Bông hoa mọc trên nền tuyết lạnh " snow lotus"
Chương 2 : Bánh xe vận mệnh quay
Chương 2: Bánh Xe Vận Mệnh Quay
“ Hỏa Hoàng, trả giá tức là sao hả anh?
Sao em lại hỏi vậy?
Làm điều không đúng thì phải trả giá sao?
Không phải đâu, cái gì cũng có cái giá của nó, không kể đó là đúng hay là sai, em phải đánh đổi thì em mới có được cái em muốn, cái em muốn ấy sẽ được đánh đổi bởi niềm vui, nỗi đau hoặc chi cả những giọt nước mắt, nhưng quan trọng hơn hết, là em sẽ chấp nhận nó như thế nào mà thôi…”
Cô thấy mình đang lạc giữa rừng mù sương lạnh lẽo, trước mắt, xung quanh, sau lưng, không nơi đâu là không có sương mù, nó tạo thành một bức tường trắng xóa ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, rất lâu, rất lâu, rất lâu… Một giấc mơ đã diễn ra từ rất lâu rồi… và hiện tại, chẳng còn thứ gì cả. Kí ức? Đã trở thành phù dù…
Một loạt các thiết bị được mang vào trong, chỉ một lát mà thân ảnh trên giường bị gắn dây dựa chằng chịt. Trong 15 phút tiếp theo ấy, mọi hình ảnh từ bán cầu não phải sẽ hiện ra rõ ràng trên màn hình cảm ứng . Nhưng mọi thứ chỉ khiến mấy bác sĩ sửng sốt
_ Chuyện gì vậy? sao lại thế này?
Nghịch Uy từ bên ngoài đi vào_ Có chuyện gì vậy?
_ Thượng tướng đại nhân, cô ta không hề có một chút kí ức nào ngay cả một chút âm thanh cũng không có. Một đứa trẻ khi sinh ra còn có một chút âm thanh nhưng cô ta thì chỉ có một màu trắng xóa, không âm thanh, không hình ảnh, như thể cô ta chưa từng tồn tại vậy
Hắn nghi hoặc nhíu mày_ Mất trí nhớ?
_ Tôi lấy danh dự của mình đảm bảo, cô ta không hề mất trí nhớ mà dường như có cái gì đó đang bịt kín bán cầu nào phải và dường như cả bán cầu não trái cũng vậy
Nghịch UY nhìn vào màn hình mô phỏng não bộ của Thủy Phượng_ Ma Pháp?
_ Cũng có thể lắm chứ?
Hắn nghĩ một lát_ Các người ra ngoài đi
Sau khi tất cả bọn họ đi ra thì một người bước vào, không mặc quân phục mà chỉ là bộ quần áo bình thường_ Fray, ngay từ đầu sự xuất hiện của cô ta đã là một nghi vấn lớn. Tại sao cô ta là một người bình thường không có dấu ấn Ma Pháp mà lại có thể có được Hỏa Căn của Hỏa Hoàng. Lửa Hỏa Tịch ấy à, chỉ bị bỏng có vậy thôi sao? Nếu chỉ có vậy thì những cái xác Sweek kia đã không bị đốt thành tro! Là cậu cậu có chịu được không? Là tôi tôi cũng không chịu được. Hỏa Hoàng mạnh hơn tôi
Nghịch Uy ngồi trên ghế vắt chân chữ ngũ_ ý cậu cô ta có liên quan tới Hỏa Hoàng. Harry nhếch môi_ Đúng vậy! Chúng ta cần giữ cô ta bên cạnh để tiện điều tra. A, chẳng phải cậu đã gia lệnh cho đám Sweek rằng kẻ nào bắt được Hỏa Hoàng sẽ được thưởng hay sao? Lấy được hỏa căn coi như cũng là lấy mạng cậu ta rồi. Hơn nữa cô ta còn chẳng có lấy một mảnh kí ức, như vậy chẳng phải càng thú vị hơn sao?
