Bẫy tình tình bẫy
Chương 23
Bạch Chi Âm giật mình. Hỏng rồi, sao anh lại biết nhỉ?
Hình như đọc được ý nghĩ của cô, Thẩm Mục Phạm cúi đầu liếm cánh môi mềm mọng kia, từ tốn nói: “Tôi là thạc sĩ ngành cơ khí điện tử.”
Tối nay, anh vừa mở bình nước nóng ra, chỉ nhìn thoáng qua cái ốc vít thôi là biết ngay đã có người động tay động chân vào. Khi cô nhấn mạnh rằng mình phải tắm rửa gội đầu thì anh liền hiểu ra là cô giở trò tinh quái. Cộng thêm bây giờ, cô bày ra dáng vẻ mê người như vậy, nếu anh còn không đoán được ý đồ của cô thì đúng là uổng công lăn lộn bao nhiêu năm nay.
Thật ra, kể từ lúc cô vừa dọn vào ở thì anh đã phát hiện tuy cô gái này luôn giả vờ như không có hứng thú với anh, mỗi lần bị anh sàm sỡ thì xấu hổ và giận dữ, làm như rất hậm hực nhưng trên thực tế thì lại quyến rũ anh mọi lúc mọi nơi. Mà sở dĩ anh không vạch trần âm mưu đằng sau những tiểu xảo nhỏ ấy là bởi vì anh cũng rất thích thú. Huống chi, còn có gì vui hơn là con mồi tự dâng mình lên tận miệng.
Âm mưu được thiết kế tỉ mỉ bị vạch trần, Bạch Chi Âm không tức giận, cũng không biện hộ mà lại nhiệt tình ôm lấy cổ anh, nói một cách lơ đễnh. “Anh nói đúng, đúng là do tôi cố tình làm hư đấy, hơn nữa quả thật là tôi muốn dụ dỗ anh.”
Thẩm Mục Phạm không ngờ là cô lại thẳng thắn thừa nhận như vậy nên cảm thấy cô còn thú vị hơn anh tưởng tượng, đáng để anh cùng diễn vở kịch này với cô.
Môi anh nhếch lên càng cao, anh ung dung hỏi. “Tại sao lại muốn quyến rũ tôi. Chẳng phải trước kia em nói là không có hứng thú với tôi sao?”
“Nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông suốt rồi, ngồi chờ người khác đến theo đuổi tôi, chi bằng tóm được anh trong tay.” Bạch Chi Âm nửa thật nửa giả.
“Tự tin thế cơ à?” Thẩm Mục Phạm nhướng đôi mày rậm. “Sao em lại chắc là tôi sẽ có hứng thú với em?”
“không chắc lắm, nhưng mà…” Bạch Chi Âm bĩu môi, bàn tay lướt dọc theo gương mặt điển trai của anh, cách một lớp áo, vuốt ve lồng ngực vững chãi của anh. “Tôi vẫn muốn thử xem.”
Kỹ năng khiêu khích của cô rất non nớt, thế mà lại khiến anh cảm thấy nóng bừng. Không lâu sau, chỗ ấy liền bị kích thích.
Thẩm Mục Phạm hít sâu một hơi, sau đó xoay người lại đè cô xuống sô pha, một tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô đặt lên đỉnh đầu, mỉm cười gian giảo. “Đây là do em tự tìm đấy.” Sau đó, đôi môi nóng cháy liền áp xuống, phong kín môi cô, không cho cô nói gì nữa.
Nụ hôn này mãnh liệt, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, không cho cô lùi bước hay kháng cự. Bàn tay còn lại của anh lại không an phận, nắm lấy bầu ngực đẫy đà của cô, cách lớp áo sơ mi, xoa bóp nó. Khi ngón cái của anh vân vê nụ hoa nhỏ của cô, Bạch Chi Âm không kiềm được mà rùng mình một cái, cổ họng bật ra một âm thanh mà cô không ngờ được.
Như anh đã nói, cô làm nhiều việc như vậy chính là vì quyến rũ anh, dâng lên cho anh ‘hưởng dụng’. Nhưng khi tay của anh mò vào trong áo cô, trực tiếp nâng bầu ngực mềm mại kia lên thì cô lại muốn chạy trốn. Nhưng anh đè cô càng chặt hơn. ‘Rẹt’ một tiếng, những chiếc nút trước ngực cô bị bứt đứt, cổ áo mở rộng ra, khiến anh có thể ngắm rõ ràng cảnh đẹp bên dưới.
