Thẩm Mục Phạm nói vài ba câu đã thuyết phục Bạch Chi Âm, làm cho cô phải đồng ý tạm thời rời khỏi nhà họ Bạch. Thẩm Mục Phạm đưa ra lí do rất đơn giản, một là cô bị chèn ép nhiều năm như vậy, nên cần phải phản kháng, lần này bỏ nhà trốn đi, vừa lúc có thể chứng minh với Bạch Phi Dương rằng sự ra đi của cô là một tổn thất lớn cho nhà họ Bạch. Hai là ở bên ngoài, không có ông lão khống chế, cô càng dễ dàng tìm được đối tượng để kết hôn. Mặc dù Thẩm Mục Phạm nói là dọn đến nhà anh, Bạch Chi Âm cũng tuyệt đối không ảo tưởng anh sẽ ở cùng với cô. Cho nên, khi Thẩm Mục Phạm đưa cô đến căn hộ ở Chiếm Sá Chủi,cô rất thức thời nhận lấy chìa khóa từ tay anh, xua tay: “Cám ơn anh, chờ tôi tìm được nhà, thì sẽ nhanh chóng dọn đi.” Nói xong cô định đóng cửa lại, Thẩm Mục Phạm vội đưa tay chặn cửa, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Em đang đuổi tôi đi đấy ư?” “Anh còn có việc gì sao?” Bạch Chi Âm không đáp, hỏi lại. Thẩm Mục Phạm đưa tay lên vuốt môi, nhìn cô cười. “Đây là nhà của tôi.” “Tôi biết.” Bạch Chi Âm giả vờ không biết ngơ ngác nhìn Thẩm Mục Phạm. “Có vấn đề gì sao?” Bộ dáng ngơ ngác của cô làm Thẩm Mục Phạm bật cười: “Để chủ nhà đứng ngoài cửa, em nói thử xem có vấn đề hay không?” “Vậy ý anh là muốn vào nhà uống trà?” Bạch Chi Âm chép miệng. “Tôi mệt chết đi được, để dịp khác đi, hôm nào tôi sẽ mời anh một bữa cơm, coi như cám ơn anh đã cho tôi chỗ ở miễn phí.” “Ai nói tôi cho em ở miễn phí?” Thẩm Mục Phạm cong môi cười khẽ, nhắc nhở cô, “Em đã quên là tôi không bao giờ làm chuyện lỗ vốn à.” “Lẽ nào anh muốn tôi đưa tiền thuê nhà?” Bạch Chi Âm cảnh giác trừng mắt nhìn Thẩm Mục Phạm, nghiêm mặt nói. “Trước tiên tôi xin nói rõ, tôi không có tiền, hơn nữa anh…” “Không có tiền?” Thẩm Mục Phạm cắt ngang lời cô, không cho cô nói ra là anh hại cô không có nhà để về. “Đúng vậy, tôi không có tiền.” Cô giải thích rõ, “Tiền của tôi đều đem đi đầu tư rồi.” “Tôi không cần tiền.” Thẩm Mục Phạm cười gian giảo. Bạch Chi Âm kinh ngạc ngẩng đầu, đang định hỏi Thẩm Mục Phạm không cần tiền thì muốn cái gì, đột nhiên bên hông bị kéo chặt, cả người bị một lực kéo cô ngã vào lồng ngực anh. Không chờ cô giãy giụa, anh đã cúi đầu khóa chặt đôi môi đỏ mọng của cô. Anh mạnh mẽ tách hàm răng của cô ra, chiếc lưỡi ngang ngược len lỏi vào khoang miệng, không chút khách khí đảo quanh ở bên trong, bàn tay đặt sau lưng cô kéo cô áp sát vào thân mình anh, tùy ý thưởng thức hương vị ngọt ngào. “Ưm…” Bạch Chi Âm thấp giọng kêu, mắt trừng lớn, bản năng muốn phản kháng, nhưng tay vừa chạm vào bờ vai Thẩm Mục Phạm, nghĩ đến điều gì đó lại đổi thành ôm lấy thắt lưng anh. Sau đó trong đầu cô nhanh chóng tìm kiếm mấy bí quyết trong quyển sách xuân cung, dùng cách thức ngây thơ để quấn quýt lấy đầu lưỡi anh, cùng nhau chìm đắm vào nụ hôn. Nhận thấy cô đáp lại, con ngươi Thẩm Mục Phạm lóe sáng, càng