Người đàn ông hoang “Nhà anh mới có đàn ông hoang đấy!” Tô Tố vô thức phản bác. “Không có người đàn ông hoang thì em sợ cái gì?” Nhà cô không có đàn ông hoang, nhưng có hai thiên thần nhỏ, Cảnh Thụy và Tiểu Thất đang ở nhà, cô không muốn Tiêu Lăng biết sự tồn tại của hai đứa con. "Tôi sống với bạn bè của tôi. Anh một người đàn ông đi không tiện." Tô Tố âm thầm siết chặt nắm đấm, cố gắng bình tĩnh lại. Tô Tố sống với An Tiểu Hy, điều này Tiêu Lăng biết, lúc này anh cũng không nghĩ nhiều, anh gật đầu: "Được, tôi sẽ đưa em đến trước cửa căn hộ" Tô Tố âm thầm nhẹ nhõm, trái tim hồi phục nhịp đập của nó. “Đi nào.” Anh lần nữa giơ tay với cô Tô Tố cúi đầu xuống lờ anh đi. "Sao rồi?" Tô Tố nắm chặt áo khoác ngoài, bất lực trừng mắt nhiều anh, chỉ vào chiếc áo bị rách của mình. "Làm sao tôi về nhà với bộ dạng như vậy?" Cảnh Thụy và Tiểu Thất nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng. Đừng nói tụi nó, ngay cả Tiểu Hy thấy nhất định sẽ điên cuồng la hét. Bộ dáng bây giờ của cô, không cần nhìn cô cũng biết nhếch nhác đến mức nào, cổ bị Tiêu Lăng cắn đến vẫn còn đau, cô đưa tay chạm vào, đau đến cô thở hổn hển. Đây là dùng bao nhiêu lực, nhất định rách da chảy máu. "Anh tuổi con chó à, cắn mạnh như vậy." Cô lạnh lùng, rất không vui. "Tôi tuổi con sói." "Vâng, sắc lang" Tiêu Lăng nhìn thấy mặt cô không vui, lại nhìn vào vết cắn trên cổ cô, cuối cùng có một chút ngại, khẽ ho một tiếng lấy điện thoại di động ra, "Kêu thư ký Trương gửi bộ quần áo qua đây." Thư ký Trương... Tô Tố thở dài nặng nề, thư kí Trương đã gửi cho cô hai bộ quần áo, cộng với lần này là lần thứ ba, sau này cô làm sao giải thích rõ với thư kí Trương đây. Thư kí Trương làm việc rất hiệu quả. Sau ba mươi phút đã mang quần áo đến. Cô đi vào phòng riêng, mắt nhìn một vòng, sau đó nhìn quần áo của Tô Tố, mặc dù có áo của Tiêu Lăng che lại, nhưng áo rách bên trong thì dù che cũng che không hết, khóe miệng cô khẽ giật. Tổng tài a, cho dù có gấp, thì tốt xấu cũng phải chọn chỗ chứ. Thỏ gấp lên thì cũng cắn người mà. "Tô tiểu thư, quần áo được mua theo kích thước của cô, nhưng thời gian là một chút vội vàng, tôi mới mua nó..." Vì vậy, thương hiệu khá phổ biến. Tô Tố đỏ mặt hoàn toàn không dám nhìn cặp mắt của người thư ký Trương, nhận lấy túi giấy và cúi đầu lắc đầu. "Không sao đâu, thư kí Trương... làm phiền rồi." Đối với cô ấy bây giờ, bộ đồ có thể che chắn là đã quá tốt rồi, với lại cô cũng không theo đuổi bất kỳ thương hiệu nổi tiếng nào, quần áo thoải mái là được. "Không phiền." Tô Tố muốn khóc mà không ra nước mắt. Trong lòng thư kí Trương dường như cô không có hình tượng nào cả. Thư kí Trương rất nhanh rời đi. Tô Tố thở phào Cô nhanh chóng mở túi giấy và thay quần áo. Lần này không có nói chuyện vô ích, không kêu Tiêu Lăng ra khỏi phòng hay là quay lưng lại, dù cô có nói anh cũng không nghe, cô chỉ đơn giản quay lưng với Tiêu Lăng mặc quần áo vào. ...... Tiêu Lăng quả nhiên giữ lời hứa của mình, chở Tô Tố đến cửa căn hộ rồi dừng xe lại. “Cảm ơn vì đã chở tôi về.” Cô lịch sự cảm ơn "Không cần cảm ơn, chúng ta là ai?" Tô Tố không quan tâm liếc nhìn anh, người này chưa gì đã lên mặt rồi, cô ấy chỉ hứa suy nghĩ làm bạn gái anh, anh đã tự nhận là bạn trai rồi. “Tôi sẽ đi.” Cô với tay tháo dây an toàn. "Đợi đã." “Còn chuyện gì nữa?” Tô Tố đột nhiên cực kì cảnh giác, hàng phòng ngự cách xa thêm một chút. “Cậu đang làm gì vậy?” Sussie đột nhiên nhận được sự cảnh giác 12 điểm, và hàng phòng ngự ở rất xa. Khuôn mặt của Tiêu Lăng đen lại, không kiên nhẫn xoa thái dương. "Em cảnh giác với tôi như vậy làm gì?" "Tất nhiên là để ngăn cản anh làm những điều xấu." "Nếu tôi thực sự muốn làm điều xấu, em nghĩ em thoát được không?" Tiêu Lăng khịt mũi và nghiêng người về phía cô để tháo dây an toàn. Hai người