Huyện Tương Dương. Trong một gian nhà nhỏ nằm trên trục đường chính của cả huyện. Lúc này đã là nửa đêm, thế nhưng ánh đèn dầu vẫn leo lét soi rọi khắp gian nhà. Trong phòng khách, một người trung niên đang lặng yên ngồi suy nghĩ. Trên vách tường, bóng người đàn ông được ánh đèn khắc họa một cách rõ nét, đầy vẻ tang thương và cô độc. Vẻ mặt Vũ Ngôn lúc này nhìn vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng ẩn hiện trong vẻ bình lặng ấy người ta dường như có thể cảm giác được một quá khứ tràn đầy bi thương và đau khổ. Đôi lông mày của Vũ Ngôn dần nhíu chặt lại, hai bàn tay vốn đang thả lỏng cũng đột nhiên nắm chặt lại, đôi mắt vốn đã khép hờ của ông đột nhiên mở ra nhìn thẳng về phía Tây. “Phong nhi, còn có Văn Thái và Trần Duy nữa, ba đứa giờ này đã lâm vào nguy hiểm rồi! Ta có nên đến trợ giúp chúng một tay hay không đây? Mà thôi, có lẽ nên để mấy đứa nhỏ này tự đối mặt với nguy hiểm vậy. Con người ai chẳng phải chịu thử thách mới trưởng thành được!” Đôi bàn tay đang nắm chặt của Vũ Ngôn cũng từ từ thả lỏng ra, thế nhưng cặp lông mày thì lại không giãn ra một chút nào, trong lòng ông vẫn đang lo lắng cho những đệ tử của mình. Vũ Ngôn nhẹ bước ra khỏi phòng, lặng yên đứng ngắm sao trời, dường như ông muốn để tâm thần mình chìm vào trong bầu trời sao vô tận kia nhằm tìm kiếm một thứ gì đó đã mãi xa. Tâm thần Vũ Ngôn lặng yên phiêu đãng trong không trung, phạm vi cảm nhận càng lúc càng mở rộng ra. Đúng lúc này Vũ Ngôn lại đột ngột chấn động, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa lo lắng, dường như còn xen lẫn một tia hoảng sợ. “Ma khí… Không thể nào…” Vũ Ngôn khẽ lẩm bẩm vài từ, sau đó lại tự mình phủ nhận. Tin tức này quả thật quá mức chấn động khiến cho Vũ Ngôn không dám tin tưởng. Để cho chắc chắn, Vũ Ngôn lập tức khai mở tâm nhãn để quan sát. Thư pháp gia đạt đến cấp độ cao thì tinh thần cũng dần trở nên mạnh mẽ, có thể phóng ra ngoài cơ thể mà không cần sử dụng đến tâm nhãn. Thông thường các thư pháp gia cấp cao đều lựa chọn cách này vì tính tiện lợi và linh hoạt. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là tâm nhãn sẽ đi vào quên lãng. Tâm nhãn ngoại trừ khả năng “nhìn” và điều động nguyên tố trong tự nhiên ra thì nó còn rất nhiều khả năng thần kỳ khác nữa, mà một trong số đó chính là nhìn thấu bản chất của sự vật. Lúc này đây Vũ Ngôn sử dụng tâm nhãn chính là vì khả năng nhìn thấu này. Theo tâm thần từ từ mở rộng, mọi cảnh vật đều được khắc họa một cách rõ nét trong tâm trí Vũ Ngôn. Phía tây, trên một đỉnh núi nơi hỏa nguyên tố tụ tập cực kỳ nồng đậm, một “sợi” khí thế tà ác và đen tối vô cùng mờ mịt cuốn theo từng làn gió. Đúng là ma khí! “Không ngờ rằng ma khí đã xuất hiện tại thế gian, xem ra kiếp nạn nghìn năm lại sắp xảy ra rồi.” Khuôn mặt Vũ Ngôn lập tức đanh lại, cả người ông đột ngột bay vút lên, nhanh chóng nhằm hướng phủ tri huyện phóng tới. ****************************“Từ Hải, có chuyện lớn rồi!” Vũ Ngôn giống như một cơn gió nhanh chóng bay vào trong phòng khách quý tại phủ tri huyện. Từ Hải lúc này đang tĩnh tọa trên giường cũng bị Vũ Ngôn làm cho giật mình. “Vũ Ngôn, Vũ sư phụ, Vũ tiền bối… Ông có biết là khi người khác đang tĩnh tọa mà bị làm cho giật mình thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma không?” “Hừ, ông lo cái gì chứ, dù ông có bị tẩu hỏa nhập ma đi nữa thì tôi cũng có thể giúp ông tỉnh táo lại. Lần này có chuyện lớn rồi đấy” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Ngôn, Từ Hải cũng nhanh chóng trở nên nghiêm túc. “Rút cục là chuyện gì có thể khiến cho một người luôn bình tĩnh như ông cũng trở nên lo lắng như vậy?” “Ma khí!” Vũ Ngôn đáp lại câu hỏi của Từ Hải chỉ bằng hai từ, thế nhưng hai từ này cũng đủ khiến cho vị tri phủ đại nhân đứng đầu phủ An Tĩnh này biến sắc. Khuôn mặt Từ Hải tràn đầy vẻ kinh sợ, thế nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại vẻ bình tĩnh, chỉ có điều sắc thái lo lắng vẫn không thể nào che giấu đi được. “Ông nói thật chứ? Ma khí đã xuất hiện tại thế gian rồi sao?” “Điều này chính xác mười phần, tôi vừa mới dùng tâm nhãn quan sát, ma khí đã xuất hiện tại một đỉnh núi phía tây rừng rậm. Đặc biệt là trên đỉnh núi này có hỏa nguyên tố cực kỳ nồng đậm, tôi nghi ngờ đây chính là nơi mà linh hỏa xuất hiện. Đệ tử của tôi, còn có con trai ông nữa, lần này bọn chúng phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn.” Từ Hải vừa nghe đến đây thì giật mình đứng bật dậy. “Cái gì, ma khí xuất hiện cùng một chỗ với linh hỏa ư? Hồng nhi cũng ở đó ư? Không được, chúng ta mau xuất phát đi thôi. Tôi và ông dùng tốc độ nhanh nhất bay đến đó, có lẽ chỉ khoảng một tiếng là đến nơi. Hy vọng là chúng ta đến kịp lúc!” Từ Hải nói đến đây thì vội vã đứng bật dậy, nhanh chóng khoác lên mình một chiếc áo ngoài rồi phóng vút đi. Vũ Ngôn thấy vậy thì cũng lập tức cưỡi gió bay lên, nhanh chóng bay về phía ma khí xuất hiện. *************************Trên đỉnh núi không tên nơi linh hỏa xuất hiện. Lúc này trời đã về khuya, thế nhưng nơi đây vẫn sáng rực không thua gì ban ngày. Ánh lửa bừng bừng soi rọi khắp đỉnh núi chiếu lên khuôn mặt từng tu luyện đang đứng tại đây, giống như một lời mời gọi hấp dẫn khiến bọn họ cũng bừng bừng lòng tham. Thế nhưng hiện giờ chưa có một kẻ nào dám tiến lên trước, bởi ở giữa khoảng đất trống đang diễn ra một trận chiến kinh người. Trong ánh lửa đỏ rực soi rọi khắp nơi, từng tiếng gió rít dữ dội không ngừng vang lên khiến cho khung cảnh nơi đây càng khắc sâu một vẻ kịch liệt. Gió trên khắp đỉnh núi từ từ hội tụ lại trên mũi kiếm của Lâm