Chương 3: Công Chúa
_ Còn bây giờ, hãy cứ là Ngọc Ngân cho thật tốt đi đã
_ Còn bây giờ, hãy cứ là Ngọc Ngân cho thật tốt đi đã
_ Còn bây giờ, hãy cứ là Ngọc Ngân cho thật tốt đi đã
……
Kan bế Ngọc Ngân về khi bà Jonis đang hoảng hốt làm huyên náo hết cả phòng bệnh quân y. Nghịch Uy ngồi ở ghế đá bên ngoài hành lang, đĩa trượt để sẵn bên cạnh như lúc nào cũng có thể bay vút lên. Kan Shiki cũng không biết chết mất xác ở chỗ nào. Anh day day thái dương đau nhức và nói với cấp dưới bảo bà Jonis im lặng ngay. Có khi anh không phải chết trên chiến trường mà chết vì cái giọng của bà ta mất. Anh đang cực kì không ổn. Đúng vậy, không ổn chút nào. Ngọc Ngân đột nhiên biến mất và Kan Shiki thì không thấy đâu khiến cho anh có cảm giác mình bị nẫng tay trên. Người cha đột nhiên mất đi con gái có lẽ cũng sẽ có cảm giác như anh. Hoặc có cái gì đó anh không thể hiểu đượcMột chiếc đĩa trượt từ trên cao lao vụt xuống khiến gió thốc lên một cách bất ngờ và hơi có phần lạnh giá
_ Ngọc Ngân!_ Bà Jonis khẽ thốt lên rồi chạy về phía Kan, thân hình Ngọc Ngân giống như một chú mèo con ngủ ngon lành không hề suy nghĩ. Khuôn mặt có phần nhợt nhạt nhưng lại có một nụ cười nơi khóe môi. vô thức lướt qua, anh nghĩ có lẽ là tia cười khinh miệt không để ai vào mắt ban nãy của cô còn sót lại, vậy mà bên cạnh đó lại nhìn ra nét thanh thản trong đó. Anh khẽ mỉm cười, cô gái nhỏ này thật khiến người khác phải chú ý tới _ Giải thích đi!_ Nghịch Uy nhìn dò xét, đưa hai tay ra đón lấy thân hình bé nhỏ của Ngọc Ngân sờ sờ mũi cười trừ_ Em ấy chỉ bị hoảng loạn thôi, hệ thống hầm kem của một nhà hàng trên không bị nổ_ Hay nhỉ_ Nghịch Uy lên tiếng chặn ngang lời của Kan_ Cậu cho một kẻ không biết gì ở thế giới xung quanh chạy vào một nhà hành rồi phát nổ sao? Cậu đang hủy não của Ngọc Ngân đấy à?_ Bực mình thật, thật không hiểu nổi cậu ta nghĩ gì mà lại làm như thế
Kan tỏ ra hết sức vô tội, mày khẽ nhướn lên_ Thật là, tôi cũng đâu có biết được rằng nó sẽ nổ đâu, chính tôi còn phát hoảng ấy chứ…_ Chợt anh đi tới gần , quàng tay qua vai Nghịch Uy, giọng thì thầm_ …Fray yêu quý, tôi không biết là cậu có thể tốt như thế đâu đấy
Khóe môi Nghịch Uy khẽ nhếch lên rồi cũng thì thầm vào tai Kan_ Tôi chưa bao giờ nói tôi không tốt cả, Kan yêu quý, làm ơn bỏ cái tay nhầy nhớp của cậu ra khỏi vai tôi vội rụt tay lại, cười ngu ngơ xoa xoa chóp mũi_ Từ giờ cậu còn làm như vậy, tôi sẽ xé xác cậu ra_ Nói rồi anh bế Ngọc Ngân đi, phút chốc không gian chỉ còn lại mình Kan
“Nghịch Uy Fray, cậu thật mâu thuẫn. Trước đây là Nicole, cậu đã khiến một con người ngây thơ bỗng trở nên tàn nhẫn, đáng sợ. Dù mọi thứ không phải lỗi của cậu nhưng nguyên nhân lại từ cậu mà ra. Còn bây giờ , cậu trước đây không thừa nhận cậu yêu Nicole nhưng cậu có chắc chắn rằng lịch sử ấy sẽ không lặp lại với Ngọc Ngân ? Cậu có biết người cô ấy tin tưởng nhất là ai không? Sẽ là người đầu tiên mà cô ấy nhìn thấy khi mở mắt và người đó chính là cậu…”
Xoạch! Cánh cửa sắt mở ra, một người bước vào
ẦM ẦM ẦM!!!
Sau đó là tiếng của bức tường được kéo lên, một lồng giam được làm từ chất liệu cứng phi kim loại, nhưng thực chất nó không khác gì một căn phòng nhưng chỉ có nhà vệ sinh và không gì khác nữa. Đây là một trong nhưng phòng giam thuộc nhà lao kiên cố nhất Bazland, là nhà lao giam giữ phạm nhân nguy hiểm nhất. Những phạm nhân đó có thể là Sweek và cũng có thể là Yulity, chỉ cần bị Bazland bắt giữ, không cần biết nước nào.
Trong lồng giam này tối đen như mực, cửa kéo lên đến đâu ánh sáng lọt vào đến đó. Trong khi ánh sáng le lói rọi vào, một thân ảnh đang đưa tay lên che mắt. Đã rất lâu rồi, đã rất lâu mới được trông thấy thứ phúc lành này. Tưởng rằng cả đời sẽ không bao giờ được trông thấy nữa, cả đời này chỉ có thể làm bạn với bóng tối mà thôi. Không kìm được, miệng liền hé , nói ra tiềng nói của con người mà ba năm nay chưa từng nói một lời : “…Mặt… trời….”
Khi mà mọi cảm xúc đều dồn về luồng ánh sáng thì một bóng người lại che đi sự thiêng liêng còn sót lại. Quá bi phẫn, quá điên dại, kẻ đó chồm lên, gào thét xông vào người che đi ánh sáng đó nhưng lại bị rào cản che lại
AAAAAAAAAAAA
Tiếng hét như một con thú bị giam cầm trong lồng giam
_ Tân vua Kim Ly. Mà không, tiểu thư Ngọc Lan, đã ba năm không gặp, cô vẫn khỏe chứ?
Mắt của Ngọc Lan chảy ra hai dòng máu, cô ta lấy tay áo tù nhân lau đi, mắt đỏ như quỷ, cười khanh khách. Đã ba năm, đã ba năm làm quỷ trong cái hầm này, không phát điên mới lạ. Đúng vậy, cô ta điên rồi, bây giờ có thể lao vào cắn xé người như một con thú hoang. Ba năm qua, năm ngày mới được ăn một lần, cứ lúc nào sắp chết đói mới có người mang cơm tới, nhưng chỉ được một bát cơm, mọi sinh hoạt đều phải mò mẫm trong bóng tối. Ngọc Lan Nicole, tiểu thư đại khai sát giới, giết hàng trăm người, một cuộc thảm sát cướp đi mạng sống của rất nhiều sinh mệnh. Điên ư? Trước khi vào đây cô ta đã điên rồi, chỉ là điên theo một cách khác thôi
_ Ta… ha ha ha… rất khỏe_ Rồi cười một hồi lâu_ Ngươi tới đây… ha ha ha… để làm thức ăn cho ta sao? Thiếu tường… ha ha ha… Đông Vân…?
Đông Vân cúi xuống, đặt trước mặt cô ta một cái bánh bao chay và một miếng thịt sống
_ Tiểu thư Ngọc Lan, cô sẽ chọn cái nào đây? Cô là người thông minh, cô hiểu ý nghĩa của nó đúng không? “Bởi vì trước đây cô cũng từng làm như vậy với tôi mà”
Vẫn là tràng cười quái đản nhưng giọng của Ngọc Lan lại hơi run rẩy_ ngươi… ha ha ha… đang lợi dụng ta? Ta…
Đông Vân đẩy hai thứ đó tới gần Ngọc Lan_ Chọn đi, tôi rất mong chờ sự lựa chọn của cô…
Bàn tay của Ngọc Lan đưa tới gần cái bánh bao chay nhưng lại do dự, ánh mắt của Đông Vân vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô. Bỗng cô ta vồ lấy miếng thịt sống, cắn lấy cắn để rồi lại nôn thốc nôn tháo, nhưng tay vẫn cầm lấy miếng thịt dù cho nó có bị rơi xuống đất bất thỉu. Vừa ăn, mắt vừa chảy máu nhưng miệng thì vẫn cười
Đông Vân nhếch môi_ Tốt lắm, cô luôn là người thông minh. Được rồi, đừng ăn cái đó nữa, tôi sẽ cho cô thứ khác ngon hơn._ Rồi quay sang nói với quản ngục_ Thả cô ta ra
Từ trong bóng tối, một thân ảnh bò ra, tóc tai dãi rũ xuống khiên khuôn mặt không nhìn ra sắc thái, người rên hừ hừ như một con quỷ, tay vẫn cầm miếng thịt sống. Đám người trong nhà lao bất giác sợ run người giơ súng lên và quên mất cô ta đã không còn ma pháp. Nhìn con quỷ trước mặt, có lẽ sẽ chẳng ai tin cô ta từng là tiểu thư Ngọc Lan xinh đẹp, là niềm ao ước của mọi chàng trai trước đây
_ Sao ngươi lại thả ta ra… thiếu tướng … Đông Vân?
_ Tôi đã làm Thượng tướng rồi, cô ở trong này đã lâu nên mọi việc không còn như xưa nữa
_ Có lẽ… ta đã quên rồi…_ Một câu nói không ra ý nghĩa
Đông Vân quay lại_ Cô hỏi tôi như vậy, chẳng phải rất thừa thãi sao Nicole?
_ Ta không nhớ…_ Cô đưa tay lên che mắt, máu đã thôi chảy ra. Đúng vậy, rất nhiều chuyện cô đã quên rồi nhưng lại có những chuyện cả đời này cũng không bao giờ quên được, nhưng số lượng đó rất ít
_ Có lẽ cô đã quên thật, vậy để tôi nhắc lại cho cô nhớ. Bánh bao chay là yên phận ngồi đây chờ chết già, còn thịt sống là trả thù, đó là tất cả nhưng gì mà trước đây cô từng nói với tôi. Cô biết không? Khi nghe câu nói này của cô, tôi thật không dám tin đó là lời nói của kẻ trong sáng thuần khiết như mọi người vốn tưởng, cô cũng rất độc ác, cô biết điều đó mà phải không?
Đủ độc ác để bị giam cầm tại nơi này!
Ngọc Lan quệt tay qua miệng, người run lên _ ta… chỉ đang… rất đói
Đông Vân liếc nhìn thuộc hạ, một hạ sĩ tiến tới, dìu Ngọc Lan đứng dậy, dù không tin đó là sự thật nhưng hàm răng của Ngọc Lan đã cắm phập vào cổ người đó, đứt động mạch chủ. Hai bàn tay với móng dài nhọn hoắt chọc vào tim, cảm nhận sự sống đang dần truyền sang cơ thể mình, Ngọc Lan không ngừng cắn
AAAAAAAAAAAAAA
Người đó thét lên rồi xác bị quăng xuống đất, chết tại chỗ. Đến cả Đông Vân cũng phải lùi về phía sau một bước, tay bất giác rúng động. cầm súng của những quản ngục run cầm cập, nhìn con thú khi được thả ra khỏi lồngNgọc Lan lau miệng, máu me bê bết khắp người, mắt trũ xuống, miệng lầm bầm_ … ta chỉ đang rất đói…
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
86 chương
53 chương