Boss Nữ Hoàn Mỹ
Chương 353 : Chuẩn bị hành động
“Những chấm màu đỏ này là các ruộng rau ở quanh đây”.
Giọng nói của Trịnh Cường không còn vẻ kϊƈɦ động như lúc mới đầu nữa, mà dần bình tĩnh lại.
Khi nhìn thấy tấm bản đồ trêи bàn, lòng tôi lập tức trào dâng kϊƈɦ động, tôi cảm thấy đang có hàng trăm suy nghĩ lướt qua đầu mình.
Chưa nói đến bản vẽ này quá cẩu thả, bởi dẫu sao đám Trịnh Cường cũng là người thô kệch, mong họ vẽ ra một tấm bản đồ chuyên nghiệp thì quả là chuyện không thể.
Nội dung của tấm bản đồ này rất đơn giản, lấy căn nhà gỗ mà chúng tôi đang ở bây giờ làm trung tâm, đánh một dấu màu đen thật to, còn các chấm nhỏ xung quanh chính là các ruộng rau.
Nhìn như vậy thì không có vấn đề gì, nhưng khi tôi đếm sơ qua thì lập tức hít một hơi lạnh. Vấn đề nằm ở chỗ xung quanh chúng tôi có quá nhiều ruộng rau, ít nhất phải có đến hai mươi cái.
Chắc chắn gần các ruộng rau này đều được cài cắm tai mắt, nếu chúng tôi có hành động lạ thường làm kinh động tới bọn chúng, có lẽ còn chưa tìm được La Nhất Chính thì thế lực thứ ba đã đưa cậu ta đến nơi khác rồi.
Mẹ kiếp!
Tôi chửi thầm một câu, quả nhiên chỉ có người tiến hành vây quét mới biết cách phản vây quét, ví dụ như anh trai Tiểu Nguyệt chẳng hạn. Càng nghĩ tôi càng thấy bực bội, phương hướng của các chấm đỏ thì đều cận kề nhau, nhưng chẳng khác nào phong hỏa đài của thời cổ đại. Nếu một ruộng rau xảy ra chuyện gì đó kỳ lạ, người ở các ruộng rau khác sẽ biết tin nhanh chóng.
Trông thấy tấm bản đồ này, Triệu Thư Hằng cũng đầy vẻ mù mờ, anh ta trân trối nói: “Không lẽ vừa bắt đầu, chúng đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi sao?”
Trịnh Cường sờ mũi đáp: “Chính vì có quá nhiều ruộng rau, tôi lại không dám manh động, nên mới gọi hai cậu tới đây. Tôi vốn còn mong các cậu dẫn thêm vài người tới, ai dè chỉ có mỗi hai người”.
“Nhưng bây giờ cũng hết cách rồi, thời gian không chờ đợi ai cả. Nếu chúng ta còn không ra tay, người khác phát hiện mấy tên này mất tích, kiểu gì cũng sẽ phát giác ra chuyện gì đó, thậm chí còn mang La Nhất Chính đi giấu trước. Thế thì chuyện tối nay của chúng ta thành công cốc rồi”.
Giọng nói của Trịnh Cường có vẻ bất đắc dĩ.
Tôi trầm ngâm nói: “Anh đã hỏi mấy tên kia xem La Nhất Chính bị nhốt ở ruộng rau nào chưa?”
Trịnh Cường gật đầu đáp: “Đương nhiên là rồi, tôi hỏi ngay từ đầu ý. Nhưng mấy thằng này cứng miệng quá, kiểu gì cũng không chịu nói. Ban đầu, chúng nó còn không mở miệng nói một câu cơ, tôi phải lấy người nhà chúng nó ra uy hϊế͙p͙, bọn nó mới chịu nói là trong ruộng rau đấy. Vốn tôi còn thấy vui lắm, sai người đi kiếm một cái bản đồ về đây, ai ngờ tra xong mới phát hiện xung quanh đây có biết bao nhiêu là ruộng rau”.
“Ban nãy, bất kể chúng tôi dùng cách gì, mấy thằng này cũng không chịu hé răng nửa lời, tôi cũng phải bó tay toàn tập. Phải trách tôi thường ngày tạo dựng tên tuổi không tốt, nên bây giờ chúng nó mới không sợ mình”.
Trịnh Cường khoanh tay, bất đắc dĩ nói.
Tôi giật khóe miệng: “Nếu anh mà cướp của lừa gạt, giết người đốt nhà thì bây giờ không ở đây giao dịch với tôi đâu, mà đang ngồi trong tù suy nghĩ về cuộc đời rồi”.
Trịnh Cường điềm nhiên nhún vai nói: “Nói tóm lại là tôi đã thử hết cách rồi, nhưng chẳng moi được thông tin gì hữu ích từ chúng nó cả, tiếp theo phải làm sao đây?”
Triệu Thư Hằng chen lời nói: “Còn làm sao nữa? Chúng ta chỉ có hai con đường thôi, một là đi đến từng ruộng hoa tìm kiếm, hai là chờ ở đây”.
Tôi cười khổ nói: “Bây giờ, chúng ta không còn chi viện nữa rồi, người của cảnh sát đã đi sang một phía khác, cũng đều là chuyện quan trọng cả”.
Tôi không nói cho Trịnh Cường biết chuyện của Lương Thành, dẫu sao hai người họ cũng thuộc giới xã hội đen, nhưng Triệu Thư Hằng thì biết.
Tôi suy nghĩ nói: “Trịnh Cường, anh tập trung các anh em lại, đầu tiên trói chặt mấy thằng này lại, đừng để chúng nó chạy thoát. Bây giờ, chúng ta chia nhau ra, hai người một nhóm, mỗi nhóm tìm kiếm hai ruộng. Nếu chúng ta phản ứng đủ nhanh, vẫn có hi vọng cứu được La Nhất Chính”.
Dứt lời, tôi thầm tự nói, La Nhất Chính à, vì cứu cậu mà tôi đây đã đánh cược cả tính mạng của mình rồi đấy. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết một nhóm hai người đi tìm, nếu không gặp phải người của tổ chức đó thì dù an toàn, nhưng chắc chắn sẽ phải thất vọng.
Còn nếu gặp thì lực chiến đấu của hai người sao có thể cầm cự với người ta khi họ có quy mô lên đến hàng chục người được?
Hơn nữa, bây giờ chúng tôi đi gấp, không mang theo vũ khí gì cả. Trải qua chuyện ở Yến Kinh lần trước, càng ngày tôi càng thấy ʍôиɠ lung với giới xã hội đen, không biết khi nào họ sẽ rút một khẩu súng ra và lấy mạng của mình.
“Tôi không thể lấy tính mạng của anh em ra làm trò đùa được”.
Trịnh Cường do dự nói, tôi không thèm ngoảnh đầu lại nói: “Anh yên tâm, nếu có anh em nào gặp chuyện không may, mỗi người tôi đền 300 nghìn. Mọi người yên tâm rồi chứ?”
Thấy Trịnh Cường vẫn chưa có ý định ra tay, tôi cau mày, dứt khoát xin số tài khoản của Trịnh Cường, gửi luôn cho hắn 200 nghìn tiền hắn đã cung cấp manh mối về La Nhất Chính vào tối nay.
Tiện thể tôi còn cho hắn xem số dư trong tài khoản của mình, rồi nói: “Trịnh Cường, anh là dân xã hội, còn tôi miễn cưỡng cũng có chút máu mặt. Chúng ta hợp tác vui vẻ, nước sông không phạm nước giếng, nếu anh không muốn hợp tác…”
Tôi không nói hết câu phía sau, nhưng tôi tin với trình độ của Trịnh Cường, chắc hắn có thể hiểu được ý của mình.
Nếu Trịnh Cường gây bất lợi cho chúng tôi, chỉ cần không giữ chúng tôi lại thì thứ đang chờ đợi hắn chính là ngày tàn. Bây giờ, tôi đang có lực lượng của cảnh sát, và hắn cũng biết điều đó.
Còn nếu tôi vui vẻ hợp tác với hắn, với uy danh có thể đếm trêи đầu ngón tay của hắn trong giới xã hội đen ở Thịnh Hải, chắc tôi cũng khó mà ăn quỵt được.
Dù trong giọng nói của tôi mang vẻ uy hϊế͙p͙, nhưng Trịnh Cường không hề bận tâm, ngược lại hắn lập tức phấn chấn như được lên dây cót, nói: “Được, các anh em đâu, tập trung”.
Hắn vừa nói dứt lời, ngoài hai người đứng canh gác bên ngoài ra, đám đàn em của hắn đều lũ lượt chui vào trong nhà gỗ.
Trịnh Cường nghiêm nghị nói: “Các anh em nghe đây, hôm nay chúng ta đã đi đến bước này rồi, có thể từ bỏ được hay không? Cậu em Phương Dương đây đã chuyển tiền tìm được tung tích của La Nhất Chính trong tối nay sang cho chúng ta, số tiền là 200 nghìn. Nếu làm xong vụ này thì chúng ta lại có tiền tiếp”.
Trịnh Cường nói dứt câu, trong ánh mắt của đám đàn em hắn bừng bừng lửa cháy. Trịnh Cường hắng giọng nói: “Nhưng việc chúng ta sắp làm tiếp theo đây rất nguy hiểm, có lẽ sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng cậu em Phương Dương đã nói, nếu có ai trong chúng ta gặp chuyện chẳng may, cậu ấy sẽ đền cho mỗi người 300 nghìn”.
Trịnh Cường nói xong, tôi cũng chen lời: “Các anh em nào mà tham gia vào vụ tiếp theo đây, bất kể có thuận lợi hay không đều sẽ nhận được 5 nghìn. Còn số tiền 300 nghìn thì là chuyện khác”.
Tôi không nói hết câu, bởi nếu là người bình thường thì kiểu gì cũng sẽ hiểu.
Đó là tiền hậu sự.
Thấy mọi người đã bị kϊƈɦ động, Trịnh Cường nói tiếp: “Các anh em có đồng ý làm vụ này với tôi không?”
Mắt của đám đàn em phía dưới sáng lên, nhìn tôi như nhìn thần tài, rồi đồng loạt hô đồng ý. Tôi cười ha ha nói: “Tốt, nếu đã vậy thì chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi”.
Nói xong, tôi sắp xếp lại sự việc một chút, mấy tên dưới đất đã hoàn toàn bị đánh ngất và bị trói chặt bằng dây thừng. Sau khi chắc chắn chúng không thể rời đi, tôi chia những người khác thành bảy nhóm, chỉ còn chừa lại Trịnh Cường, tôi và Triệu Thư Hằng.
Trịnh Cường cười ha ha nói: “Vậy là còn thừa hai nhóm. Phương Dương, cậu với cậu bạn này một nhóm, nhóm cuối cùng sẽ là tôi và một người khác”.
Truyện khác cùng thể loại
400 chương
473 chương
8 chương
19 chương
66 chương
50 chương
13 chương