Y tá từ từ đẩy giường bệnh ra, bác sỹ vừa nhìn thấy Hàn thiếu ngồi lù lù ra một góc đã hoảng hồn, lại thêm bộ dạng nhếch nhác trong bộ đồ bệnh nhân này thì quả rất kinh khủng. - Bác sỹ. - Ca phẫu thuật khá thành công. Chúng tôi cơ bản đang cần theo dõi thêm một thời gian. - Cảm ơn bác sỹ. - Trần Bảo Nhi, đã có ai nói với em khi mặt em biểu lộ cảm xúc vô cùng quyễn rũ chưa. - Vậy anh có phát sinh thú tính không? - Đương nhiên có. - Đi tìm tình nhân của anh. Trần Bảo Nhi bước đi nhưng hắn đã kịp giữ lại. - Em nói cái gì? - Anh đi tìm tình nhân của mình mà phát tiết. Đừng nói với tôi. - Tình nhân. Tôi lôi đâu ra tình nhân? - Cô gái chăm sóc anh mấy ngày qua không phải tình nhân anh chẳng lẽ là mẹ anh. - Trần Bảo Nhi, anh không ngờ em lại quan tâm đến anh như vậy . - Ảo tưởng. Trần Bảo Nhi ngồi bên ghế, nhìn Trần Bảo Nam như đang ngủ say trên giường, đầu được băng một lớp trắng tinh. Trần Bảo Nam nằm như vậy khiến cô đau khổ vô cùng. - Em đau đớn đến như thế sao? - Anh vào đây làm gì? - Tại sao em không nói cho tôi biết. - Pháp luật không cấm. - Em ở bên tôi ba năm? - Không. - Em làm việc... - Anh không thấy tôi tố cáo anh sao. - Tôi biết. Chỉ là không nghĩ đến một ngày như thế. - Vậy hãy nghĩ đi. Trần Bảo Nhi định rời đi. Nhưng. Một sự kiện mà cô rõ không ngờ tới, cũng chưa từng nghĩ tới từ ngày gặp lại hắn. Hàn Mặc Phong tức giận bắt Trần Bảo Nhi đem về phòng mình. Nói bắt thì hình như còn quá nhẹ nhàng với một tên ác ma như hắn. Cái cảnh tượng hai bệnh nhân một nam một nữ, nam cao lớn tác nữ nhỏ bé trên vai tựa như bao cát nhỏ. Và đặc biệt hơn, nam nhân kia lại là Hàn thiếu uy phong. Như thế thì... Thật là mất hình tượng trong lòng phái nữ. Trần Bảo Nhi bị Hàn Mặc Phong không nương tay mà ném thẳng lên giường, mình cũng mau lẹ mà tiến lại. - Hai người dù có yêu nhau đến mức nào cũng phải nể mặt người chủ bệnh viện này chứ! Hoàng Quân ho khan. Lee Sung bên cạnh đang hí ha hí hửng khoe răng trắng tinh. - Tớ từ trước đến nay chưa bao giờ ngờ chuyện phòng the giữa hai bệnh nhân nặng. Quả phải khâm phục Hàn thiếu gia cậu có sức khoẻ hơn người. Hôm qua vừa bị đâm gần chết vào phòng cấp cứu, hơn nay đã có tâm trạng lên giường hoan ái. Cao thủ tình trường như tớ cũng rất nể phục. Lee Sung tiếp theo đó vỗ tay ba cái như để tán thưởng và ngợi ca công lao to lớn của Hàn thiếu. Rằng hắn rất rất tuyệt vời, sinh lý thực dồi dào hơn người. Dao đâm gần chết mà vẫn không trong sáng lên nổi. Lại thêm Trần Bảo Nhi quyễn rũ chết người sau ba năm trở về kia nữa thì.... Chậc... Chậc... Con của hắn sau này chắc chắn sẽ thành lập được hẳn cả một đội bóng. Mà đội bóng Lee Sung nghĩ đến hẳn sẽ bao trọn từ A đến Z, từ tóc với móng chân, từ trọng tài đến cổ động viên. Hàn gia cứ theo đà này mà phát huy thì ước tầm tài chục năm nữa, các tiểu thiếu ( gia ) sẽ đi tranh cúp C1 về làm quà cho Hàn Mặc Phong mừng lão. - Muốn gì? - Đương nhiên là giúp cậu chăn sóc sức khoẻ. Bệnh nhân, đến giờ thân băng rồi. Hàn Mặc Phong hừ lạnh vẻ khó chịu. Hắn rõ rằng hiện tại đang còn trẻ trung dư sức vậy mà tính cách lại y chang phụ nữ trong thời kỳ tiền mãn kinh. Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, hại Hoàng Quân một phen náo loạn. Hàn thiếu kia sinh ra vốn đã hơn người nên tính cách hơn ngùi thì cũng xem là dễ hiểu nhưng cách chăm sóc cũng phải là độc nhất kia thì khó mà dung túng. Hoàng Quân hoàn toàn đảm bảo bệnh viện của cậu đương nhiên thuộc vào loại tốt nhất. Song người kia lại vẫn cứ lai nhai phàn nàn dù cho Hàn thiếu này đã được viện trưởng Hoàng thiếu đặc xá là khách sộp. Khách sộp thì cũng có cái hay của khách sộp. Nhân cơ hội này, Hoàng thiếu kia quyết định chém giá hắn thật cao, để cho Hàn Mặc Phong rõ: hắn bắt Hoàng thiếu phải hầu hạ thì phải trai một cái giá không hề rẻ.