Nghịch Uy che miệng ngáp_ Harry Avery, cậu thật nham hiểm
_ Thượng tướng đại nhân quá khen
Mộc Ly bước trên hành lang của một nhà thờ bỏ hoang cách thủ đô Ciclozama không xa. Bên ngoài của nhà thờ là tia phóng xạ vô hình được ngụy trang bằng ma pháp đánh thẳng vào hệ điều khiển sức mạnh trong não kẻ nào muốn đột nhập. Cô đi đến một ngõ cụt, đưa bàn tay lên không, một ma pháp trận hiện ra, cô vẽ tiếp mấy nét còn thiếu vào trong trận pháp , hất tay sang trái, cánh cửa vô hình bỗng mở ra, cô đi xuống. Bên trong là các phòng bệnh và các thiết bị nghiên cứu. Ở một căn phòng, còn có một chàng trai đang băng bó vết thương cho một cô gái
_ J, thế nào rồi?_ J là một trong tam đại Y Sư của Ma Pháp Sư _ Tôi đã mở kết giới Hỏa Tịch và chữa trị cho cô ta nhưng vết thương ở vai ngay sát tim và ở sườn quá sâu, còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức mạnh ma pháp của cô ta. Rất may cô cứu cô ta kịp thời nhưng phải một thời gian sau mới tỉnh lại
Mộc Ly đeo gang tay vào, cầm kim phẫu thuật đơn thuần khâu vết rách ở bắp đùi cho , vết thương tuy đã thôi rỉ máu nhưng lại để lại một rãnh dài xấu xí _ Q, cô đã đưa Hỏa Hoàng tới Nam Cực rồi sao?
_ Đúng vậy!_ Mộc Ly trả lời lơ đễnh
_ K từng nói với tôi về việc đóng băng linh hồn nhưng chưa từng nói người đó sẽ tỉnh lại, linh hồn là bất diệt nhưng nó cũng là thứ khó khống chế nhất
Mộc Ly đặt kim khâu vào khay kêu keng một tiếng, cô băng bó lại vết thương rồi dùng ma pháp tái tạo lại tế bào nhanh hơn cho , nếu không sẽ để lại rất nhiều sẹo vô cùng xấu xí _ Đúng, nhưng chúng ta chưa thử bao giờ, sao biết là không được? Vả lại, K cũng đâu phải biết tất cả, Y Sư siêu hạng cũng chỉ như chúng ta thôi, biết nhiều nhưng làm được gì? Có lúc thật sự gọi là lực bất tòng tâm
Y Sư khác với Ma Pháp Sư bình thường ở chỗ hộ có thể sử dụng tất cả các ma pháp các hệ khác nhau trừ Băng Liêm nhưng lại thuộc thành phần cái gì cũng biết nhưng chẳng giỏi cái gì. Đặc biệt khả năng chữa thương của họ rất tốt. Tam đại Y Sư gồm ba người , J, Q và K là biệt danh của họ ngoài ra thì không ai biết được họ là ai trừ phi họ tự cho người khác biết. Với nguồn ma pháp biến thiên không ai cảm nhận được họ trừ họ ra
Một lần nữa tỉnh lại, trong một căn phòng, đó là miêu tả của ánh mắt mọi người, còn đôi mắt màu tím chỉ lộ ra một bên ấy thì không biết đó là gì cả. Xung quanh đều rất mới mẻ và có gì đó… ảo tưởng. Cô ngồi dậy, nhìn những thứ xung quanh mình một cách tò mò, cầm từng thứ lên, sờ mó, xem xét
_ Cuối cùng thì cô cũng tỉnh!
Một giọng nói vang lên phá vỡ sự im lặng, một chàng trai tiến về phía cô với đôi mắt đen và khuôn mặt đẹp đẽ, tất nhiên, đó cũng là con mắt của mọi người. Cô quay đầu lại, dù giật mình nhưng cô không có phản ứng gì cả ngoài giương con mắt to tròn lên nhìn một cách chăm chú
Người đó đưa tay vuốt tóc mai của cô nhưng thực chất là xem xem dấu ấn trên trán có xuất hiện không, nhưng vẫn chẳng có gì cả, thân ảnh bé nhỏ run lên nhưng khuôn mặt không có biểu cảm gì, có lẽ là đang đau
_ Có mệt không?
