nhìn Bạch Thiên đang ngồi ở góc giường, kể lại sự việc: “Bị làm cho sợ hãi, y tá nói nó chỉ trốn trong phòng không chịu nói chuyện với ai.” Tim Bạch Chi Âm như bị bóp chặt, càng thêm khổ sở. “Tiểu Thiên không bị gầy đi chứ?” Nghe thấy giọng mũi đặc sệt của cô, ngực Bạch Vi Đức như bị người ta đấm một đấm, vội vàng an ủi cô. “Tiểu Thiên rất khỏe.” Câu trả lời úp úp mở mở như thế, càng làm Bạch Chi Âm đau đớn thêm. Cô khóc lóc cầu xin. “Anh hai, anh cho em gặp Tiểu Thiên được không?” Cô khóc liền làm Bạch Vi Đức luống cuống. “Tiểu Âm, em đừng khóc nữa…” Nghe tiếng khóc thút thít không thành tiếng của Bạch Chi Âm, Bạch Vi Đức đành phải đồng ý. “Được rồi.” Bạch Chi Âm mừng rỡ nhưng chưa kịp vui vẻ thì đã nghe thấy Bạch Vi Đức nói tiếp. “Anh cho em gặp Tiểu Thiên thì được, nhưng…” Anh ta dừng lại một chút, khó xử nói. “Anh không có cách nào để dẫn Tiểu Thiên ra ngoài.” Sợ Bạch Chi Âm nghĩ anh không muốn giúp cô, Bạch Vi Đức vội vàng giải thích, “Tiểu Thiên là do ông nội đưa tới đây, ở trại an dưỡng này nếu không có sự đồng ý của ông nội thì sẽ không thả người ra.” “Em biết.” Bạch Chi Âm cam đoan. “Anh yên tâm, em chỉ nhìn Tiểu Thiên một chút thôi, sẽ không làm điều dại dột. Em sẽ lén lút đến, người khác sẽ không biết, tuyệt đối không làm anh khó xử.” Năm đó cô hành động theo cảm tính muốn ở lại nước Mỹ, ngây thơ nghĩ rằng cho dù Tiểu Thiên có bị đưa vào trại an dưỡng, lấy tư cách là chị như cô cũng có thể đón em mình ra. Nhưng sau mới hiểu được, vì Tiểu Thiên có trở ngại về tâm lí, không có năng lực hành xử nên bình thường khi đi thăm Tiểu Thiên cũng phải thông qua sự cho phép của người giám hộ. Cái này cũng là nguyên nhân cho đến ngày nay cô không dám làm trở mặt với Bạch Phi Dương. Cô có thể bỏ đi, nhưng không có cô che chở thì Tiểu Thiên biết làm sao bây giờ? “Không có gì phải khó xử.” Bạch Vi Đức thở dài, chân thành nói. “Chỉ cần em lên tiếng, cái gì anh cũng dám làm.” Bạch Chi Âm sao lại không biết tình cảm khác thường của Bạch Vi Đức đối với cô, nhưng lại không thể không lợi dụng tình cảm khác thường này của anh ta để đạt được mục đích của chính mình. “Vậy anh có thể nói cho em biết hai người đang ở đâu không?” Cô thử hỏi. “Thôi để anh đến đón em.” Bạch Vi Đức nói. “Không cần.” Bạch Chi Âm vội vàng lên tiếng. “Em muốn nhanh chóng được nhìn thấy Tiểu Thiên, để em đến tìm anh.” Đây cũng là một nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn là cô không muốn để Bạch Vi Đức biết cô đang ở nhà Thẩm Mục Phạm. Bạch Vi Đức suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói. “Vậy cũng được, anh đưa địa chỉ cho em.” Bạch Chi Âm cuống quít cảm ơn, vùng người đứng dậy, chạy vọt vào nhà vệ sinh, vội vàng rửa mặt, tiện tay lấy một cái váy mặc vào, rồi vội vội vàng vàng ra ngoài. Khi ra khỏi nhà, đúng lúc nhận được tin nhắn của Bạch Vi Đức, cô chỉ lo cúi đầu nhìn di động, không chú ý đến một người đang bước xuống khỏi chiếc xe đậu bên cạnh. *** Bên trong tòa cao ốc Thẩm Thị, Thẩm Mục Phạm đang cùng giám đốc tài chính bàn bạc công việc, nghiêng đầu liếc mắt nhìn khi di động trên bàn đột nhiên rung. Thẩm Mục Phạm liếc nhìn dãy số trên màn hình di động, thấy số của tài xế, anh liền vươn tay bảo giám đốc tài chính tạm ngừng một lát, sau đó nhận điện thoại, “Tiểu Mạnh?” “Xin lỗi đã làm phiền chủ tịch Thẩm.” Tiểu Mạnh vừa lên tiếng là xin lỗi ngay. “Có chuyện gì?” Thẩm Mục Phạm nói thẳng. Tiểu Mạnh đi theo anh nhiều năm, không phải chuyện khẩn cấp, tuyệt đối sẽ không tùy tiện gọi điện thoại cho anh. Tiểu Mạnh hít sâu, báo cáo chi tiết tình hình. “Cô Bạch, cô ấy đã ra ngoài.” Thẩm Mục Phạm xoa mày, ngữ điệu mang vẻ nghi hoặc. “Đi ra ngoài? Đi đâu?” Tiểu Mạnh mím môi. “Tôi không biết.” Thấy ông chủ trước sau vẫn im lặng, Tiểu Mạnh thấp thỏm giải thích sự việc. “Tôi ở dưới lầu chờ cô ấy theo lời dặn của anh. Nửa tiếng trước, cô ấy đột nhiên vội vã đi xuống, sau đó liền lên taxi.” Thẩm Mục Phạm rốt cuộc mở miệng, hỏi đúng điểm then chốt. “Nửa tiếng trước?” Tiểu Mạnh biết ông chủ trách anh sự việc xảy ra lâu như vậy mà bây giờ mới gọi, nhưng mà anh đây cũng có nỗi khổ. “Lúc đầu tôi nghĩ cô ấy muốn lên xe của tôi, cho nên xuống xe mở cửa cho cô ấy, sau đó lại thấy có gì đó không ổn, tôi nhanh chóng lái xe đuổi theo, nhưng…” Tiểu Mạnh ngừng một chút, tiếp tục nói, “Chạy theo tới Tây Cống liền mất dấu.” “Thành thật xin lỗi, tôi đã không trông coi cô Bạch cho tốt.” Lý do coi như cho qua, nhưng cho dù thế nào đi nữa, anh không báo lại ngay lập tức thì vẫn là mắc sai sót lớn. Thẩm Mục Phạm vẫn chưa quở trách, chỉ tự nhiên nói một câu. “Lấy tiền lương hai tháng quyên góp cho quỹ từ thiện.” Tiểu Mạnh cảm thấy may mắn, đáp. “Dạ.” Không hề oán trách đối với việc bị trừ hai tháng tiền lương. Phải biết rằng chủ tịch Thẩm luôn thưởng phạt công minh, việc xử phạt hôm nay đã rất nhân từ rồi. Nhưng Tiểu Mạnh vẫn còn việc muốn hỏi. “Anh có muốn tôi tiếp tục tìm cô Bạch nữa không?” Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó truyền đến câu trả lời hờ hững của Thẩm Mục Phạm. “Không cần, cô ấy sẽ biết tự quay về.”