Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 404 : đến

Nói thì nói vậy, nhưng Ôn Hân vẫn khởi động xe. Tôi do dự chốc lát, nhưng rồi cũng không nói cho cô ấy biết, vì một khi biết được mục đích của chúng tôi, khả năng cao cô ấy sẽ ở lại đợi Cung Chính Vinh với chúng tôi. Tôi hỏi: “Ôn Hân, cậu đổi xe lúc nào vậy? Lần trước tôi nhớ cậu không lái chiếc xe này”. “Vừa đổi, xe lần trước bạn tôi mượn lái mấy ngày”. Giọng điệu của Ôn Hân đã bình tĩnh lại, giống hệt khi trước, nhìn điềm đạm lại vừa quyến rũ. Tất nhiên là không thể nào xinh đẹp bằng cách ăn diện của cô ấy khi gặp La Nhất Chính ở tòa án lần trước. “Chỗ này cách quán cà phê không xa, chẳng mấy chốc là tới thôi”. Ôn Hân nói rồi lại nhìn kính chiếu hậu, nhìn thẳng vào người tôi: “Phương Dương, chuyện của cậu bên Thịnh Hải có phải là sẽ được giải quyết rất nhanh không?” “Ừ, sẽ rất nhanh thôi, có lẽ trong mấy ngày nay là xong. Nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm là một tuần sau tôi sẽ về Yến Kinh”. Tôi suy nghĩ, cố ý nói thời gian có vẻ gấp gáp chút để tránh cho Ôn Hân lại làm ra chuyện gì đó mà tôi không thể ngờ tới được. “Đến lúc đó có cần tôi tiễn cậu không?” “Không cần đâu, tôi tự về được, dù sao thì lần này ở Thịnh Hải lâu như vậy, có nhiều công chuyện vẫn chưa xử lý”. Thấy Ôn Hân nói vậy, tôi liên tục từ chối. Làm sao có thể để cô ấy tiễn tôi được chứ, nếu mà để Bạch Vi biết thì cô ấy sẽ giết chết tôi mất. Giống như lần trước ở Quế Lâm vậy, Tề Vũ Manh lại còn mật báo với Bạch Vi, cuối cùng bất đắc dĩ quá tôi đành phải đem Bạch Vi theo. Vốn mấy người cùng nhau đi đến quán cà phê thì ít nhất tâm trạng cũng phải vui vẻ, nhưng lúc này khi Ôn Hân đưa chúng tôi qua đó lại cảm thấy không thoải mái một cách kỳ lạ, hoặc có lẽ là do sự áy náy của tôi đối với Bạch Vi nên cứ cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Bạch Vi không bình thường, thậm chí là lúc này tôi cứ cảm giác như chúng tôi đang vụng trộm. Đến quán cà phê, cuối cùng tôi mới thở phào. Nhìn đồng hồ thì đã hai giờ chiều, tôi nói: “Ôn Hân, chúng ta tới rồi. Nếu cậu có việc thì về trước đi”. Đây vốn là một câu khách sáo, người bình thường đều sẽ trả lời là “được”, “oke” kiểu vậy, không ngờ Ôn Hân lại cực kỳ thẳng thắn, cô ấy nói: “Ồ, thế à, vừa hay tôi lại không có việc gì, vậy tôi ngồi với mọi người một lát nhé”. Không hề cho tôi có cơ hội phản bác, hơn nữa người ta là một cô gái yêu kiều xinh đẹp thế này, lại còn đi theo đến quán cà phê thì ai mà từ nỡ đuổi cô ấy đi chứ? Hơn nữa vừa nãy cô ấy còn lái xe chở chúng tôi từ cục cảnh sát đến tận đây. Tôi hơi buồn bực. Giờ dường như tôi đã biến thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, hở tý là lại có mỹ nữ chủ động tới gần. Tôi thở dài, nhưng dù thế, cả đời này tôi sẽ không rời xa Bạch Vi nữa. Đi lên tầng, Ôn Hân đi bên cạnh tôi rất tự nhiên, mà Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cứ như hiểu ngầm với nhau, chủ động tìm chỗ ngồi xuống, còn vừa hay là bàn bốn chỗ, hai người họ ngồi phía đối diện, thế nên tất nhiên là Ôn Hân và tôi chỉ có thể ngồi với nhau. Tôi nhìn xung quanh, không hề có bóng dáng của Cung Chính Vinh. Tôi chỉ đành gọi nhân viên phục vụ, lại hỏi mọi người muốn gọi gì. Ba người chúng tôi vừa mới ăn trưa xong, nhưng không biết Ôn Hân đã ăn chưa. Tôi hỏi: “Ôn Hân, cậu ăn trưa chưa?” Ôn Hân gật đầu, nói: “Lúc tôi đi ra khỏi công ty đã ăn rồi. Vừa hay chiều nay không có việc, nên mới đến uống ly cà phê với mọi người”. Nói rồi cô ấy ngẩng đầu nói với phục vụ: “Tôi giống anh này. Anh ấy uống gì thì tôi uống cái