Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 106 : Khai mở
Đêm đã khuya, đã là thời khắc bình lặng nhất trong một ngày, thế nhưng lúc này đây, tại một mảnh bìa rừng tiếp giáp với huyện Tương Dương, đêm lại không hề bình lặng một chút nào. Cả một khoảng rừng đêm lúc này lại không có một chút nào sự âm u của đêm tối, ánh lửa, ánh sét, ánh sáng từ các loại nguyên lực liên tục bùng phát, chiếu rọi cả một mảnh rừng. Mà không chỉ có ánh sáng, “hiệu ứng âm thanh” quả thực cũng sống động vô cùng, giữa hàng loạt tiếng xé gió vun vút, tiếng bùng nổ chói tai, tiếng hò hét loạn xạ, thi thoảng lại xen lẫn những âm thanh gào thét đau đớn, những âm thanh la hét hoảng loạn, và còn cả từng đợt tiếng nứt gãy, tiếng lửa cháy lách tách….. Một tràng chém giết vô cùng thảm khốc đang diễn ra ngay tại nơi này, rất nhiều người đã ngã xuống, cũng có vô số dây leo đã bị chặt đứt, lửa cháy tưng bừng, đây đó xác người nằm la liệt, bên cạnh là từng đoạn từng đoạn dây leo đã héo úa, trên mặt đất còn phủ đầy vết máu và vết nhựa cây.
Nguyễn Phong lúc này cũng đang tham gia tràng chiến đấu thảm liệt ấy. Trên vai hắn là một con hồ ly trắng, chỉ có điều lớp lông mềm mượt và trắng muốt của nó lúc này đã bê bết vết bẩn. Con hồ ly vốn được Nguyễn Phong thuận tay cứu, lúc này lại đột nhiên có hành động lạ thường. Nó khẽ ngửa đầu lên kêu vài tiếng, sau đó cái đầu nho nhỏ liền liên tục dúi về phía trước, giống như muốn chỉ đường. Nguyễn Phong vốn đang bận rộn chiến đấu, nhưng lúc này cũng bị những hành động lạ thường của con hồ ly thu hút sự chú ý. Nhìn theo hướng chỉ của con hồ ly, Nguyễn Phong chỉ thấy phía trước là một mảng rừng rậm đen nhanh, tối tăm mờ mịt.
“Ngươi rút cục là muốn gì? Phải chăng là muốn dẫn ta vào trong đó?”
Nguyễn Phong không quá rõ ràng ý nghĩ của con hồ ly, chỉ có thể hỏi nó. Kỳ lạ là con hồ ly này lại rất có linh tính, dường như nó hiểu được câu hỏi của Nguyễn Phong, liền liên tục gật đầu.
“Ở nơi đó cuối cùng có thứ gì? Tại sao ngươi lại muốn ta đi vào?”
Nguyễn Phong đối với biểu hiện của con hồ ly này có chút kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Đối với câu hỏi của Nguyễn Phong, con hồ ly không thể nói nên chỉ có thể khua khoắng hai chi trước để biểu đạt ý nghĩ. Nó khẽ chỉ chỉ vào mấy cái dây leo đang hoành hành trên khắp toàn trường, tiếp đó lại vẽ một vòng tròn thật lớn, sau đó làm ra một động tác cắn xé. Nguyễn Phong mơ hồ hiểu được ý của nó, nhưng lại không rõ ràng lắm, chỉ có thể tiếp tục hỏi con hồ ly này:
“Ý ngươi muốn nói là ở nơi đó có thứ gì đó có thể khống chế được cả đám dây leo này ư? Chỉ cần tiêu diệt nó thì đám dây leo này sẽ biến thành vô dụng?”