hôn sâu hơn. Anh ôm cô chặt hơn, buộc thân hình nhỏ bé của cô hơi ngửa lên, hai người dính sát vào nhau, không chừa một khe hở. Đang lúc cô còn ngẩn ngơ trong cái ôm của anh, đôi mắt trong veo ngập nước dường như khiến anh hãm sâu vào, chỉ hận không thể đem cô thu nhỏ cất vào trong lồng ngực. Thân phận chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị làm anh hiểu rõ bản thân rất có duyên với phụ nữ. Tuy mấy năm nay phụ nữ theo đuổi anh nhiều nhưng không có một ai gợi nên hứng thú nơi anh, ngay cả việc gặp dịp thì chơi anh cũng không thích thú gì. Trước kia Thẩm Mục Phạm ít khi nghĩ đến ham muốn của bản thân bởi trong trái tim đã bị Đường Đường chiếm giữ toàn bộ. Cho đến tối hôm qua, anh mới hiểu được, sống “thanh đạm” nhiều năm như vậy là do chưa tìm được người phụ nữ chạm tới dục vọng của anh. Bây giờ, thật không dễ gì mới xuất hiện người phụ nữ khiến anh không kiềm lòng được, làm sao anh có thể bỏ qua, chắp tay dâng cho người khác, còn để cô ấy dựa vào địa vị của mình, đi tìm người đàn ông khác? Đến khi Bạch Chi Âm gần như không thể thở được, Thẩm Mục Phạm mới luyến tiếc buông cô ra, nhìn cô há miệng thở dốc, toàn thân mềm nhũn dựa vào ngực mình, anh vươn tay, yêu mến vỗ về khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Lần này có tiến bộ, biết đáp lại.” Bạch Chi Âm thở dốc được một lúc, sau khi hơi thở bình ổn, ba chữ theo hơi thở tràn ra. “Tiền thuê nhà.” Thẩm Mục Phạm giật mình, hiểu được ý của cô, cười cười nói. “Tiền thuê nhà của tôi rất đắt, chỉ một nụ hôn sợ không đủ.” “Vậy anh còn muốn gì nữa?” Bạch Chi Âm giả bộ tức giận. “Em nói thử xem?” Bờ môi Thẩm Mục Phạm cong lên, trông rất gian tà. Nghe cách nói của Thẩm Mục Phạm, bàn tay nhỏ bé để trên ác khoác ngoài của Bạch Chi Âm bỗng dưng khẽ vân vê, hàng mi dài che khuất ánh mắt không ngừng lóe sáng vì hưng phấn. Không thể nào? Nhanh vậy ư? Chẳng lẽ không cần dành thời gian để bồi dưỡng tình cảm, anh muốn nhanh chóng “xử lí” cô luôn ư? Ban nãy cô chủ động hôn anh là muốn ban chút kẹo ngọt, mặc dù không dám chắc có thể mê hoặc được anh hay không nhưng ít ra có thể xúc tiến tình cảm, bây giờ anh muốn đánh nhanh thắng nhanh, cô cầu còn không kịp nữa là. Để che giấu ánh mắt phát ra tia hưng phấn, Bạch Chi Âm đem mặt quay qua phía bên kia. “Anh nói gì tôi không hiểu.” “Không hiểu?” Thẩm Mục Phạm nheo mắt lại, bàn tay lại nắm lấy cằm của cô, khuôn mặt anh tuấn từ từ áp sát gần cô. “Bằng sự thông minh của em, lẽ nào lại nghe không hiểu lời nói của tôi?” Hơi thở nóng rực phả vào mặt khiến Bạch Chi Âm vừa sợ hãi vừa có chút mong đợi, muốn quay đầu đi thì cứ bị anh nắm chặt, cô có giãy giụa thế nào cũng không tránh ra được. Biểu hiện bối rối của cô khiến Thẩm Mục Phạm rất hài lòng, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn cằm mềm mại của cô, chậm rãi nói nhỏ. “Thật ra cái tôi muốn rất đơn