Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 124 : Quyết không lùi bước
“Ngươi! Lâm Thuận, điều ngươi nói là thật chứ?”
Trần Dũng lúc này đang cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Bao nhiêu lâu nay hai dòng họ Lâm và Trần vẫn tranh đấu với nhau, mưu mô tâm kế của đối phương đều đã được mỗi bên thấu hiểu cặn kẽ. Trần Dũng mặc dù là con nhà võ nhưng từ bé cũng đã được các bậc trưởng giả trong dòng họ chỉ dạy về mưu toan trong triều đình, về nhân tâm xảo trá mưu mô, chính vì vậy nên khi nghe thấy quyết định của hai anh em Lâm Chính, Lâm Thuận thì kinh ngạc vô cùng. Đã bao giờ có chuyện người nhà họ Lâm làm việc không cầu ích lợi cho riêng mình chưa? Trần Dũng dám chắc là chưa từng có. Thế nên quyết định của hai người Lâm Chính, Lâm Thuận lập tức khiến trong lòng hắn nổi lên cảnh giác.
“Ta, Lâm Thuận, xin lấy danh dự của dòng họ Lâm ra để thề. Chỉ cần Trần Dũng ngươi đồng ý để cho hai anh em chúng ta tự tay giết chết kẻ thù này, hai người bọn ta sẽ tự nguyện rút lui khỏi cuộc tranh đoạt linh hỏa hôm nay.”
“Lâm Chính ta hoàn toàn đồng ý với đề nghị của em trai. Chỉ cần có thể tự tay giết chết kẻ thù, bọn ta sẽ tự động rút lui.”
Hai anh em nhà họ Lâm bước lên trước, bộ dáng vô cùng trang nghiêm, giọng nói dõng dạc vang dội. Hai người họ trực tiếp lấy danh dự của dòng họ ra để thề khiến cho thủ lĩnh của mấy thế lực lớn đều giật mình, cuối cùng đều phải gật đầu đồng ý. Dù sao thì danh dự của dòng họ Lâm cũng rất nặng, nếu như có kẻ dám không đồng ý mà không có lý do thì chẳng khác nào trực tiếp sỉ nhục thể diện của một trong bốn dòng họ danh giá nhất Đại Việt quốc. Tội danh lớn như vậy liệu có kẻ nào dám vơ về mình, kết quả hoàn toàn đã có thể đoán trước được. Trần Dũng cũng không có cách nào để từ chối đề nghị này, sau cùng chỉ đành đứng một bên lẳng lặng theo dõi từng hành động của hai anh em nhà họ Lâm. Hắn đối với hành động của hai kẻ này vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ, tuy không có cơ sở để từ chối đề nghị của bọn họ nhưng cảnh giác thì vẫn luôn cần thiết. Hai anh em Lâm Chính, Lâm Thuận lặng lẽ tiến về phía Nguyễn Phong, vũ khí cũng đã cầm sẳn trên tay, chỉ trực đâm ra kết liễu tính mạng của kẻ thù. Đúng lúc hai người bọn họ còn cách Nguyễn Phong mười bước thì có hai bóng người xuất hiện ngăn cản trước mặt. Lâm Chính thấy vậy thì tức giận vô cùng, vũ khí trong tay hắn chỉ thẳng về phía trước, giọng nói lạnh lùng như muốn giết người:
“Là kẻ nào lại dám to gan cản trở chúng ta. Chẳng nhẽ ngươi lại không coi danh dự của dòng họ Lâm vào đâu, muốn trực tiếp đối đầu với chúng ta?”Hai người đứng cản trở Lâm Chính, Lâm Thuận chính là Trần Duy và Văn Thái. Khuôn mặt mỗi người giờ này đều hầm hầm tức giận, ánh mắt nhìn về phía hai kẻ nhà họ Lâm cũng tràn đầy vẻ căm phẫn.
“Hừ, chúng ta ngay từ đầu đã không đồng ý với đề nghị của các ngươi, vì vậy nên đừng có đem danh dự của dòng họ Lâm ra mà dọa chúng ta. Các ngươi nghĩ mình là ai mà dám quyết định quyền sống chết của người khác? Chẳng nhẽ ngươi tự cho mình là hoàng đế hay sao? Hay ngươi là diêm vương chuyên định đoạt số mệnh của người ta? Không phải! Ngươi chẳng là cái thá gì cả! Ngươi chẳng có quyền gì mà hòng đoạt đi tính mạng của đại ca ta. Hôm nay cho dù có là cả dòng họ Lâm đến đây thì ta cũng quyết chiến đến cùng, không thể để cho các ngươi động đến đại ca ta được.”
