Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 349 : Tập kích cảnh sát

“Cẩn thận!” Tề Vũ Manh hét to, đang định giơ tay nhưng tên da trắng kia ra tay nhanh hơn cả cô ấy, con dao ngắn đã đến trêи mặt người cảnh sát cầm loa. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là người cảnh sát cầm loa cứ như là đã biết trước vậy, cây dùi cui điện lóe sáng kia đã xuất hiện trước mặt anh ta, vừa lúc chặn lại thế dao này. Mà con dao ngắn kia hình như không phải làm từ kim loại, nó hoàn toàn không dẫn điện. Tên da trắng đó khẽ hừ một tiếng, con dao ngắn lại lần nữa đâm tới chỗ người cảnh sát cầm loa. Người cảnh sát đó vứt mạnh cái loa trong tay đi, cây dùi cui điện chắn lại đòn tấn công của tên da trắng. Chỉ ngắn ngủi mấy giây mà hai người đã giao đấu cả mấy lần. Quả thực là không phân cao thấp, hung hiểm vô cùng. Dùi cui điện dù sao cũng quá dài, còn dao ngắn thì lợi dụng sơ hở để đâm thẳng vào chỗ hiểm yếu của người cảnh sát đó, thấy người cảnh sát không kịp thu dao ngắn về, còn dao ngắn của tên da trắng đã sắp đâm thẳng vào cổ người cảnh sát, cửa quán bar đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang! Ầm! Người Ôn Hân hơi run lên, cô ấy dựa sát vào tôi một chút, còn tôi thì nhìn thấy rất rõ ràng. Tề Vũ Manh vừa nổ súng lên trời, vì cửa quán bar là nơi tương đối trũng xuống nên tiếng vang rất mãnh liệt. Tiếng súng không chỉ khiến tên da trắng giật mình mà còn khiến chúng tôi giật mình. Người cảnh sát còn không thèm nói cảm ơn, vội vàng lùi về phía sau. Còn Tề Vũ Manh thì nhanh chóng cúi người, nòng súng nhắm vào ngực tên da trắng. Khóe miệng tên da trắng giật giật, đang định nói gì đó thì cảnh sát xung quanh đã tiếp tục thu hẹp phạm vi bao vây, sau đó vang lên một hồi âm thanh mở bảo hiểm ra. Tên da trắng cười hi hi, hắn vứt mạnh dao ngắn trong tay xuống đất rồi giơ hai tay lên: “Vừa nãy tôi chỉ muốn giao lưu võ thuật một chút với anh cảnh sát cầm loa thôi mà”. Tề Vũ Manh gằn giọng: “Bắt lấy hắn!” Cảnh sát xung quanh ập lên, vây lấy tên da trắng. Hiển nhiên là Tề Vũ Manh đang thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nhìn về phía cửa quán bar: “Tất cả ngồi xuống hết đi, hai tay ôm đầu!” Thấy cảnh này, những người còn lại do nhà họ Cung phái đến cũng đều ôm đầu ngồi xuống, mấy cảnh sát còn lại thì còng tay họ lại, tất cả mất đi sức phản kháng, nhìn y hệt một xâu hồ lô đường. Thấy xung quanh đã yên lặng, tôi vỗ vai Ôn Hân nói: “Chúng ta qua đó xem đi”. Tề Vũ Manh kiểm tra một chút, sau khi xác nhận tất cả đã bị còng lại mới khóa chốt an toàn của súng cảnh sát, bỏ về bên eo rồi than với tôi: “Haizz, lại lãng phí một viên đạn, lần này trở về phải biết báo cáo rồi”. Tề Vũ Manh vừa nói xong, người cảnh sát cầm loa vừa nãy đã vội vội vàng vàng đi tới, nói với vẻ kϊƈɦ động: “Cảnh sát Tề, thực sự cảm ơn cô. Nếu không phải lần này có cô thì e là tôi đã toi đời rồi”. Tề Vũ Manh cười nói: “Không có gì đâu, đây là điều tôi nên làm. Hơn nữa không ai ngờ được rằng ở Thịnh Hải này lại có người dám tập kϊƈɦ cảnh sát”. Khuôn mặt của người cảnh sát cầm loa trở nên nghiêm túc, hỏi: “Cảnh sát Tề, cô có chuyện gì cần giúp không? Nếu không có gì thì tôi đưa các anh em về trước nhé, những người này to gan như vậy, phía sau nhất định có người sai khiến, lần này nhất định phải xử lý nghiêm chỉnh”. Tề Vũ Manh nhìn tôi, tôi bối rối nói: “Chắc là ổn rồi, chuyện lần này quả thực là ngoài ý muốn, bình thường trị an rất tốt mà, tôi cũng từng ở Thịnh Hải một khoảng thời gian”. Người cảnh sát cầm loa đó cười cười rồi hô lên: “Mọi người về cục cảnh sát thôi”. Nói rồi phất tay, những người còn lại lục tục đưa người lên xe. Trước khi đi, tôi hỏi người cảnh sát cầm loa kia: “Anh cảnh sát, lúc nãy khi tên kia tập kϊƈɦ anh, sao anh có thể kịp thời chặn lại vậy? Lúc đó chúng tôi đều cho rằng…” Người cảnh sát cầm loa đó cười: “Thực ra là một cảnh sát thì đều phải chuẩn bị trước những thứ này, vì thế khi hắn tiếp cận tôi thì tôi cố ý làm như bị mắc lừa, nhìn sang bên cạnh, vì thế hắn mới lợi dụng sơ hở mà tôi cố ý tạo ra để ra tay”. Rồi anh ta lại nói: “Tất nhiên nếu hắn không có ý định tập kϊƈɦ tôi thì chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện sau đó”. Tôi nhìn thấy trêи trán anh ta vẫn còn dấu vết mồ hôi lạnh vừa khô, tôi cười: “Có cảnh sát như anh, tình hình trị an của Thịnh Hải nhất định sẽ càng ngày càng tốt nhờ vào lực lượng cảnh sát”. Thấy đám người bị cảnh sát dẫn lên xe, khi đi qua tôi tên da trắng đi đầu còn nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hứng thú, khẽ giọng nói: “Anh là Phương Dương à? Quả nhiên là một tên khó chơi”. Nhưng cảnh sát bên cạnh hắn lại dùng lực, cánh tay tên da trắng bị khóa lại, hắn lộ ra biểu cảm đau khổ. Một cơn gió lạnh thổi qua. Dù đang tiết trời nóng nực nhưng tôi vẫn không kìm được mà run lên, dù sao cũng coi như đã vượt qua được sự nguy hiểm ngày hôm nay rồi. Lúc này Tề Vũ Manh cũng đi theo những cảnh sát còn lại: “Phương Dương, tôi đi về trước để lấy lời khai của họ, lát nữa nếu Trịnh Cường quay về thì có tin tức gì mọi người nhớ phải kịp thời thông báo cho tôi”. Nói xong thì cô ấy lên xe. Tôi khẽ nói với Ôn Hân: “Ôn Hân, cậu thấy chưa? Tôi nhận ra từ khi tốt nghiệp, tôi càng ngày càng hay gây chuyện. Nếu cậu kiên trì muốn ở lại giúp tôi, có thể…” Đôi mắt đẹp đẽ của Ôn Hân trợn lên nhìn tôi: “Thế này đã là gì? Năm đó tôi đây bắt đầu từ một nhân viên quèn, mãi cho đến bây giờ có sóng gió gì mà tôi chưa trải qua cơ chứ, huống hồ là chút chuyện vặt này?” Triệu Thư Hằng ngạc nhiên: “Cô gái xinh đẹp à, vừa nãy cô có như vậy đâu, cô bị dọa sợ tới nỗi rúc vào người Phương Dương mà…” Triệu Thư Hằng còn chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh như băng của Ôn Hân làm cho câm miệng. Tôi cười, nói: “Nếu chúng ta tạm thời không có việc gì thì có thể ở đây đợi Trịnh Cường, lúc đó tôi sẽ gọi điện cho hắn, có lẽ giờ hắn cũng đang trêи đường về rồi. Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể lơi là cảnh giác, Cung Chính Vinh vô cùng độc ác tàn nhẫn. Lần này không thành công thì không chừng giờ hắn đang âm mưu kế hoạch tiếp theo rồi”. Chúng tôi bắt chuyện với đàn em của Trịnh Cường trong quán bar, vốn người ở quán bar này đã dần dần nhiều lên nhưng vì chuyện vừa rồi đột ngột xảy ra nên có nhiều người đã đi ngay lập tức. Ông chủ khóc không ra nước mắt, nhìn trống rỗng vô hồn. Lại ngồi ở quán bar đợi thêm mười phút nữa, ngoài cửa lại bắt đầu ồn ào. Người tôi căng chặt, quay đầu lại thì thấy Trịnh Cường đang nhíu mày đi vào, đằng sau có mấy tên đàn em đi theo. Nhưng khắc hẳn so với tưởng tượng của tôi, lúc này mấy người họ đều có vẻ thất thểu ủ rũ, Trịnh Cường thì có vẻ vô cùng tức giận, người thì bẩn thỉu, cứ như là vừa đánh lộn trêи đường cái về vậy. Tôi hỏi: “Anh Cường, sao các anh lại thành ra thế này? Có tin tức của La Nhất Chính chưa?” Trịnh Cường “hừ” một tiếng: “Vốn là có rồi, không ngờ lại gặp phải một thằng điên lái xe tải cẩu chặn đường chúng tôi, thế là không có”. Tôi nhíu mày, trực giác mách bảo tôi sự thật không đơn giản như vậy. Tôi hỏi: “Xe tải cẩu? Các anh điều tra ở đâu? Sao lại gặp phải xe tải cẩu?” “Ở một vườn táo ngoài ngoại ô. Một cái xe trống chặn đường chúng tôi. Vốn muốn làm một trận với hắn ta, không ngờ có kha khá người đến, suýt nữa không đánh thắng nổi. Sao thế?” Trịnh Cường nghi hoặc hỏi. Tôi thầm kêu không ổn: “Ngoại ô có vườn táo rất bình thường, nhưng mà ngoại ô có một cái xe tải cẩu có nhiều người như vậy, các anh không thấy kỳ lạ sao?”