Chặn?   Tối Tố nhăn mặt,chỉ là nhìn cô ấy một chút, có nhất định phải làm căng như vậy không,   “Sao,cô vẫn thay cho anh ta cảm thấy oan ức sao?”Tiêu Lăng đột nhiên dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô.  “Việc bé xé to”  Tô Tố cười nhạt. Vừa nãy cô trốn sau người Tiêu Lăng, nên cô không thể thấy được dáng bỉ ổi phóng viên đối với cô,cho nên cô cảm thấy Tiêu Lăng thật sự có chút hơi quá đáng.  Trong mắt Tiêu Lăng như nổi lửa tức giận.”Đồ không biết tốt xấu!”  Cô nghĩ lĩnh vực giải trí này là lĩnh vực gì.Hôm nay anh là chủ của Tô Tố nếu như không bảo vệ cho cô,không có công ty truyền thông Tinh Quang là chỗ cho cô dựa vào, chỉ dựa vào cái vẻ bề ngoài của cô,bước vào cái lĩnh vực giải trí này có khả năng đã bị những cái con sói kia ăn tươi nuốt sống rồi!  Anh đã giúp cô giải quyết một vấn đề phiền phức lớn như vậy, vậy mà yêu tinh này đã không thấy cảm kích anh mà lại còn nghĩ anh việc bé xé ra to!  Tiêu Lăng tức tối siết chặt cánh tay.  “A...”  Eo bị thắt chặt,Tô Tố đau thở hắt ra,càng tỏ ra tức tối khinh miệt Tiêu Lăng.  Đồ keo kiệt  Có chỉ là nói một câu với anh ấy thôi,có nhất định phải trả thù kiểu này không.  Tên đáng ghét.   ……  Sự tồn tại của Tiêu Lăng giống như sự tỏa sáng của hàng trăm ngàn ngọn đèn gộp lại.Anh vừa tới,tất cả mọi người đều nhanh chóng đi đến chúc anh một ly.  Chân Hiểu long là người chủ bữa tiệc sinh nhật hôm nay,ông ấy khoác trên người một bộ đồ lễ phục màu đỏ.Mặc dù đã sáu mười tuổi rồi, nhưng tinh thần vẫn rất hào sảng.Vừa thấy Tiêu Lăng,ông ta khựng lại một chút, bắt tay bắt tay với người chúc mừng ở xung quanh sau đó nhanh chóng cầm ly rượu bước tới cạnh Tiêu Lăng.  “Tổng Tiêu, ngài cũng tới rồi,”  “Khống phải ông gửi thiệp mời cho tôi hay sao?”Tiêu Lăng tâm trạng không tốt lắm, khoing giữ thể diện cho ai cả.  “đúng đúng đúng.”  Thiệp mời do ông ấy gửi,nhưng ông ấy hoàn toàn không nghĩ được anh sẽ tới.Tiêu Lăng từ trước đến nay không bao giờ tham dự các buổi tiệc của giới giải trí.Chân Hiểu Long không đam động tới, cho dù tuổi tác của ông ta có thể làm ông của anh ấy.Tiêu Lăng không chỉ là đầu ngành của lĩnh vực giải trí,công ty quốc tế Hoàn Vũ của anh ấy cũng bắt đầu từ bất động sản.Những năm gần đây công việc kinh doanh của anh ấy đã đến tận các nước trên thế giới.Tài sản cá nhân cũng đã tới mức hàng trăm tỷ, từ lâu đã là thuộc vào hàng người giàu có nhất trong nước rồi.   Một người trẻ tuổi mới có hai mươi sáu, thật làm người khác khiếp nể.   Chân Hiểu Long chúc rượu xong,người đến chúc rượu không ngừng vây lại.   Tiêu Lăng nghiễm nhiên chuyển thành người chủ của bữa tiệc.  Tô Tố ở bên cạnh Tiêu Lăng,mười phần chắc chắn đóng vãi trò như một cái bình hoa,Nhìn anh ấy lạnh lùng sát thương từng người một,không một sự than phiền.  Tức chỉ muốn bóp cổ anh ta   Con người này thật sự bị bệnh rồi.  Cho dù tâm tính có không vui,cũng không cần phải điên như thế,muốn ai cắn ai đây!  Tô Tố không biết rằng, vì cô luôn ở bên cạnh Tiêu Lăng, cô nghiễm nhiên cũng trở thành một nửa nhân vật  Mọi người trước mặt không nói,nhưng trông tâm chắc cũng đang đoán người con gái ở bên cạnh là ai,sao lại có thể đi cùng tổng Tiêu trong buổi tiệc tối này.  Nếu như biết, năm năm nay người con gái này lần đầu xuất hiện bên cạnh tổng Tiêu  Năm năm nay phụ nữ bên cạnh tổng Tiêu rất nhiều, nhưng đem tới những nơi lớn công cộng như này, đây là người đâu tiên.  Tô Tố nổi nóng hẳn lên.   ……  Tuy nhiên,Tô Tố mặc dù là người trong cuộc nhưng cô ấy hoàn toàn không nhận thức được điều này.  Bởi vì cô hoàn toàn không có khái niệm về công ty quốc tế Hoàn Vực của anh,nếu cô biết Tô Tố là người quan trọng như thế,ước đoán chắc chắn không đam quá đáng như vậy.  Suy cho cùng người ta chỉ cần chỉ nhẹ ngón tay đã có thể nghiền nát cô thành bụi rồi.  Người tới chúc rượu Tiêu Lăng liên tục không ngừng,Tô Tố nhìn thấy một khoảng trống liền trốn ra phía ngoài.  