_ “ Có mệt khoong?”_ Cô nhắc lại một cách máy móc, khuôn mặt xinh xắn ngây ngô của cô làm cho Nghịch Uy phải bật cười, cậu đưa bàn tay lên, xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói_ Tôi tên là Nghịch Uy
_ “Nghịch Uy?”_ Cô nghiêng đầu_ … “tên?”… “ là”… “là”…_ Miệng lẩm bẩm, chợt cô nhớ ra điều gì đó mới xuất hiện trong bộ não trống trơn, cô giơ giơ bàn tay trước mặt Nghịch Uy, đung đưa, đung đưa, mắt nhìn tay mình không chớp, môi hơi mở ngờ nghệch
Nghịch Uy không hiểu gì cả, mất khoảng 10 phút sau mới “ vỡ” ra
_ Đó là “ tay” _ Cậu chỉ về cánh tay _ “ tay”
_ “ tay?” _ Cô lẩm bẩm rồi chỉ vào chân mình
Thượng tướng đại nhân mếu máo, đùa sao? Giờ này mà cậu còn phải dạy một cô gái 17 hay 18 tuổi gì đó biết đâu là tay, chân, đầu, tóc, mắt, mũi, miệng, eo, hông, mông,…ngực…. Việc này nên giao cho người khác mà phải là phụ nữ thì thích hợp hơn là một chàng trai 25 tuổi là cậu. Vì vậy Nghịch Uy sai người tìm một bảo mẫu tới, dạy “ trẻ con” biết những thứ xung quanh, . Mỗi lần như thế, “ trẻ con” đều nhắc lại như khắc sâu một lần nữa trong đầu. “ Trẻ con” rất thông minh, dạy một lần là nhớ và có thể nhắc lại. Vết thương trên tay trái và nửa khuôn mặt bên trái được băng bó, đôi khi “ trẻ con” cũng thắc mắc đó là gì nhưng khi nghe nói là không được chạm vào nó là thôi không hỏi nữa. Dù cho vết thương đó có khác thường thì trông “ trẻ con” vẫn rất đáng yêu, giả sử không có vết thương đó xem thì quả là một người đẹp khó tả
Bà bảo mẫu tên Jonis
Jonis cầm trên tay một mớ quần áo, chỉ cho “ trẻ con” từng loại, đâu là váy, áo, quần, sơ mi,… Lúc đầu mặc còn đội cả quần lên đầu nhưng rồi dần dần, bà Jonis cũng phải tự thán phục thành quả của mình. Một tuần, phải, đúng một tuần, “ trẻ con” ngoài nói được cũng khá nhiều câu ngắn ra thì đã sinh hoạt hoàn toàn như người bình thương, có ý thức và bộ não đã dần dần cải thiện,
Nghịch Uy mời gia sư đến dạy riêng cho “ trẻ con”, dù cho “ trẻ con” ít khi mở lời nhưng thầy giáo nói chỉ cần dạy một lần là nhớ, viết một lần là có thể viết được mà còn viết đẹp. Ông ta nói đây là lần đầu tiên ông ta gặp một trường hợp kì dị như vậy. cứ như thiên tài ấy, mới có ý thức trong vòng một tuần mà đã có thể học viết chữ, tính toán đều như một cái máy. Không biết cái bộ não ấy ngoài những nơ ron dẫn truyền xung thần kinh ra thì còn cái gì khác nữa không? Hoặc trong người chứa một mã gen nào đó? Rõ ràng, nếu có là ma pháp sư chưa chắc đã làm được điều kì dị này.
Thật vậy, Harry Avery đã cười vào mặt Nghịch UY như thế này : “ Fray, cậu sắp trở thành cha cô ta rồi đấy!”
