Kết thúc một ngày mệt mỏi,anh đi về biệt thự của mình, còn y thì đang chuẩn bị thứ gì đó cùng với Harry và Triệu Hiên. Sáng hôm sau, ánh mặt trời lại chiếu những tia nắng ấm áp xuống lễ đường nơi sẽ diễn ra lễ cưới của anh và Đoan Sương, cô dâu được dưa đến một phòng khác, còn chú rễ thì ở một phòng khác, trong phòng chú rễ bây giờ đang khá là ảm đạm, bởi đây có lẽ là cuộc hôn nhân sắp đặt, Lí Bạch ngồi trong phòng buồn bã nhớ về những kỉ niệm mà anh và y cùng bên nhau mà khóc, bên chú rễ là vậy, nhưng bên cô dâu thì đang có một bí mật lớn, ngồi trong phòng thay đồ Đoan Sương gọi cho ai đó rồi nói:                    - Chừng nào cậu mới đến, sắp đến giờ rồi đó, nếu đến trễ thì anh ấy và tôi sẽ chính thức là vợ chồng đó, mau đến nhanh đi. Bên kia đầu dây:                       - Tôi đang kẹt xe tầm khoảng 20 phút nữa mới đến, cô giúp tôi kéo dài thời gian đi. Đoan Sương nói:                        - Được nhưng tôi chỉ kéo dài khoảng 15 phút thôi Nói xong cô cúp máy bởi đồng hồ đã điểm 8h30  thời gian làm lễ cưới đã đến, cô được đưa lên xe cùng với anh, cả hai người ngồi trên xe trong không khí ngập ngừng không ai nói chuyện với ai cả , chiếc xe chạy thẳng đến lễ đường nhà thờ, nơi đó đang tập trung rất nhiều người, có cả người thân hai bên gia đình cùng bà con và bạn bè của nhau, khi chiếc xe dừng hẳn thì anh bước xuống đi qua của bên kia mở cửa rồi dìu cô đi trên tấm thảm đỏ cùng những tiếng nhạc du dương hòa cùng dòng người đang hò hét, họ đang đi thì Đoan Sương giả vờ bị vấp té, khiến mọi người lo lắng, Lí Bạch khom người xuống nắm tay cô dìu từng bước đến mục sư, cô kéo dài thời gian tầm 15 phút sau đó thì anh và cô đã trên lễ đường. Bây giờ mục sư mới nói:                                   - Xin chúa trời hãy chứng giám cho hai con người này một cuộc hôn nhân  tốt đẹp Sau khi xin phước lành thì mục sư hỏi:                                     - Lí Bạch con có đồng ý lấy Hà Đoan Sương làm vợ cho dù giàu nghèo ốm đau bệnh tật sống với Đoan Sương đến đầu bạc trăng long đến khi cái chết chia lìa không. Lí Bạch ánh mắt nhìn cửa lễ đường ngập ngừng rồi nói:                                       - Con đồng ý Tiếp đó mục sư cũng hỏi đoan sương tương tự câu nói đó, cô nhìn anh ánh mắt áy náy rồi đáp:                                        - Con đồng ý. Sau đó mục sư nói tiếp:                                         - Nếu không có ai phản đối thì tôi xin tuyên bố hai con là.... Chưa nói hết câu thì cánh cửa lễ đường mở ra một người thanh niên tuấn tú bước vào khiến ai cũng đưa mắt nhìn về phía cửa lễ đường, anh nhìn thấy hình bóng người đó thì liên vui vẻ mà khóc nấc còn cô thì thở phào nhẹ nhõm, Tử Quân đi từng bước đến chỗ anh và nói:                                             - Tôi không đồng ý với việc anh cưới người khác Lí Bạch anh chỉ thuộc về một mình tôi thôi. Nói xong y vác anh lên vai chạy ra khỏi lễ đường với nhiều cặp mắt kinh ngạc, ba mẹ anh thấy vậy liền gọi vệ sĩ đuổi theo nhưng bị người của Đoan Sương chặn lại, họ thấy vậy càng sốc hơn, ba mẹ của anh quay qua hỏi cô:                                              - Chồng con bị người khác cướp vậy mà con không cho người của chúng ta đuổi theo sao? Đoan Sương cười rồi nói:                                                - Bác trai bác gái,con không thích Lí Bạch cũng như anh ấy không thích con người mà anh ấy thích là cậu thanh niên kia cơ, với lại con không muốn một cuộc hôn nhân không tự nguyện này, bây giờ giới trẻ chúng con muốn được tự do yêu đương tìm hiểu nhau chứ không phải là bắt ép nhau, cho dù anh ấy đồng tính thì con cũng chấp nhận, miễn sao người anh ấy yêu và anh ấy hạnh phúc thì con vui rồi, đám cưới hôm nay hủy không làm nữa, rất xin lỗi về chuyện hôm nay. Nghe xong những lời nói của cô thì ba mẹ của Lí Bạch cũng dần dần chấp nhận chuyện này mà không cho người khác đuổi theo, họ nghĩ bây giờ không còn là thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa, mà đây là thời đại mới,hiện đại tình yêu bình đẳng giới, dù giới tính nào cũng có thể