Trốn vào một góc tối,Tô Tố thở phào nhẹ nhõm.  “Ngạt thở chết tôi rồi.”  Để cô làm bình hoa không đáng sợ, đáng sợ là những cái ánh mắt nghi hoặc không rõ ràng,lại còn cái không khí áo lực kia làm cho cô càng không thoải mái.  Tiệc tối là kiểu buffer.   Tô Tố vẫn còn nhớ kết quả lần trước đấu rượu cùng với Triệu tổng,thế cho nên kể cả một giọt rượu với cũng không dám động vào,nhưng bụng sớm đã đói lắm rồi.  Cô lấy một cái đĩa nhỏ,dưới ánh đèn không rõ ràng cô tìm chỗ để ăn.  Món ngon quá nhiều,Trung Tây Âu đều có,lại còn có cả hải sản.Tô Tố gần như chảy nước miếng, cô thích nhất là ăn hải sản.  Cô chạy chậm đến khu vực hải sản,chọn cái chân của to nhất.Chân của thật sự quá to,còn dài hơn tay cô,màu sắc tươi hồng,chất lượng thịt rất tốt.  Cô thử một miếng,thịt tươi ngon,ngon tới mức không thể không nuốt ngay   Oa!  Ngon quá đi mất  Cô hạnh phúc khép nhắm mắt lại,lại lấy thêm hai chiếc chân của nữa vào đĩa,trốn vào chỗ ghế có ánh sáng tối nhấp thưởng thức món ngon.  Cô vừa không cần để ý hình tượng ăn chân cua vừa nhìn theo khu không còn chỗ thông gió toàn nam nam nữ nữ ở giữa trung tâm bữa tiệc,thật không còn lời nào để nói.   “Bao nhiêu món ngon không ăn,chạy ra kia gần gũi với cái tên biến thái ấy,thật không khôn ngoan.”  “Tôi cũng nghĩ như vậy.”  Ngay bên cạnh truyền tới một âm thanh,làm cho Tô Tố giật mình.  Tô Tố quay đầu lại nhìn kỹ kẻ vị trí còn tốt hơn kẻ kia, Trần Kiêu cũng trốn ở trong đây ăn.  Tô Tố đơ chút.”Sao anh cũng chạy ra đây?”  Trần Kiêu cười bỏ miếng bánh gatô cuối cùng vào miệng,ăn xong vẫn còn từ tốn lau khóe miệng, nhìn cái đang điệu nhạc nhiên của Tô Tố anh ngừng cười,”Cô không phải cũng vào đây sao?”   Hai người cùng nhìn,mỉm cười.  Trần Kiêu đến khu vực đồ uống bê hai cốc nước cam lại,đưa cho Tô Tố một cốc,rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô,”Đã đến chào đạo diễn Phạm Lãi chưa?”  “Ừ,có chào rồi.”  Vừa nãy Phạm Lãi cũng chúc rượu Tiêu Lăng,cô cũng nhân tiện lúc ấy đã nói chuyện cùng đạo diễn rồi.   Trần Kiêu gật gật đầu,thông qua cái ánh sáng mờ ảo đã dần làm quen được với Tô Tố,chân thành khen,”Hôm nay cô thật rất là xinh.”  Mặt Tô Tố hơi ửng đỏ,”Cảm ơn, Anh hôm nay cũng rất đẹp trai”  Trần Kiêu hôm nay mặc một bộ véc xanh lam kiểu dáng rất thoải mái,bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng,rất thoải mái mà lại khí phách.  Trần Kiêu cười,đăm chiêu nhìn Tô Tố một chút, nói xong liền bê nước cảm rời đi.  Bỏ rơi lại Tô Tố hoàn toàn không hiểu điều gì đang diễn ra.   Bận?  Chẳng lẽ ya muốn nói đến việc quay phim hay sao?  Cô nhún vai tiếp tục cuộc chiến với cua.Tổng cộng ăn hết bà cái chân cua,tiếp thép ăn một chút đô ngọt,sau số ăn thêm chút hoa quả, tính ra cũng nó lắm rồi.  Tô Tố nhắm mắt nắn cái eo nhỏ tròn tròn,thật mãn nguyện quá...Cô ngáp một cái, nếu như lúc này có thể ngủ một giấc thì đúng là một ngày thần tiên.  Nhưng mà...  Tô Tố không được may mắn như thế.  Rất nhanh cô lại tiếp tục phải đón chào cái người mà cô ghét nhất trần đời—Tô Huệ  Đối với cái người chị cùng cha khác mẹ này,coi chỉ có là ghét,hơn nữa là cực kỳ ghét.  Điều này không phải xuất phát từ cảm xúc cá nhân,mà do trước kia chị ta gây ra cho cảm xúc này.  Tô Huệ giống như cô,cũng là học sinh của học viện điện ảnh,không như cô tràm tĩnh.Tô Huệ tham không ít các bộ phim ăn khách,bây giờ trước màn ảnh nhỏ cũng là một gương mặt rất quen thuộc.  Tô Tố từ ngồi ghế đứng phát lên,nhất định không chịu để bản thân thấp hơn Tô Huệ một cái đầu.   “Chị đến đây làm gì!”  “Cô có để đến sao tôi lại không được đến?”Tô Huệ cười nhạt,”Tô Tố,cô thật có tố chất,có thể ở bên cạnh nhân vật lớn như Tiêu tổng...Chẳng qua...Cô nói thử xem nếu như Tiêu tổng biết khi cô mười sáu tuổi đã bị người khác dùng qua,liệu anh ấy có còn để ý đến cô hay không?”