Sáng hôm sau, trên tất cả các mặc báo đều đăng tin tổng giám đốc Lâm Thị bị bắt, do buôn bán vũ khí trái phép, mua bán bất hợp pháp,...bị công an phát hiện và bị bắt giam để tiến hành điều tra. Tập đoàn Lâm Thị trên bờ vực phá sản, công ty đóng cửa nợ nần đòi tới nhà. Con gái Lâm Gia Tuệ vì không muốn trả nợ mà bỏ trốn bây giờ không rõ tung tích. Nhưng thật ra Lâm Gia Tuệ đang bị giam ở bang Hắc Ưng để chịu hình phạt, cô ta cho dù chết cũng không được mà sống cũng không xong. Đó là cái giá của việc đụng vào người của Lôi Lạc Dương. Dù không nói ra, nhưng ba mẹ và ông nội Lôi Lạc Dương biết, thông tin một phần bị tiết lộ là do Lôi Lạc Dương nhúng tay vào? Vì đã đắc tội với người không nên đắc tội? Vài ngày sau đó, Nhược Hy ở nhà dưỡng thai. Lôi Lạc Dương lo lắng cho cô nên cũng đem công việc ở Tập đoàn về nhà xử lý. Cứ như vậy, cho đến ngày hôm nay Lôi Lạc Dương đang làm việc trong thư phòng thì nhận được điện thoại, và anh biết về một bí mật mà mình không thể ngờ được. Về cái chết của Lạc Ái Ni, tức là mẹ vợ của anh, sự thật về cái chết và bị mật bà chôn giấu bấy lâu nay. Nhưng anh không thể nói cho Nhược Hy lúc này, như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô. Nhưng nhanh thôi, đợi cô khỏe hơn anh sẽ nói tất cả cho Nhược Hy biết. "Reng...reng...reng..." Chuông điện thoại của Lôi Lạc Dương vang lên - Alo? -............... - Kết nối qua đi. - Không, họ muốn gặp trực tiếp cậu. Mộc Kha đầu giây bên kia nói qua. - Được, mình sẽ bay qua đó sớm nhất. - Ừ. Cúp máy, Lôi Lạc Dương đi về phòng ngủ. Mở cửa bước vào, anh thấy Nhược Hy đã dậy thì nở nụ cười - Dậy rồi... Nhược Hy gật đầu. Lôi Lạc Dương đi lại ôm cô từ phía sau, để Nhược Hy dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh. - Bảo bối, anh phải đi Italy bàn công việc. - Bao lâu a? - Chậm nhất ba ngày còn trễ nhất là một tuần. - Lâu vậy sao? Ông xã...hay là cho em đi với nha? Nhược Hy xoay người lại, mặt đối mặt với Lôi Lạc Dương chu môi anh đào làm nũng. - Em chưa khỏe nên ở nhà. - Đi mà, ông xã~~~~ -....im lặng - Thân ái.... - Nha, nha, cho em đi nha...nha~~~~ Lôi Lạc Dương nhìn Nhược Hy làm nũng thật đáng yêu, anh giơ tay nhéo hai má đang phồng ra của Nhược Hy nói - Phải nghe lời anh thì anh mới cho bảo bối đi? - Yead,...ông xã là tuyệt nhất. Nhược Hy chủ động hôn lên môi Lôi Lạc Dương, lúc đi rời đi thì bị tay anh giữ gáy, nụ hôn trở nên triền miêm và sâu. Đến khi mặt Nhược Hy đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, Lôi Lạc Dương mới lưu luyến rời bờ môi của cô. - Bảo bối, em thật ngọt. Nhược Hy đỏ bừng mặt, đánh nhẹ lên ngực Lôi Lạc Dương - Đồ vô sĩ, mặt dày. - Vì yêu em nên anh mới vô sĩ, mặt dày. -....... (>.