Buôn Đồ Người Chết

Chương 70 : Tử chiến

Ba người bọn Lý mặt rỗ đang núp ở cửa, ngơ ngáo nhìn tôi. Mà bọn họ lại hoàn toàn không biết, phía sau lưng, tấm gương dài trong phòng xuất hiện một đám tóc đen sì, xõa dài ra ngoài, đung đưa đung đưa, lúc nào cũng có thể phát động công kích bọn họ. Tôi hít sau một hơi, vật tà âm này vậy mà lại có tư tưởng. Nó đang uy hiếp tôi, không cho tôi tiếp tục nhúng tay sâu hơn, một khi cố tình tiếp tục, nó sẽ làm hại bạn bè tôi. Đây là thời khắc mấu chốt, tôi không thể bối rối, rút điện thoại ra. Lý mặt rỗ đứng im, ngây người bất động. Thấy tôi nhìn chằm chằm vào phía sau, bọn họ cũng ý thức được sau lưng hẳn có gì đó. Mặt lão Lý trắng bệch, tính quay đầu lại. Tôi lập tức lắc đầu, ra hiệu cho hắn đừng nhìn. Một khí phát hiên đối phương, chắc chắn đối phương sẽ công kích Lý mặt rỗ. Tôi soạn một tin nhắn ngắn cho Lý mặt rỗ: "Cắn chót lưỡi, ngậm ở trong miệng, sau đó từ từ đi tới đây." Lý mặt rỗ nhìn qua điện thoại, mặt càng thêm hoang mang, sau đó hắn đưa tin nhắn cho hai người kia đọc. Vương Tiểu Thông cùng tiểu Nguyệt nhìn thấy tin nhắn cũng rất hoảng sợ, có điều họ không khiến tôi thất vọng, chỉ là kinh hoàng trong nháy mắt, sau đó liền làm theo lời tôi. Cắn chót lưỡi, tiểu Nguyệt đau tới chảy nước mắt. Sau đó ba người ngậm máu, từng bước một đi về phía tôi. Lúc bọn họ sắp ra khỏi phòng tắm, đám tóc kia bắt đầu uốn éo, chia thành pha phần, hướng vị trí trái tim của ba người phóng tới. Tôi gầm lên một tiếng: "Nằm xuống!" Sau đó mở nắp chai coca, hất mạnh máu ra ngoài. Máu ác nhân chạm vào đám tóc đen kia, giống như axit dính vào da người, phát ra tiếng sùi sùi, sương mù màu trắng bốc lên. Đám tóc kia có vẻ đau đớn, cuộn lại, mau chóng rút về trong gương. "Nhanh, mang Thanh Thanh đi khỏi đây." Tôi hét. Lý mặt rỗ lúc này mới có phản ứng, nắm lấy tiểu Nguyệt, tông cửa xông ra. Vương Tiểu Thông cũng bế Thanh Thanh đang hôn mê, vội vàng rời đi. Cửa phòng vệ sinh gắt gao đóng lại, lòng tôi cực kỳ khẩn trương. Tôi biết đám tóc kia chỉ tạm rút lui mà thôi, nó sẽ còn tiếp tục xông ra. Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tấm gương, tay nắm chai máu ác nhân, run lên bần bật. Thế nhưng, tấm gương trong phòng tắm lại bình tĩnh kỳ lạ, tôi chờ khoảng mười phút, vẫn không có gì xảy ra. Trong lòng tôi kinh ngạc, nghĩ hay là vàng ngậm máu này đã bị tôi giải quyết dễ dàng như vậy. Đang mải nghĩ ngợi, sau lưng tôi chợt vang lên một trận tiếng động ầm ầm. Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn. Vạn lần không nghĩ tới, tấm gương trong phòng khách lúc này lại xuất hiện một bóng người đen sì. Bóng người kia đột nhiên phóng ra một đám tóc lớn, cấp tốc bắn về phía tôi. Lần này, tóc không phải tập trung một chỗ công kích, mà chia ra thành vô số đầu nhọn, từ bốn phương tám hướng quấn về phía tôi. Tôi quá bất ngờ, không kịp thủ thế, nên toàn thân đã bị tóc cuốn lấy, bao phủ giống như gói bánh chưng. Tôi lập tức cảm thấy toàn thân rét run, buồn nôn không ngừng. Đây chính là đầu người chết phóng ra, làm sao có thể không buồn nôn cho được? Tóc quấn chặt lấy cơ thể tôi, điên cuồng kéo tôi về phía tấm gương, có ý đồ kéo tôi vào trong. Tôi biết, một khi bị kéo vào trong gương, hậu quả khó mà lường được, rất có thể kết cục là linh hồn của tôi bị nhốt vào trong đó. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, tay nắm chai coca, bóp mạnh máu bắn về phía đầu kia. Máu ác nhân mùi hôi thối, làm tôi ngạt thở, có điều lúc này tôi cũng không có tư cách ghét bỏ nó, chỉ hận không thể có thêm nhiều máu. Tóc bị máu ác nhân dội lên, lần nữa co về. Tôi sao có thể để nó đào tẩu, hừ lạnh một tiếng, đổ máu ác nhân vào tay, sau đó bắt lấy một mớ tóc, hung hăng đập vào gương. Tóc còn chưa co lại hoàn toàn, tôi đã đập vỡ tấm gương. Sau đó dùng sức kéo mạnh, bóng đen bị tôi lôi từ trong gương ra. Chẳng kịp nhìn kỹ, tôi vẩy máu ác nhân vào bóng đen. Khói đen xì xèo bốc lên, hắn đi tới phía tôi, giơ móng vuốt hướng tới trái tim tôi. Tôi một mặt bôi máu ác nhân lên thân thể để tự vệ, một mặt vung máu về phía đối phương tấn công. Với cố gắng của tôi, cuối cùng bóng đen kia mờ nhạt dần, rồi biến mất. Tôi mới hoàn toàn nhẹ nhõm, thở phào ra, cầm dây chuyền vàng, ngâm vào chút máu ác nhân còn lại, sau đó mở cửa phòng vệ sinh ra. Giờ phút này, tôi chỉ thấy đầu choáng váng, hoa mắt chóng mătk, hai tai ù đi. Tôi không nghĩ tấm gương nhà Thanh Thanh chất lượng tốt như thế, vừa rồi tôi va vào một cái, suýt nữa thì choáng mà ngất đi. Trông thấy tôi máu me khắp người đi ra, ba người vô cùng sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ tôi, hỏi tôi tình hình thế nào. Tôi cười nói không sao, mau đưa tôi tới bệnh viện. Vừa dứt lời, đầu óc tôi quay cuồng, ngất đi. Lúc mở mắt ra, cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy khát nước, cổ họng kho rang. Tôi thều thào một tiếng nước, liền có người đưa tới. Tôi chật vật mở mắt ra, vốn tưởng là tiểu Nguyệt đang chăm sóc tôi, không ngờ lại là Thanh Thanh. Nhìn thấy tôi tỉnh lại, nàng vội đỡ dậy, hỏi tôi cảm giác sao rồi? Còn đau đầu không? Trên người có chỗ nào bị thương nữa không? Cô gái ôn nhu trước mặt tôi, so với Thanh Thanh mấy ngày qua, thật như hai người khác nhau. Tôi cười nói: "Cô cuối cùng đã bình thường trở lại?" Thanh Thanh thở dài, lấy gối đệm sau lưng cho tôi, nói: "Trương ca, đa tạ anh. Nếu không có anh, tôi cũng không biết mình sẽ bị biến thành cái gì." Trước kia ấn tượng của tôi với Thanh Thanh không được tốt, khoảnh khắc này ấn tướng xấu đó bỗng tan thành mây khói. Nàng rất hiểu lễ độ, biết cảm ân nhân, tôi liền cảm thấy quý mến nàng. "Không có gì, chỉ giúp một chút thôi mà. Đúng rồi, tiểu Nguyệt với Lý mặt rỗ đâu?" Tôi hỏi. "Doãn Tiểu Nguyệt đi làm, còn