Và cậu cũng phải gật gù công nhân điều đó. Dạy một đứa trẻ đã khó, nó cần tới 3 tháng mới biết lẫy, 7 tháng mới biết bò, 9 tháng mới biết đi, hơn một tuổi mới biết nói và 4 tuổi mới nói thạo. Cậu cứ nghĩ nếu cảnh này sẽ tới với cậu và cậu nghĩ nếu thế cậu sẽ đưa cô ta vào kí túc xá cho “trẻ” mồ côi dù có lẽ không thích hợp cho lắm. Nhưng thật không ngờ, vượt ngoài sức tưởng tượng
Gia sư của hoàng gia nói với với Nghịch Uy
_ Thượng tướng đại nhân, cô bé đã có thể viết tốt, ghi nhớ tốt, thông minh nhưng lại ít nói, thực hành các phép tính toán và công nghệ tiếp thu rất nhanh. Nhưng mỗi lẫn tôi nói viết chữ, cô bé chỉ viết có đúng hai chữ… haizz… ngài tự mình xem đi…
Nghịch Uy thắc mắc đi tới nhìn “ trẻ con” đang cắm cúi viết nắn nót từng chữ một, từng nét, từng nét, từng nét… Cậu vén mái tó dài rũ xuống bàn, lôi tờ giấy lên, nhìn khuôn mặt hình như ngạc nhiên nhưng lại chẳng có biểu cảm gì của “trẻ con” rồi nhìn tờ giấy
Hai chữ “ Nghịch Uy”
Con mắt màu tím trong veo nhìn. Phút chốc Nghịch Uy bật cười, cậu nhớ ra chưa có đặt tên cho “ trẻ con”. Nếu Harry đã nói cậu giống như cha của “ trẻ con” thì cậu sẽ làm cho thật tốt vậy
_ Em muốn có tên không? Tên giống như Nghịch Uy vậy?
“ Trẻ con” nghĩ rồi gật đầu_ Có ạ…
Nghịch UY cầm bút lên, nghĩ ngợi rồi ghi vào tờ giấy trắng hai chữ ngay bên cạnh chữ Nghịch Uy mà “ trẻ con” vừa mới viết
_ Ngọc Ngân?_ “ trẻ con” đọc lên thành tiếng
_ Ừ, tên của em sẽ là Ngọc Ngân
Cô lại đưa mắt nhìn Nghịch Uy, đôi mắt như đang vui nhưng rõ rằng chẳng có cảm xúc gì bộc nộ ra
Nghịch Uy đưa hai bàn tay lên hai khóe miệng của mình rồi khẽ làm động tác khéo lên theo vành cong của nụ cười
_ Em cười đi, đó là vui vẻ, khi vui vẻ thì cười…
Khóe môi Ngọc Ngân giật giật, Nghịch Uy làm lại một lần nữa, Ngọc Ngân cũng đưa tay lên làm theo, vành môi cong cong, uốn khẽ, ban đầu khổ sở một cách méo mó, nhưng rồi dần dần thì Ngọc Ngân đã có thể bắt chước nụ cười của Nghịch Uy, đôi mắt nheo nheo cười
_ Cười? Khi vui vẻ thì cười?_ Cô nghiêng đầu hỏi, Ngọc Ngân luôn có kiểu thắc mắc rất đáng yêu như thế
_ Ừ, vui vẻ thì cười, có phải em đang rất vui khi có tên mới không? Em cứ cười khi nào em thấy vui…
_ Vui vẻ là gì? Rất vui là gì?...
Nghịch Uy vỗ trán, cậu cười khan, nên làm sao với kiểu hỏi “ mẹ ơi tại sao?” đây? _ ờ, vui vẻ là khi em thích thú và muốn cười, cười là khi em vui vẻ, vui vẻ là muốn cười, cười là vui vẻ. Đó, nó rất liên quan đến nhau đấy_ Cậu gật gù tán thưởng câu trả lời bá đạo của mình rồi xoa đầu Ngọc Ngân. Chợt môi cô cong cong, cười nhẹ nhưng chợt Nghịch Uy cũng cảm thấy, cậu đang vui.