giản.” Nơi bị anh sờ qua xuất hiện cảm giác tê dại, Bạch Chi Âm nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn. “Rốt cuộc anh muốn cái gì?” “Tôi muốn…” Thẩm Mục Phạm cố ý kéo dài giọng, chậm rãi nói. “Ăn…” Bạch Chi Âm cắn môi dưới, nín thở chờ đợi anh nói muốn “ăn” cô, đồng thời trong đầu cũng nhanh chóng suy nghĩ, sau khi anh nói như vậy, cô phải giả vờ tức giận từ chối, hay là dứt khoát trả tiền thuê nhà. Nhưng không biết làm như vậy có đủ dè dặt hay chưa. Ngay lúc cô còn đang do dự, trên đầu bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp. “Ăn cơm em nấu.” Anh nói. Bạch Chi Âm ngẩn ra, không dám tin mà ngẩng đầu lên. “Anh nói cái gì cơ?” Bởi vì sự thật và tưởng tượng cách nhau quá xa nên đáy mắt cô không giấu được sự thất vọng và khiếp sợ, khiến giọng nói của Thẩm Mục Phạm thêm vài phần hứng thú. “Để em nấu ăn cho tôi thay tiền thuê nhà, em còn không hài lòng sao?” Không hài lòng, đương nhiên là không hài lòng. Bạch Chi Âm trong lòng thầm dùng răng cắn xé anh, nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh. “Lý nào lại vậy, tại tôi sợ anh cảm thấy mấy món tôi nấu khó ăn quá, không ăn được.” “Tôi không kén ăn.” Thẩm Mục Phạm cười khẽ. Bạch Chi Âm cố giấu vẻ mặt thất vọng, gượng ép nặn ra một nụ cười. “Khi nào anh rảnh, với lại anh muốn ăn cái gì, để tôi chuẩn bị.” “Đừng nói em chỉ làm một bữa mà muốn đuổi tôi đi rồi chứ?” “Anh còn muốn ăn thêm nữa?” Bạch Chi Âm lời vừa nói ra đã muốn cắn lưỡi. Thật là ngốc, thỉnh thoảng anh đến ăn không phải rất tốt sao, hai người có cơ hội gặp mặt nhiều hơn, sắc dụ hay gì gì đó cũng dễ hơn. May mắn là Thẩm Mục Phạm thức thơi hơn cô nhiều, đưa ra câu trả lời đúng ý cô. “Em dọn dẹp nhanh lên đi.” Thẩm Mục Phạm khẽ nhếch môi, không nhanh không chậm nói. “Tôi sẽ ở sát bên, sau này mỗi ngày tôi sẽ qua đây ăn cơm.” Sát bên? Thì ra bọn họ ở gần nhau như vậy, sau này chẳng phải cô có thể vô tình bị đứt cầu chì, bóng đèn bị hư, hoặc trong phòng tắm bị té ngã… Ha ha ha, xem ra chiêu mỹ nhân kế của cô xác suất thành công sẽ rất cao. *** Bên kia, để đối phó với Bạch Phi Dương, ngay cái hôm chuyển nhà, cô trở lại công ty cãi nhau một trận với ông ta, uy hiếp ông ta phải đón Tiểu Thiên từ viện điều dưỡng về, nếu không cô sẽ không đi làm ở công ty. Đương nhiên lão ta không bằng lòng, cho nên cô tức giận thu dọn quần áo rời khỏi nhà họ Bạch. Sau khi cho người đi điều tra được khách sạn Bạch Chi Âm đang ở, ông ta cười nói như đã định liệu trước. “Yên tâm đi, nó không có nhiều tiền, ở đó không được vài ngày đâu. Nó có thái độ như vậy chẳng qua muốn ta mang thằng ngốc đó trở về, không bao lâu nó sẽ ngoan ngoãn trở về thôi.” Thu xếp đâu vào đấy, Bạch Chi Âm lại trở về nhà, cũng theo như lời đã hứa trở thành nữ đầu bếp của Thẩm Mục Phạm. Tuy cô không tin việc muốn giữ được trái tim người đàn ông thì phải thông qua con đường