(bts)(vkook) heart attack.
Chương 17
[Chap17]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
___________
- Taehyung này, má và vai con sao thế?- Buổi trưa do long thể Kookkie bất an không nấu cơm, Taehyung cũng lười ra ngoài mua đồ. Cãi nhau một hồi, điện thoại đổ chuông mẹ gọi muốn cùng hai đứa ăn cơm. Như mèo mù vớ được cá rán, JungKook cùng Taehyung lếch thếch xách nhau qua nhà mẹ chồng ăn trực. Vừa ngồi vào bàn ăn, bà Kim đã xoa má con trai sót xa hỏi thăm.
- Con bị chó cắn mẹ ạ...- Taehyung bận cắm đầu vào bát cơm, thả bừa một câu.
JungKook ngồi cạnh ho sặc sụa, cơm phun lên mũi.
- Ăn từ từ thôi, đồ tham lam...- Taehyung thở dài, buông đũa vỗ vỗ lưng JungKook, cố nhịn cười.
- Taehyung nhé, về nhà tôi giết anh sau...- JungKook dùng âm lượng bé nhất chỉ đủ để Taehyung nghe thấy, tay đón lấy cốc nước từ tay anh mà lườm mà nguýt, nói chung là đe doạ ghê gớm lắm.
- Hai đứa đói lắm hả?- Bà Kim biết thừa chó mà Taehyung nói mặt mũi nó như thế nào đành ái ngại chuyển chủ đề.
- Tại con chó nó lười biếng không chịu nấu nướng gì 10h trưa mới ngủ dậy đó mẹ.-Taehyung tiếp tục gắp thức ăn bỏ miệng.
JungKook mặt đen như đít nồi, xấu hổ muốn độn thổ đau khổ, mặt mũi nhăn nhó, bỏ đũa lên bàn đưa tay xuống gầm bàn mò đùi non của Taehyung mà nghiến răng bẹo lấy. Anh giật mình, vội vàng ngậm mồm cúi đầu xuống dưới gầm bàn đau đớn cảm thán không nên lời, miệng tạo hình Jeon JungKook lừ mắt nhìn cậu.
- Hahaaa, hôm nay con không khoẻ nên không thể xuống bếp...- JungKook nặn nụ cười hiền lành nhất có thể, cố gắng bơ quả mơ Taehyung đáng thương đang quằn quại cầm lấy bàn tay cậu đang bám trên đùi của anh.
- Con không khoẻ sao? Đi khám bác sĩ chưa? Taehyung con làm chồng thế nào lại để JungKook bệnh thế hả? Con với cái, lại làm gì có lỗi với JungKook rồi phải không?- Bà Kim vừa nghe con rể không khoẻ liền nhảy dựng, hốt hoảng xem xét sau đó đánh Taehyung bồm bộp.
- Gớm như con ma ai mà làm gì nổi em ấy chứ....- Taehyung tránh né móng vuốt của bà Kim né sang bên JungKook nhờ vả.
- Anh ấy còn nói con gớm như ma nữa mẹ ạ...- JungKook giả bộ uỷ khuất, buông tay ra khỏi đùi Taehyung sụt sùi chấm nước mắt.
- Cái thằng này, có mẹ ở đây còn ăn nói hồ đồ với vợ, nếu mẹ không ở đây thì không biết con còn làm trò gì nữa...- Bà Kim càng ngày càng mạnh tay, Taehyung chỉ biết tránh và ăn đòn oan của mẹ, khóc không ra nước mắt.
- Mẹ, con có phải con mẹ không vậy? - Taehyung bực mình không chịu nổi rít lên rồi cắp mông chạy mất.
- Đáng đời..- JungKook điềm đạm cười khẩy rồi tiếp tục bữa ăn của mình.
___________
- Này Taehyung....- JungKook úp úp mở mở, ngồi dưới gầm bàn giật nhẹ gấu áo của Taehyung, dùng ánh mắt chó cún cầu xin sự thương hại từ anh. Vì cậu biết ngoài anh và bà Kim ra thì chẳng có ai giúp nổi cậu, bà Kim thì cậu không giám nhờ vả vì sợ mất lòng tin từ bà, còn mỗi Taehyung là có thể dụ dỗ được thôi cho nên....:>- Nói...- Taehyung đưa mắt qua JungKook, lấy ngón tay đang kéo áo của anh thả xuống đất, nhìn khuôn mặt đáng thương của cậu mà rùng mình, không biết định thỉnh cầu chuyện gì đây...
- Tôi nhờ anh một việc nha- Chỉ chờ Taehyung trả lời cậu liền vác mông lên ghế, dơ ngón trỏ chăm chăm dí sát mặt anh.
- Không....- Taehyung lạnh lùng hất tay của cậu ra khỏi mặt mình tiếp tục xem tivi.
