Chap 12 “ Cạch! Cánh cửa phòng từ từ mở ra, xung quanh chỉ có một màu đen tĩnh mịch, không có một chút ánh sáng hay khe hở nào để không khí có thể lọt qua. Các phân tử oxi như co cứng lại, khó thở và còn lạnh thấu xương Cach! Vút!!!! Leng keng!!! Một chuỗi âm thanh lần lượt vang lên. Đầu tiên là tiếng động do va chạm, thứ hai là một cái gì đó xé gió lao vút trong không trung và thứ ba là tiếng vỡ vụn của thứ sắc và nhọn Ánh điện lóe lên sáng trưng, các cánh cửa sổ từ trên trần đồng loạt mở bung, gió thốc vào xóa tan mọi dấu vết_ Không ngờ phải không, không ngờ ta có thể biết được bí mật của ngươi Kẻ mặc áo choàng đen kín mít từ đầu đến chân, đeo mặt lạ, tóc tung bay quỷ dị, đôi mắt lạnh toát nhìn xoáy sâu vào kẻ đang đứng trước mặt mình _ Harry Avery?? _ Ồ, cái giọng nói này nghe mới ghê tởm nào sao, ta thích cái giọng nói trước đây của ngươi hơn đấy_ Hắn ta vuốt cằm_ Không chỉ có ta biết đâu mà cả thượng tướng Nghịch Uy Fray yêu quý của ngươi cũng biết đấy _ Fray? Tại sao? _ Giọng hắn cao vút_ Tại sao anh ấy biết? Harry bật cười khinh bỉ_ Ta đâu có nói Fray biết ngươi là ai? _ Ngươi ! _ Kẻ đó tức đến nỗi tay chân run rẩy, chỉ tay về phía Harry_ Nói! Rốt cuộc ngươi muốn gì? UỲNHHHHHHHHHHH!!!! Đất dưới chân kẻ đó toác ra, nứt hơn 10cm. Chậu cá vàng trên bàn chao đảo rồi lăn xuống đất CHOANG!!!!!!!! _ Ngươi yên tâm, Fray tất nhiên biết có kẻ dùng gen biến dị tiêm vào người và có thể biến nước thành băng ở cự li không quá 5m nhỉ. Một nhà khoa học như ngươi có thể chế tạo ra loại gen như vậy mà cái đó tất nhiên không liên quan một chút tới ma pháp mà chỉ là một nguồn năng lượng của cơ thể giải phóng ra và cô đặc hơi nước cũng như không khí xung quanh. Fray chưa biết ngươi là ai nhưng sớm muộn cũng biết thôi, bản thân ngươi sợ hãi Fray biết là vì ngươi chính là… _ Câm mồm!!!_ Hắn rít lên, hắn hất nước từ chậu cá vàng lên cạnh về phía Harry Avery, nó biết thành những hạt băng nhọn hoắt. Một mảng đất tróc ra chắn ngay trước người hắn, những hạt băng rơi leng keng xuống đất rồi bị gió thổi làm cho tan biến Hự! Bỗng kẻ đó run rẩy, tay phải rúng động, chân loạng choạng, tay bám vào thành bàn, người đột nhiên co giật dữ dội. Hắn cố với tới ngăn kéo và lôi ra một hộp thuốc nhưng chưa kịp bơm thuốc vào xi lanh đã ngã vật ra đất, người co quắp lại, khóe miệng ộc ra máu tươi và mắt, tai thì cũng đang trào máu, phút chốc máu lấy đầu hắn làm tâm và lan ra _ Được rồi! Ta sẽ giúp ngươi!