...
...
~ Rốt cuộc tên nhóc đó là ai chứ? ~ Ririn ngồi vắt chéo chân hậm hực, nghĩ lại cái cảnh con người đó được Chúa tể ôm hôn ngọt ngào là ả thấy sôi máu hết lên rồi.
~ Thể hiện như thế còn chưa rõ sao? ~ Seulyo vừa đi quanh quan sát căn phòng Heechul dẫn các ả đến vừa trả lời Rin ~ Đó là búp bê của Yunho oppa, cũng giống như Hankyung là búp bê của Chul oppa đó.
~ Bởi vậy ta mới không phục! ~ Rin đứng lên giậm mạnh chân ~ Nó hoàn toàn không xứng với Yunho oppa, con người yếu ớt như vậy làm sao sánh đôi cùng Yunho oppa được chứ?
~ Này Rin, ngươi có nhầm không vậy? ~ Shintae đang ngồi chăm chút lại cho đôi cánh của mình cũng không nhịn được mà lên tiếng ~ Không phải đã có người nói Yunho oppa với kẻ đó là “Một đôi hoàn hảo” rồi sao? Nếu ngươi còn thắc mắc sao không hỏi kẻ đã nói câu đó ấy...
Ririn nghe đến đây ngay lập tức đánh mắt về phía cửa sổ, nơi có một quỷ nữ đang ngồi chống cằm trầm ngâm suy nghĩ. Ả vùng vằng đến trước mặt quỷ nữ đó ấm ức nói.
~ Sungyoung! Ngươi biết thừa ta thích Yunho oppa...vậy tại sao lại còn nói thế?
~ Ta chỉ nói những gì ta thấy được...
Sungyoung vẫn lơ đễnh nhìn ra ngoài mà không thèm quay lại. Đương nhiên nó biết Ririn cực thích Yunho oppa, cũng giống như nó cực thích Junsu oppa hay quỷ nữ cực thích các oppa còn lại vậy. Nhưng trước đó Sungyoung cũng đã nói trước với sáu chị em mình rằng đừng có mơ tưởng đến việc sẽ có chỗ đứng trong lòng các oppa đó, tất cả bọn chúng đều không phải người có thể sánh đôi với các oppa. Lời nói của con nhỏ này rất có trọng lượng, bởi vậy trong bảy quỷ nữ đã có những người chấp nhận buông xuôi, tuy là vẫn dính chặt các oppa nhưng cũng không dám làm tới. Bên cạnh đó lại có những kẻ mù quáng mà không chịu bỏ cuộc, điển hình là Rin, ả thích Yunho đến điên cuồng và luôn có ước muốn được hắn để mắt tới. Điều này đương nhiên không thể...
~ Những gì ngươi thấy được? ~ Rin vẫn đang rất hậm hực, ả ta thực sự là một kẻ không biết điều ~ Chẳng nhẽ tất cả những gì ngươi thấy đều đúng sao?
~ Ít nhất cho tới lúc này là thế...
Kigin đứng gần đó chép miệng lên tiếng, ả cũng là một trong những kẻ mù quáng không chịu bỏ cuộc đây. Có vẻ như Yunho oppa có sức hút cực lớn, đến nỗi mà cho dù đã được cảnh báo trước hậu quả không mấy hay ho từ Sungyoung thì ả và Ririn vẫn như những con thiêu thân tiếp tục lao đầu vào. Lần này trở về tự yên thấy xuất hiện một kẻ có thể nhận những cử chỉ âu yếm dịu dàng của Yunho oppa như vậy, bảo sao ả có thể bình tĩnh được. Nhưng Kigin khác Ririn ở chỗ, ả một khi không hài lòng cái gì đó thì sẽ ngấm ngầm triệt tiêu, làm sao để người khác không nghĩ tới ả chính là kẻ gây chuyện là được. Còn nếu cứ nháo nhào để lộ ra hết như Rin thì chẳng thể giành giật được với ai cả. Bởi vậy lúc này tuy là thấy Kigin ung dung như vậy nhưng thực chất trong lòng ả đã bắt đầu tính toán...
Bằng cách nào có thể khiến con người kia tách ra khỏi Yunho oppa đây nhỉ? Hiển nhiên sẽ có cách, chỉ là ả vẫn chưa nghĩ ra thôi...
~ Không phải ta đã nói rồi sao? Đừng động vào những con người bên cạnh các oppa, nếu không đến ngay cả cơ hội được ở gần oppa các ngươi cũng không có đâu!
Sungyoung khó chịu nói khi nhìn thấy tâm địa xấu xa của Kigin đang dần nổi lên.Con nhỏ ngán ngẩm thở dài rồi tiếp tục quay mặt về phía cửa sổ. Nó là một quỷ nữ có đôi mắt rất đặc biệt, Sungyoung có thể nhìn thấu tâm hồn và suy nghĩ thầm kín của người khác. Con nhỏ được các oppa yêu quý vì tài năng và sự biết điều của mình, nó không hề lợi dụng quyền năng của mình làm hại ai bao giờ. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi một kẻ có tâm hồn vẩn đục đâu xứng sở hữu đôi mắt tuyệt vời đến vậy.
~ Hừ... ~ Ririn gườm gườm nhìn Sungyoung ~...ngươi cũng tự nhủ điều đó với bản thân mình ấy, chẳng phải ngươi cũng suốt ngày dính vào Junsu oppa sao?
~...
Đúng là Sungyoung cứ bám dính vào Junsu suốt, ấy là vì lần gặp lại này con nhỏ có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra khiến cho oppa không thể trở về toà lâu đài trong một thời gian dài. Và trong khoảng thời gian đó Junsu oppa cũng sẽ tìm được một kẻ có thể ở bên oppa suốt đời. Bởi vậy mà Sungyoung muốn tận dụng những cơ hội cuối cùng này để ở bên oppa ấy nhiều hơn...
Cho dù nó không biết sẽ có chuyện gì xảy ra...
Nhưng chắc chắn đó sẽ là những sóng gió không nhỏ...
...
~ Ưmh...buông ra...aa...
~ A...đau mà...đừng cho vào...
RẦM RẦM RẦM
~ Dừng lại, có người gọi kìa...aaaa...không được!
RẦM RẦM RẦM
~ Yunho hyung! ~ Junsu đứng ngoài vừa không ngừng đập cửa vừa gào lên ~ Em có chuyện muốn nói với hyung! Hyung mau ra đây đi!
...
...
...
Cạch ~
~ Có chuyện gì?
Cuối cùng thì sau một hồi im ắng, cánh cửa phòng cũng bật mở. Hắn vẻ mặt cau có bước ra, ngay đến cách hỏi cũng thấy rõ sự khó chịu. Mà cũng chả cần nhìn đến vẻ mặt hay cách hỏi của hắn, riêng việc cả người hắn chỉ quấn độc một cái chăn từ eo xuống cũng đủ để Junsu hiểu hyung nó đang bận chuyện hay ho gì rồi.
~ Junsu, ngươi đang làm phiền ta đấy... ~ Hắn khó chịu nhìn nó, đang đến lúc gay cấn, nếu không phải người gọi là Junsu thì đừng hòng hắn ra ngoài. Dù sao từ lúc Junsu về đến giờ hắn cũng chưa gặp mặt nói chuyện, hắn cũng có việc muốn hỏi nó.
~ Em sẽ nói nhanh thôi... ~ Junsu ngán ngẩm khoanh tay trước ngực ~ Chỉ trong một đêm hyung dọn sạch ba khu Hunter như vậy là có ý gì?
~ 5000 năm mới đi săn một lần, cũng phải làm cái gì ấn tượng chứ ~ Hắn nhếch mép trả lời.
~ Được rồi! ~ Nó phẩy tay ~ Vậy tại sao bỏ lại khu Đông? Hyung luôn muốn truyền nhân kẻ đó thức dậy đúng không?