Con hồ ly lại gật đầu liên tục, biểu tình rất là vui mừng vì có thể trao đối với Nguyễn Phong. Rồi sau đó không đợi Nguyễn Phong quyết định, nó liền đứng thẳng lên, lao tọt vào trong khoảng rừng tối đen kia. Mặc dù rõ ràng là nó bị thương, thế nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn vô cùng, dễ dàng luồn lách qua đám dây leo chằng chịt, tiến sâu vào trong rừng. Nguyễn Phong vốn còn đang cẩn thận suy tính, chợt thấy con hồ ly trắng đã lao vào rừng sâu, cũng chẳng buồn suy nghĩ nhiều nữa, liền đuổi theo ngay phía sau nó. Dựa vào khả năng điều khiển phong hệ nguyên tố tự nhiên của mình, Nguyễn Phong dễ dàng tránh qua cả đám dây leo, nhanh chóng theo sát phía sau còn hồ ly. Một người một hồ cứ thế tiến sâu vào rừng rậm, nhanh chóng rời xa khỏi khu vực chiến đấu hỗn loạn kia. Ánh lửa, ánh chớp, ánh sáng của các loại nguyên tố bùng nổ, rất nhanh đã bị rừng cây che khuất. Càng đi sâu vào, rừng cây lại càng thêm âm u tối tăm, không khỏi khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo. Nguyễn Phong lúc này trong lòng chợt có chút bồn chồn, bởi lúc này giữa một khoảng rừng rậm tối tăm chỉ có một mình hắn, cùng với một con vật nhỏ bé khó có sức bảo vệ. Đây cũng chỉ là một phản ứng tự nhiên của con người, Nguyễn Phong lại là một thư pháp gia chuyên tu tâm tính, vì vậy rất nhanh đã loại bỏ được cảm giác lo lắng ấy, lấy lại sự bình tĩnh vốn có.Rừng cây trong đêm tối không ngờ lại im lặng đến bất ngờ, khác xa với hoàn cảnh nơi chiến đấu hỗn loạn kia. Đám dây leo nơi này lại im lặng kì lạ, không hề có chút động đậy nào, nói chi đến phản ứng dữ tợn, dễ dàng nghiền nát người ta. Cả một mảng rừng rậm chí có tiến bước chân của Nguyễn Phong bước đi, thi thoảng lại va quẹt với một vài bụi cây tạo ra tiếng sột soạt. Phía trước vẫn là một bóng trắng nho nhỏ dẫn đường cho Nguyễn Phong, con vật ấy tuy rằng bé nhỏ, nhưng không ngờ lại can đảm hơn người, vẫn vững vàng tiến bước trong rừng đêm u tối. Trải qua khoảng nửa tiếng đồng hồ lần mò trong rừng, cuối cùng con hồ ly trắng cũng dừng lại. Nguyễn Phong nheo mắt nhìn về phía trước, xa xa trong bóng đêm dường như có một vật gì đó to lớn, giống như một gốc cây cổ thụ già nua. Khẽ phẩy tay một cái, Nguyễn Phong rất nhanh đã tụ tập lại một nắm nhỏ nguyên tố phong hệ, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt mờ mờ. Tuy rằng ánh sáng từ chum nguyên tố này phát ra nhất mờ nhạt, nhưng vẫn đủ giúp cho Nguyễn Phong nhìn rõ ràng vật phía trước là cái gì. Thế nhưng chờ hắn nhìn rõ, trong lòng không khỏi kinh hãi một phen. Phía trước lại chẳng phải là cây đại thụ hay cổ thụ nào hết, mà đó là một đám dây leo quấn quýt chằng chịt, hình thành lên một con quái vật to lớn vô cùng.
“Gào…. Gầm”
Con quái vật đúng lúc này liền gầm thét một tiếng thật lớn, giống như đã bị ánh sáng từ tay Nguyễn Phong chọc tức. Theo tiếng gầm của nó, một loạt dây leo liền vùng dậy, giống như từng con rắn thật lớn nổi giận mà nhào tới. So với đám dây leo mềm mại ngoài kia, đám dây leo ở nơi này lại càng có vẻ rắn chắc cứng cáp, mà vẫn không kém đi độ dẻo dai của loài thực vật.
“Vút….. ầm”
Gần như cùng một lúc, đám dây leo liền nhằm thẳng đầu Nguyễn Phong vụt xuống, phong tỏa toàn bộ đường lui của hắn. Con hồ ly trắng nhìn thấy vậy chợt kêu lên một tiếng lo lắng, thân thể bé nhỏ của nó liền nhảy lên một sợi dây leo, nhanh chóng cắn đứt đôi sợi dây leo ấy. Chỉ là sức lực của con hồ ly có hạn, chỉ kịp cắn đứt một cái dây leo mà thôi. Thế nhưng đối với Nguyễn Phong, có được một khe hở để thoát thân cũng đã là quá tốt rồi. Hắn liền theo khoảng trống của sợi dây leo bị cắn đứt kia lách ra, ngọn thương trong tay nhanh chóng múa lên. Trong đêm tối, quanh thân thể Nguyễn Phong chợt xuất hiện từng điểm sáng bạc chói mắt, sau đó liền kéo dài ra như từng sợi tơ, rất nhanh hình thành lên một cái kén bạc bao quanh người hắn.
Hóa Long Thương!