Ánh mắt nóng cháy lướt qua đó, Thẩm Mục Phạm không kiềm được phải xuýt xoa một tiếng. Không ngờ bình thường nhìn cô mảnh mai gầy gò là thế mà phía dưới quần áo lại ẩn chứa một vẻ đẹp đẫy đà như vậy. Da thịt trắng như tuyết, nõn nà mềm mịn như lụa, đầu ngực màu hồng nhìn thật ngon mắt khiến anh không kiềm lòng được, cúi đầu ngậm vào trong miệng.
Bạch Chi Âm thở hổn hển, sự kích thích từ bầu ngực từ từ lan ra toàn thân. Cô bấu chặt lấy vai anh, đôi môi mọng rên khe khẽ, bộc lộ sự khát vọng.
Nghe thấy tiếng rên vừa mềm mại vừa ngân nga của cô, Thẩm Mục Phạm liền thay đổi mục tiêu, ngậm lấy môi cô lần nữa, chiếc lưỡi linh hoạt bắt đầu khiêu khích dục vọng của cô.
Thẩm Mục Phạm vừa hôn cô vừa đưa tay thăm dò xuống phía dưới. Khi cảm nhận được dục vọng của cô, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô không hề chớp mắt, thở dốc. “Em chắc là mình muốn thử?”
Bị hôn tới nỗi đầu óc choáng váng, Bạch Chi Âm ngớ người ra một lát mới hiểu được anh đang nói gì. Cô thầm thít sâu một hơi, cố nén cảm xúc căng thẳng kia xuống, nắm lấy dây thắt lưng của anh, run rẩy tháo nó ra, sau đó, thò tay vào trong…
Cả người Thẩm Mục Phạm run lên, chút lí trí còn lại lập tức tan biến mất. Nhưng cho dù là thế, anh vẫn nhớ đây là lần đầu tiên của cô nên không trực tiếp đi vào trong mà tách hai chân cô ra, nhẹ nhàng xoa nắn.
Sự kích thích mãnh liệt khiến Bạch Chi Âm thét lên một tiếng nho nhỏ, cong người lên, run khẽ. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Cô nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào anh.
Áp lực tăng dần giữa hai chân khiến cho người Bạch Chi Âm cứng đờ, vừa mong đợi kế hoạch sắp thành hiện thực, vừa sợ hãi con quái vật to lớn kia sẽ xé nát cô ra. Ngay lúc cô thấp thỏm bất an, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Bạch Chi Âm giật mình, Thẩm Mục Phạm ở phía trên người cô cũng khựng lại, lập tức buông cô ra giống như là nghe thấy quân lệnh, định đưa tay qua lấy điện thoại để nghe.
Cảm nhận ra anh sắp rút lui, Bạch Chi Âm quýnh lên, vội vàng ôm lấy hông anh, đôi mắt mông lung mờ hơi sương nhìn anh không chớp mắt, lặng lẽ năn nỉ anh ở lại.
Dáng vẻ gợi cảm chết người của cô khiến anh làm gì còn tâm trạng nào mà nghe điện thoại, chỉ vội vàng cởi quần của mình ra. Nhưng khi vừa đè lên người cô lần nữa, điện thoại đã ngừng reo kia lại tiếp tục vang lên, như là nếu không nghe thì không chịu thôi vậy. Thẩm Mục Phạm thầm mắng một tiếng shit, nhoài người gục xuống cổ cô, thở hồng hộc. “Đợi anh nghe điện thoại xong thì chúng ta làm tiếp.”
Nói xong, không đợi cô đồng ý, anh ngồi dậy quơ lấy điện thoại, giọng khàn khàn khác hẳn. “Alo?”
Là điện thoại do Thẩm Mục Sênh – em trai anh gọi tới. Nghe thấy giọng nói khác hẳn với thường ngày, Thẩm Mục Sênh thử dò hỏi: “Anh hai?”
“Có chuyện gì?” Đang làm việc mà bị phá đám nên Thẩm Mục Phạm lạnh lùng hỏi.
Giọng của anh rất hằn học, như là đang kiềm nén điều gì khiến cho Thẩm Mục Sanh chột dạ. “Ừm, không phải em, là Đường Đường có việc.”