~ Đúng! ~ Hắn trả lời ngắn gọn, việc hắn bị một kẻ làm cho ngủ gục suốt 5000 năm như vậy là không thể chấp nhận nổi. Nếu không tự tay phanh thây kẻ đó ra, cho dù chỉ là kiếp sau, thì hắn hoàn toàn không thể nuốt trôi cục tức này.
~ Vậy hyung để em lên trên đó điều tra làm gì? ~ Nó rít qua kẽ răng, trong khi cả toà lâu đài này lo tìm cách để ngăn cản sự thức dậy của kẻ đó thì hắn lại hoàn toàn dửng dưng. Không phải Junsu không tin vào năng lực của hyung mình, chỉ vì nếu phải một lần nữa đấu với kẻ đó thì hắn sẽ phải chịu những thương tổn gì đâu ai biết được?
~ Ta không ép ngươi phải lên tìm kẻ đó, chẳng phải ngươi luôn thích thú với những tên Hunter sao? Cứ nghĩ rằng lên đấy để chơi không được sao?
~ Hyung...!
~ À, có kẻ dám dùng súng bạc bắn ngươi phải không? ~ Hắn nhíu mày nhớ lại tình cảnh của Kibum ~ Kẻ đó giờ sao rồi?
~ Dính đạn máu của hyung không chết nên về trút giận lên em, nhưng không sao... ~ Nó tặc lưỡi ~...em đã nghĩ ra cách trả thù rồi, sẽ giải quyết sớm thôi...và em cũng sẽ giết truyền nhân của kẻ đó sớm thôi.
~ Tuỳ ngươi... ~ Hắn xoay người mở cửa phòng, trước khi cánh cửa khép lại còn cố nói thêm ~...nhưng ta không nghĩ các Hunter lại dễ dàng để lộ thông tin cho Vampire chúng ta mò đến tìm như vậy đâu...
Cạch.
Sập cửa lại một cách vô tình, hắn trầm ngâm đi về phía giường. Chuyện truyền nhân Hunter Vương chưa bao giờ khiến hắn phải lo lắng. Bởi Yunho đã chắc chắn rằng nếu có phải quyết đấu lại lần nữa hắn sẽ tuyệt đối không thua.
Vì cái gì ư?
Vì sức mạnh Vampire ngàn năm không hề thuyên giảm...
Vì lòng thù hận được nuôi lớn trong giấc ngủ ngàn thu...
Và vì giờ đây...hắn đã có thứ để lưu luyến...
~ Jaejoong...
Vươn tay vuốt nhẹ lên tấm lưng trần trắng mịn đang quay về phía mình, hắn từ từ cúi người xuống nhấm nháp cái cổ xinh đẹp của người nằm trên giường. Từng nụ hôn ướt át được đặt liên tiếp lên cổ, tai và một bên má cậu. Hắn xoay người cậu lại để tiếp tục chuyện hay ho đang dang dở ban nãy, và...
~ Hơ hơ...
~...
Cậu đã ngủ từ đời nào rồi.
Khuôn mặt Jaejoong lúc này nhìn thanh thản đến phát ghét, đôi môi anh đào mở hờ ra rên “hơ hơ” một cách ngớ ngẩn. Hắn ngứa ngáy với cái ước muốn được phá rối giấc ngủ của cậu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì...hôm nay như thế là đủ rồi...
~ Tha cho ngươi một lần vậy...
Luồn tay ra phía trước nhẹ nhàng kéo cậu lại gần, hắn để cho lưng cậu nằm gọn trong bờ ngực vững chãi của mình. Chiếc chăn được đưa lên che chắn hai cơ thể trần trụi, tay hắn ôm quanh eo cậu, siết chặt...Nằm nghĩ nghĩ một chút, rồi như không hài lòng với sự tốt bụng và dịu dàng của mình, hắn khẽ lầm bầm...