- Này, sao anh phũ quá vậy. Dù gì ngày xưa chúng ta đã từng yêu nhau vả lại bây giờ cũng đã là vợ chồng. Nhờ vả mỗi tí cũng kẹt xỉ...- JungKook dẩu mỏ, cất ngón tay đi, giận dỗi nhìn anh.
- Thôi được rồi, muốn gì đây?- Khuôn mặt của JungKook sưng lên, đôi môi hờn cong lên, tất cả thu hết vào mắt Taehyung, máu lạnh thì có thật đấy nhưng nhìn khuôn mặt xinh xắn đang xị như bị kia thật sự không nỡ lòng. Anh bất lực tắt ti vi tập trung nghe cậu nói.
- Hôm nọ, tôi ở trường có lỡ tay gây thương tích chút ít cho mấy đứa bạn nên....- JungKook cất khẩn trương khuôn mặt treo thịt, dơ ngón út bị che quá nửa dơ lên trước mắt Taehyung muốn nói là cậu chỉ gây một xíu nhỏ bé thế thôi.
- Chút ít? Đánh con nhà người ta tím tái mình mẩy dám nói chút ít...- Taehyung cầm lấy tay JungKook xoè toàn bộ mười ngón tay của cậu ra rồi vụt mạnh vào đó. Cho chừa thói côn đồ.
- Này....-JungKook dút tay về giấu sau mông.- Làm sao anh biết chứ?
- Anh cái gì chẳng biết...-Taehyung rung đùi vui thích.- Thế muốn gì đây?
- Chả là lúc thầy Hiệu trưởng trách móc tôi có lỡ nói là dù có đuổi học cũng chịu, giờ tôi cứ bị hối hận ý. Anh giúp tôi năn nỉ thầy Hiệu trưởng tha thứ cho tôi vào học với... Tôi không thể ở nhà mãi thế này được..-JungKook uỷ khuất, cầm lấy cẳng tay Taehyung mà lắc lắc.
-Hơ hơ... Anh đánh chúng nó à? Anh đắc tội với Hiệu trưởng à? Tại sao lại là tôi xin lỗi? Tự chịu trách nhiệm đi. Anh không biết...- Taehyung nhếch miệng kiêu ngạo, cầm bàn tay JungKook bỏ ra xa, ung dung phủi mông đứng dậy đi mất. Cậu nghĩ anh là ai mà phải năn nỉ ông già đó nhỉ? Chỉ cần anh ho một tiếng là hồn ông ta đã thoát khỏi xác rồi. Năn nỉ? Hư cấu vô cùng.
- Kim Taehyung anh là cái đồ ích kỉ, ngày xưa anh dễ thương bao nhiêu, nghe lời bao nhiêu càng lớn càng cứng đầu, đáng ghét bấy nhiêu. Không cần, tôi nhờ Kim phu nhân...- JungKook tức giận đáp chiếc dép vào đầu Taehyung hùng hổ đi lên gác.
- Yah, Jeon JungKook.... Cậu đang tự nói về bản thân mình sao? Cậu không cần tôi cậu nghĩ tôi cần chắc... Xin lỗi đê, không thèm đây càng nhàn nhớ... Bà Kim đang trên gác đấy, giỏi thì lên xin đi xong ngồi tiếng rưỡi mà nghe hát.- Taehyung quay lại nhặt dép đáp ra ngoài sân, ánh mắt đầy thách thức cậu lên tầng.
- Anh.... Gr gr.. Phát điên mất..- JungKook ức chế, đang định đi lên tầng nhưng vừa nghe nói nghe chửi liền rụt chân lại, đi ra ngoài sân nhặt dép tử tế đeo vào chân... Cậu muốn bùng cháy, nhưng không thể vì đây là nhà mẹ chồng...
- Phát điên thì uống thuốc đi... Bên trong nhà có thuốc ngủ đấy..- Taehyung ôm bụng cười chảy nước mắt.
- KIM TAEHYUNG.... ĐI VỀ...- Đầu JungKook toả khói, mặt đen xì tháo hai chiếc dép vừa xỏ được vào chân đáp Taehyung. Một chiếc vào mồm đang ngoác ra cười, một chiếc vào giữa trán. Xong xuôi liền đeo giày của anh đi ra xe.
- Chồng với chả vợ bố láo thế à? - Taehyung vừa chửi vừa vội vàng đeo dép chạy theo JungKook chửi tiếp. Trong đầu thầm nghĩ Biết thế mình để ông Hiệu trưởng đuổi học luôn cho rồi, khỏi phải mất công đến tận trường làm mất công mất việc đến xin cho chỉ đình chỉ ba ngày...
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
9 chương
71 chương
51 chương
7 chương
11 chương