... ... ~ CHANGMIN AH... Jaejoong hét lên thật to rồi lao vào nghĩa địa, rõ ràng lúc này cậu chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng hành động của mình là nguy hiểm như thế nào. ~ JAEJOONG! Hắn sững sờ khi để cậu vuột ra khỏi vòng tay mình. Nhìn cậu chạy vào nơi đang có cuộc chiến giằng xé quyết liệt, đương nhiên hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ gì thêm mà lao theo vào. ~ CHÚA TỂ! Các Vampire thuộc hạ hốt hoảng nhìn hắn đi vào khu vực nguy hiểm, tức thì chúng chẳng ai bảo ai cũng đồng loạt phi theo. Gràooo...graaaa... Có lẽ Heechul đã hơi quá tay khi khai quật gần như toàn bộ khu nghĩa địa này lên, điều đó làm cho những thây ma cứ xuất hiện ngày càng nhiều. Từng lớp từng lớp bộ xương di động cứ bị đánh gục xuống lại lồm cồm bò lên. Hơn nữa cho dù có bị đánh văng tay hay lủng chân thì bọn chúng vẫn cứ sống dai như thường. Bởi vậy muốn diệt được một thây ma thì phải đánh đến khi nó nát bấy thì thôi. ~ AAAAA... Changmin ngồi thụp xuống ôm đầu, hiện giờ nó đang là một con mồi được tranh giành bởi một Vampire và ba thây ma. Cứ mỗi khi đống xương bẩn đó chạm vào nó là Vampire kia gạt ra và đánh ngay. Tuy biết Vampire đó bảo vệ mình vì mình là con mồi nhưng như thế là tốt lắm rồi. Changmin không thể chạy đi đâu được vì xung quanh toàn những cảnh tượng thế này. Thậm chí chỉ cần Min đứng lên thôi là đã thu hút thêm các thây ma đến rồi. ~ CHANGMIN AH... Giọng nói trong trẻo mang rõ sự hốt hoảng vang lên giữa một đống tạp âm, ấy thế mà Changmin lại nghe thấy rõ mồn một. Vội vã ngẩng đầu lên, Min như không tin vào mắt mình. Người mà nó yêu thương vô cùng, người khiến nó phải khóc bao đêm vì hối hận...Jaejoong hyung...Jaejoong hyung của Min...hyung ấy đang chạy lại chỗ nó, khuôn mặt quen thuộc vừa vui mừng vừa lo lắng... Có phải Changmin đang nằm mơ không? Hay là nó đã chết rồi? Tại sao lại nhìn thấy Jaejoong hyung chứ? Tại sao Jaejoong hyung lại xuất hiện ở đây? Không lẽ hyung cũng là một trong những thây ma nơi đây sao? Nhưng đây có phải nghĩa trang chôn hyung đâu? ~ CHANGMIN! ~ JAE HYUNG... Mặc kệ hyung có phải thây ma xấu xa không, mặc kệ là mình đã chết hay đang nằm mơ, Changmin gạt đống nghi vấn trong đầu sang một bên rồi đứng dậy phóng nhanh về phía Jaejoong. GRÀOOOO ~ ~ ~ Soạt... Phập! ... Changmin nằm yên trong lòng Jaejoong run rẩy, đầu óc lùng bùng một đống những cảm xúc không tên. Min vòng tay ôm chặt cậu, người không ngừng run lên. Trong khi đó Jaejoong dù cũng đang rất rối vẫn đưa tay vỗ vỗ vào lưng em mình an ủi... ~ Chúa tể...? Người bị thương rồi... Khoảnh khắc hội ngộ cảm động của hai anh em không đủ làm tình hình nơi này trở nên sáng sủa hơn. Thậm chí sự xuất hiện của Changmin còn làm cho vị Chúa tể uy nghiêm kiêu hãnh rơi vào một tình trạng rất đáng mất mặt: bị thương. Đó là do lúc Changmin đứng dậy lao vào lòng