dạ dày, nhưng vì phải đúng hẹn về nhà nấu cơm cho anh, liên tiếp bảy ngày, cô vẫn thay đổi đa dạng các món trong bữa tối. Vốn tưởng rằng có thể phát sinh chuyện gì đó, nhưng Thẩm Mục Phạm thật sự chỉ đến để ăn cơm. Để tạo cơ hội thân mật hơn, Bạch Chi Âm cố ý biểu diễn màn không cẩn thận bị đứt tay, bị dầu bắn trúng mu bàn tay, làm vỡ bát cùng một loạt các tiết mục khác, thậm chí ngay cả một màn đáng thổ huyết là té ngã nằm sấp trong lòng của anh cô cũng đã làm, nhưng anh vẫn g không hề bấn loạn, chỉ như cười như không nhìn cô, dịu dàng dặn dò. “Em cẩn thận một chút.” Nhưng nói Thẩm Mục Phạm hoàn toàn không có phản ứng gì cũng không đúng. Mặc dù bọn họ chưa tiến triển đến bước then chốt, nhưng một vòng một tuần này, Thẩm Mục Phạm vừa được ăn ngon vừa được “nhấm nháp” Bạch Chi Âm không ít. Không phải đưa ngón tay bị thương của cô ngậm trong miệng thì cũng nhân lúc khóe miệng cô dính hạt cơm mà thừa cơ hôn cô đến đầu óc choáng váng. Đến cuối cùng, chính cô cũng đang nghi hoặc, rốt cuộc là ai mê hoặc ai đây? Sau lần thứ n bị ăn đậu hũ nhưng không giữ được anh ở lại, rốt cuộc Bạch Chi Âm không nhịn được nữa, phải đi thỉnh giáo quân sư. Nghe cô trình bày xong, Doãn Nghiên Hi đưa ra kết luận. “Mình cảm nhận được anh ta chắc chắn có tình ý với cậu, bây giờ không động vào cậu, có thể là muốn từ từ bồi dưỡng tình cảm.” “Chuyện này mình cũng đoán được.” Bạch Chi Âm phiền muộn. “Nhưng bây giờ mình không còn thời gian từ từ bên anh ta nữa.” Bên này cô càng kéo dài thì ở bên kia Tiểu Thiên có thể càng gặp nguy hiểm, cho nên cô chỉ mong nhanh chóng gạo nấu thành cơm, đến lúc đó có thể nhờ vả dễ dàng. Nhưng việc “nấu cơm” không phải một mình cô quyết định được, cô chỉ sợ tiến độ càng nhanh thì sẽ càng loạn hơn, đến lúc đó không lừa được anh, ngược lại còn phá vỡ kế hoạch, làm cho những cố gắng trước đây thất bại trong gang tấc. Doãn Nghiên Hi biết điều cô đang lo lắng, cau mày lại nghĩ ngợi. “Nếu không thì thử đòn mạnh hơn?” “Cái gì mạnh hơn?” Bạch Chi Âm hỏi. “Trước tiên cậu có thể… Sau đó… Nếu… Thì…” Doãn Nghiên Hi ở đầu bên kia điện thoại chỉ dẫn từng bước một, bên này khuôn mặt Bạch Chi Âm ngày càng hồng lên. Bên tai nóng lên, cô khó khăn mở miệng hỏi. “Làm như vậy có được không?” “Chắc trăm phần trăm” Doãn Nghiên Hi vỗ ngực cam đoan. “Chỉ là cậu có dám làm hay không.” “Vì Tiểu Thiên, cái gì mình cũng dám.” Bạch Chi Âm nghiêm túc nói. *** Tối thư sáu, Bạch Chi Âm cùng Thẩm Mục Phạm ăn cơm tối như bình thường. Rửa chén xong, cô tựa như nhớ tới cái gì rồi kêu lên. “Đúng rồi, anh vào xem thử bình nước nóng giúp tôi. Buổi chiều khi gội đầu, vừa mới mở nó liền cháy điện. Tôi đã hỏi bên bảo trì, bọn họ nói không liên quan gì đến hệ thống nước, có thể bình nước nóng có vấn đề.” “Tôi đi xem đi xem thử.” Thẩm Mục Phạm lấy dụng cụ sửa chửa từ ngăn tủ nhỏ, xăn tay áo lên đi vào phòng tắm, mở