Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 105 : Dây leo – Hồ ly trắng
Đêm đã về khuya, cả không gian cũng trở nên tĩnh lặng hẳn đi, chỉ còn lại vầng trăng sáng tròn vành vạnh, không ngừng chiếu rọi thế gian. Tại một mảnh rừng cây, sự tĩnh mịch đã bị xua tan từ sớm, lúc này mới có cơ hội tụ tập trở lại. Từng đám lửa trại tưng bừng giờ cũng đã tàn lụi, chỉ còn lại vài ngọn đuốc le lói của những kẻ gác đêm, không ngừng đi tuần tra xung quanh. Bóng đêm khiến con người phải cảnh giác, nhưng lại cũng dễ dàng đánh gục con người. Thi thoảng lại có thể bắt gặp một kẻ gác đêm đã quá mệt mỏi, lặng yên đứng dựa người vào một thân cây, ngủ gục đi lúc nào không hay.
“Xoạt, xoạt”
Một tiếng xao động nhẹ nhàng vang lên, giữa rừng đêm yên tĩnh cũng chẳng khiến cho bất cứ kẻ nào để ý. Tại một thân cây nào đó, một túm dây leo chợt khẽ nhúc nhích, không ngờ lại linh hoạt vô cùng, giống như vừa được ban cho sinh mạng vậy. Gã gác đêm dựa vào thân cây vẫn yên lành ngủ, dường như không có chút cảm nhận nào đối với động tĩnh vừa rồi. Từng sợi dây leo từ từ trườn xuống theo thân cây, nhẹ nhàng không một tiếng động bò đến bên người gã gác đêm kia. Từng ngọn dây leo mềm mại vô cùng, nhẹ nhàng quấn quanh thân thể gã, khiến cho gã bất chợt có một cảm giác lâng lâng lạ kì, giống như được chìm vào vòng tay của nữ nhân, không muốn tỉnh dậy. Một mùi hương thơm kì lạ thoang thoảng theo dây leo phát ra, thông qua hô hấp thâm nhập vào thân thể gã, khiến cho gã gác đêm này chợt có một giấc mơ đẹp đẽ vô cùng. Hắn đột nhiên mơ thấy, người con gái mà hắn thầm thương lúc này đột nhiên ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve khắp thân thể hắn, nơi mũi hắn dường như còn cảm nhận thấy mùi hương phụ nữ từ người cô gái kia phát ra, thơm ngát như hoa, khiến hắn không thể rời ra. Thế rồi hắn mơ thấy, mình cùng cô gái ấy thành gia lập thất, cùng nhau chung sống một cuộc sống tràn đầy màu sắc, thi vị vô cùng. Cuộc đời hắn cứ như vậy mà trôi qua, đơn giản mà hạnh phúc, cho đến cuối đời, hắn vẫn có thể cùng nắm tay người hắn yêu, vui vẻ nhìn đàn con cháu, trải qua nốt những ngày cuối đời trong yên bình.
“Rắc… rắc”
Chợt có chút tiếng gãy vỡ vang lên. Những sợi dây leo vốn quấn quanh thân thể gã gác đêm đột nhiên xiết chặt lại, ép cho hắn chết ngay lập tức, xương cốt cũng vỡ vụn thành từng mảnh, thế nhưng kì dị là trên mặt hắn chẳng có chút vẻ đau đớn nào, chỉ còn đọng lại một nụ cười thỏa mãn. Nếu như có người chứng kiến cảnh này, chắc chắn là sẽ không kìm được mà khắp người nổi da gà. Trong giới tu luyện luôn có tranh đoạt, tính mạng của một con người mất đi cũng chỉ là chuyện thường, thế nhưng lại có thể khiến cho một kẻ dù chết cực kỳ thê thảm nhưng môi vẫn nở nụ cười, vậy đó tuyệt đối không phải là chuyện bình thường nữa rồi. Thủ đoạn quỷ dị như vậy quả thực khiến cho mọi người đều muốn tránh xa, thế nhưng lúc này liệu có mấy người kịp nhận ra mối nguy hiểm đang kề cận. Chỉ nghe đâu đây thi thoảng vang lên vài tiếng răng rắc là lại có thêm một con người vừa từ giã cuộc đời. Thân thể những người xấu số này sau khi bị dây leo nghiến bẹp, tiếp đó liền bị chúng cuốn lên trên tán cây, rồi biến mất không còn tung tích.
“Này… Này, mày đang ngủ gật đấy à?”
“Ơ… sao… đâu có. Có chuyện gì thế?”