Jaejoong, những thây ma cùng lúc tia được hai con mồi thơm ngon trắng trẻo nên đồng loạt vồ đến. Jaejoong và Changmin lúc này chỉ chăm chăm chú ý đến người trước mặt mà chẳng để ý gì đến những nguy hiểm xung quanh. May thay lúc đó có hắn đi ngay phía sau. Hắn đủ mạnh để hạ gục tất cả các thây ma lao đến tấn công Jaejoong, nhưng tiếc thay lại không đủ tỉnh táo để triệt hạ một thây ma đang lao về phía mình... Bởi lúc đó, hắn thấy cậu đang ôm người khác... Cậu đang khóc vì người khác... Cậu lo lắng vì người khác... Cậu rời bỏ vòng tay hắn để lao vào một vòng tay khác... ... ~ Jaejoong hyung...huhuhu...em sợ quá... ~ Không sao đâu, Min ah...hyung sẽ bảo vệ em...A... Hắn giằng mạnh cậu ra khỏi Changmin, đôi mắt ánh lên những tia nguy hiểm, khuôn mặt đanh lại, hắn đang tức giận. Nhưng vì sao lại đột nhiên nổi giận như vậy thì chính hắn cũng không rõ. Chỉ biết rằng, khi nhìn cậu vừa ôm kẻ đó vừa khóc...hắn đã cảm thấy rất bức bối khó chịu... ~ Jae hyung! Jae hyung! ~ Changmin thấy có người lôi hyung nó đứng dậy liền hốt hoảng túm tay cậu lại, miệng rối rít kêu lên. ~ Changmin... ~ Cậu tự nhiên bị tách khỏi Changmin thì cũng nháo cả lên, vội hất mạnh tay hắn ra và lại sà vào ôm em mình. ~ BUÔNG RA! ~ Hắn gầm lên tức tối, một lần nữa túm mạnh cậu giật lên, sau đó lập tức giữ chặt lấy eo cậu không cho thoát ra nữa. ~ Không...Yunho... ~ Cậu đấm liên tiếp vào ngực hắn cố vùng ra, hoàn toàn không để ý hành động này của mình đang làm vết thương nơi bả vai hắn chảy máu nhiều hơn. Cậu muốn Changmin, tại sao hắn lại ngăn cậu đến với Changmin chứ? Vụt ~ ~ A...ặc ặc... Cho dù cuộc chiến với thây ma chưa hề bớt kịch tính nhưng tất cả những ai có mặt lúc đó không thể không dành sự chú ý vào một vụ việc khác kịch tính hơn rất nhiều. Lúc này Chúa tể đang toát ra bá khí mạnh mẽ vô cùng đáng sợ. Đến độ mà cho dù các thây ma có điên cuồng đến đâu cũng không dám lại gần. Điều đó cho thấy Chúa tể đang phẫn nộ, nhưng là vì cái gì? Vì con người yếu đuối đang bị ngài bóp cổ kia sao? ~... Hắn đã đột nhiên thả cậu ngã xuống rồi xông người về phía trước, Jaejoong nằm dưới đất sững sờ nhìn em trai mình bị nhấc bổng lên. Gọng kìm của hắn siết ngang cổ Changmin khiến nó há to miệng và phát ra những âm thanh rời rạc, chân tay quẫy đạp liên tục. Jaejoong mở to mắt kinh hoàng, hắn đang làm gì vậy? Hắn muốn giết Changmin sao? Hắn muốn giết em trai cậu sao? ~ KHÔNG! ~ Tái mặt hét lên, Jaejoong hốt hoảng bò dậy túm tay hắn kéo xuống ~ Thả Changmin ra, Yunho...thả ra... ~ Urrr... ~ Sự cứu giúp của cậu thậm chí còn khiến hắn siết chặt tay hơn. Đôi mắt hắn trở nên đục ngầu đầy phẫn nộ. Hắn không nghe thấy tiếng gào thét của cậu, trong đầu hắn lúc này chỉ toàn ước muốn được nghiền nát con người trước mặt. ~ Không Yunho ah, đừng giết Changmin mà... ~ Jaejoong ra sức gỡ tay hắn ra, nhìn Changmin mặt đang tái dần đi mà