được yêu, họ suy nghĩ xong rồi cười. Hôm đấy thật sự là một việc khiến mọi người vừa dở khóc dở cười, nhưng cũng là một ngày vô cùng hạnh phúc của ai kia.Quay lại bên anh và y, sau khi bị y vác lên vai rồi bị Tử Quân bắt vào khách sạn thì anh hoảng hốt nói:                                                      - Tử Quân à em....em đưa anh đến đây làm gì? Y mỉm cười vỗ vào mông anh một cái rồi nói:                                                        - Phạt anh mấy bữa nay dám lơ em còn nói những lời cay độc kia, anh đừng la hay đạp nữa giữ sức chút nữa còn phải rên cho em nghe đó. Dứt lời y đến một căn phòng rồi mở cửa ra, sau khi bước vào thì y quăng anh xuống giường, còn Lí Bạch chưa định hình được chuyện gì hết thì bị y khom người xuống hôn mạnh vào môi, chiếc lưỡi tinh nghịch của y không yên phận mà khuấy đảo phía bên trong khoang miệng của anh, y hút hết mật ngọt trong miệng của anh khoảng 5 phú rồi mới chịu buông ra, tiếp đến y trườn xuống cổ của anh hôn lên tạo một dấu đỏ, kế tiếp là xương quai xanh của anh bị y cắn thật mạnh đến rỉ máu tạo ra một dấu răng để làm chủ quyền, không ngừng lại ở đó, y xé toạc áo anh ra, hai tay không yên phận mà mân mệ hai hạt lựu hồng nhỏ, sau đó, y đưa miệng của mình đến một bên hạt lựu hồng nhỏ ấy mà cắn mút một cách điêu luyện,tiếp đó, y rời khỏi nơi hạt lựu nhỏ ấy mà dùng hai tay nâng hông của anh lên để gần mặt của y, Tử Quân đưa lưỡi vào nơi tư mặt kia mà l**m mút, khiến anh rên la:                                                             - Tử ~ Quân ~ ah~ bẩn ~ ưm ~ bẩn ~ đừng ~ l**m ~ nữa ~ ah~ Thấy anh phản ứng như vậy thì cậu đưa lưỡi của mình ra khỏi nơi h\*u huyệt mà trực tiếp đậm c\*n thịt đang \*\*\*\*\* \*\*\*\* nổi gân xanh kia vào nơi đó\, khiến anh bất giác rên lên nữa:                                                               - Ah~ đừng ~ đột ~ ngột ~ như ~ ah~ á ~ thế ~ ưm ~ á ~ Y không thể cưỡng lại vẻ mặt gợi tình kia mà thúc càng lúc càng nhanh và mạnh bạo hơn, làm cho Lí Bạch khóc nấc lên mà cầu xin, nhưng y không màng đến lời cầu xin ấy mà thúc một cái thật mạnh vào bên trong h*u huyệt của anh đâm sâu đến tận bụng đụng vào điểm nhạy cảm của anh, làm anh la lên:                                                                     - Ứm ~ sâu ~ quá ~ ah~ muốn ~ bắn ~ ah~ Nghe vậy y cầm lấy đầu tiểu Bạch của anh mà bịt lại khiến anh khó chịu uốn éo người nói:                                                                         - Lão ~ công ~ mau ~ ưm ~ cho~ ah~ bé ~ bắn ~ ah~ đi. Sau khi nghe những câu nói kia thì y  thúc mạnh vào bên trong rồi nói:                                                                           - Chúng ta cùng bắn nha bé cưng Nói đoạn y thúc tầm vài chục cái rồi ra\, trước khi ra y đã thả tiểu Bạch ra để anh có thể bắn\, cả hai cùng bắn ra\, một tràn t\*nh dịch nóng ấm được bắn vào bên trong anh\, còn anh bắn lên ra giường\.Thấy anh có vẻ mệt thì Tử Quân bèn rút c\*n thịt của mình ra\, một tràn t\*nh dịch trắng đục chảy ra\, anh thấy vậy liền lấy tay đưa xuống nơi tư mật ấy quẹt lấy dòng t\*nh dịch kia đưa lên miệng mình mà liếm rồi nói:                                                                                 - Lão ~ Công ~thao~ chưa ~ đã ~ gì hết ~ à ~ đồ ~ yếu ~ sinh ~ lí Nghe đến đây thì một cái phựt sợi dây lí trí cuối cùng cũng đứt, thấy hình dáng gợi tình của anh cùng giọng điệu châm chọc kia thì y mỉm cười nói:                                                                             - Hôm nay em phải hành chết anh mới thôi lão bà dâm đãng của em Nói rồi y lao người đâm thẳng c\*n thịt vào bên trong h\*u huyệt của anh mà thúc\, mỗi cú thúc như trời giáng\, mỗi lần càng mạnh bạo và nhanh hơn khiến anh sướng mà rên lên:                                                                         - Ưm ~ đã ~ quá ~ đi ~ ah~ Còn y thì mặc kệ anh mà như một con thú hoang thúc ra thúc vào đưa đẩy một cách mạnh bạo vào bên trong nơi tư mặt kia. cả hai cứ mây mưa như vậy cho đến chiều ngày hôm sau y mới buôn tha cho anh.