_ Nhìn cái cảnh trước mặt hắn thấy nhàm chán, hắn lấy xin lanh từ tay kẻ đó, bơm thuốc vào rồi tiêm vào ven tay cho hắn, nhanh chóng cơn co giật qua đi, thuốc vào tim với tốc độ thần kì, hắn nghiêng người phụt máu xuống đất, máu cô cứng lại ngay, nói đúng hơn là bị đóng băng. Harry ngồi xổm bên cạnh, thở dài_ Ngươi sao lại cứ thích chịu khổ như vậy nhỉ, làm người bình thường không muốn lại muốn thành người không ra người, ma không ra ma, sao ngươi lại trái ngược Đông Vân như vậy cơ chứ? _ đó không phải… việc của ngươi!_ Hắn gằn giọng _ vẫn cứng giọng như vậy chứng tỏ không thể chết được, nếu như không có ta thì ngươi đã chết vì shock thuốc rồi, mạng của ngươi như vậy đã nằm trong tay ta_ Harry đứng dậy_ Ngày mai ta cần ngươi xứ lí hết đám Hỏa Tịch thay thế vua Hỏa Tịch cho ta, một lũ phế vật đó, chậc, về nào…” Ngón tay nghịch nước thành xoáy nhỏ trong chậu cá vàng thủy tinh của kẻ đeo mặt nạ chợt dừng lại, con cá cũng thôi đớp đớp vào ngón tay hắn ta. Nhưng rồi sau đóm nó không kịp chạy, mà có chạy cũng không thoát, nước từ từ đông lại, từ trong ra ngoài , từ trên xuống dưới cho đến khi một màn sương mỏng bao phủ bên ngoài chậu và con cá vàng cũng đã chết Chiếc mũ của áo choàng được bỏ xuống, mặt nạ từ từ gỡ ra. Đôi mắt, nàn mi, chiếc môi, sống mũi, tất cả đều rõ nét và đẹp hút hồn. Cô bước đi, mái tóc từ phía sau nhìn lại, tung bay theo từng tiếng rít gió thét gào trông như một vị thần nào đó hoặc cũng có thể là một ác ma bước ra từ địa ngục Ngọc Ngân mở mắt, cô thấy bà Jonis ngủ say bên chiếc giường bên cạnh, trông bà đang ngủ rất ngon lanh nên cô không gọi dậy mà rón rén, khẽ khàng bước xuống giường _ Lại đây…_ từ bên ngoài vẫy tay với cô. Tò mò, cô nhấc váy lên rồi đi ra, bước chân cô nhẹ nhàng chẳng có một âm thanh nào phát ra, mắt cô nhìn xung quanh một cách do dự_Kan? _ Ừ, đi với anh ra đây kéo tay Ngọc Ngân ra khỏi khu điều trị . Ban đêm, trời nhiều sao và trăng thì rất sáng. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và ẩn hiện qua những ngôi nhà, trên những căn cứ, nhà và cây cối trên không… Đây là lần đầu tiên cô trông thấy cảnh đêm đẹp như vậy trong căn cứ quân đội Aslat, bước chân cô như nhanh chậm không đều khi nhìn những thứ xung quanh, hình như cô đã nhìn thấy trước đó rồi, nhưng cô không nhớ, có vẻ nó cũng yên bình như thế…Trèo lên đĩa trượt, lao vút lên không trung và dừng chân tại công viên phía trên. Ở đây dù ngày hay đêm vẫn luôn nhộn nhịp dù không tấp nạp nhưng nhịp sống không hề giảm khi về đêm như thế này Ngọc Ngân được dẫn vào cửa hàng kem. Những cây kem đủ màu sắc với nhiều mùi vị làm cho đôi mắt của cô ánh lên những tia nhìn đầy thích thú. Nhớ tới lời của Nghịch Uy, khi vui vẻ thì cười, khóe môi co cong lên rồi quay lại nhìn , mắt nheo lại, lấp lánh_ Em muốn ăn à? Cô gật. gọi cho cô ba ly kem chocolate, sữa tươi và dâu tây, cô cầm lấy thìa và bắt đầu xúc. Dù cho có