~ Lần sau sẽ bắt ngươi trả cả vốn lẫn lãi...
...
12 giờ đêm...
Đấy vẫn chưa phải là giờ nghỉ ngơi của con người. Đèn điện vẫn có thể sáng trưng, đường phố vẫn có thể tấp nập người qua lại, nhịp sống hối hả vẫn cứ thế tiếp diễn. Nhưng đối với một nghĩa trang, nhất là một nghĩa trang đã bị bỏ hoang, thì đây có thể nói là khoảng thời gian yên ắng nhất.
Tất nhiên là trừ đêm nay ra.
Những ánh lửa bập bùng cháy không đủ xua đi sự âm u lạnh lẽo của nghĩa địa này, nhưng ít nhất nó cũng là dấu hiệu cho thấy nơi đây đang diễn ra một sự kiện nào đó.
Sự kiện ấy được các Vampire gọi là...lễ trưởng thành.
~ Ta...muốn về... ~ Jaejoong vừa đặt chân vào khu vực tổ chức đại lễ đã định quay người trở lại.
~ Không được! ~ Hankyung vội ngăn cản ~ Chúa tể bảo hôm nay cậu phải đến, ngài đang chờ cậu trên kia kìa.
Nói rồi anh chỉ tay về hướng bục đá được xây cao hơn so với mặt đất kia. Và đương nhiên kẻ đang ngồi trên chiếc ghế phía đỉnh bục là hắn. Chiếc áo choàng đen được khoác hờ hững trên vai cùng nét mặt lạnh băng trên khuôn mặt tạo cho hắn sự quyến rũ đến kì lạ. Hơn thế cái cách đưa ly rượu đỏ sánh qua sánh lại và cách hắn đưa ngón tay lên vuốt ngang môi chính mình lại càng làm hắn cuốn hút hơn nữa. Jaejoong ngây người ra một chút, sau đó thì nhăn mặt thắc mắc không hiểu từ bao giờ cậu lại biết khen con trai là quyến rũ với cả cuốn hút.
Bịch ~
~ A... ~ Đang đứng đột nhiên bị va vào, Jaejoong giật mình quay ra nhìn. Trước mặt cậu là một cô gái xinh đẹp nhưng có ánh mắt sắc lạnh tựa như lưỡi dao nguy hiểm sẵn sàng làm đau bất cứ ai.
~ Hãy nên biết điều một chút... ~ Giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự căm ghét vang lên. Jaejoong khó hiểu nhìn cô ta, nếu cậu nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên cậu gặp cô gái này mà.
~ Chuyện gì? ~ Cậu nhíu mày hỏi lại.
~ Chuyện mà một món đồ chơi nên làm...đừng đi quá giới hạn của một con búp bê...
Cô ta liếc mắt nhìn cậu một lần nữa rồi bước đi, để lại đằng sau sự khó chịu của cậu. Jaejoong đã nhận ra rồi, đêm qua lúc hắn đem cậu ra ngoài sảnh chính có nghe thấy giọng nói này. Có vẻ như cô ta thích Yunho thì phải...tên là gì nhỉ? Rin hay sao đó...
~ Ôi, đừng để ý đến Ririn, quỷ nữ là vậy đấy... ~ Hankyung đứng cạnh vỗ vỗ vào vai cậu ~ Ghen tuông vớ vẩn ấy mà...
~ Cô ta là gì của Yunho? ~ Cậu vừa nhìn theo vừa bực bội hỏi. Quỷ nữ đó có quyền gì mà nói thế với cậu chứ. Jaejoong không để ý nhiều lắm đến phần nội dung nhưng chỉ riêng cái cách nói thôi cũng đủ làm người nghe khó chịu rồi.
~ Một trong những người thèm khát sự yêu thương của Chúa tể... ~ Anh nháy mắt đầy ẩn ý rồi nắm tay lôi cậu đi ~...nếu có thời gian tôi sẽ nói cho cậu nghe, giờ thì đến chỗ Chúa tể nào...