ứa nước mắt ~ Ta xin ngươi! Ta sẽ thuộc về ngươi mà, ta sẽ là của ngươi mà... ~ Ngươi nói gì? ~ Chất giọng trầm đục vang lên, hắn nhìn thẳng vào cậu. Bàn tay không hiểu sao lại hơi buông lỏng ra, lợi dụng thời cơ đó Jaejoong đã nhanh chóng giải thoát cho Changmin. Thằng bé vừa được thả ra đã ho sặc sụa, đôi mắt vẫn còn chưa hết những tia bàng hoàng. ~ NGƯƠI VỪA NÓI GÌ? ~ Một lần nữa hắn lại ngăn không cho cậu ôm Changmin, thô bạo túm tay cậu lên để cậu mặt đối mặt với mình, hắn hỏi lại một lần nữa. ~ Ta...ta nói...đừng giết Changmin, và ta sẽ tình nguyện thuộc về ngươi...từ nay về sau... ~ Giong Jaejoong trở nên hơi nghèn nghẹn ~...mãi mãi thuộc về ngươi...chỉ cần ngươi tha cho Changmin... ~...! Một khoảng lặng đáng sợ bao trùm lên cả khu nghĩa địa sau câu nói đó. Lúc này các thây ma đã được Vampire cùng quỷ nữ dọn sạch, con mồi không chết thì cũng được bắt hết về lồng. Tóm lại bây giờ mọi sự chú ý đang được đổ dồn vào hắn và búp bê của mình... Soạt! ~ A...! Khoan... Hắn nghiến răng xốc cậu lên vai, chẳng để ý đến sự chống cự của cậu mà đi thẳng về phía lâu đài. Trong lòng vừa nóng hừng hực như có lửa bên trong lại vừa đau nhoi nhói như bị kim châm. Mãi mãi thuộc về hắn sao? Hắn đã từng nghĩ nếu có thể nghe thấy câu nói này từ cậu hắn sẽ vui lắm, vậy tại sao giờ những gì hắn cảm nhận được lại không có chút vui mừng gì? Có phải hay chăng... Vì vế sau của câu nói đó... “...mãi mãi thuộc về ngươi...” “...chỉ cần ngươi tha cho Changmin...” ~ KHÔNG! JAE HYUNG, JAE HYUNG...! ~ Changmin thấy hyung mình bị vác đi như vậy liền đứng dậy chạy theo. ~ Yên nào ~ Heechul từ đâu bước ra túm cổ áo Changmin lôi lại, khuôn mặt khó đăm đăm nhìn thằng nhóc cao kều trước mặt ~ Ngươi còn muốn gây thêm chuyện gì nữa? ~ JAE HYUNG, JAE HYUNG, THẢ TÔI RA... ~ Changmin vừa kêu gào vừa khua tay loạn xạ. Min không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả, kẻ đó là ai? Tại sao muốn giết nó, tại sao đem Jae hyung đi? Min muốn đuổi theo, nó còn chưa hiểu tại sao lại thấy Jae hyung ở đây, rồi còn những gì Jae hyung đã nói với kẻ đó...Min có rất nhiều muốn hỏi Jae hyung... ~ A, ngươi vùng vẫy cái gì...? ~ Y khó khăn ngăn cản trước sự chống đối quyết liệt của Changmin ~ Tụi bây còn đứng đó nhìn à! Qua đây giúp ta! ~ Vâng, Huyết Vương... ~ KHÔNG! Bốp! ... ... ... Là vì Changmin thấy có rất nhiều kẻ đang tiến về phía mình nên đã cố dùng hết sức vung mạnh tay tính gạt y ra. Tuy nhiên không hiểu run rủi thế nào mà tay vung lên rõ cao rồi lại hạ xuống cái “bốp” đúng mặt y... ... ... ... ~ Chulie ah ~ ~... ~ Chul oppa ah ~ ~... ~ Huyết Vương ah ~ ~... ~ ĐEM XUỐNG BẾP NGAY! ~ AAAAAAA...! ... RẦM! Cánh cửa sau khi ăn một đạp thì đóng sập lại, Jaejoong cũng trong tình trạng thê thảm tương tự vì bị hắn quăng thô bạo lên giường. ~ A...