bình nước nóng, quả nhiên “phụp” một tiếng, cả căn phòng tối đen. “Ừm, buổi chiều cũng y như vậy.” Bạch Chi Âm lấy đèn pin chiếu đưa cho Thẩm Mục Phạm soi, để anh kiểm tra mạch điện. Sau một hồi xem xét xung quanh, anh nhăn mày. “Có chỗ bị rò rỉ điện.” “Rò rỉ điện?” Bạch Chi Âm kinh ngạc kêu lên. “Cái này không phải rất nguy hiểm sao? May là buổi sáng tôi không tắm, nếu không đã bị giật điện chết.” Thẩm Mục Phạm ngắt nguồn điện của bình nước nóng, thật tự nhiên dắt tay cô ra khỏi phòng tắm, chờ sau khi mở công tắc nguồn điện xong mới cười nói với cô. “Sẽ không bị giật điện chết đâu, trong nhà có thiết bị chống rò rỉ điện, cho nên mới bị đứt cầu chì.” “Như vậy ư, vậy là tôi yên tâm.” Bạch Chi Âm ngừng một chút, như nhớ tới việc gì đó. “Nếu bị rò rỉ điện thì không thể dùng nước nóng được à? Tôi muốn tắm rửa thì phải làm sao? Tôi còn muốn gội đầu nữa.” Không đợi Thẩm Mục Phạm lên tiếng, cô lại nói tiếp. “Hôm qua tôi đã không tắm, hôm nay nếu không tắm nữa thì hôi chết, khắp người toàn mùi dầu khói.” Nhìn cô cào cào mái tóc mình với vẻ ghét bỏ, Thẩm Mục Phạm buồn cười giữ lấy tay cô. “Được rồi, đừng bứt tóc nữa, qua bên căn hộ của tôi tắm đi.” Cô chờ chính là câu nói này. Bạch Chi Âm thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại miễn cưỡng nói. “Vậy cũng được.” Để giả bộ giống hơn một chút, cô còn hỏi thêm vài chi tiết. “Dầu gội bên kia là loại gì vậy? Có cần phải đem ở bên nhà tôi qua không?” “Không cần đâu. Phòng tắm của hai nhà đều giống nhau.” Thẩm Mục Phạm cười nói. “Chỉ cần mang bản thân em qua là được.” *** Bạch Chi Âm vô cùng nghe lời, chỉ mang chính mình qua. Sau khi rửa mặt xong, cô đứng trước gương, nhìn hai gò má ửng đỏ, mái tóc còn ướt nước nhỏ giọt của cô gái trong gương, trong lòng có bất an, có chờ mong, ngoài ra vô tình còn có chút kích thích. Hít một hơi thật sâu, cô nhìn gương nắm tay lại làm động tác cố lên, sau đó mở cửa phòng tắm đi ra ngoài. Thẩm Mục Phạm đang ở phòng khách xem tin tức, nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu. Khi tầm mắt dừng trên người Bạch Chi Âm thì giật mình, hầu kết không kiềm chế được nuốt ực một cái. “Anh bảo tôi không cần mang theo cái gì cả cho nên tôi cũng quên mang quần áo theo. Cái này cho tôi mượn mặc tạm, không sao chứ?” Cô chỉ chỉ cái áo sơ mi trắng trên người, chiều dài chưa phủ tới đầu gối, chiều ngang thì rộng thùng thình khoác trên người cô, giống cái túi lớn, tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh mai của cô. Cô đã tẩy trang, hai nhúm tóc ướt sũng dán trước ngực làm thấm ướt một mảng áo sơ mi, làm những đường cong bên trong như ẩn như hiện. Thân dưới Thẩm Mục Phạm căng trướng, gian nan lắm mới lên tiếng được. “Sao em không sấy tóc?” Bạch Chi Âm chớp chớp mắt. “Tôi không tìm thấy máy sấy.” “Ngay tại phía dưới cái tủ trong phòng tắm.” Thẩm Mục Phạm đứng lên, không