Giang Thành thấy Hướng Vi không trả lời, lại hỏi một lần nữa: “Bút của tôi cũng biết cái gì ?” “…” Cậu ấy không thể buông tha cái đề tài này sao? Hướng Vi nhìn đi hướng khác, im lặng ăn một miếng kem, làm bộ như không nghe thấy Giang Thành hỏi gì cả. Dù sao thì cùng một vấn đề, cô từ chối trả lời hai lần. Giang Thành: “…” Tiểu bảo bối của cậu ngày càng lạnh lùng là như thế nào vậy? …. Một tuần sau, Hướng Vi rốt cuộc cũng sửa nickname, từ “Vi Vi tiểu bảo bối” đổi thành “Vi Vi”. Thực tế cô muốn đổi thành “Cẩu Tử”, đang chuẩn bị xác nhận thì Nhị Hắc bỗng nhiên nói: “Cô lấy nickname như vậy có nghĩ qua cảm nhận của chủ nhân nhà ta không?” Cảm nhận của Giang Thành? Cô chính là để ý cảm nhận của Giang Thành, mới không thể không đổi thành “Cẩu Tử” mà! Hướng Vi không dám đem những lời này ra nói với Nhị Hắc, nhất thời không phản ứng lại, ngơ ngác nhìn màn hình di động, trong đầu đem từ “Cẩu Tử” gắn với những tin nhắn nhận được gần đây, ví như ‘Cẩu Tử, cậu là nữ thần của tôi’, ‘Cẩu Tử, tôi phải sinh chó con cho cậu’, ‘Cẩu Tử, tôi yêu cậu’ …. Càng nghĩ cái tên này không được. Không những khó nghe, mà còn đem những tin nhắn ngọt ngào biến thành thứ bình dân. Hướng Vi một lần nữa lại bị chính lí lẽ của mình thuyết phục, tay đã đặt ở lệnh xác nhận. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lại nghe Nhị Hắc nói: “Cô có nên thương lượng với chủ nhân nhà ta một chút? Bạn gái cậu ấy sắp trở thành “Cẩu Tử” của cư dân mạng cả nước?” Hướng Vi: “….” Cẩu Tử của cư dân mạng cả nước? Thật may Nhị Hắc ngăn cản cô đúng lúc, nếu không ‘Cẩu Tử’ này sẽ được gọi một tuần. Hướng Vi thầm hô to không được, lập tức vứt bỏ ý định ‘Cẩu Tử’ đi. Lần lấy nickname mới này, Nhị Hắc cho cô một kiến nghị. Nhị Hắc: “ Trên mạng bây giờ thịnh hành mấy cái tên như ‘Ta phải sinh con cho Bành XX’, ‘Vương XX là chồng của ta’, ‘Ta là cô vợ nhỏ của Lý XX’. Cô có thể thử áp dụng cho cô ví như: ‘Tôi phải sinh con cho Giang Thành, Giang Thành là chồng của tôi, tôi là cô vợ nhỏ của Giang Thành…” “….” Hướng Vi: Loại nickname này mày tự để mà dùng đi. Nhị Hắc: “Người và yêu không sinh được con. Mà ta là một yêu tinh chân chính.” “…” Mày nghiêm túc như vậy làm gì chứ Hướng Vi bỏ qua kiến nghị của Nhị Hắc, tay đặt ở nickname Vi Vi mà xác nhận. Sửa xong nickname, Hướng Vi vui vẻ đi gặp Giang Thành. Giang Thành nhướng mày nhìn điện thoại di động của cô, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “ Tại sao lại là Vi Vi?” Vì sao ư? Có vấn đề gì sao? Hướng Vi mở to đôi mắt tròn xoe, ngẩng đầu nhìn Giang Thành. Giang Thành quay đầu lại, chuyển ánh mắt từ điện thoại của Hướng Vi sang màn hình máy tính của cửa hàng cà phê, một lúc sau cậu mới nói, giọng điệu đầy ghen tuông: “Vi Vi của tôi.” “……” Hướng Vi mặt đầy vạch đen, không rõ Giang Thành ăn dấm ở đâu? Không gọi là Vi Vi chẳng lẽ muốn đổi thành ‘Vi Vi của Giang Thành’? Cái này thật sến súa! Hướng Vi nổi da gà, sau đó lại cúi đầu cười cười, đầu óc đều là thưởng thức câu nói “Là Vi Vi của tôi.” Tuy rằng biết cậu ấy nói đều là nói theo kịch bản, nhưng…. Cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Qua mười giờ sáng, trong tiệm cũng ít khách đi, Hướng Vi nhân lúc trong tiệm không có khách, liền ngồi bên cạnh