Boss Nữ Hoàn Mỹ
Chương 43 : chỉ vì làm ra tiền
Lại qua khoảng một ngày, cảnh sát đột nhiên nói cho tôi biết, hôm nay sẽ chuyển tôi tới trại tạm giam, nói cách khác bọn họ đã có gần đủ chứng cứ, qua một thời gian ngắn tôi sẽ bị khởi tố và định tội.
Tôi không có làm ra mấy việc phản kháng hay cãi cọ vô nghĩa, bắt đầu tích góp từng chút thể lực, bởi vì đến trại tạm giam có khả năng sẽ bị đánh đập.
Ngày đó, tôi bị đưa ra khỏi đồn cảnh sát, cảnh sát đang chuẩn bị áp giải tôi đến trại tạm giam thì xuất hiện một cảnh tượng ngoài ý muốn: vài chiếc xe sang trọng đột nhiên phóng tới, đỗ thành hai hàng trước đồn cảnh sát.
Tài xế trêи chiếc Lexus ở giữa nhanh chóng xuống xe, chạy ra ghế sau mở cửa xe, sau đó một ông già dáng vẻ thấp bé bước ra.
Trêи chiếc Mercedes thì có một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi xuống xe.
Thấy cái người đàn ông trung niên kia, tôi không khỏi dấy lên hi vọng, bây giờ chỉ có ông ta mới có thể cứu tôi.
Hơn nữa, chắc chắn là ông ta cũng sẽ gắng sức cứu tôi.
Bởi vì ông ta chính là Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường và tôi từng xích mích trong tù, sau lại trở thành bạn. Ông ta rất lắm tiền, hơn nữa còn rất có thế lực ở Đông Nam Á.
Tôi biết ông ta đến đây vì tôi.
Sau khi xuống xe, Đỗ Minh Cường nhìn thoáng qua chỗ xe cảnh sát, thấy tôi thì khẽ gật đầu.
Tôi cũng cảm kϊƈɦ gật đầu với ông ta, sau đó thấy được La Nhất Chính đi xuống từ một chiếc xe khác.
“Anh Dương.” La Nhất Chính thấy tôi thì gọi một tiếng, nhanh chân chạy tới.
Cảnh sát đứng bên cạnh tôi cực kỳ căng thẳng, vội vàng chĩa súng về phía La Nhất Chính.
La Nhất Chính dừng bước lại, cau mày bình tĩnh nhìn mấy cảnh sát kia.
“A Chính, đừng manh động, đi sang chỗ anh Cường đi.” Tôi vội vàng hô lên với tên lỗ mãng này.
La Nhất Chính gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường nói mấy câu với ông già thấp bé bên cạnh, ông già kia liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi đi vào đồn cảnh sát, lúc đi qua mấy tên cảnh sát kia không nói một câu nào.
Đám cảnh sát hình như cũng không nhận ra ông già ấy, nhưng chắc chắn là ý thức được điều gì đó, đồng loạt thu súng lại, quay sang nhìn nhau một chút, cuối cùng có một cảnh sát chạy vào trong đồn, có vẻ như muốn tìm hiểu tin tức.
Không bao lâu sau, một tên cảnh sát dáng vẻ mập mạp trông giống như lãnh đạo vội vàng chạy đến, túm lấy chìa khóa từ đám cấp dưới, khách sáo mở còng tay của tôi ra, cũng cẩn thận cười nói chỉ cần tôi ký tên một cái là có thể rời đi.
Tôi yên lòng, trở lại đồn cảnh sát ký tên, cầm lại đồ của mình, sau đó đi ra khỏi đồn trong khi tên cảnh sát mập mạp kia đang liên tục nói xin lỗi.
Gặp được ông già thấp bé vừa nãy đứng ở cửa, tôi chắp hai tay với ông ta, nói bằng tiếng Xiêng La: “Vô cùng cảm ơn ông.”
Ông ta không nói gì, chỉ chắp tay lại đáp lễ, rồi đi tới ven đường khách sáo nói vài câu gì đó với Đỗ Minh Cường, sau đó lên chiếc Mercedes đi khỏi.
Đỗ Minh Cường cười đáp: “Cậu vẫn hệt như trước kia, không gọi tôi là anh Cường mà goi lão Đỗ, nhưng bây giờ tôi cũng không thích cách gọi đấy, mà thích người ta gọi mình là giám đốc Đỗ hơn, nghe rất thoải mái. Đi thôi, trước tiên chúng ta đi làm một bữa chào đón cậu.”
Dứt lời, Đỗ Minh Cường mở cửa xe ngồi xuống đầu tiên.
Tôi không do dự, theo ông ta ngồi vào phía sau, La Nhất Chính thì chạy tới ghế lái phụ.
Đỗ Minh Cường chỉ vào người tài xế có vóc dáng khỏe khoắn, nói: “Đây là A Việt, trợ lý của tôi. A Việt, chào anh Dương đi.”