...
~ Buông ta ra! ~ Cậu nhìn vào mắt hắn ra lệnh.
~ Không! ~ Đương nhiên hắn sẽ chẳng bao giờ làm theo.
~ Ta có thể ngồi bên cạnh ngươi... ~ Jaejoong cựa mình đòi xuống, cậu có phải trẻ con ba tuổi đâu mà vừa ngồi trên đùi hắn vừa bị hắn ôm eo thế này.
~ Yên nào! ~ Hắn gắt ~ Hoặc là ngồi như thế này hoặc là ta sẽ quẳng ngươi xuống dưới...
~ Được, quẳng ta xuống rồi cho ta ở dưới đó luôn nhá? ~ Cậu nuốt nước bọt làm nói một tràng, cho dù cái bục này hơi cao nhưng nếu bị ném xuống thật chắc cũng không đến nỗi gãy xương đâu. Dù sao cũng còn hơn là phải ngồi trên đây bị hắn ôm eo thế này, vừa nhục vừa ngượng!
~ Không! Quẳng rồi sẽ đem ngươi lên đây quẳng tiếp... ~ Hắn nói mà chẳng thay đổi sắc mặt.
~ Cho đến khi... ~ Giọng cậu nghèn nghẹn.
~ Cho đến khi ngươi chịu ngồi kiểu này thì thôi.
~...
Nhìn cậu bặm môi ngoan ngoãn ngồi mà hắn thấy thật thoả mãn. Ai bảo hắn cho cậu chọn cậu không chọn, nếu không thể cho hắn thấy vẻ mặt hạnh phúc tươi cười thì sự bực bội cau có này cũng được. Đưa tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn ấy, hắn hướng ánh mắt về phía Heechul, lúc này đang chuẩn bị khai màn.
Những con mồi đã được trói chặt tay bị lùa vào đứng giữa trung tâm nghĩa địa. Heechul hài lòng nhìn chúng run rẩy sợ hãi, sau đó quay về phía các Vampire đang trong tư thế chuẩn bị săn mồi lên tiếng.
~ Trong đây có tất cả 50 con mồi cả bẩn lẫn sạch, yêu cầu của ta là các ngươi phải bắt sống những con mồi bẩn, trong vòng nửa tiếng, kẻ nào bắt được năm con mồi đưa về lồng của mình coi như đã chính thức vượt qua thử thách.
Tất cả đều ồ lên kinh ngạc. Năm con mồi trong vòng nửa tiếng, như thế chẳng phải quá dễ dàng sao? Lần này có cả Chúa tể chứng kiến nhẽ ra phải làm cho hoàng tráng hơn chứ. Lễ trưởng thành lần trước Dã Vương còn yêu cầu mười con mồi cả bẩn lẫn sạch trong nửa tiếng cơ mà.
Khoé môi y nhếch lên khi nghe những tiếng xì xào đó. “Phực” một cái, thanh gậy sắt trên tay y bật dài ra, Heechul nhún người lên cao rồi nói vọng xuống.
~ Tuy nhiên lần này sẽ không chỉ có Vampire và con mồi, sẽ có những vị khách đặc biệt khác đến góp vui cùng chúng ta...
Vừa dứt lời y liền cầm gậy sắt lao ra nghĩa địa, thẳng tay xới tung từng phần đất lên. Cây gậy lia đến đâu đất đá bắn lên tung toé đến đó, những con mồi chưa gì đã chạy toán lọan cả lên, trong khi ấy các Vampire chỉ nín thở chờ đợi. Trò chơi Huyết Vương tạo ra, tuyệt đối không thể xem thường.
Roạt ~ roạt ~
Gràoooo...grào...