Chính, hình thành một luồng kiếm ảnh xanh nhạt. Lâm Chính trở tay chém mạnh ra, luồng kiếm ảnh kia phóng vút đi tạo ra từng tràng tiếng gió rít chói tai. Lâm Thuận đứng ở một bên cũng đồng thời vung chiếc quạt sắt trong tay lên khiến cho gió trên đỉnh núi khuấy động điên cuồng, càng làm tăng thêm sức mạnh cho kiếm ảnh của Lâm Chính. Ở phía đối diện, Văn Thái toàn thân chợt lóe lên ánh sáng vàng đậm, đối mặt vối đòn công kích của hai anh em nhà họ Lâm mà vẫn không chút nao núng. Thanh đại đao trong tay hắn vung mạnh lên, hai tay hắn nắm chặt ở phần cuối cán đao không khác nào cầm một thanh đao bình thường. Đại đao dài hơn hai mét dần dần tỏa ra ánh sáng màu vàng đất, sau đó bổ mạnh xuống mặt đất khiến cho cả đỉnh núi dường như cũng chấn động. Một luồng đường đao khí màu vàng đất phóng vút đi trong không trung, để lại trên mặt đất một khe rãnh phẳng lỳ như vết đao chém. Đao khí cùng kiếm ảnh va thẳng vào nhau, ma sát mạnh mẽ giữa không trung. Năng lượng trong hai đòn công kích này đang từ từ triệt tiêu lẫn nhau, giải phóng ra vô số gió rít cùng bụi đất. Kiếm ảnh dần dần chiếm được ưu thế, cuối cùng chém nát hoàn toàn đao khí rồi xuyên về phía trước, nhằm thẳng vào giữa người Văn Thái. Đúng lúc này, từ dưới khe nứt trên mặt đất đột nhiên mọc lên vô số dây leo, chúng đan chặt lại với nhau thành một bàn tay to bè rồi đập mạnh xuống luồng kiếm ảnh đang phóng đến. Kiếm ảnh vốn đã bị tiêu hao khá nhiều năng lượng khi giao đấu với đao khí, giờ đây liền dễ dàng bị bàn tay kia đập nát. Thế nhưng Trần Duy lại chưa chịu dừng lại, bàn tay kết từ dây leo vươn dài ra khỏi mặt đất, quét thẳng về phía hai anh em nhà họ Lâm. Lâm Thuận cũng không chịu kém cạnh, chiếc quạt sắt trong tay được hắn ném thẳng ra, xoay tròn giữa không trung không ngừng tụ tập phong nguyên tố. Xung quanh cái quạt sắt dần ngưng tụ một chiếc đĩa ánh sáng màu xanh lục điên cuồng xoay tròn phát ra những tiếng ma sát ghê người. Lưỡi cưa gió này chém thẳng vào đám dây leo hình thành lên nắm tay, dễ dàng cắt đứt đôi từng sợi dây leo. Bàn tay to bè dần dần tan rã, cuối cùng đổ ầm xuống khiến cho bụi đất mù mịt. Lâm Thuận thu hồi lại chiếc quạt sắt đã hết đà, thế rồi hai bên đứng nhìn nhau gườm gườm. “Anh cả, em nghĩ chúng ta nên sử dụng tuyệt chiêu để nhanh chóng kết thúc trận chiến này, tránh kéo dài thời gian khiến cho bọn chúng đạt được mục đích thu phục được linh hỏa.” Lâm Thuận liếc sang phía Lâm Chính nhỏ giọng bàn bạc. Lâm Chính đối với quyết định này cũng cho là phải, hai người liên nhanh chóng lùi về sau bốn năm bước kéo dãn khoảng cách. Văn Thái và Trần Duy nhìn thấy hành động của hai anh em nhà họ Lâm cũng đoán được bọn chúng muốn sử dụng tuyệt chiêu, sắc mặt từng người trở nên cẩn thận vô cùng. “Văn Thái, anh muốn cùng bọn chúng đấu