biến sắc kéo kéo cái quần đang căng chặt, vào phòng tắm lấy máy sấy, đưa cho cô. Bạch Chi Âm cầm máy sấy, ngồi trên ghế sô pha sấy khô tóc. Bởi vì tay nâng lên đưa xuống, áo sơ mi trắng bị cuốn lên trên chân một khoảng lớn, cổ áo rộng thùng thình bị buông lơi hai nút áo trên cùng không gài, nhìn thấy cảnh xuân bên trong không sót một thứ gì. Thẩm Mục Phạm đứng bên cạnh, đôi mắt âm u nhìn chăm chú Bạch Chi Âm, bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng thực tế là đang tỉ mỉ quan sát. Đúng vậy, chính là tỉ mỉ không bỏ lỡ bất kì cảnh đẹp nào, mọi cảnh xuân đều nhìn thỏa thích. Bạch Chi Âm nhàn nhã sấy tóc, trong đầu nghĩ đến lời nói của Nghiên Hi. Cậu ấy nói đúng, Thẩm Mục Phạm là đàn ông đã nhìn quen sắc đẹp, khỏa thân hay sắc dụ chỉ gây thêm phản cảm, chỉ có vô tình toát ra vẻ quyến rũ, gợi cảm mới có thể khơi dậy phản ứng chân thật nơi anh. Cô cố ý kêu người làm hư bình nước nóng, nhân cơ hội này đến nhà anh tắm, lại mặc trên người trang phục đậm sắc dục vọng trong lời đồn – áo sơ mi nam… Trước mắt xem ra hiệu quả không tệ, chỉ là ánh mắt nóng rực của anh làm cô bất giác tim đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi đắng. Bởi vì quá mức khẩn trương, động tác của Bạch Chi Âm bị rối loạn, không chú ý một cái thì tóc đã bị cuốn vào máy, cô nhỏ giọng kêu đau, vội vã tắt máy sấy. Đang định kéo nhúm tóc bị cuốn ra, bỗng nhiên trước mặt duỗi ra một cánh tay, giữ tay đang kéo tóc của cô. “Đừng cử động.” Bạch Chi Âm dạ một tiếng, ngoan ngoãn đưa máy sấy cho Thẩm Mục Phạm. Chỉ thấy anh bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn cẩn thận giúp cô gỡ tóc ra. Hai người cách nhau rất gần, hơi thở mang theo độ ẩm phả vào mặt cả hai, như có như không mà vờn quanh – nảy sinh tình huống mờ ám, dần dần ngay cả nhiệt độ không khí xung quanh cũng dần tăng lên. Sau khi Thẩm Mục Phạm gỡ xong phần tóc bị dính trong máy sấy một cách hoàn hảo, mặt Bạch Chi Âm đã đỏ rực như tôm luộc, đôi mắt sáng trong như phủ lớp sương mờ ảo. Tuy rằng đã quyết tâm phải quyến rũ Thẩm Mục Phạm, nhưng ở mặt này cô hoàn toàn chỉ là một tân binh, giờ phút này trái tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài, bản năng đã muốn né tránh. Nhưng vừa mới đứng lên, cánh tay đã bị nắm chặt, một lực kéo không dùng mấy sức nhưng mạnh mẽ nhanh chóng kéo cô lại. Bạch Chi Âm khẽ kêu một tiếng, cả người đã ngã vào trong lồng ngực anh. “Em định đi đâu?” Thẩm Mục Phạm ôm chặt thắt lưng cô, con ngươi đen tuyền phát sáng. “Tôi…” Bạch Chi Âm tay chống lên bờ vai của anh ta, ánh mắt mập mờ. “Tôi phải trở về.” “Trở về?” Khóe miệng Thẩm Mục Phạm khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười. “Em ăn mặc như vậy không phải là vì dụ dỗ tôi sao?” “Tôi không có…” Bạch Chi Âm phản bác. “Không có?” Thẩm Mục Phạm cười cười nhìn cô. “Vậy tại sao em lại cố ý làm hỏng bình nước nóng?”