Dọng nói của Trần Duy dõng dạc vô cùng, mang theo một thứ khí thế hào hùng quyết chiến đấu vì tình nghĩa, vang vọng khắp cả một vùng rừng núi nơi này. Đám đông tu luyện giả đứng xung quanh đều cảm thấy tâm tình bị kích động lạ thường. Con người ai mà chẳng có tình, ai mà chẳng có người thân, thế nhưng liệu có mấy kẻ dám vì anh em bạn bè mà đứng ra đối địch với cả một thế lực to lớn, dù đối diện với cái chết cũng không sờn lòng. Rõ ràng không thiếu kẻ yếu đuối đã không lựa chọn phương án này, cũng không ít kẻ sẽ lựa chọn một phương án khác “thông minh hơn” để bảo vệ cái chữ “nghĩa” trong lòng họ. Thế nhưng dù phương án này có “ngu ngốc” đi chăng nữa thì người ta vẫn có thể chắc chắn một điều rằng: những người dám lựa chọn hành động này đều xứng đáng để gọi là anh hùng, đều xứng đáng được tôn trọng.
Thủ lĩnh của ba dòng họ lớn tại kinh đồ đều cảm thấy trên mặt nóng bừng lên. Lời nói của Trần Duy đã nhắc nhở bọn họ một điều: mạng người không phải cỏ rác, những kẻ như bọn họ cũng không có quyền định đoạt mạng sống của người khác. Ba thế lực lớn lặng lẽ lùi về sau, nhường lại một khoảng đất rộng lớn cho người trong cuộc tự giải quyết ân oán. Lâm Chính, Lâm Thuận thấy tình thế đột ngột thay đổi, thù hận sắp báo được lại bị người ta ngăn cản thì trong lòng vô cùng phẫn uất. Lâm Chính bước lên trước, ngón tay chỉ thẳng về phía Nguyễn Phong, hắn lớn giọng quát lên:
“Hừ, ngươi nói hay lắm. Chúng ta không có quyền định đoạt tính mạng của người khác, vậy ai cho hắn cái quyền đó. Chú ruột của ta chính là do hắn hại chết, ngay cả ta cũng bị hắn làm cho suốt đời mang tật. Với những tội lỗi mà hắn gây ra, chẳng lẽ ta không có quyền đòi lại sự công bằng?”
Lời nói của Lâm Chính mang đầy vẻ chính nghĩa, dường như hắn chính là kẻ bị hại còn Nguyễn Phong lại là kẻ thủ ác vậy. Trần Duy nghe thấy những lời ấy thì cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại sự bình tĩnh để đáp lại những lời của Lâm Chính:
“Ngươi cáo buộc đại ca ta hại chết chú của ngươi, đồng thời cũng khiến cho ngươi phải mang thương tật suốt đời. Vậy ta hỏi ngươi, tại sao anh ấy lại làm như thế? Ta không tin rằng đại ca ta có thể vô cớ hại người, vô cớ đánh người khác bị thương. Cứu sống một người thì có thể không cần lí do, nhưng giết người lại cần phải có một lý do. Ngươi có dám nói rõ nguyên nhân của mọi việc cho tất cả mọi người cùng nghe hay không?”
Trần Duy lên tiếng trả lời lại Lâm Chính. Giọng điệu của hắn sắc sảo vô cùng, những luận điểm đưa ra cũng hợp tình hợp lý khiến cho người nghe không thể phản bác, cuối cùng hắn lại trực tiếp hỏi ngược lại Lâm Chính.
“Hừ, có gì không dám chứ. Nguyên nhân của mọi việc đều bắt đầu từ cách đây ba năm. Khi đó chúng ta vừa đủ mười năm tuổi, cũng là tuổi thích hợp để đi tìm chân hồn. Chú ruột của ta dẫn theo hai anh em chúng ta đi đến Phong Long sơn nhằm tìm kiếm một chân hồn phong hệ phù hợp với mỗi người. Nhóm chúng ta và hắn vô tình chạm mặt, chẳng qua là có một chút xích mích mà thôi, ấy thế mà hắn lại nhẫn tâm ra tay đánh cho ta bị thương nặng. Chú của ta vì muốn bảo vệ cho chúng ta nên đã cùng hắn đánh nhau, không ngờ cuối cùng lại bị sư phụ của hắn giết chết. Chúng ta khi đó người ít thế yếu, không thể chống lại hai thầy trò bọn họ, cuối cùng đành phải bỏ đi. Ngươi thử nói xem, với những tội ác mà hắn ta gây ra, giờ này chúng ta có nên báo thù hay không?”