Thẩm Mục Phạm ngẩn ra, người bật dậy. “Đường Đường?”
Bạch Chi Âm ở bên cạnh, vừa nghe thấy hai từ này liền cứng đờ người. Cô biết rất rõ cái tên này, đây chính là người con gái mả Thẩm Mục Phạm yêu. Theo như tư liệu điều tra được, anh vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh cô ấy, một khi Đường Đường có việc thì anh luôn là người đầu tiên chạy tới. Lo là kế hoạch của mình bị cái cô Đường Đường kia quấy rối, Bạch Chi Âm hạ quyết tâm, nhanh chóng bò qua, đùng chiêu sát thủ mà Nghiên Hi dạy.
Thẩm Mục Phạm đang bị cái tên Đường Đường thu hút sự chú ý nên không biết cô đang đến gần. Nhưng khi nơi ấy bị vây trong cảm giác ấm áp và ướt át thì anh hít hà một cái… Trời ạ, cô gái này đang ngậm lấy bảo bối của anh.
Khoái cảm mãnh liệt này suýt nữa là khiến Thẩm Mục Phạm lên đỉnh. Anh nghiến răng, quẳng lại một câu “lát nữa anh gọi lại cho em” xong thì lập tức cúp máy.
Ném điện thoại sang một bên, anh kéo đầu cô ra, cằm nghiến lại, giọng hết sức nguy hiểm. “Ai dạy em cái này?”
” Matsushima.” Bạch Chi Âm cười gian xảo.
Thẩm Mục Phạm ngẩn ra trong giây lát, khi hiểu ra đó là tên của diễn viên phim AV nổi tiếng của Nhật thì sự ghen tuông và tức tối trong lòng bỗng tan biến. Chỉ cần nghĩ tới việc cô từng làm điều này cho người khác, anh liền có cảm giác muốn giết người, muốn lôi đầu người đó ra, xé thành trăm mảnh. Anh thở phào, bật cười. “Thì ra em thích xem những thứ đó?”
“Không thích.” Bạch Chi Âm lắc đầu, dùng lưỡi liếm môi một cách ma quái. “Em xem nó là để học cách quyến rũ anh.”
Nhìn chiếc lưỡi hồng hồng kia, đôi mắt đen thẳm của Thẩm Mục Phạm sáng đến kinh người, lập tức kéo chân cô vắt qua eo mình, nhấc người lên, đi vào trong cô. “Em thành công rồi đấy.”
Cơn đau như xé rách người lan dần trong cơ thể cô, khiến Bạch Chi Âm phải cong người lên, xuýt xoa.
Thẩm Mục Phạm bị cảm giác ấm nóng bao vây, rất muốn nhanh chóng đi vào trong, nhanh chóng vận động nhưng nhìn đôi mày đang chau lại của cô, anh chu đáo hỏi. “Đau lắm à?”
Bạch Chi Âm gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cô sợ anh sẽ rút lui lần nữa nên đành phải nhịn đau, ôm chặt lấy eo anh, nâng người mình lên như dâng hiến.
Anh vốn thương cô bị đau nên cố kiềm nén dục vọng, để cho cô thích ứng một chút. nhưng không ngờ cô chủ động đáp trả, khiến cho toàn bộ sự thương tiếc và trân trọng của anh đều bị ném lên chín tầng mây. Không quản đến việc đây là lần đầu tiên của cô, anh nâng eo của cô lên, dùng hết sức xâm nhập thật sâu…
Bạch Chi Âm Bạch Chi Âm ôm chặt cổ anh, hơi ngửa người ra sau, đáp lại mỗi lần di chuyển của anh. Cảm giác đau đớn dần tan biến, cô chỉ cảm thấy cả người tê dại, chỉ có thể bấu chặt lấy cánh tay anh, gọi tên anh trong khát vọng. “Thẩm Mục Phạm…”
“Xuỵt, đừng sợ.” Anh dịu dàng dỗ dành cô, động tác vẫn hết sức dũng mãnh, dẫn cô lên đỉnh…
Nói ra chắc các sắc nữ tức ta lắm, nhưng thú thật là có vài chỗ ta tự động tỉnh lược bớt vì nó quá chi là…
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
79 chương
343 chương
121 chương
4 chương
9 chương