hào hứng đi thì tốc độ ăn của cô cũng rất chậm, từ tốn, cô cứ ăn cho đến khi nghe thấy tiếng cười của Kan. Cô ngửng đầu lên, một chiếc khăn đặt vào khóe miệng cô, lau đi vệt kem lem luốc. Cô nheo mắt rồi xúc một thìa đưa đến trước mặt _ Anh không ăn đâu, em cứ ăn đi cứ nhìn Ngọc Ngân rồi bật cười, đôi mắt màu cà phê ánh lên tia nhìn thích thú_ Em có muốn vào hầm để kem không? Ở đó tuy có lạnh một chút nhưng có rất nhiều kemNgọc Ngân ngửng phắt đầu lên, do dự rồi sau đó cười híp mắt gật đầu Nhân viên mở cửa hầm kem và thì thầm gì đó vào tai anh ta, anh ta gật đầu rồi đi ra ngoài Phản ứng đầu tiên của Ngọc Ngân khi đặt chân vào nơi này là rét run lên, co toan chạy ra nhưng khi quay lại thì đụng trúng phải Kan, anh đang chắn hết lối ra vào, hai tay đặt lên hai mép tường như cô ý không cho cô chạy ra. Ngọc Ngân đành thôi, ngước mắt lên nhìn như muốn hỏi phải làm gì_ Em thích loại nào thì cứ lấy _ Thật không? _ Ừ Vậy là mặc kệ lạnh, cô vòng tay ôm lấy mình rồi tiến sâu vào trong. Càng đi sâu càng lạnh, có rất nhiều hộp gì đó trên các kệ nhưng cô không thấy kem đâu cả, cô thắc mắc định quay lại hỏi Kan thì chợt thấy phía trong cùng của căn phòng có một thứ gì đó khối lập phương rất to và tỏa khói _ ?_ Cô chỉ tay về phía thứ đó_ Đó là đá, là nước được đông lại nhờ nhiệt độ thấp, nó cũng dùng để duy trì nhiệt độ thấp nữa_ Kan nói một cách cực ngắn gọn dù chẳng chắc cô có hiểu được không, nhưng cái cậu cần không phải là điều đó _ Đá?_ Ngọc Ngân chầm chậm tiến vào, một tia kì lạ lướt qua mắt của , cậu mấp máy môi, đếm ngược3… 2… 1… cảu Ngọc Ngân vừa chạm vào phiến đá to lớn ấy. Cùng lúc đó, một tia sáng từ trán cô tỏa ra, rất chói, soi sáng cả căn phòng rồi nhấn chìm nó vào trong. lấy tay che mắt cho đến khi tất cả trở về bình thường như ban đầu. Xung quanh, trên các kệ, tất cả đều phủ một lớp băng dày. NGọc Ngân lấy tay che mắt bây giờ đã bỏ raBốp! Bốp! Bốp! Tiếng vỗ tay vang lên phía sau, cô quay đầu lại _ Tôi là , rất vui được gặp cô- Vua Băng LiêmThủy Phượng lạnh lùng nhìn , đôi mắt màu tìm bỗng chuyển đỏ ngầu, cô vươn bàn tay về phía nhưng chưa kịp biến anh ta thành băng rồi bóp nát thành những mảnh vụn vì đã biết được bí mật của cô thì anh ta bỗng lên tiếng_ Cô đã nghe tới tam đại Y Sư chưa, tôi đoán là có, vậy chắc cô cũng biết chúng tôi biết tất cả những điều về ma pháp sư các hệ _ Thì sao? Biết nhiều quá thì cũng đều phải chết thôi _ Hỏa Hoàng… Khi nghe tới cái tên ấy, cô do dự rồi cũng hạ tay xuống. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra ngày từ đầu hắn đưa cô vào cái hầm đông lạnh này không phải cho xem kem hay cái gì cả mà hắn đã chắc chắn rằng điều hắn đang nghĩ là đúng, rằng cô là ai và tới Aslat để làm gì, hắn biết hết, rốt cuộc thì hắn theo phe nào, Nghịch Uy Fray? Hay cô? Nhưng cô sẽ chẳng tin tưởng ai ngoài bản thân cô cả _ Tôi biết về cái chết của Hỏa Hoàng và cô đã phong ấn linh hồn lẫn thể xác của cậu ấy nhờ Băng Liêm của mình. Tôi biết cô tới đây để tiếp cận những kẻ trực tiếp hoặc gián tiếp sát hại anh trai cô và để trả thù Cô nheo mắt lại, lạnh tanh_ Nói tiếp đi… _ Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, nhìn bề ngoài Nghịch Uy Fray có vẻ không có gì là nguy hiểm nhưng cũng đừng chủ quan, nhờ đâu mà cậu ta ngồi vào vị trí thượng tướng Aslat khi còn trẻ như vậy, không giống như Đông Vân của Bazland, tất cả đều nhờ vào cái gọi là thiên tài bẩm sinh _ Ồ, nói như vậy Bazland thay thượng tướng mới rồi sao? Cũng nhanh đấy chứ _ Tôi cũng đoán được cái chết của ông ta có liên quan tới cô _ Bớt lời thừa thãi đi_ Cô trợn mắt bất giác lùi về phía sau một bước không phải vì sợ mà là nhiệt độ toát ra từ người cô ta quá mạnh, cậu nhận ra nơi này quả không thích hợp để nói chuyện_ Cô biết có người tiêm gen biến dị chuyển hóa năng lượng chứ?_ Rồi sao? _ Cô không thấy bất lợi sao, kẻ này sau đây sẽ trợ giúp cho Aslat, cô biết đấy, hắn ta ít nhiều cũng có thể biến nước thành băng, chẳng phải để giải phong ấy của cô, cô phải chạm vào băng nhiệt độ bằng nhiệt độ trung bình Nam Cực hay sao, tôi nghĩ hắn ta cố gắng cũng có thể làm ra một khối băng như thế nhờ vào một cách nào đó. Nếu để cho hắn ta xuất hiện gần cô, tỉ lệ chết của cô tăng rất nhanh đấy. Mục đích của cô có là gì thì cuối cùng cúng sẽ có rất nhiều người phải chết Cô bật cười, nụ cười còn lạnh giá hơn cả băng xung quanh. Tiếng cười này không phải tiếng cười thích thú mà là tiếng cười lạnh lùng, gai góc, là tiếng cười tựa ngàn mũi tên băng đâm vào người đối diện _ Nhiều người chết, đâu có liên quan gì tới ta? Kan không nao núng, mặc cho nhiệt độ xung quanh đã rất gần với giới hạn chịu đựng của cậu, rất may vì từ lúc tới đây cậu đã mặc nhiều áo ấm_ Hỏa Hoàng nói với tôi, cô có thể giết chết tất cả những người làm hại tới cậu ấy, nhưng cô biết đấy, cái gì cũng có cái giá của nó, mong rằng cô sẽ không hối hận CHOANG!!!! Tảng đá sau lưng vỡ tan tành. Cô giang hai tay ra, ánh mắt đỏ ngầu như có một ngọn lửa hận thù chảy trào ra ĐOÀNG!!!ĐOÀNG!!!ĐOÀNG!!! Những chiếc tủ, kệ đồng loạt nổ tung theo từng bước chân cô tiến về phía , sát khí trong cô như không thể kìm nén được nữa _ TRả giá? Cái gì là trả giá!!!!! Ta thề rằng ai đụng tới anh ấy thì dù cho có là ai cũng đều phải chết cả!!! Ta sẽ giết sách, giết hết!!! Một lũ không đáng được sống!!!