đau... ~ Cậu cắn răng rấm rức, đã bao lâu rồi hắn chưa thô bạo như thế với cậu nhỉ? Mà hôm nay hắn làm sao thế...tự nhiên nổi cáu với cậu... ~ Ngươi... ~ Hắn ngồi xuống, đưa tay siết cằm cậu bắt ngẩng lên ~...kẻ đó quan trọng đến thế sao? ~ Hả...A! Yunho, vai ngươi... ~ Phải đến lúc này Jaejoong mới để ý thấy vết rách trên vai hắn, có phải vì ban nãy do bảo vệ cậu mà hắn bị thương không nhỉ? Vừa định vươn tay chạm vào vết thương đó thì Jaejoong bỗng cảm thấy cằm mình đau nhói. ~ NÓI! Việc cậu phát hiện ra vết thương đó lại càng làm hắn tức giận, đến gìơ mới nhận ra sao? Lúc trước vì mải chú ý đến kẻ đó quá nên không thèm nhìn vào bả vai loang lổ máu này, phải để đến lúc bị bắt nhìn thẳng vào hắn như vầy mới để ý đến sao? Hay thật! Hắn không cần, hoàn toàn không cần sự quan tâm muộn màng như thế! ~ Umh...đau ta... ~ Jaejoong nhăn mặt khi cảm thấy không chịu nổi sự ép chặt trên khuôn mặt mình. ~ TRẢ LỜI ĐI! KẺ ĐÓ QUAN TRỌNG ĐẾN THẾ SAO? ~ Đún...g...Changmin...rất quan...trọng với ta... ~ Cậu khó nhọc trả lời. ~ Đến nhường nào? ~ Khoé môi hắn bỗng nhếch lên, cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt lúc này thật sự khó đoán. ~ U...mh...đến độ...ngươi...không thể...hiểu...được... Rõ ràng là một câu trả lời rất không khôn ngoan trong thời điểm hiện tại. Nhưng nó lại phần nào thể hiện tâm trạng của cậu hiện giờ, và thêm một lần nữa cách xử sự của cậu khiến hắn nổi điên. Khi nhìn cái nhếch mép khó hiểu của hắn, không hiểu sao Jaejoong lại nhớ về cảm giác lúc chứng kiến hắn vươn tay bóp cổ em trai mình. Thời điểm đó cậu đã nhận ra rằng, cho dù hắn có trở nên dịu dàng đến đâu thì cái cách giết người không gớm tay ấy đã là bản chất của hắn. Bảo cậu chấp nhận hắn, bảo cậu cho hắn một cơ hội...điều đó thật ngu ngốc... Nhưng nực cười là ở chỗ...suýt chút nữa cậu đã mềm lòng để thực hiện cái điều ngu ngốc đó... ~ Đến độ có thể tình nguyện thuộc về ta sao? Hắn gằn rõ từng chữ một. Cậu sai, lần này là cậu có lỗi. Cậu khiến hắn bị thương, cậu làm hắn khó chịu trong lòng, và giờ cậu lại đang chọc tức hắn. Cho dù về lý mà nói thì cậu đã là của hắn, nhưng việc đó chưa bao giờ được Jaejoong chấp nhận. Hắn coi cậu là búp bê của mình, cả toà lâu đài này cũng mặc nhiên coi cậu là búp bê của Chúa tể, chỉ có cậu là không đồng ý với việc đó. Vậy mà nay, chỉ vì kẻ đó, cậu đã cam tâm làm búp bê của hắn, cam tâm thuộc về hắn. Được, để xem cậu có thể vì kẻ đó làm chuyện gì! ~ Đúng! Jaejoong nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói. Sự thật thì vì giữa cậu và hắn đã xảy ra chuyện ấy nên cho dù có muốn hay không thì cậu cũng đã thuộc về hắn rồi. Tình nguyện cái gì chứ, cho dù có tình nguyện hay không cuối cùng chẳng phải đều làm theo ý hắn hết sao? Là lúc đó hoảng quá mà nói bừa vậy thôi, nhưng nếu hắn đã hỏi lại như vậy thì cậu cũng không ngần ngại mà trả lời “Đúng”. Dù gì cậu đây cũng chẳng còn gì để mất...nếu vì Changmin mà chịu thêm ít nhục nhã...có lẽ cũng chẳng vấn đề gì... ~ Vậy thì làm đi... ~ Khuôn mặt hắn càng ngày càng tối lại, nhìn đâu cũng không thấy một chút vui sướng. ~ Là...m...g...