Bướm đêm
Chương 2 : Gái gọi và gái bị gọi
Tựa lưng vào góc cây dưới một ngọn đèn đường mờ mờ sáng. Nó châm điếu thuốc đầu tiên cho buổi làm việc. Đã ba ngày nay nó không có lấy một người khách nào. Công việc dù đê hèn đến đâu thì cũng là công việc. Nếu không làm thì cạp đất mà ăn à ? Đã không ít lần nó nghĩ đến việc bỏ trốn khỏi bọn cầm thú này để làm lại từ đầu nhưng chút ý thức ít ỏi còn lại nhắc nhở nó rằng. Đi là chết. Liệu có trốn được dưới sự quản lý còn hơn cả ngục tù của bọn người đó hay không ? hoặc may nếu trốn được thì sống như thế nào được đây ? Việc làm ? Chổ ở ? Cả việc phải sống trong nôm nốp lo sợ sự truy cùng giết tận của bọn ác nhân. Nghĩ đến đấy nó lại thôi, cuộc đời quá ư là ngắn ngủi có bắt đầu lại cũng chả đi được bao xa thôi thì mặc cho số phận vậy…Đang ngẩn người ra với những dòng suy nghĩ ngớ ngẩn thì nó nghe tiếng huýt sáo đằng xa. Nó không phản ứng chỉ liếc nhìn qua một cái rồi lại đưa mắt lên ngọn đèn đường phía trên đỉnh đầu.
“Cô đi chứ..?”
..nó im lặng..
Người đó tưởng Kim không nghe nên cố gọi thêm một lần nữa..
“Áo đỏ..! Đi chứ..”
“Tôi không đi với người cùng giới, phiền cô tìm người khác”. Nó trả lời mà chả thèm nhìn người đang đối diện, ánh mắt nó cứ nhìn chằm chằm vật đang phát sáng phía trên. Đột nhiên có một lực mạnh kéo phăng nó đi, chưa kịp định thần lại thì nó đã bị dồn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“”Hoặc là đi hoặc là phải đi..”. Câu hỏi mà chả khác gì lời hâm dọa của người phụ nữ đối diện làm nó trợn cả mắt vì ngỡ ngàng cô gái kia vừa nói mà vừa luồn tay kéo dây áo của nó xuống. Chẳng còn cách nào khác, nó nhắm mắt buông xuôi. Dù gì nó cũng chẳng còn gì để mà ngại ngùng nữa…
Cuộc sống của nó là thế, chưa bao giờ nó quyền kháng cự hay chống đối một điều gì cả, mặc cho thói đời đang dần tha hóa và cướp đi linh hồn của nó,nó sống như chỉ để tồn tại.
Ngày hôm nay nó đi cùng một người đàn bà, điều mà nó xem là kinh khủng nhất trong tám năm qua. Nhưng nó không còn lựa chọn khác nữa, nó cần tiền và người kia có thể đáp ứng được cái sự “cần” của nó.
Chiếc xe đang lướt qua bóng đêm huyên náo đến ồn ào của thành phố, đã lâu lắm rồi nó mới chịu ngước mắt nhìn trời đêm buông những ánh đèn đường hiu hắt. Chợt nó nhận ra, đã lâu rồi nó không được yêu thương…
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
79 chương
100 chương
142 chương
62 chương
30 chương
12 chương