Từ chỗ đất đá bị khai quật, những thây ma xương xẩu và tang tóc lóp ngóp bò lên. Nghĩa địa này vốn bị bỏ hoang từ rất lâu rồi nên người chết ở đây đều đã trở thành những thây ma không chuyển kiếp được. Da thịt sớm bị phân huỷ từ lâu, bây giờ chúng hiện ra là những bộ xương khô mục rữa và khát máu. Ở dưới lòng đất gào thét tìm đường ra mãi không được, tự dưng hôm nay lại có kẻ phá bỏ những lớp đất đá dày cho chúng thoát ra. Nhìn những con mồi đầy máu thịt thơm ngon bày ra trước mắt, các thây ma bắt đầu lao vào giằng xé. Heechul ở trên không thu gậy sắt về, sau đó lớn tiếng ra lệnh, như hiệu lệnh cho một trận tranh giành quyết liệt giữa Vampire và thây ma.
“Bắt đầu săn!”
Vụt ~ vụt ~ vụt ~ ~ ~
Những Vampire khát khao khẳng định mình không ngần ngại lao xuống. Trước mắt là tìm những con mồi bẩn, sau đó là lao vào bắt, cùng đó phải tiêu diệt những thây ma cản đường. Yêu cầu được đặt ra là phải bắt con mồi sống, vậy nên nếu để các thây ma cắn chết rồi coi như không tính nữa. Lần này Huyết Vương ra đề quả là khó nhằn, vừa phải bắt đủ số lượng, vừa phải chống chọi với những thây ma điên cuồng cắn xé kia. Không biết sẽ có bao nhiêu Vampire qua khỏi thử thách lần này đây.
...
Jaejoong vội quay người lại vòng tay ôm chặt hắn, cậu chỉ nhìn cuộc săn kia được hai giây đã thấy khủng khiếp lắm rồi. Vậy mà sao hắn có vẻ chăm chú đến vậy, hơn nữa khuôn mặt còn không biểu lộ chút cảm xúc. Jaejoong cố siết vòng tay mình thật chặt để thu hút sự chú ý của hắn, để hắn biết cậu đang sợ hãi chừng nào, chuyện này còn khủng khiếp hơn việc hút máu người của hắn ngàn lần.
~ Ngươi sợ sao? ~ Hắn cảm thấy lồng ngực mình đang bị ép chặt lại và có chút gì đó ẩm ướt thì vội nâng mặt cậu lên. Xem nào, sao lại khóc nữa rồi.
~ Ta muốn về...ư... ~ Tiếng thét thảm thiết của con mồi nào đó kêu lên làm cậu giật mình nhắm tịt mắt vào, áp mặt mình sâu vào ngực hắn.
~ Hừ... ~ Hắn lưỡng lự nhìn cậu sợ hãi trong lòng mình, vốn chỉ định để cậu tiếp xúc nhiều hơn với bên ngoài hơn là cứ suốt ngày ở trong phòng, không ngờ lại làm cậu khiếp đảm đến nhường này. Dù sao cũng đã tự nhủ không nên để cậu sợ hãi gì nữa rồi nên... ~ Được, ta đưa ngươi về...
Hắn ôm cậu bước xuống bục, đi qua chỗ cuộc săn đang diễn ra và hướng về phía toà lâu đài.
~ HUHUHU...không...cứu tôi với...
Cậu giật mình, giọng nói đó...
~ AAA...UMMA ƠI...
Tiếng hét đó...
~ KHÔNG! JAE HYUNG ƠI CỨU EM!
~ Changmin...
Cậu vùng mạnh nhảy ra khỏi vòng tay hắn. Đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại tìm kiếm bóng hình em trai mình. Cậu không nhầm đâu, là tiếng hét của nó mà, là tiếng kêu cứu của Changmin, cho dù có bao lâu không được nghe thì cậu cũng không thể quên được chất giọng đó...
~ AA...ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔI...
Ánh mắt Jaejoong chợt dừng lại, hình ảnh một người vừa chạy vừa khóc vừa cố vùng ra khỏi những bàn tay xương xẩu hiện rõ trong mắt cậu...
~ CHANGMIN AH...
~ JAEJOONG!
~
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
10 chương
69 chương
70 chương