ì...? ~ Cho ta thấy...sự tình nguyện của ngươi... ~ Cậu luôn sợ hãi và tránh né mỗi khi cả hai đụng chạm thân mật. Hắn không tin cậu dám chủ động, cho dù có là vì kẻ tên Changmin gì đó. Bàn tay hắn buông lỏng cằm Jaejoong ra rồi trượt dần xuống cổ, hắn dùng một ngón tay kéo cổ áo cậu trễ xuống, đôi mắt nhìn cậu thách thức... ~ Changmin...sẽ sống chứ? ~ Khuôn mặt Jaejoong thoáng biến sắc khi hiểu ý hắn, nhưng ngay sau đó cậu đã lấy lại bình tĩnh và hỏi tiếp. ~ Điều đó là tuỳ thuộc vào ngươi... ... ~ Huyết Vương... ~ Kibum sau khi đã trấn tĩnh lại và chắc chắn rằng mình sẽ không có bất cứ phản ứng thái quá nào mới từ tốn hỏi Heechul ~...chuyện này là thế nào? ~ À, là thế này Bum ah...ngươi cũng biết đó, lễ trưởng thành của chúng ta lần này không thể diễn ra suôn sẻ đều là vì tên nhóc ấy, ta thực ra rất muốn rút máu lóc thịt nó ra...nhưng mà, có vẻ tên đó là người quen của Jaejoong, vậy nên cho đến khi nào Yunho và Jaejoong giải quyết xong chuyện trong căn phòng kia thì chúng ta mới biết được là có thể giết thằng nhóc đó không...vì thế gìơ vẫn phải để cho nó sống...chuyện là thế đó... ~ Y sau khi làm một hơi giải thích thì trưng ngay cái bộ mặt tươi nhất ra nhìn Kibum chờ đợi. ~ Vâng, cái đó thuộc hạ hiểu...nhưng... ~ Kibum gật gù, sau đó đột nhiên vung tay sang ngang đấm một cái “Rầm” vào cánh cửa phòng mình ~...vấn đề là ở chỗ, tại - sao - nó - lại - ở - trong - phòng - này? ~ Ầy... ~ Y cười cười ~...nhờ ngươi trông nom một con người cũng không được sao? ~ Nhưng nó rất ồn ào, thuộc hạ vừa bước vào phòng đã bị nó túm lấy gào thét đòi gặp Jaejoong, khó khăn lắm thuộc hạ mới ra được ngoài đây... ~ Kibum hậm hực kể lể ~...ngài có thể vứt nó cho những Vampire bảo mẫu mà, họ có thể làm cho thằng nhóc đó im lặng ngay lập tức! ~ Không được! ~ Y lắc đầu nguầy nguậy ~ Sợ rằng Vampire nào gặp phải cái tên cứng đầu cứng cổ ấy cũng đều chịu không nổi mà điên lên rồi cắn cổ nó hút máu, mà như thế thì đâu có được...ta giao nó cho ngươi vì ngươi là kẻ biết kiềm chế nhất đấy Bum ah, đừng làm ta thất vọng nhá... ~ Nhưng Huyết Vương...! ~ Không sao đâu, chỉ trông nó trong vài giờ thôi... ~ Y vỗ vỗ vào vai Kibum dặn dò ~...không phải ngươi rất ghét con người sao? Cứ hành hạ nó thoả thích đi, chỉ cần không giết chết là được, thế nhá... ~ Thuộc hạ... Kibum còn chưa kịp nghĩ ra lý do từ chối nữa thì đã thấy Huyết Vương lao nhanh đi mất rồi. Ờ, thì ban nãy Bum gọi y ra trong lúc y và Hankyung đang trong phòng “...” mà, bây giờ vội vàng như thế cũng là bình thường... Thật không nỡ phá quấy lần nữa... Tặc lưỡi một cái, Kibum quay người về phía cánh cửa phòng mình, hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở cửa...