Trong lúc cả đám dây leo kia còn đang vung lên lấy đà để tiếp tục vụt xuống, Nguyễn Phong đã kịp thời sử dụng ra phần đầu tiên của chiêu thức này. Từ khi lĩnh ngộ được nó đến nay, Nguyễn Phong vẫn chưa có cơ hội áp dụng trong thực chiến, lần này đúng là một cơ hội hiếm có đối với hắn để thử nghiệm uy lực của chiêu thức này. Chỉ thấy cả đám rễ cây lại vụt xuống một lần nữa, mạnh mẽ vỗ lên cái kén màu sáng bạc, phát ra tiếng nổ ầm ầm. Thế nhưng mặc cho lực lượng đè ép mạnh mẽ vô cùng, cái kén màu bạc kia vẫn vững vàng đứng tại đó, không chút yếu thế trước sức mạnh của đối phương. Ngay khi đám dây leo vừa chuẩn bị vung lên lấy đà lần nữa, cái kén màu sáng bạc kia chợt nổ tung ra, hóa thành vô số điểm sáng sắc bén, dễ dàng xuyên thủng đám dây leo thô dày kia.
“Gừ rào……”
Một tiếng gầm kinh thiên vang lên giữa rừng đêm, vang xa vô cùng, vọng đến cả chiến trường đang chiến đấu kịch liệt ở phía bìa rừng.
“Tiếng gì vậy? Chẳng nhẽ là có loài hồn thú nào đó bị kinh động mà thức tỉnh?”
“Tiếng gầm này khiến cho ta cảm thấy trong lòng cũng run sợ. Nếu như là của loài hồn thú nào đó thì nó hẳn là phải vô cùng bá đạo, chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của nó.”
“Ta nghe có vẻ không giống lắm, dường như trong tiếng gầm còn ẩn chứa chút âm thanh kim loại va chạm”
Đâu đó trên chiến trường vọng lại tiếng bàn tán. Phía nhân loại thì lo lắng không biết tiếng gầm kia đối với bọn họ là tốt hay xấu, mà đám dây leo đang điên cuồng tấn công, sau khi tiếng gầm này lướt qua liền khiến bọn chúng trở nên ủ rũ vô cùng, dường như mất hết sức sống.
Mà cùng lúc này, tại một vị trí khác sâu trong rừng cây, một bóng dáng to lớn màu bạc vừa lao vút lên khỏi khoảng không, mang theo vô tận uy thế oai nghiêm. Con quái vật hình thành từ dây leo vừa nhìn thấy cái bóng ấy chợt run rẩy một trận, mà đám dây leo trên thân thể nó có không ít cái đã rã rời rơi xuống, nhanh chóng bị uy thế của cái bóng trắng kia làm cho sợ hãi đến mức héo rũ. Mà bóng trắng kia, chỉ cần vừa nhìn là đã có thể nhận ra, chính là hình dáng của một con rồng bạc, mạnh mẽ kiên cường vô cùng. Chỉ là đây rút cục cũng không phải rồng thật, bởi nhìn thần sắc của nó khá là cứng nhắc, mà ngay phía trên đầu rồng chính là một bóng người cầm thương ngạo nghễ đứng thẳng tắp. Mũi thương trong tay Nguyễn Phong lại hoa lên, sau đó chỉ thẳng về phía con quái vật kia, dưới chân hắn, con rồng uốn lượn một vòng giữa không trung, sau đó liền mạnh mẽ giáng thẳng xuống con quái vật.
“Ầm”
Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, bóng rồng từ từ biến mất, mà con quái vật kia cũng đã bị xé rách thành vô số mảnh dây leo đứt đoạn. Tại vị trí của con quái vật chỉ còn lại một vật thể giống như trái tim, đỏ rực như lửa, đang không ngừng co bóp. Nguyễn Phong vừa nhìn vào liền biết, chính thứ này đã cung cấp cho đám dây leo trong rừng sinh mệnh, chính vì thế Nguyễn Phong không chút ngần ngại đâm đến một thương, dễ dàng xuyên phá đồ vật này. Đám dây leo trong rừng ngay sau đó liền ủ rũ xuống, không còn một chút dữ tợn nào nữa. Đúng lúc này, cả rừng cây khẽ rung chuyển một cái, sau đó đám cây cối vốn đang quấn quýt lại che kín lối vào liền co rút lại, mở ra từng lối đi thông vào trong rừng. Cả đám tu luyện giả ngơ ngác nhìn nhau, sau đó không biến là kẻ nào hô lên đầu tiên:
“Lối vào rừng cây rốt cuộc khai mở rồi, mọi người mau tiến lên truy tìm linh hỏa”
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương