Boss Nữ Hoàn Mỹ
Chương 44 : Chị dâu
Mấy ngày ngồi trong đồn cảnh sát tôi đã nghĩ thông suốt được một chuyện: có tiền mới có quyền.
Nhưng không thể quá tùy tiện quyết định cho chuyện này được, phải xem xem có thật Đỗ Minh Cường chỉ làm ăn chân chính thôi không, tránh bị ông ta bẫy.
Hơn nữa, tôi biết rõ con người ông ta là kiểu khôn lỏi, có những lúc khôn vặt quá đà, cho dù đối với ai hay việc gì cũng đều vô cùng tàn nhẫn, có những lúc sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Thật lòng, tôi không muốn hợp tác với loại người vừa khôn lỏi vừa có lòng dạ thâm hiểm thế này, cảm giác đấy giống như đang chơi đùa cùng sói vậy.
Hơn nữa, Đỗ Minh Cường còn có một gia tộc rất lớn, cộng thêm những mối quan hệ phức tạp, các thành viên trong gia tộc ở rải rác khắp các quốc gia Đông Nam Á và đều làm những công việc có rủi ro rất cao.
Có vẻ ông ta có quan hệ không tốt với một số ít người trong gia tộc, do đó, hình như là vì đám người kia hại nên ông ta mới phải ngồi tù 5 năm.
Tôi chẳng muốn mình bị cuốn vào cuộc đấu tranh lợi ích của tập đoàn phạm tội, nơi mà một khi không cẩn thận sẽ mất toi cái mạng này.
“A Dương, chuyện này cũng không cần nhất thời nóng vội, đợi cậu suy nghĩ kỹ rồi, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Nếu như cậu thật sự không muốn tới, vậy cũng không sao, chúng ta vẫn là anh em.”
Dường như nhìn ra được sự do dự của tôi, Đỗ Minh Cường lại nói thêm.
Tôi gật đầu: “Lão Đỗ, cho dù sau này tôi có theo anh hay không, tôi cũng xin cảm ơn ý tốt này của anh trước, cũng cảm ơn anh đã coi trọng tôi!”
“Đừng khách sáo thế, dù sao tình bạn của chúng ta cũng là do đánh đấm mà thành. Hơn nữa, không phải là tôi cho cậu tiền mà chỉ là tôi muốn cậu giúp tôi kiếm tiền mà thôi.”
“Chuyện nào ra chuyện nấy, tôi biết anh luôn có ý tốt.”
Đỗ Minh Cường cười, không tiếp tục bàn luận vấn đề này nữa.
“Đúng rồi, anh Đỗ, lần này anh mất bao nhiêu tiền để bảo lãnh tôi ra? Sau này tôi sẽ trả lại.”
“Không mất tiền, chỉ bỏ ra chút thể diện thôi! Vốn dĩ cậu cũng không phạm tội, muốn họ thả cậu ra rất dễ dàng. Về việc cậu muốn trả thù, tôi cũng hiểu chút chút rồi. Tên Cung Chính Văn kia có chỗ dựa gia đình rất mạnh, không dễ đối phó, phải bàn bạc kỹ lưỡng, còn tên Tào Văn Hoài thì dễ xử nhưng hắn về nước từ hôm qua rồi, phải quay về mới xử được.”
“Còn về Bansha, chỉ là một tên lưu manh bình thường, muốn xử ông ta cũng dễ như trở bàn tay. Ông ta sẽ được thả ra muộn một chút, bởi vì vụ án này vốn là được dàn dựng nên cái được gọi là bên bị hại BTT cũng không biết là có vụ án này. Bây giờ đã có người ra mặt rồi, vụ án rất nhanh sẽ bị rút lại thôi. Đợi ông ta được thả ra, chúng ta sẽ đi tìm đối phương rồi tâm sự chuyện đời, tìm lại chút cảm giác. Yên tâm đi, anh đem theo vài người, không thiệt được đâu.”
Tôi gật đầu: “Ừm, Cung Chính Văn có chút rắc rối, không chơi trực diện được với hắn, chỉ đành ra tay âm thầm vậy. Chuyện này không làm phiền anh nữa, tôi xử từ từ là được rồi.”
Đỗ Minh Cường nhìn tôi đầy ý tứ sâu xa: “Nói là chơi không lại hắn, suy cho cùng cũng chỉ vì cậu không có tiền.”
Tôi cười bất lực: “Đúng vậy.”
Ông ta nói không sai, nói cho cùng là do tôi nghèo.
Tào Văn Hoài từng ôm lấy Lâm Lạc Thủy, chế giễu thẳng mặt tôi là thằng nhà nghèo, hỏi tôi lấy gì đấu với gã.
Cung Chính Văn cũng nói tôi nghèo kiết xác, cũng hỏi tôi đấu với hắn ta kiểu gì, cuối cùng còn muốn bỏ tiền mua mạng tôi.
Vậy nên tôi phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, sau đó xử đẹp bọn chúng.