đó”. Tôi cạn lời, chỉ đành gọi đại một ly cà phê, mà Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì cố gắng nhịn cười, một vẻ đã muốn cười lắm rồi nhưng mà không dám cười. Buổi sáng tôi và Bạch Vi còn ngồi đây cảm khái sự đời, không ngờ mới có mấy tiếng sau tôi và ba người Ôn Hân đã lại ngồi ở đây, vô cùng khác biệt. Buổi sáng tôi như được đắm chìm trong gió xuân, vẻ đẹp của Bạch Vi khiến lòng tôi say đắm. Giờ thì tôi như ngồi trêи thảm đinh, không tài nào thoải mái được. Tôi mong Cung Chính Vinh có thể đến càng sớm càng tốt, cho dù tôi và nhà họ Cung từ xưa đến nay luôn ở hai thế đối lập. Thế là tôi vừa sốt ruột đợi Cung Chính Vinh đến, vừa tán chuyện với Ôn Hân câu được câu chăng. Quan trọng hơn cả là Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cứ như đã hẹn sẵn với nhau từ trước, hoàn toàn không nói chuyện với tôi, hoàn toàn không cho tôi cơ hội tiếp lời. Cà phê trêи bàn đã được đổi đến lần thứ hai, tôi đang do dự có nên đi nhà vệ sinh hay không thì có tiếng bước chân hỗn loạn chỗ cầu thang, nghe thì biết không phải là chỉ của một người. Tôi vội vã quay đầu, vừa hay nhìn thấy người đi đầu đang từ từ đi lên, không phải Cung Chính Vinh thì là ai nữa đây. Nhưng so với lúc trước, lúc này hắn dường như đắc ý khoan kɧօáϊ hơn nhiều. Cung Chính Vinh đã nhìn thấy tôi ngay, nói với người ở quầy: “Bàn của họ để tôi tính tiền”. Nói rồi đưa hai vệ sĩ đi đến chỗ tôi. Ôn Hân nói: “Kia chính là cái người tên Cung Chính Vinh sao? Quả nhiên là điệu bộ của mấy tên công tử nhà giàu”. Cung Chính Vinh cười ha ha đi đến ngồi xuống chỗ bên cạnh chúng tôi: “Đã lâu không gặp. Mọi người đừng như vậy chứ, đều là người quen cả rồi mà, đúng không, Phương Dương?” Tôi nhíu mày: “Anh nói thẳng đi, chúng tôi tới đây không phải để nghe anh lải nhải”. “Được, thẳng thắn đấy”. Cung Chính Vinh cười ha ha, sau đó vẫy tay để vệ sĩ lùi về sau một chút. Lúc này hắn mới vắt chân lên, nói bởi vẻ đắc ý dạt dào: “Phương Dương ơi Phương Dương à, cậu quả thật là ngôi sao may mắn của tôi”. Nói rồi lại tỏ biểu cảm thâm tình; “Cậu có biết không, kể từ khi gặp được cậu, chuyện tốt mà ngay cả tôi nằm mơ cũng không mơ thấy giờ lại đập xuống người tôi từng cái từng cái một”. Tôi không đáp lời hắn. Nhưng nghe hắn nói vậy thì suy đoán của tôi đã phải đúng tám chín phần. Tôi không khỏi thầm thở dài, bận rộn vất vả lâu như vậy mà lại trải thảm lót đường cho kẻ khác được lợi. Mà “người khác” này lại chính là nhà họ Cung mà tôi căm thù nhất “Có việc mau nói “. Triệu Thư Hằng không chịu nổi nữa, nói thẳng luôn không hề khách khí. Nói rồi anh ta cầm cốc cà phê lên uống một ngụm lớn. Cung Chính Vinh nhún vai: “Dù sao hôm nay tâm trạng tôi cũng khá tốt, cho dù mọi người có chửi tôi như thế này thì tôi cũng sẽ coi đó là lời chúc mừng”. Tôi chú ý đến Ôn Hân, khẽ nói: “Nếu cậu không thích người này thì có thể về trước”. Ôn Hân lắc đầu, nói: “Tôi cũng muốn xem thử người có thể khiến các cậu chật vật như vậy rốt cuộc có bản lĩnh gì”. Tề Vũ Manh nói: “Nghe Phương Dương nói hôm nay anh hẹn bọn tôi đến đây là muốn nói chuyện với chúng tôi. Nhưng nếu anh không có thành ý, hoặc là không muốn nói chuyện, thì tôi thấy cũng không cần phải nói nữa”. Cung Chính Vinh lập tức cười nói: “Đâu có đâu nào? Nếu cô hoa khôi cảnh sát đã mở lời rồi thì đương nhiên sẽ nói hết tất cả, không hề giấu giếm”. Nghe hắn nói xong, chúng tôi đã tập trung hơn một chút. Hắn ngả người trêи sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà được trang trí thanh nhã, nói: “Thực ra, tôi đã có một kế hoạch rất tuyệt vời từ lâu rồi”.