Bông hoa mọc trên nền tuyết lạnh " snow lotus"

Chương 3 : Chương đất trời bao la chỉ có mình ta đơn độc

Đất Trời Bao La Chỉ Có Mình Ta Đơn Độc Mười tám năm, tôi đã ở Nam Cực này mười tám năm. Ngay từ khi sinh ra, ngay từ khi vừa lọt lòng mẹ. Có thể nói cho các Ma Pháp Sư khác, tôi là một kẻ không có tim, bọn họ sẽ không tin, nhưng đó là sự thật, tôi là một Băng Liêm_ thứ vốn dĩ đã chẳng còn tồn tại trên đời Sinh ra đã là một tai họa, thứ hàn khí tỏa ra từ cơ thể của tôi đã giết chết mẹ của mình. Bố tôi hận tôi, hận tới tận xương tủy. Ở Nam Cực này có sữa của gấu trắng nuôi tôi, có người vú nuôi đã sống cùng tôi 5 năm ở cái nơi lạnh nhất địa cầu, có những chú hải cẩu sẽ ngồi trên những phiến băng quẫy đuôi chào gọi tôi. Ít ra, dù ở đây rất lạnh, nhưng tôi còn có cảm giác, đó là nhà Nếu ngay từ khi sinh ra, tôi đã có thể kiểm soát được sức mạnh của mình thì đã chẳng có ai phải chết, bởi vì, Băng Liêm là thứ khó khống chế nhất trong các hệ, là thứ dù ai cũng muốn đạt được nhưng chỉ có tôi, người sử dụng nó mới biết nó đáng sợ như thế nào Một mình tôi ở đây đơn độc, nhiều năm tháng như vậy, mọi thứ cũng chỉ như thoáng phù vân. Rồi đến một ngày, ở cái nơi đơn độc này, anh trai tôi tới, mang cho tôi cảm giác rằng tôi đang sống chứ không hề tồn tại, tôi vẫn có tình thân. Anh ấy là vua Hỏa Tịch. Anh ấy dạy tôi chữ, dạy tôi bao nhiêu điều mới lạ. Anh ấy là người duy nhất trên đời quan tâm đến tôi và có thể ôm tôi vào lòng. Tôi thề, sau này anh ấy sẽ là người quan trọng nhất … Ha, tôi cũng không biết nữa, có thể sau này sẽ có người quan trọng hơn nhưng từ giờ cho tới lúc đó, tôi sẽ coi anh là nhất trên đời. Anh ấy nói với tôi, đó gọi là “ Tình- yêu- thương” Từ lúc sinh ra, xung quanh tôi đã có một màu trắng đơn điệu của băng tuyết, nhưng cũng chẳng có gì là nhàm chán, với tôi, đó lại là màu tinh khiết nhất, cho dù có đơn độc, cho dù cả Nam Cực này chỉ có mái tóc của tôi là màu đen Mười tám năm, tôi chẳng quan tâm tới sự biến đổi của thế giới, sách vở anh trai mang đến tuy có đọc nhưng chẳng bao giờ để tâm. Tôi biết đến Sweek, Yulity và ba đế chế hùng mạnh. Nhưng bọn họ đánh nhau, thế giới chiến tranh, con người chịu đau khổ… có liên quan gì tới tôi, một kẻ nằm nơi rìa thế giới như tôi? Tôi hỏi anh tôi, anh là Yulity hay Sweek? Anh trả lời, anh là Yulity. Còn anh, anh hỏi tôi, em muốn là Sweek hay Yulity ? Tôi trả lời, em chẳng muốn làm thứ gì cả, nhưng nếu một ngày Sweek làm hại đến anh, em sẽ nghiền nát tất cả bọn chúng. Còn nếu một ngày nào đó, Yulity ghét bỏ anh, em sẽ khiến tất cả bọn họ, kể cả Sweek đều phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này. Anh hỏi tôi, vì sao lại như thế? Tôi trả lời, anh chẳng phải nói Yulity là các anh hùng hay sao, nếu đến cả bọn họ cũng quay lưng lại với anh thì còn ai dung thứ? Tất cả bọn họ đều sẽ phải trả giá. Lúc đó tôi mới chín tuổi, anh mười ba Đến một ngày, của năm năm sau, có một cô gái đi cùng anh tới thăm tôi, tên là Ala, chị ấy kém anh một tuổi, là Thủy Khung. Thế giới của anh đã không còn dành riêng cho tôi nữa, tôi hiểu. Đọc trong một cuốn sách nào đó, tôi biết thứ họ dành cho nhau, thứ họ luôn giữ gìn, thứ họ mãi mãi bảo vệ, nó không giống thứ tôi dành cho anh tôi, nó tên là “Tình- Yêu”. Nhìn vào mắt họ, tôi thấy họ quan trọng với đối phương như thế nào Nhưng anh chưa bao giờ bỏ rơi tôi, đơn độc, lẻ loi, có lẽ tôi đã chẳng hề sợ hãi Sự tồn tại của tôi là một bí mật, anh ấy dẫn Ala tới đây chắc hẳn phải tin tưởng chị ấy rất nhiều. Nếu anh đã tin thì tôi cũng sẽ tin tưởng, anh chưa bao giờ làm gì nguy hiểm cho tôi Ala hay ghen với tôi vì được anh quan tâm chăm sóc, nhưng chị ấy chẳng bao giờ thô lỗ. Tôi còn biết chị ấy là một đứa trẻ mồ côi, không gia đình, không tình yêu, ít ra tôi còn có anh. Nhưng trước khi gặp anh chị ấy chẳng còn gì cả. Chị ấy chưa bao giờ khóc, một phần vì chị ấy là Thủy Khung, một phần vì quá khứ của chị ấy, cũng chẳng còn gì để nuối tiếc hay xót thương Tôi thấy mình còn may mắn hơn nhiều người. Sự đơn độc của tôi chẳng qua là ở một nơi lạnh lẽo, chỉ có một mình và băng tuyết mênh mông. Còn sự đơn độc của họ là dù có bao nhiêu người xung quanh, sống ở một nơi tốt hay xấu, bọn họ luôn chỉ cảm thấy cô độc, lạc lõng, còn tệ hơn tôi gấp trăm lần. Trước đây tôi từng nói với hải cẩu “ Đất trời này còn có ai đơn độc bằng ta không?” Nó chỉ nhìn tôi, quẫy đuôi rồi lao vút trong màn nước. Có lẽ, ý của nó là không phải đâu, và có lẽ nó đúng rồi Con người trên đời đáng thương vậy sao? Hay chỉ là tôi nghĩ thế? Thời gian cứ thế trôi đi, rất nhanh nhưng cũng có lúc rất chậm. Thời gian tôi ở trong hầm băng ngày càng nhiều, Băng Liêm sắp nhập thể với tôi rồi, chỉ cần như vậy, tôi có thể thực sự điều khiển được nó, có thể trở về, xem những thứ mới lạ, hay ho, kì diệu của thế giới mà anh kể cho tôi, nhìn nơi mà anh lớn lên có như những gì anh nói, bình yên trong dữ dội sóng ngầm?