Lý mặt rỗ thì đi mua cơm cho anh rồi." Thanh Thanh nói. "Bạn trai cô đâu, sao không ở bên cô?" Tôi hỏi: "Sắc mặt cô không được tốt, mau về nghỉ ngơi đi. Ở đây có Lý mặt rỗ chăm sóc tôi là đủ rồi." "Bạn trai? Anh nói Vườn Tiểu Thông?" Vừa nhắc tới, Thanh Thanh lộ vẻ khó chịu: "Đừng đề cập hắn với tôi, hắn quả thực không bằng cả súc sinh." Tôi kinh ngạc, nhìn Thanh Thanh: "Sao vậy? Trước đó hắn cũng giúp cô, thậm chí còn bị thương vì cô cơ mà." Thanh Thanh bất đắc dĩ cười khổ: "Anh không biết đâu, thực ra sợi dây chuyền này là hắn đưa cho tôi. Tôi tìm sư phó hỏi qua, thì ra chuỗi dây chuyền này, là hắn dùng máu mình bôi lên, định làm cho tôi ngoan ngoãn phục tùng hắn. Hắn vì chiếm đoạt tôi, mà dùng thủ đoạn hèn hạ như thế...Haiz anh nói tại sao làm phụ nữ lại khổ như vậy." Tôi giật nảy mình, không thể tưởng tượng được, nhìn nàng. Tôi biết nàng không hề nói đùa, chỉ là quá bất ngờ, khó mà tin, vì chiếm hữu một nữ nhân, những việc tàn nhẫn như vậy mà Vương Tiểu Thông cũng làm ra. Chắc giờ Thanh Thanh thất vọng lắm. "Được rồi, không tám chuyện với anh nữa." Thanh Thanh nhìn tôi mỉm cười: "Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi chuẩn bị nước." Nói xong, Thanh Thanh cầm phích nước đi ra. Mà nhìn bóng lưng nàng rời đi, tôi lại thấy thương hại. Cô bé này, thật đáng thương. Cũng không biết Vương Tiểu Thông kia nghĩ gì, nhẫn tâm biến một cô gái hiền lành yếu đuối thành như vậy. Rất nhanh, Lý mặt rỗ đã trở về, thấy tôi đã tỉnh liền tiến đến, nhỉ giọng hỏi Thanh Thanh đâu? Nhìn ánh mắt hắn lấm la lấm lét, tôi khẳng định hắn không có ý tốt, liền không nhịn được, hỏi hắn có ý đồ gì với nàng. Lý mặt rỗ cười nói, đây là theo đuổi đàng hoàng không hề giống như Vương Tiểu Thông dùng thủ đoạn hèn hạ. Tôi vỗ vai Lý mặt rỗ, nói đây chính là một cơ hội tốt, ngươi đừng nên bỏ lỡ. Hắn nhếch môi nói: "Hôm nào ngươi bảo tiểu Nguyệt dẫn ta đi thay đổi ngoại hình một chút, để cho ta có khí chất, chứ hiện tại ta thế này cảm thấy quá tệ." Tôi cười nói hoàn toàn chính xác, hay là, để tiểu Nguyệt nâng tầm ngươi thành ngôi sao đi. Một thời gian dài sau đó, chúng tôi khômg có tin tức gì của Vương Tiểu Thông. Một buổi sáng khoảng nửa năm sau, Lý mặt rỗ cầm một tờ báo đưa cho tôi xem. Tiêu đề bài báo là: "Một thanh niên doanh nhân vay nợ, phá sản, không chịu được cú sốc mà nhảy cầu tự vẫn." Mà nhân vật chính, là Vương mỗ nào đó. Tôi biết Vương mỗ này chính là Vương Tiểu Thông. Về sau Lý mặt rỗ có nói cho tôi, Vương Tiểu Thông phá sản là do cha của Thanh Thanh làm. Thấy nữ nhi của mình bị hại như vậy, người bình thường ai có thể chịu được? Ý muốn hại người không thể có, tâm phòng bị người không thể không. Đây là một điều tổ tiên đã dạy cả ngàn năm nay. Nhưng dù là đạo lý đơn giản như vậy, vẫn có những người không chịu hiểu, biết rõ mà vẫn cố tình phạm phải. Đều là đồng tiền làm mờ mắt!