cửa sổ làm bài tập nghỉ đông. Quy mô của nhà hàng cũng không lớn, tính cả Giang Thành và Hướng Vi, tổng cộng cũng chỉ có năm nhân viên. Ba người còn lại thì có hai người làm việc trong phòng bếp, một người làm công việc phục vụ giống Hướng Vi. Khi nhận công việc, bà chủ đã nói với Hướng Vi, khi rảnh rỗi có thể học ở trong tiệm, cho nên cô mới mang theo bài tập nghỉ đông. Giang Thành đứng ở trước quầy thu ngân nhìn Hướng Vi trong chốc lát, thấy cô liên tiếp nhíu mày, đoán rằng có lẽ là cô đã gặp bài khó, đang muốn đi qua giảng bài cho cô, chợt nghe hệ thống đón khách tự động báo một tiếng “Hoan nghênh quý khách”, vừa nhìn thấy liền không khỏi nhăn mày. Hướng Vi cũng biết có khách tới, vội vàng buông bút, chuẩn bị đi làm việc, không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt quen thuộc. “Trần Việt?” Hướng Vi kinh ngạc nói. Năng lực nhớ mặt người của cô không được tốt lắm, đặc biệt là đối với những nam sinh chỉ gặp mặt một lần, thông thường sẽ không nhớ rõ mặt của đối phương. Nhưng mà Trần Việt là ngoại lệ, bởi vì … Cậu ta thật sự rất kì quái. Làm người ta gặp mặt cậu đều sẽ rất khó quên. Huống hồ cậu ta còn là bạn trai của Dư Thanh Dao, chỉ cần với thân phận này cũng đủ làm cho cô phải nhớ rõ cậu ta. Đang còn kinh ngạc thì Trần Việt đã đi tới trước mặt Hướng Vi. Trần Việt: “Chào, Hướng Vi.” Hướng Vi thật sự rất sợ cùng nói chuyện với vị bạn học này, mở miệng nói một câu: “Chào cậu.” “Có người nói với tôi một chuyện, tôi muốn tới xác nhận với cậu. Tôi biết như vậy rất mạo muội, nhưng mong cậu có thể phối hợp.” Khi nói chuyện, Trần Việt đẩy cái kính đen trên mũi. Hướng Vi nghe được câu “có người nói với tôi một chuyện” thì cũng đã nhờ Nhị Hắc đọc tiếng lòng của cậu ta. Trực giác nói cho cô biết, cái “có người” này chính là Dư Thanh Dao. Quả nhiên, Nhị Hắc nhanh chóng nói với Hướng Vi: “Dư Thanh Dao nói cho cậu ta, nếu cậu ta học Đại học Công nghệ thông tin thì về sau sẽ chẳng làm nên trò trống gì, khuyên cậu ta nên đi học ngành khác. Dư Thanh Dao còn nói với cậu ta, nếu không tin có thể tới xác nhận với cô.” Hướng Vi: “….” “Dư Thanh Dao muốn mượn Trần Việt thử xem cô có phải là trùng sinh hay không.” Nhị Hắc sợ Hướng Vi không hiểu, nhắc nhở cô. Hướng Vi gật đầu: Tao biết. Sau đó trả lời với Trần Viêt: “Mình sẽ trả lời cậu.” “Cảm ơn cậu.” Trần Việt khách khí nói một tiếng, sau đó mới nói ra yêu cầu của mình. Không hề sai lệch so với lời Nhị Hắc nói. Hướng Vi kiên nhẫn nghe Trần Việt nói, sau đó nói: “Mình còn không biết sau này mình có thi đậu đại học hay không thì làm sao mà biết tương lai cậu có đạt được thành tựu gì hay không chứ?” “Tôi cũng cho là như vậy.” Trần Việt vẻ mặt mê man: “Nhưng người kia….” Hướng Vi: “Người kia nói cái gì cậu cũng đều tin sao?” Trần Việt trầm mặc giây lát: “Tôi tin cô ấy.” Trong âm thanh mang theo một chút đau đớn. Nhị Hắc: “Cậu ta vẫn còn thích Dư Thanh Dao. Chỉ tiếc là Dư Thanh Dao đã hạ quyết tâm bỏ rơi cậu ta rồi.” Bởi vì tương lai cậu ta không làm nên trò trống gì sao? Hướng Vi âm thầm hỏi Nhị <img src="http://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20181027/butnoi-37.png" data-pagespeed-url-hash=1127756330 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">