“Mày có nghe thấy tiếng gì không? Sao tao tự dưng thấy đêm nay có vẻ là lạ, cả người tao nổi hết da gà rồi đây.”
“Làm gì có gì, chắc mày lại thần hồn nát thần tính thôi. Tao vẫn thấy bình thường mà”
“Tao không biết, nhưng mà trước giờ linh cảm của tao chuẩn lắm. Mày đừng có ngủ nữa, đứng gác với tao đi”
“Ừ, được rồi. Thôi thì thức một đêm vậy. Dù sao tao cũng ngủ được một lúc rồi, giờ cũng không mệt lắm”
Ở một góc khác, cũng có hai gã tu luyện giả đang đứng gác đêm. Vốn bọn họ gác đêm không phải lần đầu, nhưng đột nhiên hôm nay một trong hai gã cảm thấy khu rừng đêm này có chuyện, liền gọi đồng bọn dậy cảnh giác cẩn thận. Chỉ là dù cảnh giác thế nào đi nữa, bọn họ cũng tuyệt đối không ngờ đến nguy hiểm rình rập lại đang ở ngay cạnh bọn họ. Dưới mặt đất, mấy sợi dây leo từ từ trườn đến, giống như những con rắn độc săn mồi, mà mục tiêu của bọn chúng chính là hai gã gã đêm kia. Trong hai gã gác đêm, kẻ vừa rồi vẫn còn tỉnh táo đột nhiên cảm giác được điều gì đó, sống lưng hắn đột nhiên thấy lành lạnh. Chậm chạp quay đầu nhìn về phía sau, thế nhưng sau lưng hắn lại chẳng có gì cả. Hắn ta lắc lắc đầu mấy cái, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, lúc này tự nhủ trong lòng chỉ là mình quá nhát gan mà thôi. Ngay lúc hắn vừa định quay đi, đột nhiên nghe thấy “xoạt” một tiếng, mấy sợi dây leo vốn đang trườn dưới đất liền vùng dậy, nhắm ngay cổ họng hai gã gác đêm mà quấn tới.
“Cứu……..”
Gã gác đêm còn chưa kịp kêu hết câu đã bị sợi dây leo xiết gãy cổ mà chết. Thế nhưng nỗ lực trước cái chết của hắn lại có thể nói là có tác dụng rất lớn, bởi những người đang ngủ trong lều trại gần đó nghe được một tiếng kêu của hắn, liền ngay lập tức vùng dậy lao ra khỏi lều. Động tĩnh từ một phía này khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh đều cảnh giác, không còn một ai dám tiếp tục ngủ nữa. Đám tu luyện giả này vội vã rút binh khí ra, cẩn thận đứng thành từng nhóm, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh.
“Nguyễn Phong, có chuyện gì vậy?”
“Ta cũng không rõ, nhưng mà vừa rồi ta nghe thấy có người kêu cứu, có lẽ là đã có chuyện không hay xảy ra. Khu rừng này, nhất định là có điều quỷ dị, các ngươi nên cẩn thận một chút”
Năm người nhóm Nguyễn Phong vốn đang ở trong một mái vòm hình thành từ thổ nguyên tố do Văn Thái tạo ra, ngay lúc có động tĩnh đều cẩn thận phóng ra ngoài, đề phòng nhìn khắp bốn phía. Lúc này đây, bóng tối của ban đêm lại một lần nữa bị xua tan, từng ngọn đuốc được thắp lên, ánh lửa soi rọi khắp mọi nơi khiến cho lòng người cũng an tâm hơn phần nào.
“Rút cục là có chuyện gì xảy ra chứ? Tại sao hiện giờ lại không thấy động tĩnh gì?”
“Có lẽ nào là hồn thú săn mồi, sau đó liền rời đi?”
“Không đúng, nếu là hồn thú thì phải có dấu vết để lại chứ, tại sao ở đây ngay cả một chút dấu vết đều không thấy?”
Mọi người sau khi cẩn thận tìm kiếm không phát hiện được gì, liền bắt đầu bàn tán sôi nổi. Các thế lực lúc này đều phái người đi thăm dò cẩn thận, chỉ một lúc đã nhận được hồi báo.
“Báo, môn phái chúng ta đã tổn thất bốn người gác đêm, tất cả đều biến mất không để lại manh mối gì”
“Báo cáo trưởng lão, chúng tôi đã tìm kiếm cẩn thận nhưng không phát hiện ra manh mối nào hết, thế nhưng chúng ta đã tổn thất mất hai người gác đêm”
“Báo…..”
