(bts)(vkook) heart attack.
Chương 16
[Chap16]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
________
Ánh sáng le lói xuyên qua cửa kính đậu lại trên mái tóc hồng nâu của JungKook, cậu lười biếng nheo mắt không muốn mở, tay quờ quạng thành giường tìm chiếc đồng hồ nhỏ.
- Đậu mẹ, 10h trưa rồi....- JungKook dụi mắt liên hồi không tin vào mắt mình, đau đáu nhìn chiếc đồng hồ. Tại sao nó không gọi cậu dậy nhỉ? 7h vào học mà 10h mới ngủ dậy... Chết chắc rồi. JungKook ngồi dậy nhưng phần eo dưới đau nhức không chịu nổi đành nằm lại.
- Không phải em bị đuổi rồi sao? ngủ tiếp đi. Dậy giờ cũng không có cơm ăn đâu.-Taehyung hai mắt vẫn nhắm nghiền, quàng tay qua người JungKook kéo cậu vào lòng ôm lấy.
- Tôi điên mất...-JungKook một mực đẩy Taehyung ra, ôm lấy đầu cảm thán.
- Giờ mới biết mình bị điên sao? Em điên từ 7 năm trước rồi....- Taehyung mở hờ đôi mắt, nhếch khoé miệng nhìn JungKook.
- Anh mới điên ý... Tôi mới làm vợ anh tháng rưỡi..-JungKook dẩu môi quay lại nhìn anh cãi. Chợt giật mình, sâu trong ánh mắt anh nhóm nhen một nỗi buồn khó tả, đôi mi dày không mấy cong rủ xuống đuôi mắt làm ánh mắt sắc lạnh của con sói này trở lên đáng thương lạ... Cậu giữ nhịp thở đều đều, đưa tay sờ vào đôi mắt đó, anh khẽ nhắm mắt mặc cậu tuỳ ý vuốt ve khuôn mặt mình.
1s
2s
3s
- Auz, em làm gì vậy?-Taehyung ôm má, mắt toé lệ. Trong không gian lãng mạng vậy mà JungKook lỡ lòng nào cắn vào má anh hằn nguyên nốt răng rướm cả máu vậy chứ? Con quỷ này, đói quá lên cơn à?
- Xem độ dày của má thôi mà.-JungKook nhe răng thỏ ra cười.- Nhưng không giống nên thôi đi...- Cậu bật người ngồi dậy lần nữa nhưng lại bị anh cầm tóc kéo xuống.
- Vì ai mà tôi thành thế này chứ? Vì ai bỏ đi mà tôi trở thành đứa trẻ hư hỏng không chịu ăn uống chứ? Nobita, là em...- Taehyung ghì chặt vai JungKook xuống giường, từng giọt nước mắt nhỏ xuống rơi lên trán cậu, môi cậu...
- Ơ...- JungKook tròn mắt nhìn Taehyung ngỡ ngàng.- Lớn tướng rồi còn mũi dãi thế này...- JungKook sau khi tỉnh táo liền bật cười, dùng tay vắt mũi Taehyung lau vào khăn.
-...- Taehyung đưa tay quệt nước mắt, ho khụ khụ rồi nằm xuống bên cạnh JungKook. Anh có nhiều điều muốn nói với cậu, muốn kể với cậu, muốn hỏi cậu. Nhưng... Muốn là một chuyện mà nói nổi không mới là một chuyện. Chẳng ngờ JungKook lại là Nobita, ngày ấy cậu mỏng manh, thanh khiết như hoa lan trắng vậy mà sau 7 năm gặp lại tại sao lại biến thành thanh niên cứng cỏi, mạnh mẽ giống cây sương rồng quật cường sống trong bão cát của xã hội như thế này. Khuôn mặt muốn nhận là dễ, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt... Khó trách anh không nhận ra.
- Đừng có trách tôi, ngày xưa mặt anh như cái mâm tôi nhìn quen rồi giờ bé lại vài phần tôi không nhận kịp...-JungKook cười khẩy, vắt tay gối sau đầu đưa mắt nhìn Taehyung.
- Ờ, chẳng ngờ ngày xưa hiền lành là thế mà giờ đanh đá như vậy...- Taehyung cũng kém miếng khó chịu, anh lườm cậu dài ngoằng rồi nhếch mép quay mặt đi chỗ khác.
- Kim Taehyung, ngày xưa tôi được sống trong nhà cao cửa rộng nên mới hiền lành thánh thiện với anh thôi nhé, tôi đố anh ra ngoài xã hội ngoài kia một đồng tiền không có mà làm bộ làm tịch ngoan hiền với cả đáng yêu đấy. Tôi hỏi anh, vì lí do gì mà anh trở lên bê tha đến nỗi bà Kim phải đau khổ tìm chồng cho anh vậy hả?- JungKook nghe Taehyung nói liền phát điên, bóp cằm anh quay về phía mình gằn giọng nói.
- Tránh ra, vì ai bỏ tôi đi trước chứ? Này nhé, nếu không phải tự nhiên em bước ra khỏi cuộc đời tôi với câu nói Vì anh là con trai thì còn lâu tôi mới mất chất như hôm nay nhé. Tại em, tất cả là tại em ý...- Taehyung hất cằm ra khỏi tay JungKook, giận hờn quay lưng về phía cậu.
- Đàn ông con trai mà dỗi thế à? Tại nhà tôi bị phá sản nên phải chạy đấy chớ...- JungKook bặm môi đấm thùm thụp vào lưng Taehyung.
- Đau, đầu lợn này... Em không biết nói cho tôi biết sao?- Taehyung xoa lưng, quay lại cầm lấy hai tay JungKook dơ lên trời.
- Nói cho anh biết anh làm gì được cho tôi? Bỏ nhà theo tôi chắc? Hay là trả nợ giùm. Xin lỗi nhé nếu chỗ nợ đó gia đình anh mà trả được thì nhà tôi đã không bị phá sản.- JungKook ức chế cạp vào vai Taehyung. - A A,.. Ít ra thì đừng nói là Vì anh là con trai chứ... Vì em làm tôi tự dằn vặt bản thân muốn chết đi sống lại suốt 7 năm nay đấy..-Taehyung thả tay JungKook, đẩy đầu cậu ra khỏi vai đau đớn ôm lấy chỗ vừa bị cắn.
- Hơ hơ, vậy chắc tôi phải bảo anh rằng Vì anh là cú có gai chắc, đó là lí do duy nhất tôi có thể lấy ra để chia tay anh...- JungKook lè lưỡi.
- Em... Thôi không thèm nói nữa. Đi tắm đi rồi đi ăn nữa. Cãi nhau với em tốn chất xám thật đấy...- Taehyung bực mình ngồi dậy bới xù đống tóc phát điên lên, anh với chiếc áo khoác của JungKook tạm thời quấn che thân rồi lấy quần áo để gọn lên giường cho JungKook.
- Từ đã...- JungKook đưa tay.
- Muốn nữa hả?- Taehyung bật cười, bản mặt dâm ô tiến gần lại JungKook.
- Lại đây...- JungKook đỏ mặt vẫy anh ngồi xuống giường.
- Hơ hơ.- Taehyung ngoan ngoãn ngồi xuống giường, khoan khoái giật áo khoác ra.
- Nữa cái đầu anh, mau đỡ tôi dậy. Tại anh ăn tạp thô lỗ nên hại tôi thế này nè.- JungKook cốc vào đầu Taehyung một cái rõ đau cho chừa tật tưởng bở.
- Mặc kệ, tự đi mà ngồi dậy, hôm qua em cũng thích quá còn gì....- Taehyung đau quá hoá thẹn, sáng ra đã được chồng nhỏ cho ăn khoai bở, xấu hổ kinh khủng. Anh đứng dậy đi ra ngoài không quên đóng Rầm cánh cửa phòng.
- Ơ ơ,... KIM TAEHYUNGGG... Aigoo,đau chết tôi rồi...- JungKook nhăn nhó gồng người chửi bới, tại cơ bụng vẫn còn đau lên không nói được to cậu đã ôm thắt lưng nhắm mắt mà quằn quại.
- Khổ tôi không chứ... Thì dậy.- Taehyung xót ruột xuống dưới tầng hai rồi lại phải đi lên đỡ JungKook vào nhà tắm.
-....-JungKook bị Taehyung bồng đi liền xấu hổ kéo chăn theo che thân.
- Làm gì đó...-Taehyung ngừng lại, tròn mắt nhìn JungKook, miệng bất giác nhếch thành đường cong thích thú.
- C.he...che...- JungKook đỏ mặt lắp ba lắp bắp...
- Trên người em còn chỗ nào môi tôi chưa chạm vào đâu mà phải che... Không phải giả vờ cute đâu~~ -Taehyung bật cười nhéo mông JungKook làm cậu đau mà thả chăn xuống.
- Anh.... Muốn chết sao?- Khoé mắt JungKook giật giật, miệng á khẩu khó thành tiếng ức chế tinh thần nhìn anh.
- Đừng manh động... Tôi ăn em luôn bây giờ đấy.-Taehyung nhếch môi đe doạ.
-...-JungKook nghe thế liền im, miệng lầm bầm chửi rủa Tên sắc lang chết tiệt giám lấy nhu cầu sinh lí ra đe doạ bổn cung. Đợi ta khoẻ lại, ta hiếp chết...
- Ngoan ngoãn đi, vợ không hiền.- Taehyung thấy JungKook ngoan ngoãn như chú mèo liền vui sướng cười vang...
-....- JungKook cười như khóc, thống khổ không làm nổi chuyện gì đành ngoan ngoãn vòng tay sau lưng Taehyung ôm lấy khỏi ngã, nhịn nhục nhờ anh đưa vào nhà vệ sinh ngay sau đó liền lộ bản chất độc ác đẩy anh ra khỏi phòng tắm xém tí ngã gãy răng....
Cuộc sống vợ chồng hai người bây giờ mới bắt đầu đây...
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
9 chương
71 chương
51 chương
7 chương
11 chương