Có lẽ cậu hiểu thế nào là làm cha rồi…
Mộc Ly nhìn vào trong phòng bệnh, dù cho J có cố gắng thế nào, Ala vẫn không tỉnh, ngược lại còn có dấu hiệu bệnh tình tăng cao, ma pháp cũng đang có dấu hiệu thoát ra khỏi cơ thế
_ Cô ấy đã không muốn tỉnh lại_ J lên tiếng, phải rồi, tỉnh lại để chứng kiến người mình yêu thương nhất chết đi, sống còn có ý nghĩa gì nữa
Mộc Ly nhăn mày rồi tức tôi_ Cô ta không muốn tỉnh thì tôi càng phải bắt cô ta tỉnh lại
Nghịch Uy vừa nhận được thông báo, thượng tướng quân B ốm qua đời, tin tức được giấu đi cho đến khi thay thượng tướng khác. Nếu là lão ta thì cậu còn có cơ hội ép hắn ta vào thế bị động còn với kẻ thay thế kia dù cho có là kẻ nào thì cậu cũng không mong là kẻ đó
Cậu thao tác trên màn hình máy máy chiếu 4D
_ Báo cáo!_ Hình ảnh cấp dưới hiện lên trên màn hình
_ Thượng tướng mới của quân B là ai?
_ Báo cáo là Đông Vân, thiếu tướng Đông Vân của quân B
Quả nhiên là hắn, Nghịch Uy tắt màn hình, cậu tì cằm vào hai tay, vậy là phải đụng mặt nhau trên cuộc chiến tranh ngầm này. Chạm mặt một con sói cũng thật là một điều thú vị. Nhưng con sói này còn nguy hiểm gấp nhiều lần Harry Avery nổi tiếng nham hiểm
_ Báo cáo!_ Màn hình lại bật lên
Cậu dựa lưng vào ghế_ Nói đi!
_ Hỏa căn đó không hề có một chút sức mạnh nào, theo Kan đại nhân thì nó đã bị phong ấn hoàn toàn. Thí nghiệm cấy hỏa căn vào một ma pháp sư hỏa hệ khác thất bại. Còn về những người kế tiếp vua Hỏa Tịch thì đến bây giờ vẫn chưa có ai xuất hiện, không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ xuất hiện một vua Hỏa Tịch mới Trên màn hình lại xuất hiện một chàng trai khác, mặc áo trắng, tóc dài màu xám buộc gọn phía sau
_ Kan , nói vấn đề chính! _ Vua Hỏa Tịch không xuất hiện, Hỏa Căn bị phong ấn, điều đó chứng tỏ vua Hỏa Tịch chưa chết
_ Chưa chết? vậy làm sao lại lấy được Hỏa Căn?
_ Chuyện này cậu phải hỏi người lấy được nó chứ sao lại hỏi tôi?
_ đùa à, cô ta hoàn toàn không có một chút kí ức nào, cũng như Hỏa Căn ấy kí ức hoàn toàn bị phong ấn
3s im lặng, Kan chợt nhếch môi _ Ồ, thế à, thú vị thật đấy!_ rồi màn hình tắt phụt, tối thui
_Kan ! Kan Shiki! Chết tiệt! _ Nghịch Uy chỉ vào màn hình mà tức tối, cái đồ không biết một chút lịch sự tối thiểu ấy… hắn không nói một lời nào rồi tự động tắt máy, thật không coi thượng tướng là cậu ra gì mà. Chợt cậu nghĩ, giả dụ như kí ức của Ngọc Ngân cũng bị phong ấn như Hỏa Căn thì phải tìm được người đặt phong ấy giải nó thì Ngọc Ngân mới hoàn toàn khôi phục kí ức?
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
86 chương
53 chương