cứng hay là muốn kéo dài thời gian?” Trần Duy lên tiếng hỏi. “Tốt nhất là nên cứng đấu cứng. Mục đích kéo dài thời gian của chúng ta chắc tất cả những kẻ ở đây đều nhìn ra rồi, giờ này mà không kết thúc trận chiến thì e là chúng ta sẽ bị bọn chúng vây công mất.” “Được rồi, cứ làm theo ý anh đi” Hai người Văn Thái cũng từ từ lùi lại phía sau, mỗi bước đi đều không ngừng tụ tập nguyên tố trong không khí vào thân mình. Ở phía đối diện, Lâm Chính và Lâm Thuận lúc này đều đã buông lỏng toàn thân, hai tay giang rộng ra tụ tập toàn bộ gió trên đỉnh núi về phía mình. Quanh thân hai người dần nổi lên từng trận gió rít, sau đó dần dần tụ lại ở trên tay thành một thanh kiếm khổng lồ dài đến năm mét. Động tác của cả hai đều cẩn thận vô cùng, từ từ đẩy hai thanh kiếm lại cùng một chỗ. Hai thanh kiếm ngay khi vừa tiếp xúc thì tự động dung nhập vào nhau, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm cực lớn dài đến hơn bảy mét. Đám tu luyện giả đứng xung quanh khi nhìn thấy thanh kiếm khổng lồ này thì đều ồ à từng tiếng kinh sợ, không có mấy kẻ đủ tự tin có thể chống đỡ được đòn tấn công đáng sợ này. Văn Thái và Trần Duy nhìn thấy đòn công kích của đối phương thì đều biến sắc, nhưng rất nhanh bọn họ đã lấy lại bình tĩnh. Thanh kiếm trong tay Trần Duy tỏa ra một luồng sáng màu xanh lá nhìn cực kỳ bắt mắt. Hàng loạt dây leo xuyên phá mặt đất lao lên, quấn quít quyện lại với nhau thành một cán đao cực kì dài. Văn Thái lúc này đột nhiên cắm mạnh thanh đao trong tay xuống mặt đất, để mặc cho đám dây leo kia quấn chặt lấy thanh đao. Sau đó cả hai người cùng nhau hợp sức nắm chặt lấy cán đao, từ từ nhấc thanh đao lên. Chỉ thấy lưỡi đao hoàn toàn hình thành từ thổ hệ nguyên tố, vừa to vừa dày, hoàn toàn không có cạnh sắc nhưng đổi lại trọng lượng vô cùng lớn. Hai người Văn Thái và Trần Duy hợp sức mới nâng được thanh đao lên, sao đó cả hai cùng vung mạnh thanh đao chém về phía hai anh em nhà họ Lâm. Lâm Chính và Lâm Thuận thấy vậy thì cũng không dám chậm trễ, thanh kiếm dài bảy mét trong tay bọn họ được vung lên chém thẳng về phía lưỡi đao kia. Hai thanh vũ khí khổng lồ này va chạm mạnh giữa không trung, hoàn toàn không tốn thời gian tiêu hao năng lượng lẫn nhau, cả hai cùng lúc bùng nổ mạnh khiến cho cả ngọn núi như cũng rung chuyển. Bụi đất mù mịt bốc lên! Tất cả tu luyện giả có mặt trên đỉnh núi đều chờ mong kết quả của trận chiến này. Một tu luyện giả nào đó nóng lòng muốn biết kết quả liền tạo ra một cơn gió xua tan bụi đất. Trên khoảng đất trống lúc này đã xuất hiện hàng chục vết nứt. Bốn người vừa rồi chiến đấu đều đang ngồi bệt trên mặt đất thở dốc, dựa theo tình thế thì có lẽ kết quả là hòa. Đúng lúc này một giọng nói tràn ngập vẻ hiểm độc vang lên: “Lâm Chính, Lâm Thuận! Tôi đến giúp các anh đây.”