Liên tục có thông báo về tổn thất nhân số được truyền về, nhưng lại không tìm được chút manh mối nào. Mọi người trong lòng đều nghi hoặc, chỉ có thể ra lệnh cho người của mình đề cao cảnh giác hơn nữa.
“Quái lạ, tại sao ở đây lại có nhiều dây leo thế nhỉ? Ta nhớ cái mái vòm này mới được Văn Thái tạo ra lúc tối thôi, sao giờ đã có thể mọc ra nhiều dây leo như thế chứ?”
Ngay lúc mọi người không có chút manh mối nào, vốn định quay trở về, Từ Hồng đột nhiên phát hiện ra trên mái vòm của bọn hắn lúc này đã bao phủ rất nhiều dây leo. Theo sự nhắc nhở của Từ Hồng, mấy người Nguyễn Phong liền nhận ra sự khác lạ này. Từ Hồng khẽ phẩy tay một cái, một cơn gió mang theo kim nguyên tố sắc bén vô cùng liền chém lên đám dây leo kia. Khiến cho người ta kinh hãi chính là ngay khi đám dây leo này bị chém trúng liền vùng dậy điên cuồng, giống như vừa bị chọc giận vậy. Cùng lúc, tất cả đám dây leo trong rừng đều vùng dậy, giống như những cái xúc tu của ma quỷ, không ngừng vờn động trong không trung, đe dọa tất cả mọi người ở đây. Sau giây phút bất ngờ ban đầu, tất cả tu luyện giả nơi này liền rút vũ khí ra, phóng ra những đòn công kích mạnh mẽ về phía đám dây leo. Mà đám dây leo lúc này cũng chống trả điên cuồng, từng cái dây leo nhìn qua có vẻ mềm mại uốn lượn trong không gian, khi quật xuống lại mang theo sức mạnh đáng sợ. Một vài kẻ không cẩn thận bị dây leo quật trúng, máu thịt liền bị đánh cho nát bét ra, nhìn cực kì khủng khiếp. Mà có vài kẻ tuy tránh được cú đập của dây leo, sau đó lại bị chúng quấn chặt lấy, nhấc bổng lên không trung rồi quật xuống. Cũng có kẻ bị dây leo xiết chặt đến mức xương cốt toàn thân gãy vụn, sau đó bị kéo đi, biến mất vào trong bóng tối. Sự tổn thất về nhân mạng này lại khiến cho đám tu luyện giả nổi giận, đòn công kích phát ra càng thêm mãnh liệt. Lửa cháy rực trời, từng tia sét màu trắng xanh không ngừng rạch ngang không trung, gió sắc như dao liên tục bắn tới, từng nhát chém mang theo kim nguyên lực sắc bén rạch phá đám dây leo…. Đòn công kích phủ xuống như mưa, khiến cho đám dây leo bị tổn thất thảm trọng. Thế nhưng sự bền bỉ của đám quái vật này thật khiến cho người ta phải kinh ngạc, dù có bị chém đứt thành từng đoạn, đám dây leo này vẫn có thể kéo dài ra tiếp tục tấn công.
“Áuuuuuuuuuuuu……..”
Một tiếng thú vật kêu đột nhiên vang lên giữa tràng chiến đấu, về cơ bản chẳng thể thu hút sự chú ý mấy người, thế nhưng Nguyễn Phong lại bị thu hút bởi tiếng kêu này. Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, giật mình nhận ra kẻ phát ra tiếng kêu ấy lại chính là con cáo lúc này đám người kia tranh giành. Không rõ tại sao nó lại có thể đi lạc tới đây, chỉ thấy con cáo đang bị một sợi dây leo quấn lấy, sắp bị nghiền nát tới nơi. Ánh mắt nó nhìn về phía Nguyễn Phong không ngờ lại mang theo linh tính vô cùng, trong đó có một thứ cảm giác tiếc nuối cùng cầu xin cực kỳ rõ ràng. Nguyễn Phong chợt mủi lòng, liền phát ra một đòn công kích chặt đứt sợi dây leo đang quấn lấy con cáo. Con cáo vừa được giải thoát, liền nhanh nhẹn chạy về phía Nguyễn Phong, sau đó nhảy lên vai hắn. Nhìn kỹ lại, Nguyễn Phong không khỏi giật mình, đây rõ ràng không phải là cáo bình thường, mà là một con hồ ly trắng. Không biết vì sao lại có thể xuất hiện loài hồ ly này ở đây, bởi hồ ly trắng chỉ thường sống ở nơi có nhiều băng tuyết, ví dụ như các đỉnh núi cao ở phía bắc. Đúng lúc này con hồ ly trên vai Nguyễn Phong chợt động.
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương