Mặc phu nhân quan tâm chăm sóc cho hai cục cưng nhỏ bà nhìn Diệp Lung Linh nói _ Lung Linh, con ăn nhiều vào nhé _ Vâng bác, con không khách khí với gia đình mình đâu hihi Diệp Lung Linh tỏ vẻ thân thiết với Mặc phu nhân _ Thời Khiêm chuyện của con cũng lên tính dần đi thôi Mặc lão gia nhìn con trai nói Thời Khiêm từ lúc ngồi xuống bàn ăn anh thi thoảng hỏi con trai, con gái một câu còn lại thời gian anh bóc tôm gắp thức ăn cho người phụ nữ bên cạnh mình đến khi nghe tiếng ba mình hỏi anh mới ngẩng mặt lên nhìn Mặc lão gia hỏi lại _ Chuyện gì vậy ba? _ Giờ hai đứa bé cũng lớn thế này con chẳng lẽ cứ để như thế sao? _ Để con tính, thời gian nhanh thôi. Hôn lễ của con do con lên kế hoạch ba mẹ không cần phải làm gì cả Thời Khiêm là người độc lập cũng như quyết đoán việc của anh luôn tự anh làm chủ anh không muốn ai nhúng tay vào vì chỉ có anh làm bản thân anh mới thấy vừa ý. _ Sao có thể để con tự lo, ta với ba con đều rảnh rỗi có thể lo cho hai đứa dù gì con cũng bận việc công ty con cứ đi làm đi. Còn hôn lễ cứ để ba với mẹ lo Mặc phu nhân nhìn con trai phản đối nói _ Hôn lễ của con chính con làm chủ không cần ba mẹ hỗ trợ gì cả con chỉ cần ba mẹ chăm sóc giúp con tụi nhỏ là được rồi _ Con... _ Thôi! Nếu con đã quyết định như vậy thì con tự mình chuẩn bị hôn lễ đi nếu cần ba mẹ giúp đỡ gì cứ nói ba mẹ sẽ giúp con Mặc lão gia nhìn con trai từ tốn nói _ Cứ như vậy đi Mặc Thời Khiêm gật đầu đồng ý. _ Ủa! Tôi đồng ý gả cho anh khi nào vậy? Sao tôi không biết nhỉ? Thiên Thiên quay sang tò mò nhìn Thời Khiêm_ _ Em định không gả cho tôi sao? Thời Khiêm nâng cằm cô lên hỏi _ Tôi chưa muốn kết hôn với lại tôi chưa sẵn sàng cho cuộc hôn nhân này. Muốn tôi gả cho anh, ok trước hết tìm hiểu nhau như những đôi tình nhân khác _ Không cần mất thời gian cứ kết hôn xong tìm hiểu không muộn Thời Khiêm từ chối yêu cầu của cô. _ Vậy lúc tôi cảm thấy không hợp có thể chia tay phải không? _ Không thể _ Vậy tôi còn có thể làm gì? Đã vậy tôi sẽ không đồng ý kết hôn _ Em thử xem, ngày hôm nay em vẫn chưa sợ đúng không? Em vẫn muốn thử? _ Cút Thiên Thiên trừng mắt nói. Diệp Lung Linh nhìn hai người đưa mắt qua lại mà tiện nhân kia có thể cãi lại Thời Khiêm, bản thân cô ta năm năm muốn đến gần người đàn ông lạnh lùng này cô phải nhẹ nhàng cẩn thận thậm chí quỵ lụy và lấy lòng đều không thành công. Cô thật không cam lòng cô oán hận nhìn Thiên Thiên, lại thấy Mặc lão gia và Mặc phu nhân quan tâm hai đứa nhỏ cô lại nghĩ đến nếu mình cũng sinh ra đứa nhỏ cho Mặc gia thì con đường cô tiến vào gia đình này vẫn còn cơ hội. Nghĩ vậy cô mỉm cười nhìn Thời Khiêm nói _ Chắc chị ấy không muốn gả cho anh vì lòng chị ấy có người khác thôi. _ Cô có quyền nói trong đây sao? Thời Khiêm không vui nói. _ Em chỉ đoán vậy thôi nếu chị ấy không có ai trong lòng thì sao không đồng ý gả cho anh. Lòng dạ người nào đó chắc phải có quỷ mới không dám thôi Diệp Lung Linh không sợ nhìn Thiên Thiên nói _ Ừ! Cô nói phải tôi nhiều người thích lắm, lòng tôi có nhiều quỷ đó chứ. Có phải lòng cô đang ghen tị đến phát điên rồi không? Thiên Thiên cũng không phải loại ăn chay cô nhìn Diệp Lung Linh nói _ Chắc năm năm qua cô cũng qua lại không biết với bao nhiêu người đàn ông đúng không? Loại người đẻ con rồi đi tha hương chắc cũng chẳng tử tể gì _ Tôi có qua lại với ai hay không cũng không phải chuyện cô quản được. Nếu cô cảm thấy mình có thể chiếm được người đàn ông này thì đây xin mời _ Vậy tôi và cô đánh cược _ Cô thử nói xem nếu hứng thú tôi sẽ chơi _ Cô ghé tai qua đây Diệp Lung Linh nói nhỏ vào tai Thiên Thiên điều gì đó chỉ thấy Thiên Thiên nghe xong mỉm cười gật đầu trả lời _ Tốt cứ thế đi, nếu cô không làm được điểu cô muốn vậy thì cô cút xa một chút cho tôi _ Được còn nếu tôi thực hiện được thì người phải cút chính là cô _ Hai người im chưa? Các người đánh cược cái gì? Thời Khiêm đập bàn quát to đến mức Eva và Lisa đều giật mình. _ Chả có gì cả, vui chơi một chút thôi _ Nói Thời Khiêm lạnh lùng gõ gõ mặt bàn nói _ Cần gì phải nói,khi nào chuyện xảy ra chẳng phải anh sẽ biết sao? Thiên Thiên nhìn Thời Khiêm nói _ Em... tốt, tôi muốn xem em chơi trò chơi gì. Từ lúc Thiên Thiên và Diệp Lung Linh nói chuyện bữa cơm thật yên ắng không ai nói với ai câu nào nữa chỉ nghe thấy tiếng bát và đũa va vào nhau