được dính rất gần, mái tóc ngắn và nhọn của anh chọc vào mặt cô, có chút ngứa ngáy, Tô Tố sờ sờ mặt, một chút ngượng ngùng. Được rồi, lần này là do cô có lòng tiểu nhân. Nhưng bạn không thể đổ lỗi cho anh ta, người tiền nhiệm của Xiao Ling là quá nhiều. Anh tháo dây an toàn nhưng không để Tô Tố xuống xe, anh mở cửa và đi đến ghế phụ lịch sử mở cửa giúp cô," Được rồi, xuống xe đi" Tô Tố thụ sủng nhược kinh, đồng thời cảm thấy sợ sệt. Người đàn ông dịu dàng như mặt trời, quả thật làm cho người ta không thể đấu tranh. Bây giờ cô đối với anh có thiện cảm. Nếu cô yêu anh... Cô thở dài, quên nó đi, bước nào hay bước nấy. Ngay cả khi cô không đáp ứng là bạn gái của mình, Tiêu Lăng chắc chắn sẽ nghĩ ra những cách khác để buộc cô chịu thua, và tốt hơn là để nó tự nhiên. Cô ngoan ngoãn xuống xe. Hai người, người đàn ông đẹp trai và một người phụ nữ xinh đẹp, cộng với một chiếc xe thể thao sang trọng, thu hút sự chú ý của nhiều người. Tô Tố nhanh chóng nói lời tạm biệt với Tiêu Lăng "Tôi sẽ về nhà trước." "Đừng quên cho tôi câu trả lời sau ba ngày." "Biết rồi." Tô Tố không biết nên nói gì, chuyện quan trọng như vậy cô muốn quên cũng không dám, cô chắc chắn, nếu cô quên, Tiêu Lăng nhất định sẽ lột da cô, cô vẫn muốn sống tốt, "Ba ngày này anh không được phép liên lạc với tôi, hãy để tôi suy nghĩ, nghe không? " Tiêu Lăng nhíu mày, nhìn cô cười như không cười. Tô Tố ngay lập tức cảm thấy có lỗi, cố nhịn tiếp tục kiên quyết nhìn anh. "Được!" Anh hứa dứt khoát. ...... Tô Tố luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cô không thể nhớ được. Khi cô bước vào thang máy, cô chỉ lấy một cái đùi và đột nhiên nhận ra. Lúc nãy Tiêu Lăng trực tiếp lái xe đến cửa căn hộ nhà cô... Nhưng cô ấy rõ ràng không có chỉ đường. Làm sao anh biết cô và Tiểu Hy sống ở đây? Cô nhớ rằng cô chưa bao giờ nói với mọi người về địa chỉ nơi này. Không lẽ anh điều tra cô? Tim Tô Tố run rẩy, vậy anh biết... Rất nhanh cô lắc đầu, không đúng, nếu anh biết sự tồn tại của Cảnh Thụy và Tiểu Thất, làm sao dễ chịu với cô như vậy được. Có phải... anh ta đã âm thầm chú ý đến. Nghĩ về khả năng này, khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy đỏ ửng. ...... Khi cô đến cửa, cô chỉnh lại cổ áo, xác định rằng vết cắn trên cổ cô sẽ không bị lộ ra, sau đó lấy chìa khóa mở cửa. "Mẹ về rồi..." Đóng cửa lại, quay lại liền thấy hai đứa đang ngồi trên thảm trong phòng khách, nghe thấy âm thanh ánh mắt đều nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt của Tiểu Thất không cần nói cũng biết bi ai cỡ nào. "Mami, công viên giải trí..." Tiểu Thất khịt mũi. Cảnh Thụy vẫn ổn, chỉ nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt âm u. Tô Tố da đầu hơi tê, Tiểu Thất còn dễ đối phó tí, còn Cảnh Thụy đứa trẻ này...... hoàn toàn không giống một đứa trẻ bốn tuổi, chỉ mới bằng tuổi này, ánh mắt đã áp bức mạnh mẽ như vậy. Tô Tố cầu cứu nhìn An Tiểu Hy đang ngồi trên ghế sofa, Tiểu Hy nhún vai liếc nhìn cô. "Ai bảo cậu hứa với tụi nó rồi lại thất hứa lần nữa, bạn nhìn bây giờ mấy giờ rồi." Tô Tố đặt chiếc túi xuống, đi đến bên hai con, mỗi người hôn một cái "Mẹ xin lỗi, hôm nay mẹ trở về muộn, ngày mai được không, ngày mai cuối tuần, ngày mai mẹ nhất định đưa hai con đến công viên giải trí." "Mami, mẹ chắc chắn?" Tiểu Thất chu miệng nhỏ. "Khẳng định và chắc chắn." Tiểu Thất mắt chuyển động đưa tay nhỏ lên, "móc ngoéo." Tô Tố mặt đầy những đường màu đen, còn bắt cô móc ngoéo. Rất nhanh xử lý được Tiểu Thất. Cảnh Thụy lại không dễ như vậy. "Cảnh Thụy..." Tô Cảnh Thụy nheo mắt, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng rất nghiêm túc, mắt anh rơi từ chiếc váy của cô đến áo sơ mi của cô, rồi từ áo sơ mi chuyển lên mắt cô. "Mẹ, con nhớ lúc ra cửa không phải chiếc váy này. Mẹ hôm nay đã ở đâu?"