“Chào anh Dương.”
Người tuổi trẻ kia quay đầu lại, lễ phép lên tiếng.
Tôi đáp lời, lại thấy hơi bất đắc dĩ, người này trông như tay đấm, Đỗ Minh Cường lại bảo là trợ lý.
Đỗ Minh Cường cười hỏi: “Thế nào? Ngồi tù mấy ngày, có hoài niệm cảm giác khi xưa không?”
Tôi cười gượng lắc đầu: “Hoài niệm cái rắm, khổ hơn hồi đó nhiều. Hai ngày trước đám khốn nạn đấy không cho tôi ngủ một phút nào, suýt nữa không chịu đựng nổi rồi.”
“Ha ha ha, cậu nói cứ như thế hồi đó cậu mới vào tù sống tốt lắm ấy, chẳng phải là suốt ngày bị tôi chỉnh đốn cho muốn chết đi sống lại hả?”
“Lão Đỗ, anh đừng kể mấy cái chuyện vớ vẩn kia nữa. Chẳng phải lúc đó anh cũng bị tôi kéo làm đệm lưng suốt hả?”
Đỗ Minh Cường ngửa đầu cười to mấy tiếng, rồi lắc đầu: “Khi đó tên nhóc cậu cứ như con chó điên, độc ác không tả nổi.”
Nói xong, ông ta đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện: “Đúng rồi, sao ra tù không đi tìm tôi?”
“Lúc trước tôi không biết anh đang ở Xiêng La, nếu biết thì tôi đã gọi anh ra ngoài làm vài chén rồi.”
“Tôi không bảo cái này, ý tôi là quãng thời gian trước. Tôi nghe nói lúc mới ra tù cậu sống cũng không dễ dàng, lại chẳng tới tìm tôi, hay là sợ tôi đưa cậu lên núi rồi ném xuống?”
Tôi quay đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của ông ta, lắc đầu: “Xin lỗi, lão Đỗ, nói thật nhé, đúng là tôi không muốn làm mấy chuyện kia với anh. Bởi vì tôi sợ, sợ lại phải vào tù, càng sợ ăn đạn, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường thôi.”
“Ừm, tôi thích nhất cái tính cách này của cậu. Vừa to gan vừa nhát gan, người như cậu có thể làm việc lớn.”
Đỗ Minh Cường tiếp tục chuyển đề tài: “Nhưng cậu yên tâm, tôi không có ý dẫn cậu ‘lên núi’. Ở tù năm năm tôi đã sớm nghĩ thông suốt, kiểu làm ăn đấy không thể lâu dài, bây giờ cũng không dễ làm. Tôi muốn làm ăn trong sạch, kiếm tiền bằng cách quang minh chính đại, đứng đắn dựng nên một tòa xí nghiệp khiến người ta phải kính nể.”
“Nhưng cậu biết đấy, người trong nhà hay người đi theo tôi lúc trước đều không có văn hóa gì, không làm được chuyện lớn, tìm người ngoài lại không dễ, kể cả tìm được tôi cũng không chắc là có thể tin tưởng. Không có một người vừa có can đảm vừa có năng lực về phương diện này như cậu ở bên cạnh, thế nên tôi thật sự rất muốn cậu có thể tới giúp tôi.”
“Làm ngoại thương đứng đắn, hoặc là mấy dự án trong nước tôi đang khảo sát, chỉ cần cậu bằng lòng, cậu muốn làm cái nào cũng được.”
Đỗ Minh Cường vẫn giống như trước kia, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Đối với tôi ông ta lại càng thể hiện rõ ràng, bởi vì ông ta biết tôi không thích vòng vo nhiều lời, thế nên rất thẳng thắn.
Mới vừa cứu tôi ra ngoài, đã muốn thuyết phục tôi bán mạng cho ông ta.
Im lặng nghe ông ta nói xong, tôi không vội vã trả lời, bởi vì tôi hơi thấy động lòng.
Nếu như Đỗ Minh Cường không bắt tôi làm mấy chuyện nguy hiểm, mà chỉ làm ăn nghiêm túc, thì cũng có thể cân nhắc.
Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì làm ra tiền.
Với sự hiểu biết của tôi về Đỗ Minh Cường, ông ta sẽ không bạc đãi người bên cạnh, chỉ cần có năng lực, có thể giúp ông ta kiếm tiền, hoặc chia sẻ những chuyện quan trọng, thì ở cạnh ông ta sẽ rất thoải mái.
Từ hồi trước ông ta đã nói với tôi, bảo tôi giúp ông ta hợp pháp buôn bán ngoại thương, trực tiếp cho tôi cổ phần.
Điểm này tôi cũng không nghi ngờ, bởi vì ông ta là người có nguyên tắc.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
82 chương
170 chương
208 chương
109 chương
18 chương