_ Cô túm lấy cổ áo , gằn giọng_ va cả những kẻ biết qua nhiều nữa_ Vậy cô có dám cược với tôi không? Khi cô trả được thù, cô sẽ phải hối hận, tôi có thể dự đoán được tương lai, có khi cô còn không trả được thù Thủy Phượng bỏ tay ra, bật cười, dấu ấn Băng Liêm lấp lánh trên trán, cô nói_ Được thôi, cược thì cược, nhưng đến lúc đó, ta cũng sẽ không tha cho ngươi_ Người cô toát ra hơi lạnh khiến Kan cảm thấy như sắp không trụ được_ Dù sao cũng cảm ơn vì đã giúp ta giải phong ấn, ta sẽ giết chết bọn chúng bây giờ và chiến thắng cái trò cá cược ngu xuẩn của ngươi_ Cô thì thầm vào tai Kan rồi đi qua _ Ồ, tôi thắc mắc sao cô tin Q mà không tin tôi? Thủy Phượng đặt bàn tay lạnh ngắt vào vai Kan_ Vì ngươi thuộc Aslat, lí do đó, với ta là quá đủ, nhưng bây giờ, dù cho kẻ đó có thuộc Bazland, ta cũng không tin, ngươi biết không, Q không thuộc Bazland nữa _ Cô không tin tôi cũng không sao nhưng tôi nghĩ cô sẽ không sống hết đêm nay nếu cô là cô bây giờ, cô nghĩ mình đã có được lòng tin của Fray? Thủy Phượng bất giác quay đầu lại, lông mày cô khẽ nhíu rồi sau đó thả lỏng ra_ Ý ngươi là gì? _ Lúc nào trước khi cô ngủ, Fray cũng cho người kiểm ra não của cô để chắc chắn cô không nhớ được gì, và nếu có, chỉ một điểm đáng nghi, cô sẽ không có đường thoát _ Tại sao lại nói những điều đó với ta? _ Cô thắc mắc_ Ngươi rốt cuộc muốn gì? nhún vai rồi gạt bàn tay lạnh ngắt của Thủy Phượng ra khỏi vai mình_Chỉ là, tôi muốn nhìn xem cái kết cục cuối con đường cô đã chọn sẽ như thế nào thôi_ Nói như vậy, ý ngươi là ngươi giúp ta? _ Tôi sẽ làm mọi điều có thể, chỉ à tôi muốn nhìn xem cái kết cục cuối con đường cô đã chọn sẽ như thế nào thôi_ Lời nói ấy lặp lại lần thứ hai, để khẳng định lại lần nữa Thủy Phượng nhếch môi_ Vậy thưa King của tam đại Y Sư cao quý, ta cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng khi nhìn kết cục cuối con đường ta đã chọn sẽ như thế nào cúi đầu xuống, hành lễ trang trọng kiểu hoàng gia_ Tôi chờ mong thưa nữ hoàng Thủy Phượng đặt hai bàn tay lên đầu, xóa phần kí ức từ trước khi bước vào hầm “ kem” rồi ngất lịm, thân hình cô trượt xuống được Kan đưa tay đỡ lấy, bàn tay còn lại đưa lên vuốt tóc mái rồi di chuyển đến trán nơi vừa xuất hiện dấu ấn Băng Liêm kia. Ban nãy, cô là vua, một kẻ vô cùng tàn nhẫn, bây giờ, cô là một cô gái yếu ớt luôn cần có bàn tay che chở. không biết, rốt cuộc thù hận tới đâu mà cô có thể hi sinh thân mình như thế. Và anh cũng muốn biết, vẻ mặt lạnh lùng không để ai vào mắt hay vẻ mặt đẫm nước mắt, cái nào hợp với cô hơn? Nhưng có lẽ chắc là vẻ mặt lạnh lùng không để ai vào mắt nhưng trên khuôn mặt lại đẫm nước mắt chảy dài của cô, sẽ vô cùng nổi bật, thực sự rất muốn biết lúc đó sẽ như thế nào!