Lần này là Lâm Thuận đáp lời thay cho Lâm Chính, hắn ta đem nguyên nhân sự việc nói ra, mọi việc gần như đều đúng với sự thật, chỉ có điều với cách kể của hắn đã đem tội lỗi toàn bộ đổ lên đầu Nguyễn Phong, thật đúng là gian xảo vô cùng. Trần Duy nghe xong mọi chuyện chỉ cười khảy:
“Ha ha, tại sao ngươi lại không kể hết toàn bộ mọi chuyện ra? Nếu như ta nhớ không nhầm, các ngươi bị đại ca ta đánh bị thương là vì ngươi có mưu đồ xấu xa với chị dâu ta. Chú của các ngươi vì muốn lây lại danh dự cho cháu mình nên đã nhiều lần bày mưu hãm hại đại ca ta, cuối cùng bị sư phụ ta đánh bay xuống núi, sau đó bị dã thú cắn chết thì phải. Những điều này ta nhớ là ngươi chưa kể ra đâu đấy”
Giọng điệu của Trần Duy mang đầy vẻ giễu cợt, tất cả chi tiết bị Lâm Thuận che dấu đi thì hắn đều vạch trần rõ ràng, khiến cho câu chuyện trở nên sáng tỏ hoàn toàn. Lâm Chính, Lâm Thuận nghe vậy thì sắc mặt biến đổi liên tục, trong lòng bọn chúng vừa giận dữ vừa nhục nhã, kèm theo đó còn có phần hối hận vì đã lôi chuyện này ra để rồi cuối cùng bị vạch trần. Lâm Chính điên tiết hét lớn, lao lên tấn công thẳng về phía hai người Trần Duy và Văn Thái:
“A, ta phải giết chết các ngươi. Không ngờ các ngươi lại dám bôi nhọ danh dự của người nhà họ Lâm như vậy”
Trần Duy đủng đỉnh cười mỉm:
“Có phải bôi nhọ hay không trong lòng các ngươi tự biết. Cảm giác hiện giờ thế nào, vừa tức giận, vùa tủi nhục, lại thêm cả hối hận nữa phải không. Ha ha, không cần bức xúc làm gì, dù sao nó cũng là sự thật thôi mà”
Trong lúc Trần Duy chọc giận đối phương, Văn Thái đã bước lên trước một bước tiếp đòn của Lâm Chính. Thanh đại dao trong tay hắn bổ mạnh về phía trước, thế đến mạnh mẽ, lực nặng như núi. Lâm Chính dù đang tức giận nhưng trong lòng không hề có mong muốn tự sát, thấy đòn công kích ác liệt của Văn Thái thì ngay lập tức trở nên cẩn thận. Chân hắn bước theo bộ pháp độc môn, cả người hắn giống nhu một cơn gió xoáy không theo bất kì quy luật nào, dễ dàng tránh qua đòn công kích của Văn Thái. Mũi kiếm trong tay hắn giống như một con độc xà luồn lách đâm vào mạng sườn của Văn Thái, một đòn này cực kì hiểm độc, tàn nhẫn. Văn Thái thấy vậy thì vẫn bình tĩnh như thường, một chân hắn dậm mạnh xuống đất khiến cho mặt đất cũng bị nứt ra. Cả người hắn liền đó phóng về phía trước, uy thế không khác nào đá núi sụp lở, mạnh mẽ dữ tợn cực kỳ. Mũi kiếm vốn nhằm vào mạng sườn hắn liền bị hóa giải dễ dàng, thanh đại đao được Văn Thái cầm sát lưỡi, không khác gì đang cầm một thanh đao bình thường. Hắn bổ mạnh một đao xuống, lưỡi đao ma sát trong không khí không ngờ lại phát ra âm thanh ầm ầm như núi đổ khiến cho những tu luyện giả đứng quan sát cũng phải cảm thấy sợ hãi. Một đao bổ xuống nhằm thẳng vào giữa người Lâm Chính, nếu như chém trúng thì chỉ e hắn ta sẽ bị phân thây. Đúng lúc này Lâm Chính lại sử dụng loại thân pháp độc môn kia, cả người hắn xoáy tròn lùi về phía sau, nhanh nhẹn tránh thoát một đao của Văn Thái. Vừa đứng thẳng dậy, Lâm Chính liền nhìn về phía Lâm Thuận ra hiệu:
“Em trai, chúng ta cùng lên”
Lâm Thuận thấy vậy thì cũng tiến lên, trong tay lăm lăm một chiếc quạt sắt sắc bén vô cùng. Văn Thái thấy vậy thì hoành đao đứng tấn, một mình cản cả anh em nhà họ Lâm lại. Trần Duy đứng phía sau hắn cũng vung kiếm lên chuẩn bị phối hợp tấn công. Văn Thái liếc về phía sau một cái, Trần Duy thấy thế thì khẽ gật đầu ra hiệu đã sẵn sàng. Đúng lúc này Văn Thái đột nhiên hô lớn:
“Chiến! Quyết không lùi bước”
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương