Trần Bảo Nhi càng nghĩ càng không hiểu tại sao mọi bí mặt của mình cứ bị bại lộ lần lượt trước mặt hắn. Phải chăng ba năm trước là vậy, ba năm sau cô vẫn không thoát khỏi. Chủ nhật, ngày nghỉ duy nhất của Trần Bảo Nhi nhưng cô vẫn phải chạy đến tập đoàn. Để tiểu công chúa ở nhà một mình. Hàn Hàn vô cùng ngoan ngoãn, kỳ nghỉ liền được ba bác cho về ở với mẹ. Trẻ con bây giờ cũng thông minh nên Trần Bảo Nhi hoàn toàn yên tâm để nó ở nhà. Điều đặc biệt hơn là Hàn Hàn từ nhỏ đã được cô nghiêm túc rèn luyện cho tính tự lập nên ba năm qua, Trần Bảo Nhi gần như không phải lo lắng cho con bé. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho nó là ok. Hiện tại cũng vậy, tiểu Hàn Hàn đang khoanh người ngồi trên ghế sofa xem hoạt hình, trên bàn là những thứ đã được mẹ yêu chuẩn bị sẵn trước khi đi làm. Có sữa, kẹo, bánh ngọt, hoa quả... Chỉ cần nằm trong danh sách đồ ăn ưu thích của nó, cô đều chuẩn bị hết. Miễn là nó ngoan ngoãn. Hàn Hàn thường ưa thích những bộ phim hoạt hình của Disney và điều đó cũng quá đỗi bình thường với một đứa trẻ. Đặc trưng của nó là một khi đã xem thì vô cùng nghiền ngẫm. Nghiền ngẫm với nỗi chuông cửa từ nãy giờ reo cả chục lần cũng không lọt vào tai tiểu công chúa. Cuối cùng thì một kỳ tích sau bao nhiêu nỗ lực bấm chuông của người ngoài cửa đã đem tiếng chuông lọt vào tai Hàn Hàn tiểu thư. Hàn Hàn trèo qua thành sofa, lon ton chạy về phía cửa, liền nhón chân mở khóa. Bé nào sợ ai, đặc biệt lại là kẻ xấu. Bé sẽ lấy dép ném hắn. Nếu hắn ăn trộm tiền của mẹ, bé sẽ báo chú công an đẹp trai ở đồn. Mẹ nói Hàn Hàn rất dũng cảm nên Hàn Hàn sẽ không sợ. Trần Bảo Nhi quả là lợi hại. Trẻ con lên ba cũng dụ dỗ được. Đối diện với Hàn Hàn bé nhỏ là Hàn Mặc Phong to lớn. - chào chú đẹp trai. - mẹ cháu đâu? Hàn Mặc Phong nghiêng người lách vào trong vì Hàn Hàn xinh đẹp đã sớm chặn ngay cửa vào. Nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy chân mình bị ôm chặt. Nhìn xuống dưới liền bắt gặp ánh mắt trong veo của Hàn Hàn. - chú bế Hàn Hàn mới được vào nhà. Hàn Mặc Phong bất đắc dĩ cúi người ôm lấy con bé rắc rối này. - mau nói, mẹ cháu đi đâu! - Mẹ a. Trần Bảo Nhi đang đi làm. - sao cháu hỗn thế? Hàn tổng trực tiếp phê bình cách xưng hô của Hàn Hàn. - xí. Như vậy mới thân thiết. Chú cũng gọi mẹ là Trần Bảo Nhi đấy thôi. Hàn Hàn bĩu môi lên tiếng phản đối. - chủ nhật cũng đi làm! - mẹ nói làm chủ nhật tiền lương sẽ gấp đôi. Mẹ đúng là hám tiền nhưng mà sau này Hàn Hàn đi kiếm tiền cũng sẽ đi làm vào chủ nhật. Hàn Mặc Phong liền thả Hàn Hàn xuống ghế, vừa nhìn phòng khách như một cửa hàng tạp hóa, tivi màn hình lớn đang chiếu bộ phim hoạt hình cũ thời Tom and Jerry. - chú mau ngồi xuống đây trò chuyện với Hàn Hàn, Hàn Hàn ở nhà buồn muốn chết đi được. Hắn buộc phải chiều lòng tiểu nữ này, ngồi xuống bên cạnh mà hỏi. - ai bày ra đây? - là Hàn Hàn bày ra. Tiện để không phải đi lại nhiều lần. Quả là mẹ lười nên con cũng lười. Hàn Hàn vui vẻ nhào lại gần hắn. - chú xem mẹ lúc nào cũng bỏ rơi Hàn Hàn. Mà Hàn Hàn không có bạn chơi. Hàn Hàn cũng không thích xem phim hoạt hình đâu. - nói dối. Hàng tổng thẳng thắn đáp. Dù chỉ mới sống với oắt con này ít lâu nhưng Hàn Mặc Phong dám khẳng định nó là một đứa mê muội phim hoạt hình. - a. Chú biết sao. Hàn Hàn rất thích hoạt hình nha. Nhưng mẹ nói xem hoạt hình là trẻ con. Hàn Hàn không muốn làm trẻ con. Chỉ muốn làm người lớn. Hàn Hàn vội vã thanh minh. Hàn Mặc Phong sau một vài câu trò chuyện cũng thấy bản thân chưa bao giờ cảm thấy thú vị với một đứa trẻ con như thế. Lúc mới gặp hắn rõ ràng còn sợ nhưng nào ngờ bây giờ lại thân thiết đến thế này. Trẻ con đứng là dễ thay đổi. - Hàn Hàn không sợ chú à. - Hàn Hàn không sợ chú nha. Mẹ nói trên đời này không có gì phải sợ cả. Nhưng Hàn Hàn vẫn sợ một thứ. Rất sợ luôn Con bé liền giơ một ngón tay ra như để minh họa cho lời nói của mình. - cái gì? - Hàn Hàn sợ ế! - hả? Hàn Mặc Phong sốc kinh khủng. Mới hơn ba tuổi đã sợ ế. Đứng là trẻ con ngày nay ăn no lo xa.