Ngoài ra, tôi còn phải ngủ với Bạch Vi, khiến cho tên Cung Chính Văn tức đến ói ra máu.
Còn cả Bạch Vi, người phụ nữ xấu xa, vô tình vô nghĩa kia, ông đây cứu cô ta hai lần, còn từng ngồi tù vì cô ta, ấy vậy mà bây giờ cô ta thấy chết không cứu, tôi không để cô ta sống yên đâu.
Sau khi hỏi chuyện Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính, tôi mới biết mình chỉ vào đó ba ngày, bởi vì mỗi ngày đều bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, không có ánh mặt trời, chẳng biết được mặt trời mọc, lặn lúc nào, chỉ biết là thời gian trôi qua rất chậm, rất lâu, tôi còn tưởng là đã qua nhiều ngày lắm rồi.
Đỗ Minh Cường nói, hợp đồng của Phần mềm Trí Văn và BTT không xảy ra vấn đề gì, mấy ngày vừa qua Bạch Vi đang bàn về chi tiết hợp đồng với đối phương, có lẽ sắp ký hợp đồng chính thức rồi.
Cung Chính Văn vẫn đang ở Chiêng May, ngày ngày ở cùng với Bạch Vi.
Tôi về lại khách sạn mình vốn đang ở, tôi mới phát hiện Bạch Vi đã trả phòng cho tôi rồi, tạm thời vali do khách sạn giữ hộ.
Tôi phải bắt đầu thuê lại, may là căn phòng bên cạnh phòng Bạch Vi mà tôi ở trước đó vẫn còn trống, nên vẫn chọn luôn phòng đấy.
Tôi cũng thuê một phòng cho La Nhất Chính, hôm nay cậu ta mới vừa tới Chiêng May, chưa quyết định sẽ ở đâu.
“Anh Dương, là cái thằng chó kia à?” La Nhất Chính đứng cạnh tôi, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Cung Chính Văn và hỏi.
“Ừm, lát nữa cậu không được ra tay.”
“Anh Dương, tại sao chứ?”
“Tôi sợ cậu ra tay không biết nặng nhẹ, làm lớn chuyện lên lại gây rắc rối cho lão Đỗ, hơn nữa Cung Chính Văn có chỗ chống lưng vững chắc, tốt nhất là cố gắng không ra tay, tôi sẽ dùng cách khác để xử hắn.”
“Đúng, A Dương nói không sai, thời buổi này nên cố gắng tránh mấy việc đánh đấm giết chóc, phải dùng cái đầu để làm việc.” Đỗ Minh Cường đứng bên cạnh nói.
“Anh Cường, em có đầu óc mà!” La Nhất Chính ấm ức nhìn ông ta một cái.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Cung Chính Văn và Bạch Vi đã đi tới gần. Hai người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn thấy tôi đang đứng bên cạnh chiếc Mercedes đang đỗ bên đường, sau đó ngây người.
“Phó tổng giám đốc Cung, hy vọng anh vẫn khỏe.”
Tôi lạnh lùng nói, tiến lên mấy bước, đến trước mặt Cung Chính Văn.
Cung Chính Văn bừng tỉnh, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi tôi: “Phương Dương, sao anh ra ngoài được? Có phải người bên cảnh sát nhầm lẫn nên thả anh ra không?”
“Ha ha.” Tôi đưa tay lên, vỗ vỗ hai phát vào khuôn mặt đẹp trai mịn màng của hắn, nói: “Phó tổng giám đốc Cung, anh thích diễn gì thì cứ diễn đi, tôi chỉ muốn nói anh biết, tôi sẽ xử đẹp anh đấy.”
Vẻ mặt Cung Chính Văn không lấy gì làm vui, gạt tay tôi ra: “Phương Dương, mong anh đừng như vậy, tôi vẫn luôn rất khách sáo với anh, cũng mong anh tôn trọng tôi.”
“Con mẹ mày, giả bộ cái gì chứ.” La Nhất Chính không xem nổi nữa, hùng hổ xông tới.
Ba thuộc hạ của Đỗ Minh Cường cũng nhanh chóng vây vào, có lẽ chỉ cần tôi lên tiếng, bọn họ sẽ giẫm chết Cung Chính Văn.
Tôi kịp thời ngăn La Nhất Chính lại, ra hiệu cho thuộc hạ của Đỗ Minh Cường không cần căng thẳng, lại vỗ vào mặt Cung Chính Văn.
Lần này, Cung Chính Văn không gạt tay tôi ra, cứ mặc cho tay tôi vỗ “bốp bốp” lên mặt hắn ta.
“Phương Dương, đủ rồi đó!” Bạch Vi không nhịn được nữa, đập mạnh vào cánh tay tôi, sau đó nhích qua một bước, chen vào giữa tôi và Cung Chính Văn.
“Ha ha.” Tôi cười, nói với La Nhất Chính: “A Chính, đây là chị dâu cậu đấy.”
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
82 chương
170 chương
208 chương
109 chương
18 chương